Thân thể Khải Ác trở nên hư nhược cực độ.
Y trúng phải kịch độc Thánh Hỏa Giáo, được Dương Chính đẩy ra 2/3 huyết
dịch, còn sống được đã là kỳ tích, cho dù Dương Chính hết sức giữ được
tính mạng nhưng thân thể y biến thành yếu ớt vô cùng.
Sau khi nguyên khí đại thương, chỉ có thể dựa vào điều dưỡng dần dần,
với tình trạng hiện nay Khải Ác nếu muốn phục nguyên thì ít nhất cũng
phải mất 3 tháng.
Nhưng mà đại quân Thánh Hỏa Giáo đã bức tới lông mày, sau khi ba vị quân vương đạt thành hiệp nghị phân binh với nhau thì 5 vạn quân dưới tay
Khải Ác và 500 chiến thuyền trấn thủ Tân Nguyệt thành, vị trí chủ lực
quan trọng nhất của trận chiến này.
Hiện tại vì Khải Ác bị trọng thương nên bộ sậu của liên quân bị rối
loạn, Khải Ác không thể tiếp tục chỉ huy chiến đấu, liên quân cần phải
sửa đổi phương án tác chiến.
Bạch Thảo thính trong hành cung, một thùng gỗ lớn đang bốc hơi nghi ngút, Khải Ác lõa thể đang ngồi trong đó.
Chất dịch màu lục sẫm có mùi dược thảo, Khải Ác mở mắt nhìn hai nam nhân địa vị tương đương, hữu khí vô lực nói:"Đã bàn trước rồi, bộ đội của ta chỉ giao cho tiên sinh chỉ huy."
Tô Á Tra và Gia Lý Nặc Lan nhìn nhau, thần sắc trở nên phức tạp.
Quyết định của Khải Ác khiến cho một điểm hy vọng nhỏ nhoi của họ tan
tành, nhưng cũng còn vui mừng là Khải Ác trong tay không còn quân lực.
Chỉ là ... Dương Chính!
Đầu óc hai người đều hiện lên hình ảnh giống như ma thần của Dương
Chính, đầu tiên là dùng sức một mình ngăn chặn biến cố, sau đó lại dùng
kế Minh tu sạn đạo, ám độ Trần Thương dụ sát thủ xuất hiện nhất cử trảm
sát, bất luận là gì cũng đều là thủ đoạn kinh người.
Trước đây họ cũng đã biết Dương Chính là người có thủ đoạn và khí phách
nhưng hiện giờ lại cảm thấy sợ hãi và kính phục năng lực của hắn, đồng
thời cũng sản sinh lòng cảnh giác khó thể tả thành lời được.
Người như thế này đương nhiên họ không thể chiêu dụ và áp chế được.
Dương Chính không thể nào làm việc cho bọn họ, họ tự biết mình không đủ năng lực để khống chế người như vậy.
Hiện tại điều đáng lo nhất chính là đối phương rốt cục có dã tâm lớn đến cỡ nào, liệu bọn họ có phải là công cụ bị hắn lợi dụng để đối phó với
Thánh Hỏa Giáo hay không.
Tâm lý mâu thuẫn xung đột không ngừng trùng kích nội tâm họ, nhưng lúc
này họ biết Dương Chính là lựa chọn duy nhất của họ. Người ở địa vị như
họ, cả đời đều bước đi trên dây, hiểu được cách quyết định mệnh vận của
mình, đứng trước đại địch như Thánh Hỏa Giáo, trừ việc tin tưởng Dương
Chính ra thì họ không còn lựa chọn nào khác.
Dương Chính có được quyền chỉ huy quân đội của Khải Ác, đồng thời lại là Giám quân liên quân, trong một đêm đã trở thành đệ nhất nhân trong liên quân.
Điểm này đúng là xảo hợp, mà cũng là mệnh vận.
.............
Bờ Bắc Ni Á Mỗ, trong vòng một đêm, Nạp Lan Đức và một nhóm thần quan
cao cấp như già đi mười tuổi, họ đứng ở cổng đại doanh, nhìn bụi mù bốc
lên ở đường chân trời của bình nguyên Gia Lan.
Mặt đất chấn động mãnh liệt, những con vật chạy tìm thức ăn trên bình
nguyên đều sợ hãi trốn về trong hang, thỉnh thoảng lại thò đầu lên quan
sát.
Lá cờ thêu hình hỏa xà đỏ rực xuất hiện đầu tiên, sau đó vô số mũi
thương bén nhọn lạnh lùng lóe lên vô số tinh quang dưới ánh mặt trời
hiện ra.
Liễn xa khổng lồ hiện ra giữa 18 cự thuẫn chiến xa yểm hộ trong đại quân.
Nạp Lan Đức và mấy đại thần quan giục ngựa chạy lên nghênh đón, khi cách đại quân chừng 500 mét thì họ xuống ngựa chờ đợi.
Một chi xích hậu phóng tới, sau khi nói chuyện vài câu với Nạp Lan Đức,
xác định đúng là người mình thì họ phân tán khắp nơi, đại quân tiến tới
cách bọn Nạp Lan Đức chừng vài chục mét, cự thuẫn chiến xa chậm rãi phân tán ra hai bên, chiếc liễn xa chỉ huy màu vàng ở giữa lộ ra, một cái
cầu thang gỗ gá lên liễn xa, một nam nhân trung niên vận áo bào kim ngọc vẹt rèm bước xuống cầu thang.
Nạp Lan Đức và bọn đại thần quan đều quỳ xuống.
"Cung nghênh Bạch Lan Độ đại nhân!"
Tý thần giả Bạch Lan Độ, trong truyền thuyết là linh đồng chuyển thế có
năng lực câu thông với Thần, là người nối ngôi Giáo hoàng.
Ở trong Thánh Hỏa Giáo, y dưới một người, trên vạn người, cuối cùng lần
này đích thân dẫn 20 vạn quân Thánh Hỏa Giáo giữa mùa thu đi tới bên
sông Ni Á Mỗ.
Bạch Lan Độ đứng trước người Nạp Lan Đức, nam nhân trung niên này trước
khi xuất phát ý khí mạnh mẽ mà giờ đây tóc mai đốm bạc, đủ thấy hai
tháng nay y đã chịu áp lực nặng nề đến chừng nào. Bạch Lan Độ khẽ thở
dài thầm kín, đưa bàn tay phải có đeo giới chỉ bằng hồng bảo thạch to
lớn của mình ra, Nạp Lan Đức cung kính hôn lên chiếc nhẫn, hai mắt cũng
trở nên hơi đỏ.
Thái độ này của Bạch Lan Độ đại biểu y đã tha thứ cho sơ sót của mình, Nạp Lan Đức sao có thể không cảm kích cho được.
"Ta biết nơi này đã xảy ra chuyện gì, Mạt Lý Á Đa lỗ mạng táng mạng, Nạp Lan Đức, ta biết ngươi đã hết sức khuyên ngăn hắn, đây tịnh không phải
là lỗi của ngươi, không cần phải quá tự trách."
Thanh âm từ hòa đầy vẻ lý trí của Bạch Lan Độ vang lên.
Nạp Lan Đức kích động hô:"Tý thần giả đại nhân..." rồi sau đó hắn cúi thấp người xuống.
Đây mới là khí độ của người chấp chưởng giáo phái khổng lồ, còn Mạt Lý Á Đa chỉ là tên tự đại khiến cho người ta càng lúc càng thêm chán ghét.
Bạch Lan Độ thanh âm không lớn nhưng lại vang lên rất rõ ràng bên tai
mỗi người:"Mạt Lý Á Đa vì tự đại mà bỏ mạng, cái chết của hắn không phải là không có giá trị. Vì từ lúc bắt đầu Nam chinh, ta đã biết có rất
nhiều "Mạt Lý Á Đa". Các ngươi cuồng vọng, các ngươi dưới mắt không
người, thái độ đó ta đều nhìn thấy hết nhưng ta không nói ra, vì ta biết cuối cùng sẽ có người phải trả giá đắt mới được giáo huấn. Hiện tại Mạt Lý Á Đa đã chết, chết vì hắn tự kiêu, rất tốt, nếu như hắn thành công
thì ta mới cảm thấy lạ lùng. Địch nhân có thể khiến cho Thánh Hỏa Giáo
chúng ta không nề gian khổ, tập kết mấy chục vạn quân đi chinh phạt, nếu như chỉ dựa vào một mình Mạt Lý Á Đa đã có thể giải quyết thì còn cần
chúng ta ở đây làm gì? Lẽ nào tất cả chúng ta đều là bất tài, chỉ có Mạt Lý Á Đa là Chúa cứu thế hay sao? Các ngươi sai rồi, từ bắt đầu đã sai,
tất cả chúng ta ở nơi này, kể cả ta, không ai có thể một mình chiến
thắng được địch nhân. Bọn chúng rất cường đại, cơ hồ còn hơn cả các
ngươi tưởng tượng. Các ngươi lòng đầy tự tin. Rất tốt! Nhưng các vị tiên sinh, tự tin khác với tự đại, xin đừng làm Mạt Lý Á Đa thứ hai. Thần
ban vinh dự cho các ngươi, để cho chúng ta đoàn kết lại với nhau, thanh
trừ bọn dị đoan ra khỏi mảnh đất được Thần sủng này!"
Mỗi một binh sĩ Thánh Hỏa Giáo đều quỳ xuống bái lạy, hô vang:"Nguyện nghe lời dạy của Tý thần giả!"
Bạch Lan Độ vung tay, thanh âm trầm thấp và cung kính:"Nguyện dâng hiến tất cả cho Chúa của ta!"
Mọi người đều cất tiếng hô hòa theo:"Nguyện dâng hiến tất cả cho Chúa của ta!"
.............
Dương Chính xem tình báo xong, liền bóp nát quyển giấy da dê thành vụn phấn.
Đứng trên đài cao nhìn sang bờ đối diện Ni Á Mỗ, khóe môi hắn nhếch lên
thành một nụ cười:"Địch nhân thế này thì mới có hứng thú!"
Quân đội dưới thành chia ra hai hướng mà đi, giống như hai con cự long, không thấy đầu mút ở đâu.
20 vạn đại quân dưới sự thống lĩnh của Tý thần giả Bạch Lan Độ đã đến bờ Bắc sông Ni Á Mỗ, Tô Á Tra và Gia Lý Nặc Lan cũng nhanh chóng mang quân của mình về trấn thủ Bạch Cương và Hôi Nham hai tòa trọng thành, tạo
thành một phòng tuyến dài mấy trăm km trên sông Ni Á Mỗ.
Ai cũng biết chiến tranh lúc nào cũng có thể xảy ra, không khí khẩn trương lan ra khắp hai bờ sông Ni Á Mỗ.
Con sông lớn uốn lượn trên bình nguyên Gia Lan mấy ngàn năm nay lần này
nghênh đón một trận đại chiến quy mô lớn nhất Bắc đại lục gần trăm năm
trở lại đây.
Công sự chiến tranh ở bờ Bắc Ni Á Mỗ được kiến tạo nhanh chóng, hiển
nhiên đối phương cũng hiểu trận chiến này khó thể kết thúc trong thời
gian ngắn, thái độ của họ rõ ràng là sẽ đánh một trận lâu dài với liên
quân bên bờ Nam.
Giáo phái tồn tại cả mấy trăm năm, tài phú vật tư tích lũy thật sự rất kinh người.
Cho dù Đào nguyên điên cuồng chiếm đoạt tài phú của họ nhưng từ quân bị mà xét thì quân Thánh Hỏa Giáo vẫn sâu không thể dò.
Trong 23 vạn quân không ngờ lại có tới 8 vạn kỵ binh, binh sĩ trân quý
nhất, một kỵ binh cần phải có ba thớt ngựa, như vậy cần phải có đến 24
vạn thớt ngựa, còn có vô số ngựa thồ vận chuyển lương thảo. Tám vạn kỵ
binh, con số này tuyệt đối đủ để tiêu diệt bất kỳ quốc gia nào trên bình nguyên trong thoáng chốc. Ngay như Triêu Lan công quốc vốn là quốc gia
sống trên bình nguyên, kỵ binh trọng yếu phi thường nhưng gắng hết sức
cũng chỉ có được 5000 kỵ binh, mà 5000 kỵ binh này mỗi năm đều làm quốc
khố tốn mất 1/2 thu nhập.
Binh chủng cỡ này mà Thánh Hỏa Giáo chỉ trong vài tháng ngắn ngủi đã tụ
tập được 8 vạn, nếu như bọn Khải Ác trước khi khởi sự mà biết được con
số này thì không biết còn có can đảm theo Dương Chính tạo phản hay
không.
Nếu trận chiến này tiến hành trên bình nguyên thì Dương Chính cũng không có cách nào, may mà còn có con sông Ni Á Mỗ thiên hiểm, đây cũng chính
nơi duy nhất có thể chống giữ.
8 vạn kỵ binh cần phải có 8 vạn phó tòng binh, phó tòng binh đều xuất
thân nông phu, chủ yếu phụ trách hậu cần, sức chiến đấu rất yếu kém,
ngoài ra trong 7 vạn quân còn lại thì bộ binh 5 vạn, cung tiễn thủ 2
vạn.
Mỗi một binh sĩ đều trang bị đầy đủ. Cần nói là không nên xem thường hai chữ "đầy đủ" này.
Ở thời kỳ công nghiệp chế tạo yếu kém này, có thể trang bị vũ khí đầy đủ đã là không tệ rồi, còn có thể trang bị cả khôi giáp thì đúng là kỳ
tích.
Ít nhất là ở phe liên quan, nông binh không được phát vũ khí, chỉ có
quân chính quy mới có thể có vũ khí của quân đội, còn khôi giáp thì chỉ
có những quân đoàn tinh anh mới được trang bị. Tóm lại từ trang bị mà
nói thì liên quân thua xa quân Thánh Hỏa Giáo.