Ma Thiên Ký

Chương 110: Q.1 - Chương 110: Ác khách




- Nửa tháng! Thăm dò một Bí Cảnh không biết chỉ sợ chừng ấy thời gian quá ngắn. Dù sao chúng ta cũng không biết được Bí Cảnh này rốt cuộc rộng lớn bao nhiêu. Bên trong còn có lối ra khác hay không.

Chưởng môn Quỷ Tông nghe vậy, có vài phần lo lắng.

- Cũng không có cách nào khác, mấy lão gia hỏa chúng ta cũng chỉ có thể cố gắng đến như vậy mà thôi. Các ngươi cũng nghe cho tốt, phải tính toán chuẩn xác thời gian để quay về. Khi thời gian đến, cho dù là phát hiện ra bảo vật gì đi chăng nữa cũng phải lập tức rút lui trở ra. Nếu chậm trễ có thể bị nhốt vĩnh viễn ở bên trong.

Ngạn sư thúc tổ dặn dò chúng đệ tử.

Đám người Liễu Minh tự nhiên ứng tiếng, gật đầu.

- Mặt khác bài danh sinh tử thí luyện lần này cũng là tính xem các ngươi có thể mang ra bao nhiêu tài nguyên. Đến lúc đó không quản các ngươi ở trong Bí Cảnh lấy ra bao nhiêu tài nguyên. Ta sẽ làm chủ để các ngươi có thể lưu lại một phần mười, coi như là ban thưởng cho việc các ngươi mạo hiểm tính mạng của mình.

Nghe lời này, chúng đệ tử đại hỉ.

- Đúng rồi, chưởng môn sư điệt, ta cho ngươi mang theo những vật kia từ trong khố phòng, đã mang đến chưa.

Lão giả áo xám nhớ tới một chuyện, quay qua hỏi chưởng môn Quỷ Tông.

- Sư thúc đã dặn dò, sư điệt sao dám quên. Những thứ đồ vật sư thúc cần đều đã được mang đến!

Chưởng môn Quỷ Tông nghe vậy, không lưỡng lự trả lời.

- Rất tốt! Hiện tại phân phát xuống dưới, để cho bọn hắn làm quen một chút.

Ngạn sư thúc tổ gật đầu.

- Vâng!

Chưởng môn Quỷ Tông ứng tiếng, từ trong tay móc ra một chồng khăn lụa màu vàng cùng với vài viên châu màu trắng lớn chừng ngón tay cái. Phân phát cho đám người Liễu Minh.

Cánh tay Liễu Minh vô ý thức khẽ động, thu dải lụa cùng viên châu vào trong tay, cũng dò xét vài lần.

Dải lụa này mỏng như cánh ve, mặt ngoài minh ấn rất nhiều Linh Vân màu vàng nhạt. Nếu như nhìn xem nhiều lần sẽ gây ra cảm giác hoa mắt chóng mặt.

Mà viên châu lại trong suốt, giống như một thủy tinh bình thường.

- Đây là khăn Tu Di, là một kiện Linh Khí cấp thấp. Chúng không có công năng gì, cũng chỉ có một tầng cấm chế. Nhưng có thể thu nhỏ đại bộ phận đồ vật lại gấp trăm lần rồi đựng trong đó, có thể mang theo bên người. Có một khuyết điểm duy nhất chính là vô luận những vật kia có thu nhỏ bao nhiêu thì sức nặng của chúng không hề thay đổi. Về phần viên châu kia là Cảm Ứng Châu, được tế luyện bằng một bí thuật đặc thù, trong vòng mười dặm các ngươi có thể cảm ứng được vị trí của nhau. Các ngươi mang hai thứ này bên mình, đợi đến khi tiến vào trong Bí Cảnh, nhất định có hữu dụng.

Chúng đệ tử nghe xong, đương nhiên lại nhao nhao bái tạ ban thưởng.

- Tốt! Các ngươi đi ra ngoài làm quen với hai thứ này đi. Đợi bình minh ngày mai đám người Phong Hỏa Môn đến, sẽ lập tức tiến vào trong Bí Cảnh.

Chưởng môn Quỷ Tông phân phó.

- Tuân mệnh!

- Vâng!

...

Một đám đệ tử ứng tiếng nhao nhao rời khỏi thạch điển ra bên ngoài, bắt đầu nghiên cứu hai kiện đồ vật ở trong tay.

Đám người Liễu Minh vừa rời khỏi đại điện, chưởng môn Quỷ Tông thu lại nụ cười, quay sang nhìn lão giả áo xám, hít sâu một hơi hỏi:

- Sư thúc! Người cảm thấy đám để tử này như thế nào! Có thể so với đệ tử của các nhà khác không?

- Khó mà nói! Dù sao ta cũng chỉ xem qua đệ tử các tông môn khác vài lần mà thôi, cũng không có tự mình ra tay khảo thí bọn họ. Nhưng nếu chỉ bằng vào cảm giác của ta thì cũng không quá lạc quan cho lắm.

Lão giả áo xám thoáng ngưng trọng trả lời.

- Thật sự là như thế ư! Bổn tông lúc này mang đến mười đại đệ tử cường đại hơn lần trước rất nhiều!

Trương sư thúc không nhịn được lại hỏi.

- Mấy tên đệ tử này thật sự không tệ. Tiểu tử Dương Kiền, nếu như ta không nhìn lầm thì Pháp lực trong cơ thể đã tinh luyện qua một lần. Nếu như trùng kích đột phát Linh Sư tối thiểu có ba thành nắm chắc. Phong Thiền, hai hàng lông mày đầy hắc khí, có lẽ đã tu luyện Thiết Thi Thân Thể đến một cảnh giới nhất định. Tiểu tử toàn thân tràn ngập Lôi Linh Lực có lẽ chính là tiểu tử Cửu Lôi Linh Mạch a. Còn có đứa nhỏ Cao Trùng, xem khí tức có chút tiếp cận Linh Sư. Có lẽ giọt tinh huyết yêu Giao ta đưa cho hắn đã luyện hóa thành công. Nếu là sinh tử thí luyện giống như trước kia thì trình độ của đám đệ tử lần này xác thực có thể lấy được vị trí không tệ. Nhưng nếu ta không có nhìn lầm thì những tông môn khác cũng xuất hiện đệ tử thiên tài có tư chất kinh người, thực lực mạnh chỉ sợ còn trên cả Dương Kiền. Đặc biệt tiểu nữ của Thiên Nguyệt Tông kia, ta dùng tu vi Hóa Tinh Cảnh âm thầm quan sát nàng mà nàng có thể lập tức cảm ứng được nhìn về phía ta. Đây không phải là đệ tử thiên tài bình thường, chỉ có thể dùng hai chữ yêu nghiệt để hình dung.

Ngạn sư thúc tổ âm trầm nói.

- Cái gì! Có thể cảm ứng được sự tồn tại của sư thúc, điều này sao có thể!

- Nếu thật sự là như thế, nhất định là nữ đệ tử có Thông Linh Kiếm Thể của Thiên Nguyệt Tông.

Hoàng lão giả cùng đạo sĩ trung niên trước sau nghẹn ngào nói.

- Ân! Ta cũng cho rằng như vậy. Mà ngoại trừ Thiên Nguyệt Tông ra, những tông môn khác cũng có vài tên đệ tử khí tức bất phàm. Chỉ sợ đám người Dương Kiền đụng phải cũng không nhất định thủ thắng được.

Thanh âm Ngạn sư thúc tổ lạnh như băng nói.

- Điều này cũng khó nói, dù sao tỉ thí lần này là thu thập tài nguyên, ai nhiều hơn người đó sẽ chiến thắng. Chỉ cần vận khí đám đệ tử của bổn tông cao một chút, bon chúng lại linh động tránh đi mấy tên đệ tử cường đại của các tông môn khác, nói không chừng có thể khiến cho chúng ta có được niềm vui bất ngờ.

- Cũng chỉ có thể hi vọng như thế.

Sắc mặt chưởng môn Quỷ Tông biến hóa vài lần rồi mới thở dài nói một tiếng.

...

Cùng lúc đó, Liễu Minh đang ở bên ngoài cầm khăn Tu Di trong tay làm quen với nó!

Hắn thỉnh thoảng lấy một hòn đá to bằng quả dưa hấu ở dưới chân, dùng khăn Tu Di thu nhỏ lại thành hạt đậu, xong sau đó lại thả ra để hòn đá trở lại kích thước ban đầu.

Về phần Cảm Ứng Châu thì mặt ngoài của nó có chớp động bạch quang nhàn nhạt. Dùng ánh mắt cẩn thận nhìn vào trong đó có thể phát hiện ra mười chấm đen nhỏ đang phân bố ở các nơi bên trong viên châu. Có chấm đen bất động, có chấm đen đang di chuyển không ngừng.

Không lâu sau đó, Liễu Minh cũng đã chơi chán rồi nên thu hai thứ này lại, tùy ý tìm một nơi hẻo lánh không có người bắt đầu ngồi xuống điều tức, thổ nạp.

Theo nhịp hít thở của Liễu Minh, một cây châm nhỏ bằng sợi tóc được giấu trong tay áo của hắn cũng chớp động quang mang, phảng phất giống như hô ứng khôn ngừng lại.

Hai tay Liễu Minh đan vào nhau, khoảng không giữa hai tay xuất hiện một quả cầu năng lượng to bằng hạt đậu. Quả cầu năng lượng này nửa đen nửa trắng, đồng dạng theo nhịp hô hấp của Liễu Minh mà phình to ra rồi thu nhỏ lại. Quả cầu trông giống như một vật sống vậy, vô cùng quỷ dị.

Thời điểm này trời dần tối, phía xa xa ánh nắng chiều tà màu đỏ thẫm cũng dần biến mất. Trên người đám đệ tử Quỷ Tông như Liễu Minh giống như được bôi lên một lớp máu tươi, khiến cho người ta có một cảm giác ngưng trọng khó nói.

...

Sáng sớm ngày hôm sau, Liễu Minh đang ngồi xếp bằng điều tức, bỗng nhiên cảm giác đá ngầm san hô dưới chân chấn động. Tuy cực kỳ yếu ớt nhưng vẫn khiến cho hắn bừng tỉnh, kinh ngạc nhìn về phía xa.

Hắn chỉ thấy ở gần mặt hồ phía xa, mặt nước gặn sóng, chấn động dưới chân càng ngày càng mạnh. Cả mặt hồ bắt đầu dậy sóng.

Lúc này, Liễu Minh mới mơ hồ nghe được ở phía xa chân trời truyền đến một thanh âm âm trầm. Ngay từ đầu rất nhỏ bé, nhưng càng về sau càng lớn.

Lúc này, cả mặt hồ chấn động vô cùng dữ dội.

Động tĩnh lớn như vậy, tự nhiên khiến cho những đệ tửu khác cùng đám trưởng bối Quỷ Tông đang nghỉ ngơi ở trong thạch điện kinh động.

Thần sắc bọn hắn có chút nghi hoặc, ngẩng đầu lên nhìn về phía chân trời.

Về phần Ngạn sư thúc tổ lại không thấy bóng dáng đâu, chẳng biết đã rời khỏi dải đá ngầm san hô này từ lúc nào.

Trên dải đá ngầm san hô của Thiên Nguyệt Tông và các tông môn khác, cũng có phản ứng giống như bên phía Quỷ Tông. Không ít đệ tử đứng dậy nhìn về phía bầu trời xa xôi.

Chờ đợi trong giây lát, bầu trời phía xa bỗng nhiên tối sầm lại, cũng dần lan đến phía hồ nước. Trong khoảng khắc một ngọn núi cao hai trăm trượng đen nhánh xuất hiện trong tầm mắt mọi người.

Lúc này trên không trung, nhưng âm thanh ầm ầm khiến cho mọi người cảm thấy đinh tai nhức óc. Cả mặt hồ run rẩy không thôi, có những con sóng lớn cao hơn một trượng.

- Phi Lai Phong! Phong Hỏa Môn vậy mà mang trấn môn chi bảo đến đây, thật sự không thích hợp cho lắm.

Nhìn rõ ngọn núi này, Hoàng lão giả biến sắc, nhìn chưởng môn Quỷ Tông nói.

- Đúng là có chút cổ quái! Nhưng không cần vội. nhìn xem người Phong Hỏa Môn đến đã rồi nói sau. Ta nghĩ dù Phong Hỏa Môn có ngu xuẩn đến mấy đi chăng nữa cũng không đồng thời khiêu chiến với tứ đại tông môn.

Chưởng môn Quỷ Tông nhướng mày nói.

Mặt khác, ở trên mấy dải đá ngầm san hô xung quanh, một ít Linh Sư cũng đang xì xào bàn tán, sắc mặt rõ ràng ẩn chứa một tia ngưng trọng.

Một lát sau, cả ngọn núi màu đen mang theo cuồng phong bay đến một dải đá ngầm san hô bỏ không. Cũng ở trên bầu trời cách mặt hồ mấy trăm trượng gào thét dừng lại.

Từ trên đỉnh núi màu đen truyền đến một tiếng cười to, một thoáng bay xuống bốn mươi, năm mươi người. Cầm đào là một lão đạo sĩ mặc đạo bào màu vàng, càng lớn tiếng cường nói.

- Chư vị đạo hữu chớ trách! Bổn môn chủ sở dĩ đến chậm, hoàn toàn là vì trong tông vừa hay có khách quý. Nghe nói nơi này mới phát hiện của vào Bí Cảnh nên cố ý mang theo một kiện trọng bảo đến giúp chúng ta một tay.

Đạo sĩ áo bào màu vàng vừa nói xong lời này, lập tức nhường lối. Từ đằng sau đi ra một nam tử mũi ưng, mặc một bộ trường bào làm từ da rắn, diện mục âm trầm, hai mắt chớp động tinh quang.

Mà nam tử này vừa hiện thân, ánh mắt lạnh lùng nhìn xuống dưới, không khách khí nói.

- Nơi này chỉ có đám tiểu bối các ngươi thôi sao? Đám người Linh Ngọc thượng nhân đang ở nơi nào!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.