Ma Thiên Ký

Chương 1075: Q.5 - Chương 1075: Bảo châu cuối cùng thành




Liễu Minh đem thần thức quét qua thân thể Cự thú Hà Mã, sau khi xác định không còn tồn tại bất kỳ khí tức nào thì mới đưa tay ra, hư ảnh tiểu sơn do Sơn Hà Châu biến thành từ từ tan biến, hóa thành một viên châu màu vàng bay ngược trở về tay của hắn.

Lúc này, thân thể to lớn của Hà Mã đã sớm khô quắt lại, nằm im lìm ở dưới đáy sông, cho thấy rằng nó đã chết không thể chết thêm lần nữa rồi. Liễu Minh khẽ thở dài một cái, đem số lân phiến còn sót lại trên người con thú này thu lại, đồng thời cũng móc hai con mắt to như hai viên ngọc của nó thu vào.

Đầu Cự thú Hà Mã này, tuy rằng thực lực thập phần cường đại, nhưng lại đối mặt với Sơn Hà Châu có thể điểu khiển được Minh Hà Chi Thủy, nên vừa vặn bị khắc chế. Thân hình của nó to lớn như vậy, trong cơ thể lại tràn ngập Minh Hà Chi Thủy, làm sao có thể bị Sơn Hà Châu dễ dàng giam cầm lại được.

Sau khi Liễu Minh thu hồi tài liệu của Cự thú, hắn liền thúc giục pháp quyết, hắc khí trên người cuồn cuộn tuôn ra, đem toàn thân hắn bao phủ vào bên trong, đôi cánh bằng thịt màu bạc xuất hiện sau lưng vỗ một cái, liền hóa thành một đạo hắc ảnh hướng phía bên trên trực tiếp bay đi. Mặc dù Minh Hà Chi Thủy này vô cùng nặng, nhưng cũng may hắn là thể tu, sức lực của bản thân không kém, cộng với sự hỗ trợ của đôi cánh sau lưng, mới có thể miễn cưỡng đứng vững trước lực cản mà tiến về phía trước, chẳng qua là tốc độ di chuyển có phần chậm chạp một chút.

Thế nhưng khi hắn vừa rời khỏi đáy của Minh Hà vẻn vẹn chưa đầy trăm trượng, bỗng nhiên cảm giác có một lực hút cực lớn từ một bên kéo tới. Ngay sau đó, Liễu Minh cảm thấy không thể điều khiển được cơ thể, căn bản là không cách nào chống lại được sức hút, đành phải nương theo cỗ man lực vô hình này, bị lôi kéo về phương hướng phát ra lực hút.

Trong lòng hắn kinh hãi, ngẩng đầu nhìn lại, thấy ở phía trước cách đó không xa là một cái vòng xoáy màu đen cực lớn. Ở trung tâm của vòng xoáy, mơ hồ có âm thanh vù vù truyền đến. Lực hút vô hình này, rõ ràng là đến từ những vòng xoáy này. Sau một khắc, Liễu Minh thấy trước mắt chỉ toàn một màu đen, toàn thân quay cuồng, sau đó liền bất tỉnh nhân sự.

Không biết bao lâu sau, Liễu Minh tỉnh dậy, bất chợt phát hiện mình đã ở trong một không gian khác rộng chừng vài mẫu. Ở trong không gian này, vậy mà không có một chút Minh Hà Chi Thủy nào, nhưng âm khí trôi nổi nhè nhẹ xung quanh lại vô cùng tinh thuần. Hắn đưa mắt nhìn khắp bốn phía chung quanh, sau một hồi quan sát cẩn thận, ngược lại không khỏi hít một hơi khí lạnh.

Ở bốn phương tám hướng xung quanh là mấy chục cái vòng xoáy màu đen có kích thước lớn nhỏ không đều, những vòng xoáy này bao bọc xung quanh không gian hắn đang đứng tạo thành không gian hình trụ tròn, từng dòng khí lỏng giống như âm khí tinh thuần phun ra từ những vòng xoáy hướng về phía chính giữa không gian mà phát tán ra. Ở phía trên đỉnh đẩu của hắn khoảng chừng trăm trượng, thình lình có một vòng xoáy khổng lồ lớn gần trăm trượng, đang chậm rãi lưu chuyển.

Liễu Minh sau khi nhìn lại, lúc này mới phát hiện ra trên mặt đất trong không gian hắn đang đứng, có khắc rậm rạp chằng chịt từng vòng linh văn cổ quái, mơ hồ tạo thành pháp trận cấm chế vô cùng lớn. Mà bản thân hắn khi đứng trong cái pháp trận này, không những không cảm giác được cái lạnh thấu xương của Minh Hà Chi Thủy, mà còn không bị ảnh hưởng bởi lực hút của vòng xoáy.

Theo quan sát của Liễu Minh từ một ít đất đá vụn trên mặt đất, cùng với địa thế như ẩn như hiện ở vùng phụ cận, chỗ cấm chế cổ quái này, tự hồ được bố trí ở bên trong một cái lạch ngòi cực lớn dưới đáy của Minh Hà, trông hết sức bí mật.

“Người thiết lập cấm chế này có mục đích gì đây?” Liễu Minh sau một phen đánh giá, trong lòng không khỏi có vài phần nôn nóng. Bất quá hắn dù sao cũng không phải là hạng tu sĩ bình thường, trong lòng nhanh chóng trấn định lại, dứt khoát khoanh chân lại ngồi xuống trên mặt đất, khép hờ hai mắt lại chờ đợi.

Một ngày, hai ngày, …

Sau bảy ngày, Liễu Minh một lần nữa mở mắt ra, rút cục xác định không gian này chỉ là một vùng đất hoang phế, kỳ thực không có bất kỳ người nào đang chủ trì, nếu không bọn họ đã sớm hiện thân rồi. Nếu thực sự như thế, một nơi bí ẩn như thế này, ngược lại là một chỗ tuyệt hảo để tu luyện. Dù sao thì việc cô đọng Trọng Thủy, hay tế luyện Sơn Hà Châu vẫn cần đến Minh Hà Chi Thủy. Còn việc tu luyện Minh Cốt Quyết, cũng không thể trong dăm ba năm là có thể hoàn thành được.

Liễu Minh sau một phen trầm tư suy nghĩ, liền khẽ nở nụ cười. Hắn đứng lên, bắt đầu bố trí ở xung quanh. Đầu tiên hắn bố trí một cái bình đài đơn giản ở đáy sông, sau đó lại bày ra mấy tầng pháp trận cấm chế bên ngoài bình đài. Gần nửa canh giờ sau, Liễu Minh đem Cốt Hạt và Phi Lâu từ trong Dưỡng Hồn Đại phóng ra.

“Âm khí thật nồng đậm …”

Hạt nhi cùng Phi nhi vừa mới ra khỏi Dưỡng Hồn Đại, cảm nhận được Âm khí cuồng bạo rét thấu xương ở chung quanh, thân thể đều bắt đầu không ngừng run rẩy.

“Nơi này là Minh Hà chi địa, âm khí không những vô cùng dày đặc, mà còn vô cùng cuồng bạo. Bất quá hoàn cảnh như vậy lại có lợi thật lớn đối với việc rèn luyện pháp lực trong cơ thể của các ngươi, nói không chừng hai ngươi lại có thể tìm được cơ hội đột phá ở đây. Ta dự định ở chỗ này để tu luyện một thời gian rất dài, các ngươi hãy tự mình tu luyện ở một bên là được.” Liễu Minh thản nhiên nói.

Hạt nhi và Phi nhi khẽ gật đầu, lập tức quay tít một vòng rồi hiện ra bản thể, mỗi đứa chạy đến một góc rồi tự mình tu luyện.

Liễu Minh lúc này mới khoanh chân ngồi xuống bình đài vừa mới thi pháp ngưng tụ ra, đưa tay lấy từ trong lòng ra một cái nhẫn trữ vật màu đen, chính là đồ vật mà hắn lấy được trên thi hài của cự hán áo lam vào thời điểm hắn ly khai Tuyệt Minh cốc. Lúc ấy hắn dùng thần thức vội vàng quét qua, lấy làm kinh hãi vì phát hiện bên trong cất giấu rất nhiều vật phẩm. Nhưng có điều đáng tiếc là những vật phẩm này, một ít thì sử dụng những tài liệu chỉ có trong Cửu U Minh Giới, rồi hơn phân nửa trong số đó chỉ có ích đối với U tộc, cho nên những vật phẩm mà Liễu Minh có thể dùng đến đã ít lại càng thêm ít. Tuy nhiên, nếu đem những vật này đổi thành Minh thạch, sẽ là một con số khổng lồ không thể tưởng tượng được.

Sau đó, Liễu Minh kiểm tra những đồ vật trong giới chỉ một lần nữa, đem những tài liệu bên trong phân loại sửa sang lại rồi mới cẩn thận thu vào.

Tiếp theo, sau một hồi tĩnh tâm điều tức, hắn mới phất tay phát ra một cỗ hắc khí, biến thành bàn tay lớn hơn một trượng, chụp tới cấm chế ở phía trên đỉnh đầu.

“Rầm rầm ào ào” một tiếng nước chảy, bàn tay làm bằng hắc khí chạm tới cấm chế, một đạo sóng nước màu đen xô tới, bàn tay nhân cơ hội chụp tới, rối quấn lấy một đoàn Minh Hà Chi Thủy.

Bàn tay Liễu Minh phát ra một cỗ thủy quang màu đen, đem đoàn Minh Hà Chi Thủy bọc lại, sau đó vận chuyển pháp lực thi triển Thiên Ngưng Hóa Thủy Quyết, tiếp tục luyện chế Trọng Thủy. Hơn mười ngày sau, hắc khí bao bọc Minh Hà Chi Thủy đã biến thành một giọt Trọng Thủy Châu to như hạt đậu, đen sì như mực.

Sau khi cất giọt Trọng Thủy Châu vào hộp ngọc, Liễu Minh thở dài một cái, sắc mặt của hắn đã trở nên tái xanh rồi. Ở dưới đáy của Minh Hà này, âm khí cực kỳ cuồng bạo kèm với khí lạnh rét thấu xương không ngừng xâm nhập vào thân thể làm hắn cũng cảm thấy không cách nào chịu nổi. Lúc này mới ngắn ngủi hơn mười ngày mà thân thể của hắn đã có một chút ít chết lặng. Bất quá hắn cũng đã lường trước tình huống này, cho nên cũng không có lấy làm kinh hoảng.

Ở kế bên Liễu Minh, Cốt hạt cùng Phi lâu lúc này mỗi đứa đang nằm co ro ở mỗi góc cách đó không xa, đã tiến vào trạng thái tu luyện. Trên thân thể của chúng dâng lên một cỗ hắc khí đem toàn thân bao bọc lại, tựa hồ như không bị ảnh hưởng bởi âm khí và hàn khí xung quanh.

Liễu Minh thấy vậy, lập tức khoanh chân ngồi xuống, lật tay lấy ra một quyển sách màu đen. Đây chính là mười tầng đầu của Minh Cốt Quyết công pháp mà Nam Hoang Khôi Đế đã cho hắn lúc trước. Những năm vừa qua hắn đã sớm đem pháp quyết bên trong tìm hiểu thấu triệt.

Lúc này hắn dựa theo pháp quyết tầng thứ năm của Minh Cốt Quyết, điều động pháp lực trong linh hải, vận chuyển vào trong kinh mạch. Âm khí và Minh Hà hàn khí xâm nhập trong cơ thể Liễu Minh lúc này giống như trăm sông nhập biển, nhao nhao tràn vào cốt cách trong kinh mạch khắp toàn thân.

Thời gian từng điểm từng điểm trôi qua, sau nửa canh giờ, Liễu Minh chậm rãi mở to mắt, khí sắc trên mặt đã khôi phục lại bình thường.

Công pháp tầng thứ năm của Minh Cốt Quyết muốn tu luyện được thì phải mượn Minh Hà Chi Thủy để tẩy thể, hắn hiện tại bản thân đang ở dưới đáy của Minh Hà cho nên làm việc này tự nhiên là dễ như trở bàn tay.

Ban đầu, Liễu Minh dự định sẽ cô đọng Trọng Thủy trước, đem tế luyện mười hai khối Sơn Hà Châu, sau đó mới tu luyện Minh Cốt Quyết. Dù sao ở dưới đáy của Minh Hà này, không thể đoán trước được lúc nào xuất hiện nguy hiểm, nên việc gia tăng thực lực mới là quan trọng nhất.

Tuy nhiên, bây giờ xem ra việc tu luyện Minh Cốt Quyết là việc phải làm hàng ngày rồi, nếu không hắn căn bản không có cách nào có thể trụ lại ở chỗ này trong một thời gian dài được. Mặc dù như vậy sẽ làm giảm tốc độ cô đọng Trọng Thủy, nhưng cũng không có chọn lựa nào khác.

Thời gian tiếp theo, Liễu Minh lại sử dụng thần thông nhất tâm nhị dụng, đem một nửa tinh thần lực tiến hành vận chuyển Thiên Ngưng Hóa Thủy Quyết, không ngừng tinh luyện Trọng Thủy; một nửa tinh thần lực còn lại được dùng cho việc khổ tu Minh Cốt Quyết.

Thời gian dần trôi qua, dưới đáy của Minh Hà trở nên yên tĩnh như lúc đầu, một mực không có người nào quấy rầy. Trong nháy mắt, mười năm đã trôi qua.

Một ngày nọ, bên trong cấm chế của Minh Hà chi địa, lúc này tràn ngập sương mù màu vàng, xen lẫn trong đó có không ít thủy quang màu đen. Cả hai quyện lẫn vào nhau, xoay tròn giống như sóng biển, tỏa ra tràn đầy toàn bộ cấm chế. Ở bên trong sương mù, mơ hồ truyền ra những thanh âm chú ngữ trầm thấp tối nghĩa, từng cỗ pháp lực không ngừng phát ra làm cho cấm chế màu đen cũng nổi lên từng đợt chấn động.

Bỗng nhiên, từ bên trong sương mù màu vàng vang lên một tiếng thét dài phóng lên trời, tất cả sương mù như cuồn cuộn hướng về một điểm bên trong cấm chế, rất nhanh biến mất vô tung vô ảnh.

Sau khi sương mù thu lại, hiện ra một bóng người mặc áo bào màu xanh đang khoanh chân ngồi dưới đất, ở chung quanh lơ lửng mười hai viên châu màu vàng đất, hợp thành một trận thế kỳ diệu, chậm rãi lưu chuyển.

Bóng người mặc áo bào xanh này tự nhiên chính là Liễu Minh.

Tại nơi đây, trong thời gian mười năm, hắn ngày đêm không ngừng cô đọng, cuối cùng luyện chế ra đầy đủ Trọng Thủy, không những đem viên bán thành phẩm Sơn Hà Châu luyện chế hoàn thành, mà còn đem mười một khối Sơn Hà Châu còn lại toàn bộ tế luyện thành Pháp bảo chính thức.

Ở mặt ngoài mười hai khối Sơn Hà Châu này có từng đám sương màu vàng đất lượn lờ, xuyên qua đám sương, mơ hồ có thể nhìn thấy bên trong mỗi viên châu, đều có một mảnh núi non sông ngòi cảnh trí trông rất sống động, núi cao chót vót, nước chảy tới lui. Mỗi viên châu đều thể hiện linh tính mười phần.

Nếu như quan sát kỹ, có thể phát hiện ra bên trong viên bán thành phẩm Sơn Hà Châu ban đầu, dòng sông lưu chuyển không được cô đặc và hùng hậu như dòng sông của mười một khối Sơn Hà Châu còn lại, nguyên nhân chính bởi vì bên trong viên bán thành phẩm Sơn Hà Châu không phải tất cả đều là Minh Hà Chi Thủy. Bất quá hắn cũng hiện tại cũng không có khả năng đem Trọng Thủy bình thường đã dung nhập vào trong đó lấy ra.

Liễu Minh hai tay bấm nhiệm pháp quyết, rồi há mồm phun ra một cỗ quang hà màu vàng, mười hai khối Sơn Hà Châu lóe lên hào quang rồi hóa thành một dãy ánh sáng màu vàng, được thu vào bên trong cơ thể.

“Chúc mừng chủ nhân, cuối cùng đã luyện thành Pháp bảo Sơn Hà Châu!” Ở phía sau lưng của Liễu Minh cách đó không xa, vang lên thanh âm cung kính của Phi nhi cùng Hạt nhi.

Cả hai ở tại đây không ngừng khổ tu trong vòng mười năm, pháp lực cũng đã tinh tiến không ít. Kim quan ấn ký trên trán Hạt nhi càng thêm tươi đẹp, thoáng nhìn qua giống như một đoàn kim sắc hỏa diễm. Thân thể của Phi nhi cũng trưởng thành vài phần so với trước kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.