Bị cấm chế chi lực của đại trận cắn trả, phần lớn tộc nhân các thế gia có
mặt ở đây đều tử thương không ít thì nhiều. Nhẹ thì chỉ tổn thất một ít
Ma Khí Ma Bảo mà thôi, còn nặng thì trực tiếp chết hóa thành tượng đá,
rơi xuống đất.
May mà Liễu Minh phát hiện điều bất thường trước những gia chủ của đám
thế gia, vì thế mà kịp thời triệu tập tộc nhân rời xa màn sáng màu sám
nên không có bị tai họa gì cả.
" Điều này..."
Lôi Thương, lão giả họ Cát, gia chủ thế gia khác thấy một màn này, sắc mặt đều trở thành một mảnh tro tàn.
Cái màn sáng màu xám cổ quái này đã chắc chắn vô cùng vậy mà lại còn cắn trả khi nó bị công kích!!! Mà những người bị nhốt ở trong đó thì thôi
rồi, liền như cá trong chậu, tiếp tục như thế này chỉ có một con đường
chết mà thôi.
Ánh mắt Liễu Minh nhìn xung quanh một vòng, khẽ chau mày lại.
Vừa rồi Liễu Minh cố tình lưu ý thoáng qua một cái liền phát hiện những
công kích nhằm vào đại trận cấm chế lúc nãy hình như chủ yếu là do người của những thế gia kia phát ra. Cho nên bọn hắn tổn thất nghiêm trọng
nhất, mất tầm khoảng 2 3 thành tộc nhân.
Về phần đại quân của Liễu gia, đương nhiên vẫn có người ra tay nhưng bị
vài tên trưởng lão Thiên Tượng cảnh Liễu gia quát dừng lại đã lập tức
đình chỉ công kích, cũng nhanh chóng lui về phía sau rồi tụ lại, cho nên tổn thất thực tế cũng không quá nhiều.
Còn quân đoàn Đại Sóc ở xa xa liền nhân cơ hội này điều chỉnh lại trận
hình, hiện tại thì đang thờ ơ lạnh nhạt nhìn chằm chằm về phương này,
lúc trước cũng không có bất kỳ người nào ra tay công kích pháp trận.
Giây phút này, mảnh không trung của thung lũng Hắc Phong đã bị màn sáng
màu xám vây quanh trong phạm vi hơn mười dặm. Hơn mười vạn Ma nhân mơ hồ chia làm ba nhóm, Đại Sóc cùng quân đoàn Liễu gia mỗi cái một bên, còn
Liễu Minh cùng hai ba vạn người các thế gia ở một bên.
"Quân đoàn Liễu gia phản ứng có chút kỳ quái a, ta cũng không tin mấy
tên trưởng lão Thiên tượng cảnh của Liễu gia đều biết cái Hỗn Độn Ma La
trận này, biết rõ nó có cắn trả chi lực." Liền vào lúc này đột nhiên có
thanh âm Ma Thiên vang lên.
"Đúng vậy. Chẳng qua hiện giờ điều này đã không còn trọng yếu, việc cấp
bách trước mắt là làm thế nào mới có thể thoát thân?" Lông mày Liễu Minh nhíu lại, thông qua tâm thần đáp lại.
"Những sương mù màu xám kia là Ma La chi lực, chuyên môn làm ô uế các
loại Ma Bảo Ma Khí, công kích tùy tiện sẽ chỉ chịu cắn trả mà thôi. Bất
quá ma diễm của Hồn Thiên Bia đối với nó có một chút khắc chế, có thể
chống lại Ma La chi khí này một hai." Ma Thiên thản nhiên nói.
Liễu Minh nghe vậy, sắc mặt hơi suy tư, tâm niệm biến hóa thật nhanh,
lòng bàn tay có hoàng mang lóe lên đã nhiều thêm một khỏa Sơn Hà Châu.
...
Giữa không trung, đấu pháp giữa bốn đại năng thông huyền đã hoàn toàn tiến nhập đến mức độ gay cấn.
Giờ phút này, sắc mặt Hoàng Phủ Lưu Thủy hiện lên vẻ âm trầm, nhưng bên trong ánh mắt đã dần dần bình tĩnh lại.
Trên thân thể hắn giăng đầy từng đạo ma văn màu tím, ấn ký Chân Ma ở mi
tâm cũng tản mát ra hào quang màu tím càng ngày càng sáng.
Hư ảnh Pháp tướng phía sau hắn tản mát ra quang mang màu đen trùng thiên, thân thể của pháp tướng đã gần kề đến thực chất hóa.
Ma Hoàn trên một tay của Pháp tướng đang vung vẩy kích xạ ra những mảng
Ma Diễm màu đen lớn. Còn tay kia thì chẳng biết lúc nào đã có thêm một
kiện bảo vật khác, rõ ràng đó là một cái Cổ Phiến tối om.
Bên trên Cổ Phiến màu đen không có nhiều đường vân, chỉ rải rác vài đạo
hoa văn buộc vòng quanh thành hình dạng một đóa hoa màu đen, trên nó
dường như ẩn chứa một loại lực lượng quỷ dị.
Nam tử mặc áo bào xám giờ phút này cũng toàn lực ứng phó, Pháp tướng màu xám ở sau lưng đã to lên gấp đôi, hiển nhiên lúc trước hắn che giấu
thực lực. Hơn nữa hiện giờ trên trán còn hiện ra một con mắt cực lớn màu đỏ như máu, trên nó có huyết quang chuyển động không ngừng.
Hắn thông qua pháp bảo Viên Bát trong tay phóng thích ra một Ma Giao cực lớn, rồi từ một đầu biến thành hai đầu, vòng quanh người hắn quay không ngừng nghỉ.
Hoàng Phủ Lưu Thủy phát ra ma hỏa màu đen khẽ tới gần nam tử áo xám liền bị hai cái Ma Giao dùng thân thể khổng lồ trực tiếp càn quét ngược lại.
Hoàng Phủ Lưu Thủy thấy vậy, hai mắt nhíu lại, ma văn tử sắc trên người
lưu chuyển một trận tinh quang. Pháp tướng cực lớn sau lưng ngửa đầu
phát ra tiếng gầm giận dữ liền thấy vòng tròn màu đen đang rời khỏi tay
trái, mang theo mảng lớn ma diễm màu đen biến thành một đầu Hổ khổng lồ
màu đen, liền nhào nhào đánh vào mặt nam tử áo bào xám.
Cùng lúc đó, tay phải Pháp tướng cũng đột nhiên vung Cổ Phiến màu đen lên.
Bên trên Cổ Phiên tản mát ra từng đạo hắc mang chói mắt, đóa hoa màu đen ở trên đó bất ngờ bay lên, thoát ly khỏi Cổ Phiên.
Hư không lóe lên một cái, đóa hoa màu đen biến mất vô tung tích giữa hư không.
Hắc diễm cuồn cuộn xung quanh thân thể Cự Hổ màu đen hình thành khí thế
vạn thiên, nó chớp động mấy cái, trong nháy mắt đã nhào tới trước người
nam tử áo bào xám, thoạt nhìn Cự Hổ còn lớn hơn hai đầu Ma Giao màu xám
vài phần.
Nam tử áo bào xám vung một tay lên, hai ma giao màu xám gào thét đánh về cự hổ màu đen, ba quái vật khổng lồ va chạm trực tiếp với nhau ở giữa
hư không.
Trong hư không lập tức phát ra âm thanh nổ mạnh ầm ầm, từng đoàn từng
đoàn quang cầu cực lớn màu hôi sắc trực tiếp bộc phát, khí lưu bên trong phương viên vài dặm chịu ảnh hưởng xao động kịch liệt.
Tuy hình thể Cự Hổ khổng lồ, nhưng nó cùng hai đầu Ma Giao đánh nhau
người chết ta sống cũng chẳng chiếm được cái tiện nghi gì. Mà trong nháy mắt nó đã bị một đầu Ma Giao cắn, thân hình cũng bị Ma Giao còn lại gắt gao quấn lấy.
Trong mắt nam tử mặc áo bào xám hiện lên vẻ dữ tợn, đang muốn trực tiếp
đập tan Cự Hổ màu đen thì vào lúc này ở hư không trên đỉnh đầu hắn khẽ
động, một đóa hoa màu đen hiện ra vô cùng quỷ dị, đột nhiên đã bao phủ
hắn lại.
Bên trên đóa hoa màu đen hiện ra vô số phù văn màu đen rậm rạp chằng
chịt, tạo thành hình dạng lao lung, trực tiếp bao phủ nam tử cùng pháp
tưởng của hắn vào trong đó.
Sắc mặt nam tử chợt kinh hãi, Pháp tướng sau lưng gầm nhẹ một tiếng, hai bàn tay nó điên cuồng hung hăng nện vào lao lung làm bằng phù văn.
Lao lung bị chấn động mạnh, nhưng mà không ngờ vẫn chắc chắn đến vậy.
Hoàng Phủ Lưu Thủy thấy nam tử áo xám bị khốn trụ, trên mặt cũng thở dài một hơi, tay hắn lật ra một thanh giống như đoản thước màu đen, bên
trên đoản thước chỉ có vài đường vân nhỏ màu xanh nhạt còn chẳng còn cái gì khác nữa.
Hoàng Phủ Lưu Thủy nắm chặt đoản thước, làm đoản thước lập tức hiện ra
một tầng hắc mang sâu kín, bên trên hiện ra đồ án năm khỏa tinh thần bàn tản mát ra linh áp khủng bố.
Hắn khẽ quát một tiếng, bàn tay dùng sức vung đoản thước về phía trước,
hư không ở phía trước lập tức nổi lên sóng gió kịch liệt, trực tiếp
thoáng vặn vẹo một phát đã sụp xuống, liền hiện ra một cái không gian
thông đạo tối om.
"Kỳ trưởng lão!" Hoàng Phủ Lưu Thủy la lên một tiếng gọi Hoàng Phủ Kỳ đang ở xa xa.
Giờ phút này Hoàng Phủ Kỳ cũng đang cùng nữ tử áo bào xám kích đấu không ngừng nghỉ.
Lưỡi đao màu bạc khổng lồ trong tay nữ tử áo bào xám huyễn hóa ra từng
đạo công kích quang nhận vòng tròn cùng nửa vòng tròn đang bay ra như
mưa, dường như đã bao phủ toàn bộ thân hình Hoàng Phủ Kỳ lại, bất quá
pháp bảo trường côn màu đen của hắn vẫn liên tiếp tăng thêm phòng thủ,
vì vậy vẫn thủ được vững vàng.
Mà dù đang bên trong kịch đấu, nhưng một nửa tâm tư của hắn vẫn đặt trên người Hoàng Phủ Lưu Thủy, vẫn một mực nhìn hết cuộc chiến của Lưu Thủy
với thông huyền khác của Đại Sóc.
Tức thì mắt thấy cử động của Hoảng Phủ Lưu Thủy, Hoàng Phủ Kỳ vui vẻ,
miệng hắn phát ra một tiếng gầm nhẹ, trường côn màu đen trong tay đột
nhiên có hào quang tỏa sáng, huyễn hóa ra bóng gậy chồng chất liền trực
tiếp đánh tan từng cái quang nhận mà lưỡi dao khổng lồ biến thành.
Bóng gậy bài sơn đảo hải trực tiếp bức lui nữ tử áo bào xám lại mấy
bước, lợi dụng cơ hội này Hoàng Phủ Kỳ bay vút về phía Hoàng Phủ Lưu
Thủy.
"Đi!" Hoàng Phủ Lưu Thủy kéo theo Hoàng Phủ Kỳ, thân hình hai người khẽ động liền muốn bay vào trong không gian thông đạo.
Đại Hỗn Độn Ma La Trận tuy được xưng là có thể khốn chết tu sĩ Thông
Huyền, nhưng lại không có cách nào đông không gian lại, đại năng Thông
huyền nếu có Động Thiên Pháp Bảo ẩn chứa không gian pháp tắc vẫn có thể
phá vỡ hư không chạy thoát.
Nhưng thời điểm hai người vừa muốn bước vào không gian thông đạo thì có
một đạo ô quang không biết từ chỗ nào hiện ra, chính là một kiện pháp
bảo trường toa hình dáng như trường hạc, thoáng cái đã oanh kích phá vỡ
không gian thông đạo của Hoảng Phủ Lưu Thủy.
Không gian thông đạo run lên bần bật, "Ầm" một tiếng vang lên, trực tiếp đã vỡ vụn!
Sắc mặt Hoàng Phủ Lưu Thủy đại biến, không gian thông đạo vỡ vụn sinh ra một cỗ chấn động cường đại, trực tiếp chấn lui hai người Hoàng Phủ lui
lại mấy bước.
Màn sáng màu xám xung quanh cũng chịu ảnh hưởng từ không gian chấn động, liền kịch liệt chấn động vài cái, màn sáng tức thì lại tản mát ra mảng
lớn sương mù màu xám, tràn ra khắp nơi.
Bất kể là một phương Đại Sóc hay là một phương U Nhung Thành, ai ai cũng biết sương mù màu xám này lợi hại ra sao, đều vội vàng trốn tránh, nhất thời tạo ra một khung cảnh hỗn loạn.
Còn Liễu Minh lúc này, trong mắt hắn lóe sáng, nhanh chóng vung tay lên
tế ra một khỏa Sơn hà Châu, trên hạt châu toát ra hào quang màu vàng đất đem tất cả mọi người Thanh gia bao phủ lại.
Thân hình của hơn trăm người sau một khắc liền biến mất vô tung giữa hư không.
Liễu Minh lại lật tay nắm Sơn Hà Châu, đồng thời trên đầu vai hắn hiện
lên một tầng hào quang thanh sắc khẽ quấn thân thể hắn vào, sau một khắc thân hình của hắn cũng biến mất vô ảnh rồi.
Động tác của Liễu Minh nhanh như thiểm điện, tình cảnh hiện giờ đang có
chút hỗn loạn vì vậy nhất thời cũng không có ai chú ý tới Liễu Minh đã
đột nhiên biến mất.
Cùng lúc đó, một bông hoa bên ngoài màn sáng màu xám hiện lên ba bóng
người, liền là Liễu Hồi Phong, lão giả Ma Y cùng một người khác chính là lão giả áo xám của Đại Sóc.
"Liễu hầu..." Hoàng Phủ Lưu Thủy vừa nhìn thấy Liễu Hồi Phong xuất hiện, sắc mặt vốn đang vui vẻ nhưng lập tức ánh mắt hắn nhìn đến lão già áo
xám kia, sắc mặt đang vui mừng lập tức thu lại.
Trên mặt Liễu Hồi Phong hiện lên nụ cười châm biếm lạnh như băng, hắn
vung tay lên, một luồng hôi quang từ trong tay hắn kích bắn ra trực tiếp rơi lên trên màn sáng.
Màn sáng màu xám phiên cổn một hồi liền xuất hiện một thông đạo không lớn lắm.
Thân thể ba người Liễu Hồi Phong khẽ động, lập tức bay vào bên trong màn sáng, sau đó thông đạo lập tức khép lại.
Hoàng Phủ Lưu Thủy lập tức ý thức được điều gì, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi.
Cùng lúc đó, hỗn loạn ở phía dưới đã dần dần đình chỉ, chỉ là trong đại
trận đã biến mất mấy nghìn người rồi, kể cả quân Đại Sóc lẫn quân đoàn
Liễu gia cũng ở trong đó, chẳng ai có thể may mắn thoát chết cả!
Tất cả gia chủ các đại thế gia nhìn thấy 3 người Liễu Hồi Phong xuất
hiện, trên mặt vừa lộ ra thần sắc cuồng hỉ bất quá ngay lập tức đã cảm
thấy có cái gì đó không đúng.
Bọn người Lôi Thương giờ phút này tụ lại với nhau, vừa thấy một màn kia, cả đám đều có chút cứng họng rồi.
"Lôi đạo hữu, hiện tại tình huống rốt cuộc là như nào?" Lão giả họ Cát hỏi Lôi Thương.
Lôi Thương cũng chỉ biết cười khổ, chậm rãi lắc đầu.
"Ồ, Liễu đạo hữu đâu rồi?" Thiếu phụ tóc xanh đứng một bên đột nhiên lên tiếng nói.
Mấy người cũng cả kinh, quay đầu nhìn xung quanh.
"Chẳng lẽ trong hỗn loạn bị tách ra rồi?" Nữ đồng họ Lam liền nói.
"Không có khả năng này, với lại người Thạch gia cũng không thấy một ai
cả. Chẳng lẽ Liễu đạo hữu có bí thuật thông thiên nào đó, vậy mà đã chạy mất?" Thân thể thiếu phụ tóc xanh chấn động, nói ra.
Nghe thấy lời này, thần sắc mấy người biến đổi hẳn, ánh mắt lại tìm khắp xung quanh, chung quanh người người vẫn tấp nập nhưng chẳng hề tìm được tung tích Liễu Minh...