Loại tình hình này cũng giống như Tam phiên thời Mãn Thanh.
Nhưng khả năng bọn Lôi Đặc Lâm phản không cao, suy cho cùng lòng trung
thành của bọn họ đã chuyển từ Trì Vân lên người Thụy Thu, có điều bọn
Lôi Đặc Lâm giỏi tài đánh trận nhưng chính trị lại không thông hiểu,
chẳng hề ý thức rằng mọi chuyện phát triển theo tình huống cực kỳ nguy
hiểm. Quân quyền, thần quyền vốn là quan hệ phụ thuộc, một khi thần
quyền quá lớn thì cán cân lực lượng sẽ bị lệch đi.
Nếu như một ngày bọn Lôi Đặc Lâm chết đi, lúc đó quân hệ Tây Nam sẽ
không còn ai tiết chế, tình huống phát triển đến mức độ nào khó thể dự
liệu trước được.
Thụy Thu một mực nỗ lực cân bằng quyền lợi giữa vương thất và quân hệ
Tây Nam, nói cho cùng thì nàng vẫn kính trọng bọn người Lôi Đặc Lâm.
Nhưng mà cục thế Uy Cổ Lan hiện tại dần dần đã phá vỡ thế cân bằng đó.
Vì Cự mã tỉnh ở gần Tây Nam, sau khi lão Tiếu Ân bị hạ đài thì đã rơi vào tay quân hệ Tây Nam.
Hơn nữa Uy Cổ Lan quận do Hắc Diệu Hoa tiếp nhiệm, tương đối độc lập với Cự mã tỉnh, trong hai năm đầu Dương Chính mới ly khai thì còn chưa thấy gì nhưng năm nay quân hệ Tây Nam đầu óc đều đã phát nóng, nhìn thấy cỗ
máy kiếm tiền khổng lồ nhất vương quốc ở ngay trước mắt mà không tóm
được, bọn họ cũng đã vươn vòi bạch tuộc đến đây hòng kiếm chác.
Đối mặt với tình huống này, Thụy Thu nhiều lần tỏ ý ám thị nhưng quân hệ Tây Nam không ngờ lại chẳng thèm để ý.
Thậm chí Lôi Đặc Lâm không biết đã uống nhầm thuốc nào, lại dám dâng
biểu lên vương thất, trình bày rằng kinh tế mệnh mạch như Uy Cổ Lan quận không thể để trong tay một quý tộc nhỏ bé sa sút, mà chỉ có quân hệ Tây Nam mới có lý do chưởng khống, lão lại còn đề xuất yêu cầu đòi Cự mã
tỉnh quản chế Uy Cổ Lan.
Đối mặt với lão tướng quân "trung tâm cẩn cẩn, ngôn từ khẩn thiết" này,
Thụy Thu không biết lão hồ đồ này rốt cục là muốn làm gì.
Ai cũng biết rõ người sau lưng Hắc Diệu Hoa là nàng, là vương thất.
Đây là lời tuyên chiến sao?
Thụy Thu không tin đây là chủ ý của Lôi Đặc Lâm, hiện tại quân hệ Tây
Nam rất phức tạp, Lôi Đặc Lâm đã già, ở trong một tập đoàn chỉ vì lợi
ích của chính mình, lão cũng mất phương hướng. Lòng trung thành của lão
đối với Trì Vân thì không cần phải nghi ngờ nhưng lòng trung thành này
lại bị người lợi dụng, cái đó mới thực sự là đáng sợ.
Quân hệ Tây Nam chính là đang thăm dò nàng, một khi nàng dùng ngôn từ
sắc bén cự tuyệt thì lão tướng quân không biết tình hình có thể sẽ vì
đại nghĩa mà hiên ngang đáp trả, thậm chí còn bi thống cho rằng nàng
không tin lão.
Hơn nữa Thụy Thu căn bản không thể nào giải thích với 1 lão nhân.
Đến khi đó thì cho dù nàng ân cừu tương báo thì cũng không được lòng người.
Trường đấu tranh chính trị phức tạp này, góc tối của nó khó mà tưởng tượng cho được.
Thụy Thu tự nhiên không thể bó tay chờ chết.
Nàng chỉ sợ Vệ Nhung xảy ra bạo loạn, khiến cho người khác nhân cơ hội,
Thương Nguyệt quốc hôm nay ẩn ước đã có tư thái trùng khởi, Vệ Nhung
quốc tuy quốc lực cường thịnh hơn xưa nhưng chưa có tướng quân nào thiên tài như trước.
Điều duy nhất khiến nàng an ủi chính là một chi Ma thần quân năm xưa tạo lập bất kể áp lực cỡ nào, hiện nay lực lượng đó đã trở thành một chi
quân đội hùng mạnh, hơn nữa còn nằm trong tầm khống chế của nàng. Chi
quân đội này tuổi trẻ nhiệt huyết, tín ngưỡngt Dương Chính một cách
cuồng nhiệt, nòng cốt đều là Ma thần quân do một tay Dương Chính đào
luyện.
Hơn nữa chủ thể của đạo quân này chính là Đông tuyến quân từng được Dương Chính thống lĩnh khi xưa.
Chi quân đội này chiến lực cường đại phi thường, cũng là quân bài lớn nhất trong tay Thụy Thu.
Tranh giành ở Uy Cổ Lan chính là trận chiến của quân hệ Tây Nam và quân
hệ Ma thần, nếu như mọi việc không thể khống chế được thì Thụy Thu cũng
không ngần ngại sử dụng Ma thần quân dùng thế lôi đình quét sạch chướng
ngại.
Đương nhiên việc này trừ khi tới lúc tối hậu, bằng không nàng cũng không muốn nó xảy ra, vô luận thắng bại thì đều là đả kích cực lớn đối với Vệ Nhung quốc, có thể tái hiện tình trạng mưa gió tiêu điều lúc Lôi Mông
Tư Đặc soán vị.
Lúc này, Hồng nương tử đi tới Uy Cổ Lan tự nhiên là đại biểu cho Thụy Thu.
Trong Ma thần quân chỉ có Hồng nương tử xuất thân từ Uy Cổ Lan, đối với
tình huống nơi đây cũng hiểu biết hơn nhiều, Thụy Thu sai nàng ta đến
cũng rất có tâm cơ.
Hồng nương tử hỏi:"Số người cụ thể bọn chúng phái đến là bao nhiêu?"
Hắc Diệu Hoa nói:"Gần trong huyện thành Uy Cổ Lan hơn ngàn người, ta đã
tập trung tất cả thân vệ đến ba mỏ quặng lớn nhất, nhưng ở ba quặng mỏ
lớn quân đội của chúng cũng không ít, hơn nữa nhân số ngày càng gia
tăng, áp lực hiện nay của ta rất lớn, sợ rằng thân vệ không ngăn nổi
chúng."
Hắc Diệu Hoa đang nói, chợt ngoài cửa vang lên tiếng ồn ào, còn có một
tiếng la thảm, một người hầu bước vào báo:"Đại nhân, bọn chúng lại đến,
lần này rất nhiều người bao vây cả phủ thành chủ."
Hồng nương tử lạnh lùng nói:"Chuyện gì?"
Hắc Diệu Hoa cười khổ:"Vì không để quặng mỏ lọt vào tay chúng nên ta đã
phái toàn bộ binh lực đi, thành nội không có thân vệ, bọn chúng ba ngày
nay đều quấy nhiễu, ta cũng không có cách nào."
"Sao lại thế được?" Hồng nương tử đập bàn đứng dậy:"Còn vương pháp
không, ngươi là lĩnh chủ được vương thất sách phong, là chủ nhân của
quận này, bọn chúng là cái thá gì mà dám tới đây làm càn, để ta ra xem
thử."
Hồng nương tử và Hắc Diệu Hoa mấy người vội đi ra cổng lớn, lúc này hai
tên hộ vệ phủ thành chủ một tên tay đã bị trúng thương, máu tươi ướt
đẫm, còn một tên hộ vệ khác cầm vũ khí đang bị một quân sĩ mặc quân phục Tây Nam đánh dạt ra, ngoài ra còn có một bọn người hầu không ngừng lùi
lại, gương mặt lộ vẻ hoảng sợ.
Hồng nương tử quát lên 1 tiếng, thân hình xông thẳng tới như gió lốc,
chớp mắt 5 tên Vệ Nhung quân sĩ trên ngực đều có dấu chân của nàng đá
trúng, chúng phun máu tươi ngã nhào khỏi cửa.
Hồng nương tử đứng tại bậc thang ngay cổng lĩnh chủ, rút Liệp huyết đao
ra, hai mắt sáng như điện, lúc này mấy tên quân sĩ bị đánh bay ra khiến
cho bọn quân sĩ đang bao vây cũng trở nên hỗn loạn, bọn chúng còn chưa
kịp phản ứng thì Hồng nương tử lạnh giọng quát:"Ai dám tiến vào phủ lĩnh chủ một bước thì lập tức chém đầu."
Lúc này nàng ta gương mặt đầy sát khí, một mình đối mặt với mấy trăm
quân sĩ mà không hề sợ sệt, trái lại mấy trăm quân sĩ nhất thời bị chấn
nhiếp không dám bước lên.
Đồng thời, những Nương tử quân đã tiếp được báo cáo vội vàng chạy tới.
Nhất thời, Hồng nương tử xông ra, Liệp huyết đao vung múa khí thế kinh
người, quân sĩ chận nơi cửa không cản nổi, nhanh chóng lùi lại lộ ra một khoảng trống, hơn nữa Nương tử quân đã kịp ùa tới hội hợp, đứng trước
phủ lĩnh chủ, đối trận với bọn quân hệ Tây Nam cách đó mấy chục mét.
Tây Nam quân không ngừng kéo tới, dựa vào nhân số hình thành cục diện bao vây Nương tử quân.
Hồng nương tử đứng đầu đội hình, hơn trăm Nương tử quân phía sau đối mặt với quân Tây Nam đông hơn gấp mấy lần vẫn không hề có chút sợ hãi.
Đến khi quân Tây Nam toàn thành tiến đến, đối phương cảm thấy chiếm cứ
ưu thế tuyệt đối thì một tên quân quan mới từ đội ngũ bước ra hung hăng
nói:"Bản nhân là Cao Đức, trưởng quan bộ đội phòng vệ Uy Cổ Lan quận,
các ngươi là chi bộ đội nào? Mắt không quân kỷ, vô cớ xông vào Uy Cổ
Lan? Mau xuống ngựa chịu trói, bằng không... hừ..."
Hắn vung tay, một hàng binh sĩ tức thì giương cung lắp tên, cục thế trở thành hiểm ác phi thường.
Hồng nương tử cười lạnh:"Ta tiếp nhận mật lệnh của vương thất, đến đây tiếp nhận nhiệm vụ phòng thủ Uy Cổ Lan."
"Vương thất mật lệnh?" Cao Đức cười ha hả:"Đưa đây, cho ta xem thử."
Hồng nương tử sắc mặt không chút biểu tình hỏi lại:"Ngươi có tư cách hay sao?"
Cao Đức tức thì sắc mặt đại biến, cảm giác đối phương đang miệt thị mình cực độ, tức thì thẹn quá hóa giận:"Thật là không biết chết sống, người
đâu..."
"Ngươi dám tạo phản?" Hồng nương tử ngữ khí lạnh lùng, phảng phất như
hơi lạnh từ hầm băng phát ra, khiến cho người ta không rét mà run.
Từ "bắn" Cao Đức chưa kịp thốt ra đã nghẹn lại trong cổ họng, Hồng nương tử lạnh lùng nói tiếp:"Mật lệnh của vương thất, ngươi chỉ là một quan
phòng ngự nhỏ bé đủ tư cách để xem hay sao? Muốn xem thì đi gọi chủ tử
của ngươi tới đây!"
"Ngươi..." Cao Đức sắc mặt đỏ bừng, môi run rẩy kịch liệt, tuy thấy đối
phương không nể mặt mũi nhưng vẫn không thể hạ lệnh khiến cho cá chết
lưới rách.
Nhìn thấy đối phương rút đi, Hồng nương tử quay người đi vào trong phủ thành chủ.
"Thật sự có mật lệnh vương thất?" Hắc Diệu Hoa nhỏ giọng hỏi.
Hồng nương tử lắc đầu.
Hắc Diệu Hoa cười khổ:"Vậy chúng tra rõ rồi quay lại thì sao?"
Hồng nương tử bình thản nói:"Cùng lắm thì đánh nhau, ta chỉ là đội quân
đầu tiên, hai ngày nữa sẽ có đại quân hơn 2000 người đi tới, lúc đó cũng có sức đánh nhau một trận."
"Nhưng các vị danh bất chính ngôn bất thuận..."
"Vậy thì đã sao? Ngươi là lĩnh chủ của Uy Cổ Lan, bọn chúng chỉ là bộ
đội phòng ngự, lẽ nào bọn chúng danh chính ngôn thuận bá chiếm quặng mỏ, hai bên đều danh bất chính ngôn bất thuận thì xem coi nắm tay ai cứng
hơn là được." Hồng nương tử thản nhiên.
Hắc Diệu Hoa im lặng, xem ra trước mắt cũng chỉ có biện pháp này.
Đấu tranh chính trị thượng tầng còn chưa đến một tên tam đẳng hầu tước như hắn xen vào.