Ma Thần Tướng Quân

Chương 10: Q.2 - Chương 10: Tử vong hào khiếu




Bảo La tịnh không ngờ tới tên Đan Đông tướng mạo bình phàm đó lại đột nhiên cầu kiến.

"Bảo La gia!" Dương Chính lưng mang thanh trảm mã đao khổng lồ, im lặng đứng dưới ánh mặt trời, làm cho người ta có cảm giác bất động như núi.

"Đan Đông tiên sinh" Bảo La bỏ chiếc tạ trong tay xuống, đón lấy chiếc khăn do thị nữ đứng bên đưa qua, lau mồ hôi rồi nghênh đón:"Mời vào."

Dương Chính nhìn qua sân huấn luyện của đình viện rộng lớn này, chỉ thấy không ít thanh niên đang mang bì giáp luyện tập, hoặc cầm kiếm luyện đối chiến, hoặc tập tạ, những người này thân hình tráng kiện, nhãn thần sắc bén, lúc Dương Chính nhìn qua, bọn họ đều cảnh giác nhìn lại, đủ thấy thực lực bất phàm.

Dương Chính theo Bảo La đi vào trong nội sảnh, gác Trảm mã đao ở một bên.

Bảo La nhìn vào thanh đao, thầm kinh hãi. Loại đao này tuy không thường thấy nhưng đều là binh khí mà quân kỵ sĩ khát vọng, loại đao này sắc bén vô cùng, có thể không tốn nhiều sức cũng dễ dàng chém địch nhân cùng vật cưỡi thành hai đoạn. Nhưng mà chỉ có rất ít người có đủ sức để sử dụng nó như ý muốn. So với độ dài và ưu thế thì trọng lượng của nó còn nặng hơn nhiều, nói là đao không bằng nói là một loại song thủ phủ (búa cầm bằng cả hai tay). Chỉ những người sát thủ có đủ thực lực mới ưa thích vung trường đao trực tiếp cuồng bạo chém địch.

Tên Đan Đông này quả nhiên không phải là người tầm thường.

Sau khi thị nữ dâng trà, Dương Chính chỉ nhấp vài ngụm tịnh không nói gì nhưng ánh mắt quét qua thị nữ bên cạnh.

Bảo La liền hiểu ý, hắn vung tay ra hiệu cho hạ nhân lui xuống.

Vành tai của Dương Chính không hề động đậy, sắc mặt hắn không biến đổi chỉ nhìn vào bức bình phong khổng lồ sau lưng Bảo La.

"Bảo La gia tựa hồ quá cẩn thận rồi, đây là địa bàn của ngươi mà." Dương Chính ngữ khí bình thản làm cho Bảo La có cảm giác bị kiềm chế.

Hắn nhíu mày quát nhẹ:"Phi Ưng, Ma Kình, các ngươi lui ra trước đi."

Hai bóng người đứng sau bình phong bước ra.

Hai người này gương mặt rất bình thường, nhưng Dương Chính chú ý thấy cơ bắp họ vô cùng săn chắc, hơn nữa tư thế đi cũng bảo trì một tiết tấu đặc biệt, giống như mèo bước xuống đất không hề có tiếng động, cả trình độ hô hấp cũng khống chế ở mức độ chậm rãi phi thường, không ai có cảm giác đó là hai người mà giống như là bóng ma.

Bọn họ cảnh giác nhìn Dương Chính một cái, sau khi khẳng định là Bảo La ra lệnh mới từ từ bước ra khỏi cửa.

"Đan Đông tiên sinh, hiện tại ngươi hài lòng chưa, nói xem xem ngươi đến đây có chuyện gì?" Bảo La bàn tay phải đặt trên mặt bàn, ngón tay khẽ gõ từng nhịp.

Dương Chính im lặng, hắn càng trầm lặng Bảo La càng hứng thú ngắm nhìn hắn. Dần dần trầm lặng làm cho Bảo La không nhịn được, tiết tấu ngón tay gõ xuống bàn hơi biến đổi. Ngay lúc này Dương Chính thình lình nói một câu:"Bảo La gia, ta tới đây giúp ngươi giết một người."

"Cái gì?"

Hắn thừa cơ nội tâm Bảo La biến đổi trong chớp mắt liền khiến cho Bảo La tâm cảnh xuất hiện sơ hở.

Bảo La bất ngờ nhìn hắn, đập bàn lạnh lùng nói:"Giúp ta giết người, giết ai?"

"Mạn Kỳ"

Bảo La lặng người một lúc, sắc mặt trở nên đanh ác:"Ăn nói linh tinh, ngươi rốt cục là ai? Ta vốn là trưởng quan của quân phòng vệ thành, bảo hộ con dân Lưu Vân quốc chính là trách nhiệm của ta, ngươi lại dám ở tại Tác Ba Đinh mưu đồ giết người. Hôm nay không nói rõ nguyên cớ, ngươi đừng hòng bước ra khỏi nơi này."

Nhìn sắc mặt hùng hổ của Bảo La, Dương Chính không chút hoảng sợ, ngược lại lòng thầm mừng rỡ, Bảo La quả nhiên là người hiểu biết, bằng không thì đã gọi người vào bắt hắn rồi.

"Bảo La thiếu gia lẽ nào không biết Mạn Kỳ chính là Tam vương tử của Thiên chích tộc ư?"

"Hừ, vậy thì sao chứ?"

"Nếu như Bảo La thiếu gia biết là hoàn cảnh hiện giờ của Khương nhân tộc đều là do Thiên chích tộc tạo nên thì sẽ không nói vậy, ám sát Tả Thanh Tử chính là âm mưu của Khâu Viễn Sơn và Thiên chích tộc, ngay cả ngũ vương tử của Vệ Nhung quốc quá nửa cũng không thoát khỏi liên hệ."

Câu này của Dương Chính có sức nặng còn hơn cả một quả tạc đạn.

Bảo La chưa dám tin hẳn, nhưng bị ngữ khí khẳng định của Dương Chính làm cho y ánh mắt lóe lên tia sáng khiếp người, trừng trừng nhìn Dương Chính gằn từng chữ một:"Ngươi có chứng cứ gì chứng tỏ mọi việc đều do Thiên chích tộc làm?"

Dương Chính đột nhiên cả cười, thanh âm hắn lạnh như dao cắt, lời nói càng làm cho người ta kinh tâm động phách.

"Bằng vào chuyện ... Ta là người giết chết Tả Thanh Tử."

Nhìn vào cặp tròng mắt màu đen của hắn, Bảo La có cảm giác rơi vào hố băng.

Bất tri bất giác, hắn phát hiện ra mình đã bóp nát một mảnh bàn.

"Ngươi là ai?"

Bảo La hỏi lần thứ hai, hắn cảm thấy giọng nói của mình khô khốc giống như người khát nước trong sa mạc.

"Từng là binh sĩ của Thương Nguyệt Tây tuyến... Nếu như ngươi có ấn tượng chắc hẳn có biết một người tên là Dương Chính."

"Dương Chính... Dương Chính..." Bảo La đột nhiên nhớ lại:"Mấy tháng trước Khâu Viễn Sơn đã thông báo truy nã người này, nói đó là phản nghịch của Thương Nguyệt quốc, lẽ nào ngươi chính là Dương Chính? Không đúng, tướng mạo ngươi khác xa hắn."

"Bảo La gia ngươi không nghĩ ta dùng gương mặt thật nghênh ngang đi vào Tác Ba Đinh chứ."

Ánh mắt của Bảo La rất sắc bén như có thể đâm sâu vào lòng người nhưng lần này hắn không có cách nào nhìn thấu nam nhân trước mắt. Loại cảm giác này làm người thích khống chế mọi việc trong tay như Bảo La không thoải mái lắm, nhưng lại không biết phải làm sao, hắn gần như dùng ngữ khí giận dữ quát:"Bằng vào đâu mà ta phải tin ngươi."

Dương Chính cười vang.

"Ngươi cười cái gì?"

"Bảo La gia, không nên tự đánh giá thấp trí tuệ của mình chứ, ngươi biết rất rõ mà, vô luận sự tình là giả hay thật thì Thiên chích tộc thực sự là cường địch của các ngươi. Nếu ta giả mạo thích khách giết chết Tả Thanh Tử thì đối với ta có lợi ích gì. Ta bằng lòng đem bí mật trọng đại này cho ngươi biết, chỉ là biểu lộ thành ý mà thôi. Bảo La gia, ngươi đứng ở vị trí có lợi, nhưng ta chẳng qua là dùng thực lực của mình chứng minh mọi thứ."

Bảo La thần sắc dần dần bình tĩnh trở lại, đúng như Dương Chính nói, hắn không có tổn thất gì cả.

"Ngươi tới tìm ta là vì muốn ta giúp ngươi giết chết Mạn Kỳ?"

Dương Chính gật đầu.

"Vì sao ngươi muốn giết hắn, vì sao ta phải giúp ngươi."

"Giết hắn là vì hắn đáng chết." Tròng mắt đen nhánh của Dương Chính nổi lên sát ý điên cuồng, nhớ tới các huynh đệ thảm tử, cừu hận từ sâu trong cốt tủy nổi lên, hắn lạnh lùng nói:"Bất cứ ai cũng không thể tùy ý hí lộng ta. Ngươi có biết, sau khi ta giúp Khâu Viễn Sơn giết chết Tả Thanh Tử, việc đầu tiên hắn làm là gì hay không? Hắn lại muốn giết ta diệt khẩu, nếu không phải ta mạng lớn thì hôm nay đã thành bùn đất rồi. Từ Thương Nguyệt quốc trốn đi, ta đã phát thệ làm cho Thương Nguyệt quốc tự gánh chịu hậu quả, ta tuyệt đối không để cho Lang quân được yên lành, hơn nữa Khâu Viễn Sơn và Mạn Kỳ liên hợp,, chỉ cần giết chết Mạn Kỳ phá hủy âm mưu của chúng càng làm cho ta thêm hứng thú, còn về nguyên nhân ngươi giúp ta, Bảo La gia, ta giết chết Mạn Kỳ chính là báo đáp tốt nhất đối với ngươi, lẽ nào ngươi không nhận ra?"

Cặp mắt Dương Chính đầy hận ý giống như gió bắc ngập tràn, Bảo La cảm giác nỗi hận ngút trời này không thể xóa bỏ, không thể giả mạo được.

Nếu như mọi chuyện đúng như Dương Chính nói, Mạn Kỳ mới thực sự là chủ mưu, giết chết hắn thì nguy cơ của Khương nhân tộc cũng được hóa giải.

Địa vị của y trong tộc nhất định sẽ như mặt trời giữa ngọ.

Vị trí đại khả hãn cũng không còn xa mấy.

Nhãn thần của hắn nhìn Dương Chính dần dần trở nên nóng bỏng...

"Ta có thể giúp ngươi, bất quá ngươi phải chứng minh năng lực của mình, bằng không việc giết chết Mạn Kỳ chỉ là chuyện cười thôi." Bảo La chầm chậm nói.

Đứng trước mặt Dương Chính chính là một trong hai người vừa đứng sau bình phong.

Tật Phong Kiếm Ma Kình.

Người đứng xem xung quanh không ít, toàn là cao thủ trong bọn thủ hạ của Bảo La, ánh mắt của chúng nhìn Dương Chính không có chút hảo ý nào.

Ma Kình là một trong những cao thủ ít ỏi của Tác Ba Đinh.

Kiếm của hắn nhanh như gió.

Tuy trảm mã đại đao của Dương Chính rất mạnh mẽ, nhưng ai cũng biết đó là vũ khí của kỵ sĩ rất có tác dụng ở sa trường, trong quyết đấu ngược lại ảnh hưởng đến tốc độ rất lớn.

Dương Chính thần sắc bình tĩnh, hai chân xoạc ra.

Hắn thấy Ma Kình này hai mắt tinh quang đảo lên liên hồi, nhất định là một đầu óc nhanh nhẹn, là một kiếm thủ thích đi lối riêng của mình.

Trong lòng có chú ý, đứng sững ở trường đấu, hắn vác Trảm mã đao, tư thế thoải mái cười nói:"Ta đứng yên ở đây, trong hai mươi kiếm, ngươi có thể làm ta di động thì cuộc tỷ thí này coi như là ta thua."

Ma Kình tức thì bị lời nói cuồng vọng của Dương Chính làm cho sắc mặt đỏ bừng.

Y rút kiếm.

Thanh kiếm dài hẹp thẳng như quản bút, là loại kiếm Tây dương chuyên dùng để đâm, nếu dùng để chém thì uy lực không lớn, khí lưu màu xám mù mịt xoay chuyển xung quanh thanh kiếm, gió thổi trong không khí như cộng hưởng cùng thanh kiếm kích động hẳn lên.

"Hy vọng kiếm của ngươi cũng sắc bén giống như miệng lưỡi của ngươi." Ma Kình cười lạnh.

Bước tới mấy bước đâm thẳng thanh kiếm tới.

Bộ pháp làm cho người ta hoa mắt, không biết thanh kiếm xuất phát từ đâu, tuyệt đối có tư cách để kiêu ngạo.

Hơn nữa Dương Chính lại nói đứng tại chỗ bất động, Ma Kình thề sẽ đâm hắn thành tổ ong, cho hắn hiểu rõ kết cục của việc khinh miệt Tật phong kiếm.

Ngoài ý liệu của mọi người, Dương Chính đột nhiên nhắm mắt lại.

Ma Kình nhanh chóng bị tên khốn cuồng vọng này chọc tức đến phát điên.

Hắn căn bản không biết là Dương Chính chỉ nhắm mắt mới tập trung được lực lượng thần kỳ Ba Bỉ đã cho hắn, có thể cảm thụ được nhất cử nhất động xung quanh, đối với địch nhân mà nói, Dương Chính nhắm mắt so với Dương Chính mở mắt thì càng đáng sợ hơn, bởi vì nó khiến cho địch nhân không thể trốn tránh, hư chiêu như thế nào cũng không tồn tại trước mặt Dương Chính.

Dáng vẻ mà mọi người cho là Dương Chính tự đại thực ra chính là Dương Chính xuất hết toàn lực.

Tật phong kiếm huyễn hóa thành ngàn vạn điểm sáng chiếu xuống Dương Chính, điểm nào cũng giống như hoa khói linh tinh, đột nhiên mở rộng ra, vô số điểm sáng đâm vào Dương Chính.

Người xem đương nhiên là vỗ tay khen hay.

Cả Bảo La cũng nhịn không được cho là Dương Chính chỉ biết khoác lác, bởi vì hắn vẫn còn đứng tại chỗ bất động.

Gió cuốn mạnh đến, đấu khí thuộc phong tính làm cho cây cỏ bốn bề đều lắc lư nghiêng ngả, không trung hình thành một cơn lốc xoáy, tuy phạm vi không rộng nhưng khoảng trời đất nhỏ bé này còn khiếp người hơn nữa, Dương Chính trở thành một đốm nhỏ trong cơn lốc.

Đúng lúc vô số điểm sáng vây quanh Dương Chính, không trung chợt vang lên âm thanh sữ dội như sấm nổ.

Đinh.

Sau đó một bóng người té lăn ra ngoài năm sáu mét, gục trên mặt đất.

Khói bụi tan đi, Dương Chính cầm trảm mã đao chênh chếch lên, cước bộ không hề di động một phân.

Còn Ma Kình thì đã hôn mê.

Điểm trí mạng của thanh kiếm nhỏ bị Dương Chính trực tiếp chém trúng, có thể tưởng tượng hai thứ vũ khí trọng lượng hơn kém nhau lớn tới vậy mà va vào nhau thì sẽ gây ra hậu quả như thế nào, thanh kiếm đã gãy thành mấy khúc giống như là một khối sắt vụn.

Có thể dưới làn kiếm quang dày đặc như mưa phủ của Ma Kình mà tìm ra được điểm trí mạng thì cần có nhãn lực đáng sợ đến mức nào.

Cho dù thực sự nhìn ra được điểm trí mạng đó, mà dùng thanh trảm mã đao khổng lồ giống y như cây búa này chém trúng thì cũng khó đến bậc nào.

Mọi người đều bị Dương Chính chấn nhiếp không dám lộ vẻ cười cợt nữa.

Bảo La cười vang:"Đan Đông tiên sinh quả nhiên lợi hại khó có thể nhìn thấu được, mấy người bọn ta đúng là ếch ngồi đáy giếng, không hiểu chút đạo lý nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên nào cả."

Dương Chính chậm rãi thu hồi trảm mã đao, hắn biết mình đã hình thành liên minh vì lợi ích với Bảo La rồi.

Ba ngày sau là một cơ hội tốt, hội tế thần cử hành ở quảng trường Tác Ba Đinh.

Chiến sự nơi biên giới như lò lửa cháy nhưng Lưu Vân quốc tạm thời vẫn ở thế thượng phong, đại tướng Đỗ Bồng của Khương nhân tộc đã quét sạch quân tiên phong của Vệ Nhung Đông tuyến đại doanh, chém đại tướng Hàn Chấn. Cả Tác Ba Đinh đều chìm trong bể hoan lạc, hội tế thần chính là ngày lễ long trọng của Tàn bạo chi thần của thảo nguyên Mặc Thập Tháp Nhĩ, cảm tạ thiên thần ban cho Lưu Vân quốc năm nay sung túc mưa thuận gió hòa và lực lượng mạnh mẽ.

Năm ngoái nạn châu chấu không hề phát sinh, tuy chiến tranh bùng nổ làm cho dân chúng khủng hoảng nhưng tin báo tiệp báo về làm cho mọi người đều vui mừng hớn hở.

Vào đêm trước hội tế thần từng xe pháo hoa đặc chế bằng ma pháp được vận chuyển liên tục đến Tác Ba Đinh.

Các tín đồ cuồng nhiệt ở các nơi gần đó cũng ào ào đổ tới, suy cho cùng đại điển năm nay cũng là lần đầu tiên không cử hành ở kinh thành Mạn Tề Tháp, mà lại cử hành ở Tác Ba Đinh.

Quảng trường lớn được sửa sang làm mới lại, tượng thần Mặc Thập Tháp Nhĩ tàn bạo và cường đại được điêu khắc bằng cẩm thạch trắng dựng trên cao giữa trung tâm quảng trường, hoa tươi được chuyển tới từ các nơi trên thế giới, làm quảng trường trở thành một thế giới rực rỡ mới lạ.

Các mộng ảo giả dối chính là thứ lực lượng mạnh nhất có thể mê hoặc lòng người, trước cảnh sênh ca phồn vinh như vậy mọi người đều say sưa dưới ân sủng của thần, tín ngưỡng cũng kiên định thêm mấy phần.

Mưa xuân lắc rắc, ngày xuân là ngày khí trời hay thay đổi.

Đêm trước hội tế thần một ngày, mưa xuân rơi rả rích, hạt mưa bụi làm cho nhiệt tình mấy ngày trước đó càng thêm ấm áp.

Tim Dương Chính đập thình thịch, dưới gương mặt điềm tĩnh của hắn tiềm tàng sát khí vô tận.

Nhiều ngày chờ đợi, cuối cùng cơ hội cũng đã tới gần.

"Thúc thúc, đêm đến thúc cùng chúng con đi xem đại hội tế thần chứ?" Ngải Vi Nhĩ chớp mắt nhìn Dương Chính, mấy ngày nay Dương Chính rất ít khi về lữ điếm, bé gái này buồn bã không vui.

Dương Chính ôm nó, đêm nay là ngày cuối cùng hắn còn ở lại Tác Ba Đinh, vô luận là thành hay bại, hắn đều không có khả năng ở lại nơi này.

Ngải Vi Nhĩ là người duy nhất mà hắn quyến luyến, bé gái này đối với hắn rất thân mật, làm cho hắn còn giữ lại chút nhiệt tình với thế giới lạnh lùng này.

"Tiểu quỷ, thúc thúc cần phải đi, con có nhớ thúc không?"

Ngải Vi Nhĩ chớp mắt, ôm cổ Dương Chính:"Thúc thúc, thúc phải đi sao?"

"Ta không muốn gạt con, thúc thúc thực sự phải đi, không còn cách nào khác."

Mắt Ngải Vi Nhĩ dần dần đỏ hoe.

"Đừng khóc, tiểu quỷ cần phải nghe lời đó."

"Dạ... dạ..." Ngải Vi Nhĩ nước mắt đoanh tròng:"Vi Nhĩ không muốn thúc thúc đi."

"Ta sẽ trở lại. Thúc thúc hứa tương lai sẽ đến Thanh Tư quốc tìm gặp Vi Nhĩ, còn mang Vi Nhĩ tới hải đảo xinh đẹp nhất chơi, bọn ta nghéo tay hứa nào." Dương Chính xoa trán Ngải Vi Nhĩ, giơ một ngón tay ra.

"Được, móc nghéo." Ngải Vi Nhĩ cũng đưa ngón tay ra móc nghéo với Dương Chính:"Nghéo tay, cùng hứa, một trăm năm cũng không thay đổi! Ai không giữ lời thì là con chó con..."

Nghéo tay, cùng hứa, một trăm năm cũng không thay đổi...

Thanh âm trong vắt còn vang vọng bên tai Dương Chính.

Tiểu Nhan cũng đã từng nghéo tay với hắn như thế này.

Dương Chính cũng không biết còn có thể gặp lại người mình thương yêu nhất hay không.

Nếu như có thể, hắn nhất định sẽ trở về...

Đùng, đùng , đùng

Tiếng pháo hoa chế bằng ma pháp trên không làm Dương Chính tỉnh lại.

Lễ tế thần đã bắt đầu.

Vì không muốn để người khác chú ý, hắn rời khỏi mọi người.

Đến một góc quảng trường, hắn đội mũ che đi cặp tròng mắt đen nhánh.

Mưa cứ nhẹ rơi.

Quảng trường dày đặc người, tiếng hoan hô vang lên náo nhiệt.

Tượng Thần tàn bạo và sức mạnh Mặc Thập Tháp Nhĩ dưới ánh lửa pháo hoa lấp lánh như sáng như tối, vị đại thần ba đầu này tổng hợp nửa người nửa sói, thần có ba cái đầu, đại biểu cho cái đầu ác lang tàn bạo và đầu gấu đại biểu cho sức mạnh phân biệt dựa ở hai bên chiếc đầu người, thân hình to khỏe cơ bắp cuồn cuộn có ba chân bốn tay, người ta cứ ùn ùn bái tế pho tượng thần khổng lồ.

Dương Chính tính toán thời gian, kiểm tra vũ khí trên người.

Tay áo, xà cạp, ngực.

Toàn bộ đều là độc môn ám khí của Dương Chính.

Lễ tế thần này cũng giống ngày lễ thánh ở địa cầu.

Khắp nơi đầy người đeo mặt nạ đứng chờ pháo hoa kết thúc.

Một người mặc đồ đen, mang mặt nạ đầu sói rẽ dòng người đi tới bên Dương Chính đang đứng ra hiệu tay, Dương Chính biết đó chính là người của Bảo La liền theo y ra khỏi quảng trường.

Hai người đi tới một căn nhà dân hai tầng ven đường.

Hắc y nhân cởi mặt nạ xuống, là Phi Ưng.

"Đan Đông tiên sinh, theo như kế hoạch, chờ lễ hội pháo hoa ma pháp xảy ra chuyện, đến lúc quảng trường hỗn loạn, quân thủ bên ngoài là người của bọn ta, ta sẽ tạo ra cơ hội cho ngươi giết chết Mạn Kỳ, không kể thành bại ngươi nhất định phải trở về gian phòng này, trong phòng có mật đạo, ngươi có thể an toàn rời khỏi Tác Ba Đinh."

Dương Chính gật đầu, hắn chăm chú nhìn dòng người hỗn loạn phía xa, đột nhiên nghĩ tới một việc:"Oản Tuyết tiểu thư, còn có Ngải Vi Nhĩ nữa, Bảo La có an bài tốt đẹp cho họ không?"

"Yên tâm, hai người họ hiện tại đang ở phủ thành chủ."

Dương Chính không nói nữa.

Lễ hội tiến hành đâu vào đấy, cao trào trong đó chính là châm lửa cho một cây pháo hoa do đại thuật sĩ của vương quốc ma pháp tự thân chế tạo, nghe nói sau khi pháo thăng thiên thì phát ra hình ảnh của Mặc Thập Nhĩ Tháp.

Mọi người đều mong chờ giây phút đó.

Sau màn ca múa của một đội mỹ nữ thảo nguyên, lễ pháo cao bằng hai người được tế sư châm lửa.

Dây dẫn dần dần cháy.

Đột nhiên

Đùng.

Một tiếng nổ lớn kinh thiên động địa vang lên, cả thành Tác Ba Đinh đều rung lên, đại lễ pháo cao bằng hai người đột nhiên nổ tung, khói lửa mịt mù xông thẳng lên trời, pho tượng thần cách lễ pháo không xa đột nhiên đổ sụp.

Cả quảng trường tức thì trở nên hỗn loạn.

Tiếng kêu gào, la hét, người người nhao nhao chạy ra phía ngoài.

Nhưng giữa dòng người có một bóng đen không ngừng tiến ngược vào phía trung tâm.

Chỗ người Khố Lý Khắc thương hành đứng tương đối gần chỗ vụ nổ, Mạn Kỳ được bọn hộ vệ hộ giá rẽ dòng người tiến ra ngoài.

Không biết là cố ý hay vô tình, có nhiều người cản trước mặt bọn Mạn Kỳ lại trở nên chậm chạp.

Đột nhiên một mũi tên bay xéo tới.

Hộ vệ bên thân Mạn Kỳ vội vàng vung kiếm gạt đỡ.

Đánh bay mũi tên, hộ cao giọng quát:"Có người hành thích, mọi người cẩn thận."

Đáp lời bọn chúng là tên bắn từ bốn phương tám hướng đến.

Bóng người xung quanh lờ mờ, toàn là người, đều thét lớn, căn bản không biết ai là người bắn tên.

Bọn hộ vệ vây chung quanh Mạn Kỳ, dùng kiếm múa thành một bức tường kiếm.

Thực lực bọn chúng tuy cao cường, nhân số cũng rất đông, nhưng trong lúc chen chúc thế này ảnh hưởng rất lớn, bọn hộ vệ liên tiếp gục ngã dưới làn mưa tên.

Một bóng đen như u hồn trôi nổi lướt tới.

Đến trước mặt bọn hộ vệ, bóng đen thét lớn, một thanh trảm mã đao khổng lồ dài bằng thân người hung mãnh chém xuống.

Khí thế cuồng mãnh tuyệt luân cùng với đao khí cuồn cuộn như gió giật chớp gào hướng về phía Mạn Kỳ giữa vòng hộ vệ.

Mấy tên hộ vệ lướt xéo tới liều mạng ngăn đỡ.

Bùng

Máu tung tóe, người cản ngay trước lưỡi đao bị chém thành hai mảnh từ đầu đến chân.

Đao còn chưa thu lại.

Tay phải bóng đen rung lên.

Phác tốc tốc.

Hơn mười điểm sáng bay lên không trung.

Có thêm hai tên hộ vệ biến thành tổ ong, trên mặt trên người dính đầy thiết châm.

"Tên lưu manh này! Quá mức vô sỉ!" Hộ vệ phía sau nhìn thấy bóng đen vung tay thêm lần nữa, đều nghĩ là ám khí ngầm, ai nấy đều lăn tròn trên đất né tránh.

Chờ cả nửa ngày cũng không thấy gì, bóng đen đã nhanh chóng vượt qua bọn chúng tiến về Mạn Kỳ.

Mạn Kỳ sợ hãi lui về phía sau.

"Chịu chết đi!"

Bóng đen phát ra thanh âm vô cùng quen thuộc, giơ cao trảm mã đao.

"Ngươi là ai?"

"Xuống địa ngục ngươi sẽ biết!"

Trảm mã đao ập xuống như thác nước, bọn hộ vệ chung quanh đều la lên kinh hãi.

Ánh sáng của bóng trăng chiếu lên suối máu phun vọt lên trời, Mạn Kỳ từ vai đến hông bị chém thành hai đoạn, ruột gan xổ ra đầy đất.

Bọn hộ vệ trố mắt nhìn.

Dương Chính dừng lại một chút, hắn không ngờ giải quyết Mạn Kỳ dễ dàng như thế.

Khoảnh khắc sau, tiếng hô "thiếu chủ" bi phẫn làm mọi người bừng tỉnh.

Ánh mắt của bọn hộ vệ đầy vẻ tuyệt vọng và phẫn nộ.

Bọn chúng ào ào tiến tới bóng đen giống như ong vỡ tổ.

Đao quang như ánh chớp rạch phá trời đêm, đao khí tử vong giống như ác ma cười đanh ác! Giống như từng cơn gió lốc, cả người lẫn vũ khí của bọn hộ vệ đều bị chém thành hai đoạn, máu tươi cùng gan ruột phun ra như suối. Dương Chính thè lưỡi liếm máu tươi ấm nóng đọng trên mép.

Hai mắt phát ra ánh sáng dữ dội, trong đó dày đặc tia máu, toàn bộ người và vật đều bị một lớp mỏng màu đỏ bao quanh.

Trảm mã lúc chém lúc thu, đâm thẳng vào bụng một tên hộ vệ, dùng sức gầm lên một tiếng, hất bọn hộ vệ văng ra, rồi Dương Chính lại vung chân đá tên hộ vệ này bay ra khỏi lưỡi đao mấy mét.

Bọn hộ vệ này nếu như ở tình huống một chọi một đều có thể đánh nhau với Dương Chính mà vẫn còn hy vọng sống sót.

Nhưng trong lúc hỗn loạn, tối tăm, sợ hãi, đêm tối đầy máu tanh, quá nhiều yếu tố ức chế bọn họ, đao khí của bọn họ không cách nào đánh trúng mục tiêu một cách hiệu quả được, thậm chí còn đánh nhầm đồng bọn. Hơn nữa Dương Chính xảo trá đến thế, chính xác đến thế, mỗi một nhát đao, mỗi một vị trí đứng đều làm cho bọn hộ vệ khó chịu vô cùng, chỉ cần không cẩn thận thì có thể chém nhầm người bên mình.

Dương Chính không cần tính toán, hắn chỉ dựa vào trực giác.

Không có ai nắm vững thời cơ trong lúc chiến đấu bằng hắn, đó chính là sự khác biệt của chiến sĩ trui rèn từ trong máu lửa với bọn kiếm sĩ lòe loẹt tu luyện đấu khí quyết đấu để câu gái.

Tử vong chưa bao giờ kề cận như lúc này.

Bên đông người ngược lại bị giết đến khóc la thảm thiết.

Bọn họ chưa từng thấy qua cảnh chiến đấu thảm liệt như vậy, mắt cứ mở to nhìn người xung quanh chết một cách thê thảm, không có thi thể nào hoàn chỉnh, trảm mã đao cuồng mãnh vơi sức chém của Dương Chính làm thân thể bọn hộ vệ giống như là giấy trắng bị xé tan nát không thành hình dạng.

Đồng bạn vừa rồi mới cười nói với ngươi, đột nhiên bị chém bay đầu, khí quản màu trắng cùng phần mềm đỏ tươi hiện ra rõ nét, thậm chí ngươi có thể thấy rõ giây phút đao quang lóe lên, đầu lâu bay đi, cần cổ to như cái bát đột nhiên co lại như cây hạch đào, không ngừng bung ra, giống như là khí cầu bơm quá căng, "bùng" một tiếng vỡ tan, máu tanh bay khắp không trung.

Sau đó ngươi lại thấy một tên ác ma cười đanh ác từ bên người tiến sang, khí lạnh thâm nhập vào trong xương cốt, thân dưới cảm thấy trống rỗng, ngươi cố hết sức cúi đầu nhìn xuống thì nước mắt thê thảm rơi không kềm được xuống ngực, thân dưới của ngươi đã nằm lăn ra đất, eo lưng bị chém đứt, ruột gan còn hơi nóng phun trào ra dưới tác dụng của trọng lực, ngay cả lúc rơi xuống đất còn khẽ chuyển động.

Tay chân bị chặt đứt, đầu lâu lăn lóc trên mặt đất đầy máu tươi.

Bọn hộ vệ chưa từng trải qua trường chiến đấu sặc mùi máu tanh như vậy đều khiếp sợ quơ quào kêu thét.

Từng hình ảnh sống động kịch liệt công kích vào cảm quan, mùi máu tanh nồng nặc xông vào lồng ngực, làm cho bọn chúng hít thở không nổi, ruột gan quặn thắt, nước chua không kềm được trào lên miệng, ói ra cả mật xanh mật vàng.

Đi kiếm tiền, cũng bán luôn cả mạng.

Ý niệm bảo vệ chủ không thắng nổi nỗi sợ hãi, tên khốn này căn bản không phải là người, cuối cùng có tên sợ hãi bỏ chạy ra sau.

Dương Chính dẹp tan cả bọn.

Liều mạng lao về phía trước, giống như con báo săn mồi giữa đêm đen, lúc chiến đấu vừa rồi cũng làm tiêu hao khá nhiều tâm lực cảu Dương Chính.

Tiếng hô hấp nặng nề, tiếng truy đuổi phía sau đè nén thần kinh của Dương Chính.

Dương Chính cuối cùng đã thoát ra ngoài quảng trường.

Chạy về phía căn nhà Bảo La an bài sẵn.

Nhưng dần dần hắn cảm thấy bất ổn.

Người đuổi theo sau càng lúc càng nhiều.

Bọn người này chỉ chạy theo phía sau tịnh không lại gần.

Hắn đã nhìn thấy căn nhà đó, chỉ cần tiến vào trong, Bảo La đã đáp ứng an bài lối thoát sẵn cho hắn.

Nhưng lúc này hắn nhớ tới Khâu Viễn Sơn, nhớ tới lần bị bán rẻ không bao giờ quên được.

Cảm giác bất an đè nặng lên thân thể, tâm hồn hắn.

Lúc này chỉ còn cách đó có mấy chục mét.

Dương Chính đột nhiên quay đầu chạy về hướng ngược lại.

Cử động của hắn hiển nhiên đã làm cho bọn người theo sau tay chân luống cuống, bọn người ở phía sau gấp rút tiến lên ngăn cản.

"Đan Đông tiên sinh, nhanh chóng tiến vào nhà, Bảo La thiếu gia đã an bài lối thoát cho ngài." Người dẫn đầu mang mặt nạ cản Dương Chính lại.

"Hừ, ha ha!" Dương Chính đột nhiên cười lạnh, hắn vung đao chém liền, thét lớn:"Con mẹ ngươi, giờ này còn muốn gạt ta!"

Đao này hung hãn lăng lệ, người mang mặt nạ thân thủ rất nhanh nhưng cũng bị đao phong quét rơi mặt nạ, là Ma Kình.

Lúc này, phía sau căn nhà xuất hiện một nhóm người đông đúc, ép Dương Chính vào hai mặt trước sau đều là tử lộ.

Đến lúc hạ màn rồi, thủ hạ của Bảo La toàn bộ đều rút binh khí ra, bọn chúng thét lớn:"Đan Đông, ngươi bị nghi ngờ dính líu đến việc giết chết quý tộc Lưu Vân quốc, bỏ vũ khí xuống."

Dương Chính lúc này như cười như không, hắn vung trảm mã đao xông thẳng về phía trước.

Đao khí kịch liệt ngưng kết thành tiếng gió rít sắc nhọn, Ma Kình cùng bọn thủ hạ thối lui nhưng vẫn ngáng đường Dương Chính.

Bọn này tựa hồ như muốn làm Dương Chính kiệt sức mà chết, cứ quanh quẩn không rời hắn, tuy bị Dương Chính giết không ít nngười nhưng thể lực hắn đã tiêu hao nhanh chóng, trảm mã đao trong tay trở nên nặng nề. Xa xa có tiếng vó ngựa vẳng tới, thanh âm vang dội chứng tỏ đội kỵ binh đang phi nhanh đến, chỉ cần bị bọn chúng vây quanh, Dương Chính đừng hòng sống sót rời khỏi.

Ngực càng lúc càng đau, Dương Chính biết mình không trụ được bao lâu nữa. Hắn chắp tay đứng lại, ánh mắt nhìn về phía bức tường cao trên hai mươi mét, ánh mắt sáng lên. Tường của nhà mặt đường đều rất cao, cho nên người của Bảo La đều không chiếm hữu tường cao.

Dương Chính chém mạnh về phía trước làm địch nhân đang ngăn đường phải lui ra sau.

Thân thể chuyển hướng.

Chạy điên cuồng đến ven đường.

Càng lúc càng đến gần bức tường cao.

Dương Chính có cảm giác vui mừng khi bay lên trời trốn thoát.

Lúc chỉ còn cách hơn mười mét, hắn lấy cơ nỏ ra, dùng sức giương lên bắn dây vượt qua tường, móc câu móc dính vào trên bức tường cao.

Đây là vũ khí bí mật của hắn, may mà không nói cho Bảo La hay biết.

Lúc còn cách tường ba mét, hắn dùng sức lực còn lại, lực lượng toàn thân nháy mắt dồn hết vào chân, đầu gối một co một duỗi, cả người như đạp lên một cái lò xo, phóng lên cao năm mét như viên đạn, Dương Chính kéo dây lại, đạp liên tục lên mặt tường.

Ngay tích tắc phóng ra khỏi bức tường, một cảm giác sợ hãi chưa từng có bóp nghẹt tâm trí hắn.

Da đầu hắn ngứa ran, ấn ký trên ngực bừng bừng lên như lửa đốt.

Ba Bỉ đã cảnh cáo hắn, có chuyện không hay rồi.

Một đạo hắc quang bắn vù đi trong không khí, giống như một thanh ma thương đến từ địa ngục.

Vượt qua cự ly trăm mét trong nháy mắt ngắn ngủi.

Trên thương còn có ngọn lửa màu xanh giống như linh xà quẫy động.

Dương Chính vừa quay người nhìn lại

Tròng mắt đột nhiên co lại!

Hắc thương giống như chớp giật xuyên qua bụng dưới Dương Chính, ghim hắn dính vào tường.

Cơn đau kịch liệt làm Dương Chính rống lên như dã thú.

"Yêu liên!"

Một kỵ sĩ tách khỏi dòng người tiến lên, người này thân hình cao lớn tráng kiện, hàm râu kết thành bím, Tán Đạt. Hắc hổ ánh mắt âm trầm lạnh lùng, bàn tay vừa mới phóng thương ngọn lửa xanh vẫn còn bay múa điên cuồng.

Bọn kiếm thủ ngơ ngẩn đứng tại chỗ nhìn lên người bị ghim trên tường.

Bọn chúng còn chưa dám tin những gì trước mắt.

Máu tươi từng giọt chảy xuống, Dương Chính gục đầu, cả người vô lực treo lơ lửng ở đó, giống như người chết.

Qua một lúc, người bên dưới mới có phản ứng, ngơ ngác nhìn nhau.

"Chết rồi sao?" "Giống như là chết rồi!" "Hắc hổ đại nhân tới rồi!"

Tiếng xì xầm vang lên không ngớt.

Hắc hổ chậm rãi giục ngựa tới dưới tường, Dương Chính chết chắc rồi, một thương này đã ngưng tụ tinh hoa cả đời của ông, có thể giết chết cả một con voi.

Dương Chính có thể ép ông xuất ra một chiêu này cũng có thể tự hào, nhưng hắn cũng đã chết rồi.

Hắc hổ nhìn thi thể Dương Chính bất động trên tường, trong lòng khẽ than, năng lực thanh niên này biểu hiện có thể làm cho đấu khí kiếm sĩ thẹn thùng, từ lúc ám sát bắt đầu, ông đã chăm chú quan sát Dương Chính, biết rõ hắn không có một tia đấu khí nhưng chiến đấu hung hãn chuẩn xác như dã thú làm người ta khiếp sợ, thủ hạ của ông nhiều người là đấu khí kiếm sĩ nhưng lại bị hắn đánh cho tơi bời.

Nếu không phải là ông dùng Yêu liên đánh lén, lần này Dương Chính nhất định có thể trốn thoát.

Đây là lần đầu tiên ông sinh dạ hoài nghi đối với việc đấu khí là lực lượng cường đại nhất thế gian.

Không ai phát hiện lúc Dương Chính bị xuyên thủng bụng có một chiếc hộp nhỏ bị vỡ ra.

Đây là chiếc hộp đen Vi Tư đưa cho hắn, bị hắc thương đâm bể một góc, ngay chỗ bể có thứ gì nhúc nhích. Máu tươi của Dương Chính chảy ra nhanh chóng thấm ướt chiếc hộp. Máu tươi chảy vào chỗ vỡ của chiếc hộp thì giống như cá voi hút nước, toàn bộ đều bị hút sạch, vật trong hộp nhúc nhích càng lúc càng kịch liệt, trên bề mặt chiếc hộp xuất hiện các đường vằn màu đỏ tươi.

Ấn ký Ba Bỉ trên ngực Dương Chính cũng giống thế, lúc sáng lúc tối, trên ấn ký tựa hồ như có vô số đường tơ lan tràn ra, bắt đầu tiến tới chỗ vết thương đâm.

Bởi vì đấu khí thiêu đốt, da thịt gần vết thương đều tím bầm, lực lượng tàn dư của đấu khí ở nơi này điên cuồng phá hủy tổ chức thân thể của Dương Chính.

Lúc các đường tơ trên ấn ký lan tràn đến gần vết thương, vô số máu đen bị ép ra khỏi vết thương, đấu khí màu xanh đang điên cuồng thiêu đốt bị ép ra ngoài, đường tơ tiếp tục quấn quanh cây hắc thương, thiết thương lúc đầu có một tầng lửa xanh bên trên tức thì rung động, lửa đột nhiên tắt ngấm.

Việc lạ này làm cho Hắc hổ thêm cảnh giác.

Yêu liên hỏa thương là ma pháp thánh khí, cần phải bổ sung đấu khí liên tục, ba tháng mới sử dụng được một lần.

Chỉ cần sử dụng một lần thì Yêu liên diễm có thể cháy một ngày một đêm, đột nhiên tàn lụi làm Hắc hổ cảm thấy kỳ lạ.

Bọn kiếm thủ bên dưới đứng sau lưng Hắc hổ, hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì.

Ngay lúc này, ác mộng phát sinh!

Bụng Dương Chính chấn động kịch liệt, hồng quang rực rỡ, cho dù là ở trong đêm tối vẫn làm người ta chói mắt.

Sự linh mẫn trời sinh của kiếm thủ siêu việt khiến Hắc hổ ngửi thấy một luồng năng lượng đáng sợ cực độ.

Ông sắc mặt đại biến, vội vàng quát lớn:"Lui lại, tất cả lui lại! Nhanh lên!"

Mọi người vội vàng lui lại.

Ngay lúc này!

"Bình" một tiếng, y phục của Dương Chính nổ tung, đồng thời chiếc hộp đen trong người hắn cũng vỡ tung.

Một âm thanh phảng phất như tiếng ác ma dưới vực sâu địa ngục vang lên. Âm thanh thê lệ vượt quá sự tưởng tượng của con người, phảng phất như biến thành đao bén thực chất, dập dờn lan ra, từng vòng sóng âm như thủy triều đập thẳng ra xung quanh, hoa cỏ trong các đình viện gần đó giống như bị bão cấp 12 quet qua, hoa cỏ lá cây đều bay tán loạn.

Trừ Hắc hổ ra, các kiếm thủ lui về phía sau không kịp đều la thảm, lỗ tai phun máu, màng nhĩ của chúng trong vòng sóng âm đầu tiên đã bị đánh thủng.

Vòng sóng âm thứ hai quét tới, trừ Ma Kình và một số ít kiếm sĩ còn gắng gượng dùng đấu khí duy trì thì bọn còn lại y phục đều nát thành bột, ngũ quan biến dạng, miệng há hốc ra, mắt mũi miệng đều phun máu, máu vừa phun ra lại bị sóng âm đánh nát thành mưa máu.

Thanh âm nào cũng đều bị sóng âm cường đại này áp chế.

Bọn hộ vệ giống như bị đao gió chém tơi tả, nội tạng đều nát thành bột.

Lúc vòng sóng âm thứ ba ập đến, bọn Ma Kình cũng giống như đồng bọn, bị sóng âm vô hình đánh nát.

Chỉ còn có một mình Hắc hổ rút thiết kiếm, chỉ vào Dương Chính, toàn thân trên dưới đều phủ đấu khí như ngọn lửa màu xanh rừng rực cháy, gương mặt ngưng trọng giống như núi băng vạn năm không tan.

Sóng âm từng vòng từng vòng xô vào, gần đình viện trừ mấy cây đại thụ cao chọc trời, hoa cỏ đều bị đánh nát thành bụi phấn, làm cho khu vực gần đại thụ trở nên trụi lủi, cành lá bị nát bay loạn xạ trên không trung.

Hắc hổ gắng sức cầm cự, dung lượng đấu khí trong người càng lúc càng ít đi.

Ông ta không biết còn có thể kiên trì đến lúc nào nhưng ông không dám cử động, năng lượng của sóng âm còn vượt xa sự tưởng tượng của ông, đấu khí năng lượng Bát phẩm đại kiếm sư của ông mà lại chỉ có thể gắng sức phòng ngự, thậm chí không thể thối lui, bởi vì chỉ lui một bước, khẩu khí chùng lại thì ông tuyệt đối cũng ngã lăn ra giống như mọi người.

Một bóng tím đột nhiên từ xa bay tới, chậm rãi đứng trên tường.

Là một mỹ nhân tuyệt sắc, mái tóc dài trắng bạc, toàn thân có một tầng lửa màu tím che phủ, không giống với đấu khí màu xanh của Mạn Kỳ. màu tím trên người nữ nhân giống như ngọn lửa Yêu liên, càng thêm cô đọng, đồng thời phạm vi thiêu đốt cũng rộng hơn.

Nàng đứng trên tường, tựa hồ không chịu bất kỳ sự quấy nhiễu nào của thanh âm khủng bố này.

Lại thương hại nhìn Hắc hổ một cái, lúc này bụng Dương Chính phóng ra một điểm sáng màu đỏ tươi như máu, nhanh chóng như chớp lóe phá không lao về Mạn Kỳ.

Tiếng gọi tử vong khủng bố này lại phát xuất từ nó.

Lúc nó phóng ra, thanh âm đột nhiên ngưng lại, Hắc hổ tâm thần cũng giãn ra lúc điểm sáng màu máu tiến tới đầu của hắn. Hắc hổ mở mắt chỉ thấy một nữ nhân khắp người lửa đỏ bao quanh đang từ trên tường hạ xuống, một tay đặt lên trên thiết thương xuyên qua người Dương Chính, nhẹ nhàng rút ra, nháy mắt Dương Chính rơi xuống liền được nữ nhân chụp lấy. Nàng ôm Dương Chính, điểm nhẹ chân, như làn khói bay khỏi bức tường, biến mất trong mắt Hắc hổ, sau đó màn đêm vô tận lại ập đến...

Máu chảy ra từ miệng Hắc hổ, ánh mắt ông càng lúc càng ảm đạm, thân thể mềm nhũn ngã lăn ra đất, sau đó thiên linh cái nổ tung, một con trùng nhỏ màu máu bay ra, toàn thân trong suốt, lóe lên ánh sáng lập lòe, nhìn rất đẹp mắt.

Con trùng này lắc lư cái xúc tu trên đầu, lại phát ra tiếng kêu sắc nhọn, hướng về phía nữ nhân vừa đi bay theo, nhanh chóng biến mất trong không trung.

Đêm lễ hội tế thần ở Tác Ba Đinh, không khí vui vẻ trở thành một cơn ác mộng!

Trước tiên là pháo hoa nổ tung, thần thượng sụp đổ.

Người trên đường toàn bộ đều bị sóng âm đánh nát bấy, trong đó còn có cả Hắc hổ thành chủ đại nhân.

Tin đồn loạn xạ, mọi người cho là thiên thần nổi giận, trách phạt bọn họ tế lễ không chân thành, ngày thứ hai chọn ra một trăm xử nữ thuần khiết đem đi thiêu sống ở trước tượng thần. Cả Tác Ba Đinh đều bị bao trùm bởi một màn không khí gió thảm mưa sầu.

Nhưng mà cho dù là vậy, phảng phất như để chứng thực nỗi sợ của mọi người, ba ngày sau, Chiến thần của Khương nhân tộc, Đỗ Bồng đại nhân thống lĩnh đại quân vừa mới suất lĩnh quân lính Lưu Vân quốc lập nên chiến công hiển hách lại bị ám sát. Sau đó, quân Lưu Vân mất chủ tướng triệt để hỗn loạn, bị bọn cừu địch Vệ Nhung quốc đánh giết cho phải đại bại chạy về.

Chiến tuyến bị đẩy về sát bên trong Lưu Vân quốc, chỉ cách Tác Ba Đinh ca múa thanh bình thuở trước năm mươi dặm.

Bóng ma chiến tranh lần đầu úp chụp lên cư dân vốn vui vẻ thanh bình ở Tác Ba Đinh...

Lúc Dương Chính mở mắt ra, hắn thấy một gương mặt tươi cười kiều mỵ.

Một thanh âm êm đềm như mộng ảo vang lên:"Ngươi tỉnh rồi sao?"

"Là cô?" Dương Chính đầu đau như vỡ, cố gắng nhỏm dậy nhưng bụng đau như cắt làm hắn rên lên một tiếng nằm gục trở xuống.

Vô số ý nghĩ lóe lên trong đầu, hình ảnh cuối cùng là nằm trên thanh hắc sắc trường thương, hình ảnh ngọn trường thương có lửa xanh bao phủ xuyên qua thân thể phảng phất như xuất hiện ngay trước mắt.

Tuyệt vọng, đau đớn giống như tiếp cận tử vong, Dương Chính tưởng rằng mình đã chết rồi mới đúng! Mọi thứ trước mắt đều chân thật như thế!

Hắn nhìn vào đóa hoa bích hợp cài trên rèm màu hồng, dưới thân là da bạch hổ mềm mại, trên người hắn phủ đầy chăn gối màu hồng, một mùi hương nữ nhân dịu dàng xông vào mũi hắn, cho dù là luôn bảo tồn cảnh giới với nữ nhân trước mắt, Dương Chính cũng có cảm giác nơi này thực sự là mỹ lệ ôn nhu, đương nhiên là cái mộ ôn nhu thì mới đúng.

Chẳng qua chỉ sau một lúc Dương Chính lại tự trào.

Kệ nó là ôn nhu hương hay ôn nhu trủng, mình còn sống đã là kỳ tích, sống một ngày tính một ngày.

Hắn không phòng bị nữa, an tâm hưởng thụ hoàn cảnh sung sướng này.

An nhàn rồi, bụng hắn bắt đầu réo lên, đói rồi!

Nữ nhân che miệng cười, lấy bát canh sen trên bàn ôn tồn nói:"Ta biết ngươi tỉnh nên sớm đã chuẩn bị thức ăn, nào, để ta giúp ngươi ăn."

Nàng ôn nhu nâng đầu Dương Chính lên, kê một chiếc gối mềm sau lưng hắn.

Sau đó cầm chén canh trên bàn đến, nhẹ nhàng múc từng thìa đút cho Dương Chính ăn.

Ai ngờ Dương Chính không mở miệng, cứ nhìn nàng chằm chằm.

"Ngươi sao thế? Nhìn ta làm gì, ăn đi, ngươi không đói sao?"

Dương Chính nhìn cả nửa ngày mới than dài:"Tư Gia Lệ, cô rốt cuộc là muốn làm gì đây?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.