Vừa tiến vào phòng, Liễu Minh đã thấy gã đại hán khôi ngô thân vận trường bào đen trắng đang khoanh tay chờ sẵn. Sau khi quan sát một hồi, gã mới lui qua một bên rồi cất giọng lạnh lùng dặn dò họ Liễu:
“Đi vào bậc thang ở giữa, chớ nhìn ngó lung tung.”
Liễu Minh nghe vậy bèn đưa mắt nhìn lại. Không gian phía trước quả thật có đặt ba chiếc thang gỗ không rộng lắm. Sau khi suy nghĩ thật nhanh, hắn liền tiến vào lối đi mà đại hán vừa chỉ để thông lên tầng hai. Vừa đặt chân đến nơi, hắn liền cảm thấy cảnh vật trước mắt đột nhiên trở nên vô cùng mờ ảo giống như tồn tại cấm chế nào đó khiến cho thần thức nhận lấy hạn chế vô cùng nặng nề. Ngay khi hắn định lên mở miệng lên tiếng hỏi thăm, một tiếng “Bá” đã thình lình vang lên khiến cho toàn bộ không gian trong phút chốc liền trở nên sáng bừng, đồng thời bậc thang dẫn hắn tiến lên cũng đã biến mất vô ảnh vô tung.
“Ha ha, đạo hữu không cần kinh ngạc, chỉ là một ít cấm chế mà thôi. Ta nghĩ ngươi cũng không muốn tin tức bị người khác nghe được đúng không?” Thanh âm khàn khàn phát ra từ lão già gầy còm đang ngồi xếp bằng ở nơi tận cùng của gian phòng.
“Thì ra là thế.”
Liễu Minh nghe vậy bèn bất động thanh sắc đánh giá lão già trước mắt vài lần đồng thời không ngừng quan sát thoáng qua không gian bốn phía. Gian phòng mà hắn tiến vào rộng chừng bốn năm trượng, ngoại trừ hai người bọn họ cũng không còn người nào khác. Chỉ thấy bên cạnh lão già kia là một chiếc cổ đăng bằng đồng xanh cao chừng nửa trượng đang phát ra ánh sáng u lam lập lòe bất định, soi rọi chục miếng ngọc giản lớn nhỏ không đều chất đống trên chiếc bàn trước người lão.
“Khục khục, đạo hữu muốn biết điều gì? Tin tức khác nhau sẽ có giá cả không đồng nhất.” Lão già gầy còm thấy Liễu Minh không nói lời nào liền uyển chuyển lên tiếng nhắc nhở.
“Các hạ đã nghe đến U Vương Chi Thương tại vực U Thủy hay chưa?” Liễu Minh đứng duy trì khoảng cách chừng hơn một trượng với lão già gầy còm trước mặt rồi mới đánh tiếng hỏi dò.
“U Vương Chi Thương? Chậc chậc, đạo hữu không phải đến đây chỉ là để hỏi thăm vấn đề này chứ, còn gì nữa chi bằng nói ra một lần để ta nói qua giá tiền cho các hạ được biết.” Lão giả kia nghe vậy liền tỏ vẻ ngạc nhiên.
“Tại hạ muốn biết tất cả tin tức có liên quan đến U Vương Chi Thương.” Liễu Minh bình tĩnh trả lời.
“Hắc hắc, đã nhiều năm như vậy không có ai hỏi thăm tin tức liên quan đến địa phương này. Có điều các hạ xem như đã tìm đến đúng chỗ, ngoại trừ Hiểu Cổ các của ta, những địa phương e rằng không thể cung cấp thông tin đúng ý của ngươi. Vậy đi chỉ cần lấy ra mười lăm vạn Minh thạch hoặc Minh bảo có giá trị tương đương, ta sẽ nói cho ngươi biết toàn bộ thông tin mà lão phu có trong tay.” Lão già gầy còm nghe vậy liền dứt khoát đưa ra một cái giá.
Liễu Minh nghe vậy không khỏi trầm ngâm suy nghĩ một phen. Hai năm qua, tuy hắn vẫn thường để ý nghe ngóng những tin tức có liên quan đến U Vương Chi Thương thế nhưng chỉ biết địa phương thần bí kia nằm ở biên thùy xa xôi hơn nữa còn có lịch sử tương đối lâu đời, ngoài ra cũng không đạt được tin tức đáng giá nào khác. Đến lúc này, ước hẹn với Thanh Linh chỉ còn lại tám năm, hắn đã không thể tiếp tục chờ đợi vô ích. Mặc dù mười lăm vạn Minh thạch là con số không hề ít thế nhưng nếu có thể nắm được càng nhiều thông tin trong tay, hành trình tiến vào U Vương Chi Thương sắp tới sẽ càng thêm phần đảm bảo. Sau khi suy nghĩ một chút, chỉ thấy Liễu Minh khẽ vung tay áo, mặt đất phía trước đã xuất hiện vô số Minh thạch đủ mọi phẩm chất khác nhau.
“Đạo hữu ra tay quả thật hào phóng.” Sau khi khẽ nhìn Minh thạch chất đống trước mặt, lão già gầy nhom lập tức trở nên vui vẻ.
Ngay sau đó, chỉ thấy lão nhẹ giọng thì thầm vài câu gì đó, trên cánh tay khô gầy liên theo đó nhiều thêm một miếng ngọc giản mang theo bạch quang mờ mịt bay vọt về phía Liễu Minh. Họ Liễu thấy thế lập tức vươn tay bắt lấy ngọc giản tiếp đó nhanh chóng sử dụng thần thức xem xét sơ qua nội dung bên trong. Khi thấy vị trí cụ thể của U Vương Chi Thương được nhắc đến bên trong vừa vặn ăn khớp với những gì Thanh Linh từng nói, hơn nữa đặc điểm của địa phương này được miêu tả không chút bất đồng những gì thế gian nhắc đến, hắn không khỏi cảm thấy vui vẻ. Ngoài ra, bên trong còn có một ít địa đồ miêu tả khu vực hiểm địa của U Vương Chi Thương, chẳng qua những nội dung này có chút vụn vặt, không được đầy đủ. Xem ra đây đều là thông tin do những cao thủ mạo hiểm tiến vào nơi này sau đó may mắn toàn mạng trở ra ghi chép lại.
“Thù lao của lão ta đã thanh toán đầy đủ, nếu không còn việc gì khác tại hạ xin phép cáo từ!” Sau khi cất kỹ ngọc giản bên người, Liễu Minh liền đánh tiếng rời đi.
“Không tiễn!” Lão già kia tự nhiên không có ý kiến gì khác. Sau khi thu lấy toàn bộ Minh thạch dưới đất, lão liền tiện tay đánh ra một đạo pháp quyết về phía không gian sau lưng họ Liễu khiến bậc thang vốn đã biến mất lại lần nữa hiện ra trước mắt hai người.
Lúc Liễu Minh rời khỏi Hiểu Cổ Các, số người tham gia đại hội Động Hào dưới mặt đất ngày càng trở nên đông đảo khiến cho không khí dần thêm phần náo nhiệt. Nếu đã hoàn thành mục đích chủ yếu của chuyến đi này, hắn cũng không có ý định lưu lại nơi này thêm nữa. Tuy nói trên tay vẫn còn vài món bảo vật không thể trao đổi công khai bên ngoài thế nhưng nhu cầu hiện tại của hắn đối với Minh thạch cũng không cấp bách vì vậy tránh đi sự chú ý của kẻ khác vẫn là lựa chọn tốt hơn.
Khi đi đến sơn động có đặt pháp trận Truyền Tống, dường như nhận ra gì đó, Liễu Minh bèn từ từ quay lại nhìn về phía sau. Chỉ thấy một gã tu sĩ U tộc mang theo mặt nạ bằng xương đang đứng cách đó không quá mười trượng. Khi nhận ra phản ứng của Liễu Minh, gã liền không chút chậm trễ dừng chân tại chỗ.
“Các hạ bám theo ta đã lâu như vậy không biết là có chuyện gì?” Liễu Minh lạnh lùng nói ra.
“Đạo hữu không nên hiểu lầm, tại hạ quả thật không có ác ý, chỉ là muốn mạo muội hỏi thăm một vấn đề. Không biết đạo hữu có hứng thú với việc tiến vào U Vương Chi Thương?” Vị tu sĩ che mặt có tu vi xấp xỉ Chân Đan sơ kỳ, tuy trường bào thùng thình trên người che khuất thân thể nhưng giọng nói truyền ra cho thấy y còn rất trẻ tuổi.
“Các hạ hỏi như vậy là có ý gì?” Liễu Minh nghe vậy không khỏi giật mình, vội vàng đưa mắt quan sát bốn phía. Đến khi chắc chắn không có người thứ ba chú ý tới bọn họ, hắn mới nhẹ nhàng thở phào một hơi.
“Ha ha, triều tịch hàn lưu nơi biên thùy cứ mỗi mười năm lại suy yếu một lần. Trùng hợp thay, thời hạn này cũng đang đến gần. Vừa rồi nhìn thấy đạo hữu không tiếc tiền của đổi lấy khối Noãn Dương Bảo Ngọc kia, về sau lại chứng kiến ngươi tiến vào Hiểu Cổ Các một lúc lâu, ta liền lớn mật nêu ra suy đoán vừa rồi. Hiện tại xem ra phỏng đoán của tại hạ cũng không sai lệch nhiều lắm.” Tu sĩ che mặt nghe vậy bật cười ha hả.
“Tại hạ bội phục tâm tư cẩn thận của các hạ. Ta đúng là đang có ý định này. Thế nhưng đạo hữu quan tâm đến chuyện này như vậy chẳng lẽ cũng muốn xông vào U Vương Chi Thương kia sao?” Liễu Minh nghe vậy, trong mắt xẹt qua một tia dị sắc thế nhưng khuôn mặt vẫn không lộ ra vẻ gì bất thường.
“Đạo hữu cũng là người thông minh. Không sai, ta và ngươi đã có mục đích giống nhau, chi bằng hợp tác với nhau một lần xem sao? Nơi gọi là U Vương Chi Thương kia quả thật vạn phần hung hiểm, thêm một người là thêm một phần cơ hội thành công. Tu sĩ che mặt bình tĩnh đáp lời.
Liễu Minh nhất thời vẫn không lên tiếng tựa hồ còn đang lo lắng gì đó. Gã U tộc kia thấy vậy cũng không hối thúc mà vẫn lặng yên đưa mắt ngắm nhìn bốn phía.
“Nơi này tai vách mạch rừng, chúng ta trước tiên vẫn nên rời đi, tìm một nơi khác bàn bạc cẩn thận thì hơn.” Sau một lúc lâu, Liễu Minh mới lại lên tiếng phá tan sự im lặng.
“Được, không thành vấn đề!” Vị tu sĩ đeo mặt nạ nghe vậy lập tức gật đầu đồng ý.
Liễu Minh nghe vậy liền quay người tiến về vị trí của pháp trận truyền tống. Lúc này, theo tiếng bước chân từ sau truyền đến, tu sĩ U tộc kia tuy cũng bước tới nhưng vẫn biết ý duy trì khoảng cách ước chừng mười trượng giữa hai bên. Vừa bước đến phía trước truyền tống trận dẫn thành Thanh Nhạc, Liễu Minh liền khẽ nghiêng người nhường cho đối phương vào trước. Cô gái trông coi truyền tống trận thấy vậy cũng không nhiều lời đánh ra một đạo pháp quyết khiến cho pháp trận không ngừng sáng lên. Sau khi nhìn thấy gã trai trẻ kia biến mất trong pháp trận, Liễu Minh mới từ tốn bước vào.
Đợi vầng sáng tản đi, Liễu Minh liền tiến về mật thất của mình tại hậu viện của tửu lâu. Lúc này, lão già áo xanh mặt mũi hiền lành nhìn thấy thanh niên đeo mặt nạ đi cạnh họ Liễu liền không khỏi cảm thấy ngạc nhiên thế nhưng lão cũng là người hiểu chuyện bèn không nói gì thêm, ngón tay khẽ điểm, mở cửa cho bọn họ.
Người thanh niên U tộc thấy vậy vẫn điềm nhiên đi tới đồng thời tiện tay gỡ mặt nạ bằng xương xuống để lộ gương mặt thoạt nhìn có chút non trẻ cùng tướng mạo nam tử thanh tú. Bất quá hai hàng lông mày thẳng tắp lại khiến người nhìn cảm nhận khí khái oai hùng, phong độ.
(Nguồn: bachngocsach.com)
Khi Liễu Minh nhìn thấy diện mạo thật của người thanh niên kia, hắn liền khẽ nhướng mày suy nghĩ. Chẳng biết tại sao, đối phương lại khiến cho hắn cảm thấy tương đối quen thuộc. Khi nghĩ đến đây, hắn lại không khỏi quan sát người thanh niên U tộc kỹ thêm vài lần. Đến khi xác nhận hai bên quả thật chưa từng gặp mặt, hắn mới gỡ xuống mặt nạ của mình.
Một khắc sau, hai người đã có mặt tại một tửu lâu khác ở thành Thanh Nhạc. Sai khi tiện tay bố trí một tầng cấm chế cách âm, Liễu Minh mới lạnh lùng nhìn thẳng thanh niên đang ngồi đối diện.
“Đúng rồi, còn chưa tự giới thiệu, tại hạ gọi là Âm Lưu.” Không đợi Liễu Minh lên tiếng, nam tử trẻ tuổi đã mỉm cười giới thiệu bản thân.
“Ẩn Hàn.” Liễu Minh nghe vậy bèn lạnh nhạt trả lời.
“Thì ra là Ẩn Hàn huynh. Không biết đạo hữu có hứng thú với đề nghị của ta ban nãy? Ta phải nói thêm, triều tịch hàn lưu bên ngoài U Vương Chi Thương tuy rằng cứ mỗi mười năm lại có một lần suy yếu thế nhưng khí lạnh do nó tỏa ra vẫn khiến người thường không thể chịu nổi. Đạo hữu mặc dù chuẩn bị Noãn Dương Bảo Ngọc hộ thể thế nhưng cơ hội vượt qua chỉ sợ không lớn. Vừa khéo tại hạ biết được vị trí phân bố hàn lưu yếu nhất. Nếu xông qua tại đó, ít nhất có thể gia tăng ba bốn thành xác suất thành công." Âm Lưu trình bày kế hoạch của mình.
“Xem ra Âm huynh hiểu rất rõ U Vương Chi Thương, chẳng lẽ huynh cũng nhận được tin tức từ chỗ Động hào?” Liễu Minh nghe vậy không khỏi có chút động dung.
“Thế thì không phải, tại hạ trước kia đã vô tình nhặt được một phần bản đồ U Vương Chi Thương, trên đó đánh dấu vị trí thông đạo đặc biệt kia.” Âm Lưu nghe vậy bật cười ha hả.
Đến lúc này, Liễu Minh đã gần bị thuyết phục. Phần lớn tin tức mà hắn mua được từ Hiểu Cổ Các chỉ giới thiệu các loại cấm chế đặt tại địa phương thần bí kia, chứ ít chỗ nói về địa hình nơi đó. Nếu đối phương nói thật, tin tức của gã có thể trợ giúp hành trình sắp tới rất nhiều.
“Đã như vậy, chuyện kết bạn đồng hành không phải không được. Bất quá, nếu đạo hữu đã có ý định xông vào U Vương Chi Thương, thực lực bản thân ắt hẳn không yếu đúng không?” Liễu Minh đột ngột thay đổi chủ đề.
“Nói ra thật xấu hổ, tu vi của Âm mỗ vốn không cao lắm. Ẩn Hàn huynh đã là tu sĩ Chân Đan trung kỳ. Sau khi tiến vào U Vương Chi Thương, có chút cấm chế phải nhờ đạo hữu ra tay trợ giúp mới có thể vượt qua.” Người thanh niên kia nói đến đây, ánh mắt nhìn vào Liễu Minh có chút chờ mong.
“Hắc hắc, thì ra là thế. Nhưng phải nói trước, nếu thông đạo kia không thể giúp chúng ta gia tăng cơ hội thông qua hiểm địa, tại hạ tuyệt đối sẽ không dùng thân phạm hiểm.”
“Tất nhiên là vậy. Nếu như không còn chuyện gì khác, ba tháng sau, chúng ta sẽ gặp nhau tại thành Thái Trinh, tòa thành kế cận U Vương Chi Thương.” Âm Lưu nghe vậy không khỏi cảm thấy vui vẻ bèn chắp tay nói ra.
Liễu Minh tự nhiên không có ý kiến gì khác. Tiếp theo, hai người lập tức cáo từ chia nhau rời đi.