Ads
Thạch Xuyên trong xích quang lại giống như không nghe thấy, bay vụt đến mà tốc độ không hề chậm lại chút nào, một mực xông đến muốn hất tung Phong Thiền.
- Thạch Xuyên, ngươi không nghe ta nói sao!
Phong Thiền cả kinh, thân hình hơi nghiêng tránh đi, nhưng trong cơn giận dữ, hắc khí ngoài thân cuốn lên, đồng thời một cánh tay có vài phần khô quắt cố gắng nắm lấy đầu vai của Thạch Xuyên.
- Phanh!
Bàn tay Phong Thiền chế trụ đầu vai của Thạch Xuyên, ngạnh sanh kéo trở lại. Hơn nữa hàn quang trong mắt Phong Thiền lóe lên, nắm đầu ngón tay đồng thời dùng lực. Hắn muốn cho Thạch Xuyên ăn khổ chút ít.
Nhưng một màn kinh người xảy ra.
Năm ngón tay Phong Thiền rõ ràng đã đâm sâu vào vai Thạch Xuyên vài tấc, nhưng Thạch Xuyên chỉ quay lại mặt không biều tình. Đôi mắt của hắn vốn bình thường đột nhiên trở nên dài và hẹp vô cùng, miệng đờ đẫn nhả từng chữ.
- Đi...chết!
Vừa dứt lời, Thạch Xuyên giơ tay lên, bàn tay nổi lên lân phiến đỏ thẫm xuyên thủng lồng ngực Phong Thiền. Lúc rút ra, trên tay Thạch Xuyên có thêm một trái tim đỏ tươi vẫn còn nhúc nhích không thôi.
Hai mắt Phong Thiền thoáng cái mở trừng trừng hơn gấp bội, cúi đầu nhìn lồng ngực bị xuyên thủng của mình, bờ môi muốn nói gì đó nhưng âm thanh không thể phát ra thành tiếng.
Dùng Thiết Thi thể mà hắn tu luyện, vận mà không cách nào ngăn cản được một kích xuyên tim của Thạch Xuyên.
Trên mặt Thạch Xuyên hiện lên một tia dữ tợn, một cánh tay khác khẽ động, năm đầu ngón tay lạnh buốt đặt lên đầu Phong Thiền, đột nhiên dùng lực.
- Phanh!
Đầu Phong Thiền giống như một trái dưa hấu bị bóp vỡ, khoảng cách gần như vậy, dịch não cùng với óc hơn phân nửa bắn lên người Thạch Xuyên.
Mà Thạch Xuyên thu hai tay về, tùy ý để thi thể mềm nhũn của Phong Thiền ngã xuống, đồng thời cũng há miệng ra nuốt trái tim ở trên tay trái. Một cái lưỡi dài màu đỏ từ trong miệng Thạch Xuyên thò ra ngoài, cộng thêm chất lỏng màu trắng trên ngón tay và gương mặt không chút biểu tình nhìn về phía Cao Trùng ở bên cạnh.
Cao Trùng nhìn thấy một màn này, cả kinh trợn mắt há hốc mồm.
Lúc trước Phong Thiền dùng ánh mắt trao đổi với hắn, vốn định thừa dịp Thạch Xuyên một thân một mình, hảo hảo xảo trá một chút.
Dù sao sau khi rời khỏi Bí Cảnh, tài nguyên đoạt được chỉ có một phần mười là có thể lưu lại cho chính mình. Mà lúc trước hai người bọn họ bận rộn một phen cũng không thể kiếm được bao nhiêu linh thảo. Hai người tự nhiên muốn đoạt một ít tài nguyên trên người Thạch Xuyên để đền bù một phát.
Nhưng bọn họ tuyệt đối không nghĩ tới vị Đại Sư Huynh của Cửu Anh nhất mạch này có lẽ rất dễ khi dễ vậy mà vừa ra tay lại dùng thủ đoạn tàn nhẫn đánh chết Phong Thiền. Phải biết rằng với thực lực của Phong Thiền, cho dù hơn phân nửa là không có đề phòng nhưng thực lực của đối phương vẫn rất mạnh.
Tối thiếu Cao Trùng chính mình nhìn rõ, dù là hắn có vận dụng cương khí, trong một thời gian ngắn cũng không thể nào đơn giản đánh bại Thiết Thi Thể của Phong Thiền được.
Nhưng khi ánh mắt Cao Trùng nhìn về phía cái lưỡi đỏ dài cùng lân phiến trên tay của đối phương, sắc mặt lại càng trắng nhợt. Bỗng nhiên hắn quay người, ngay ở trong huyết vụ phá không mà đi.
Đến lúc này, Cao Trùng làm sao không biết Thạch Xuyên trước mắt không còn là Thạch Xuyên nữa. Hoặc căn bản là do một thứ đồ vật quỷ dị nào đó biến ảo mà thành. Cho nên khi phát hiện ra mình cũng đang ở vào hiểm cảnh, Cao Trùng một câu cũng không nói, lập tức bỏ trốn.
Cao Trùng tự hỏi, mình vốn là một đệ tử có tư chất Địa Linh Mạch, là một tu luyện giả thiên tài làm sao có thể vẫn lạc ở bên trong Bí Cảnh được.
Thạch Xuyên thấy Cao Trùng bỏ chạy thì miệng mở lớn, ngoác đến tận mang tai, hai hàm răng sắc bén dị thường lộ hẳn ra ngoài. Tiếp đó đầu vai khẽ động một cái liền đuổi theo Cao Trùng.
Nhưng vào lúc này một tiếng nổ mạnh kinh thiên động địa từ đằng sau truyền lại. Tiếp đó đại địa run rẩy không thôi, vô số khe hở sâu xuất hiện, từ phía dưới dừng đạo hỏa trụ đỏ thẫm phun lên trời cao.
Nhưng năm ngón tay Kình Thiên Ma Thủ ở đằng sau đột nhiên từ trên cao vỗ xuống, vô số yêu thú bị đập thành thịt vụn.
- Xì xào!
Máu tươi từ khẽ bèn tay khổng lồ cuồn cuộn chảy ra.
- Xuy xuy!
Những sợi tơ bạc lại một lần nữa xuất hiện, đâm vào trong dòng máu đen bên dưới.
Thạch Xuyên vừa thấy cảnh này, trong mắt lại hiện lên một tia sợ hãi. Thân hình khẽ động hắn liền biến thành một quang cầu đỏ thẫm tiếp tục bay về phía trước. Hắn buông tha việc đuổi giết Cao Trùng.
Cao Trùng thấy vậy, tự nhiên thở phào một hơi. Nhưng hắn quay đầu lại nhìn bàn tay khổng lồ màu đen ở xa xa đang một lần nữa giơ lên, chuẩn bị đập xuống dưới đất một lần nữa thì trong lòng rung động. Cao Trùng điên cuồng thúc dục Pháp lực chạy thục mạng. Mà phương hướng hắn bỏ trốn tự nhiên tránh xa Thạch Xuyên.
...
Liễu Minh dựa theo la bàn trong tay đã ghi lại tuyến đường trước đó mà bay xuyên qua thế giới băng tuyết trở về đoạn hạp cốc có những cột đá trải rộng.
Lúc này, tâm trạng Liễu Minh mới buông lỏng đôi chút, cũng quay đầu nhìn bàn tay khổng lồ ở đằng xa. Liễu Minh chỉ thấy bàn tay khổng lồ màu đen kia không nhanh không chậm giơ lên cao rồi lại đập xuống dưới đất. Không biết có bao nhiêu yêu thú đều hóa thành thịt vụt vì nó.
Mà dưới thể tích khủng bố của bàn tay khổng lồ, sau vài chục lần đập như vậy, tất cả cây cối núi đồi phía dưới đều bị san bằng thành bình địa. Hơn nữa còn hãm sâu xuống mặt đất vài chục trượng, hình thành nên một thung lũng cực lớn.
Thung lũng này dưới sự hoạt động không ngừng của bàn tay không lồ kai vẫn còn tiếp tục khuếch trương phạm vi ra những khu vực xung quanh.
Kình Thiên Ma Thủ này giống như không có đánh gục toàn bộ yêu thú thì tuyệt đối không có bỏ qua.
Liễu Minh nhìn thấy vậy, trong lòng có chút phát lạnh. Lúc này hắn không hề do dự, tay áo vung lên một sợi Hắc Tác bay ra quấn lên đỉnh một cột đá gần đó.
Cùng lúc đó, cách đó không xa, ở biên giới một đoạn hạp cốc khác. Nữ đệ tử trẻ tuổi của Thiên Nguyên Tông sau khi hít sâu một hơi, đột nhiên rút trường kiếm sau lưng ra, tiếp đó là một cỗ kiếm khí phóng lên trời, cả người nàng biến thành một đạo kiếm quang lành lạnh bay sang bên kia của hạp cốc.
Chớp động mấy cái, kiếm quang lại thu về, thân hình nữ đệ tử Thiên Nguyệt Tông lại xuất hiện ở phía bên kia hạp cốc.
Sắc mặt nàng vô cùng tái nhợt, nàng quay đầu như hướng về phía Liễu Minh quét mắt một vòng, sau đó một tay bấm niệm pháp quyết, triệu hồi ra một đám mây, yên lặng bay lên không.
- Thần thông kiếm tu quả nhiên không giống bình thường!
Liễu Minh đang chịu trọng lực cực lớn, hắn phải hao phí một phen sức lực mới có thể bò lên đỉnh một cột đá. Liếc mắt nhìn bóng lưng nữ đệ tử Thiên Nguyệt Tông ở xa xa, Liễu Minh không khỏi hâm mộ.
Nhưng thời gian chừng một bữa cơm trôi qua, Liễu Minh rốt cuộc cũng có thể đặt chân sang bờ bên kia của hạp cốc.
Còn may là Pháp lực và khí lực của Liễu Minh so với lần trước đó mạnh hơn rất nhiều. Nếu không hắn cũng không có cách nào trong khoảng thời gian ngắn như vậy mà vượt qua được hạp cốc.
Liễu Minh rời khỏi phạm vi bao phủ của trọng lực khủng bố liền thở phào một hơi. Hai chân đạp thật mạnh xuống đất, Liễu Minh thừa dịp Thần Hành Phù trên người còn chưa mất hiệu lực, lập tức bay lên không hóa thành một đoàn ánh sáng màu xanh bay về phía rừng rậm xa xa.
Nhưng bọt khí thần bí ở trong đan điền của Liễu Minh đang không ngừng chớp động, tần suất càng lúc càng nhanh. Liễu Minh có một cảm giác khát vọng cực kỳ quỷ dị, càng lúc càng thêm mãnh liệt dị thường.
Tuy trong lòng Liễu Minh cảm thấy bất an, nhưng lúc này hắn không dám thực sự đánh giá bất cứ một thứ gì cả. Bây giờ Liễu Minh chỉ đợi tìm một địa phương kín đáo, an toàn một chút thì mới có ý định giải quyết vấn đề này.
Nhưng khi thân hình Liễu Minh lóe lên chui vào trong rừng rậm, màu xanh của sự sống bao phủ xung quanh khiến Liễu Minh an tâm hơn đôi chút. Đang muốn thúc dục Pháp lực tiếp tục bỏ chạy thì một chuyện mà Liễu Minh tuyệt đối không ngờ đến lại xảy ra.
Bọt khí thần bí trong đan điền vậy mà lóe lên tan vỡ.
Liễu Minh chỉ cảm thấy đan điền trong cơ thể tê dại, hai mắt tối sầm lại. Thân hình hắn đang đứng trên một cành cây bỗng nhiên khựng lại, từ từ đổ người ra sau rồi ngã cắm đầu xuống dưới đất, bất tỉnh nhân sự.
Sau một khắc, từng sợi hắc khí từ trên da thịt Liễu Minh tuôn ra, quay tròn ngưng tụ hóa thành một đạo phù văn màu đen không biết tên, điên cuồng chuyển động xung quanh Liễu Minh.
Bên trong hắc quang chớp động, mơ hồ ình thành một phù trận cổ quái lớn gần một trượng.
Phù trận màu đen chỉ chớp động mấy cái, hắc khí ngưng tụ ở trung tâm thình lình chuyển hóa thành một bọt khí óng ánh lớn cỡ nắm tay. Bên trong mơ hồ có một điểm ngân quang từ từ hiện ra.
Ở một nơi rất xa vào thời điểm ngân quang vừa xuất hiện, Kình Thiên Ma Thủ đang không ngừng giơ lên đập xuống tàn sát yêu thú, đột nhiên động tác dừng lại, ngừng ở ngay giữa không trung.
Trái tim màu bạc được khảm ở trong lòng bàn tay không lồ chợt lóe sáng. Trong chốc lát hào quang đại thịnh, chói mắt từ trên trái tim màu bạc, những sợi tơ bạc càng điên cuồng nhảy múa không thôi.
- Phanh! Phanh!
Hai tiếng nổ mạnh vang lên, trái tim màu bạc đột nhiên hóa thành một đoàn ngân quang cũng tan vỡ.
Kinh Thiên Ma Thủ khổng lồ mất đi trái tim màu bạc, không thể chèo chống thêm được nữa cũng hóa thành hắc khí cuồn cuộn. Sau đó phô thiên cái địa bay về phía Liễu Minh.
...
Liễu Minh cảm giác mình đã ngủ một giấc thật dài, bản thân ở trong giấc mộng lại một lần nữa trở lại không gian thần bí mờ mịt kia một lần nữa. Đồng thời thân thể hắn còn bị vô số trường xa màu đen quấn quanh toàn thân. Nhưng hết lần này đến lần khác hắn không cách nào nhúc nhích được, mà trong hư không xung quanh có vô số bóng đen mơ hồ không rõ chớp động không thôi.
Những hắc ảnh này như ẩn như hiện xuất hiện ở xung quanh hắn. Có lúc bên tai Liễu Minh vang lên một giọng nói nhỏ, ngôn ngữ rất cổ quái. Nhưng Liễu Minh lại không thể nào nghe được nội dung của giọng nói này, hắn cảm thấy rất lo lắng.
Mà trong số những hắc ảnh này, có một bóng đen cao lớn đang cúi đầu, thủng chung đứng ở trong một góc bất động. Những bóng đen khác đều tránh xa khỏi bóng đen to lớn này. Không biết thời gian trôi qua bao lâu, bóng đen cao lớn kia bỗng nhiên ngẩng đầu lên, chậm rãi đi về phía Liễu Minh.
Những bóng đen khác thấy vậy, đều nhường đường tránh lối, nhao nhao hóa thành từng đoàn sương mũ tiêu tán không thấy đâu.
Bóng đen cao lớn đi vài bước đến gần Liễu Minh thì cúi người xuống, mặt đối mặt giống như đang giá hắn.
Liễu Minh chỉ cảm thấy mình có thể cảm ứng được nhiệt khí mà đối phương phát ra. Nhưng hết lần này đến lần khác gương mặt của bóng đen đều rất mơ hồ. Cho dù Liễu Minh dốc sức liều mạng nháy động con mắt, dùng sức nhìn nhưng cũng không có nhìn thấy gương mặt của đối phương. Trong lòng hắn sởi hết cả gai ốc.
Đúng lúc này, bỗng nhiên trên trời vang lên một tiếng sét đánh. Một đạo ngân quang ở gần đó lóe lên.
Nhờ có chút ánh sáng này mà Liễu Minh cũng có thể nhìn thấy rõ gương mặt của bóng đen. Hắn nghẹn ngào nói:
- Không có khả năng! Tại sao là ngươi!