Tốc độ phi độn của Liễu Minh quá nhanh nên trước đó cũng không bị bất cứ kẻ nào chú ý. Cho đến khi tiếng chuông cổ vang lên mới khiến cho tu sĩ các phái vốn đang
tụ tập trên quảng trường các ngọn núi lớn gần đó ý thức đến điều gì. Lập tức cả đám liền đình chỉ mọi bàn luận viển vông, nhao nhao đứng dậy,
ánh mắt nóng rực nhìn về phương hướng ngọn núi chính.
Trong bọn họ có không ít người còn chưa từng gặp qua Liễu Minh, nhân cơ
hội ngàn năm có một này mà bắt đầu vụng trộm đánh giá hắn.
Điện Thái Thanh, hơn hai mươi tên tu sĩ Thông Huyền Cảnh lúc này cũng
vội vã ra đón. Ngay lúc nhìn thấy Liễu Minh không phải đến một mình mà
là mang theo Diệp Thiên Mi cùng Già Lam thì ngoại trừ ba người Thái
Thanh Môn, đám người Chân Phu Nhân đều hơi ngẩn ra, nhưng Thần Thức vừa
lướt qua, cả đám liền ra vẻ thoải mái.
"Bái kiến Liễu tiền bối!"
Dưới sự dẫn đầu của Chân phu nhân, Huyền Ngư lão tổ, tất cả tu sĩ Thông Huyền Cảnh khom mình hành lễ với Liễu Minh.
"Bái kiến Liễu tiền bối!"
Phần đông tu sĩ trên các quảng trường của các ngọn núi lớn gần đó thấy
một màn như vậy, cũng vội vàng gấp rút hành lễ theo. Gần mười vạn người
cùng hô ứng, thanh âm hùng vĩ vang xa, lan toả ra ngoài.
"Không cần đa lễ, tất cả đứng lên thôi. Hạo kiếp lần này đã qua, chứng
tỏ số mệnh của Trung Thiên chưa đến hồi cạn kiệt. Cũng không phải là
công lao của Liễu mỗ. Trong tối tăm đều có thiên định, cái gọi là Nhân
pháp Địa, Địa pháp Thiên, Thiên pháp Đạo, Đạo pháp Tự Nhiên... Nếu chư
vị có thể giữ vững bản tâm, cuối cùng ắt có thể tu thành Đại Đạo." Ánh
mắt Liễu Minh khẽ quét qua đám người Chân phu nhân, nhàn nhạt nói
chuyện.
Thanh âm không lớn, lại trong chớp mắt khuếch tán lan tràn ra bốn phương tám hướng, quanh quẩn không dứt trên không trung trăm dặm xung quanh.
Ngay lập tức toàn hiện trường trở nên hoàn toàn yên tĩnh, trên mặt của
phần lớn đám tu sĩ Thông Huyền Cảnh đều lộ ra một tia hoảng hốt, số ít
trong đó càng là mơ hồ biểu hiện ra cảm giác đốn ngộ.
Mà trán của đám người Chân phu nhân, trưởng lão đầu bạc, lão giả cơ bắp
mặc áo đen của Ma Huyền Tông, Bắc Đẩu các chủ đều lấm tấm ướt đẫm mồ
hôi, trong mắt chợt xuất hiện một tia bất an không dễ nhận thấy.
Cả không gian yên tĩnh trong chốc lát cuối cùng bị phá vỡ bởi tiếng hoan hô cuồng hỉ mọi người chung quanh. Việc đại lục Trung Thiên có thể may
mắn vượt qua được hạo kiếp diệt tộc khiến cả đám tu sĩ đều trở nên phấn
khởi dị thường. Đương nhiên, cũng có không ít người trong đó, vì được
chính tai lắng nghe một cường giả Vĩnh Sinh Cảnh trong truyền thuyết
diễn giải thuyết pháp mà mừng rỡ không thôi.
Đoạn văn mà Liễu Minh vừa nói trông thì có vẻ bình thường không có gì
lạ, nhưng thực ra bên trong ẩn chứa chân lý Đại Đạo, cảm ngộ đối với
thiên địa pháp tắc. Phàm tu sĩ có thể tới đây tham gia đại điển, đa phần đều là người có thân phận trong môn phái của mình, hầu hết đều là dạng
người thông minh nên lập tức hiểu được Liễu Minh là đang giúp bọn họ
giảng giải.
Loại cơ hội như này thật sự là rất khó có được!
Mọi người trong lòng đều âm thầm may mắn lần này có thể tới đây tham gia Vĩnh Sinh đại điển. Chuyến đi này thật sự giá trị, mọi trả giá trước
đây đều là đáng giá. Chẳng qua là Đại Đạo cùng giảng, nhưng thiên phú
của mỗi người lại không đồng đều, có thể lĩnh ngộ bao nhiêu đều tuỳ vào
cơ duyên của từng người.
Mà lời nói này rơi vào trong tai một số ít người đang có mặt ở đây, cũng lại có thêm một tầng ý tứ hàm xúc khác.
Như tỷ muội Âu Dương Thiến của Âu Dương thế gia, Bành Việt của Thiên
Công Tông cùng Tiết Bàn của Thiên Yêu Cốc, đám người nhìn Liễu Minh một
kẻ ngày xưa cũng chỉ có tu vi ngang mình, hôm nay lại trở thành tồn tại
mình không thể theo kịp, trong mắt ngoại trừ hâm mộ còn nhiều hơn một
phần trầm tư cùng thở dài.
La Thiên Thành, Sa Thông Thiên thân là nhân tài kiệt xuất trong hàng đệ
tử trẻ tuổi của Thái Thanh Môn, xa xa nhìn Diệp Thiên My, Già Lam trước
đối với chính mình thì lạnh lùng như băng, mà bây giờ thì như chim nhỏ
nép bên người Liễu Minh... ngoài sâu sắc hâm mộ Liễu Minh, còn mang theo cực kỳ ghen ghét, thầm than vận mạng bất công.
Mặt khác, những người lúc trước từng có giao tình hoặc nhiều hoặc ít với Liễu Minh, hoặc mới chỉ có cơ duyên gặp mặt một lần, lúc này đây vẻ mặt cũng là khác nhau, thần sắc phức tạp...
Cùng lúc đó, tại một toà đỉnh núi nhìn như bình thường cách ngọn núi
chính một đoạn khoảng cách, Kim Liệt Dương một thân áo bào màu vàng rộng thùng thình thình lình đang chắp tay sau lưng đứng ở nơi này. Kim quang trong mắt y nhàn nhạt lưu chuyển nhìn về phương hướng ngọn núi chính.
Trước khẽ gật đầu, tiếp theo lại lắc đầu, trong miệng thì thào lẩm bẩm:
"Thiên Đạo Luân Hồi, báo ứng khó chịu, hết thảy đều chỉ trong một ý
nghĩ."
Lập tức y lắc đầu, kim quang lập loè bao phủ toàn thân,
biến mất ngay tại chỗ.
...
"Đa tạ Liễu tiền bối vui lòng chỉ giáo!"
Cuối cùng, dưới sự dẫn đầu lên tiếng cảm ơn của Chân phu nhân, hơn hai
mươi tên Thông Huyền Cảnh có mặt trên đỉnh ngọn núi chính cũng cung kính hướng về Liễu Minh thi lễ một cái, sau liền đứng lên.
Tu sĩ trên quảng trường các ngọn núi lớn gần đó thấy thế, cũng theo như
nhao nhao đứng dậy. Liễu Minh lại nhàn nhạt khoát tay áo, liền không nói một lời mang Già Lam, Diệp Thiên Mi dạo bước đi vào Thái Thanh đại
điện.
Bên ngoài đại điện, đám người cầm đầu như Chân phu nhân, Trưởng lão đầu
bạc, lão giả cơ bắp của Ma Huyền Tông cùng liếc nhau một cái, trong mắt
cả đám đều hiện lên một tia sáng lạnh quyết tuyệt. Xong liền theo sát
sau lưng Liễu Minh, đi vào đại điện.
Cổng lớn đại điện từ từ đóng lại.
Đồng thời, không bao lâu sau mọi người tiến vào đại điện, chung quanh
ngọn núi chính bỗng nổi lên Ngũ Thải Linh Quang. Sau một tiếng vù vù nổ
lớn, tất cả Linh Quang liền chớp động tạo thành một màn sáng có bề mặt
tràn ngập các luồng ánh sáng đủ màu sắc chuyển động, bao trọn cả toà đại điện vào bên trong.
Tầng màn sáng này có tác dụng ngăn trở Thần Thức cực mạnh, khiến cho mọi người trên các ngọn núi xung quanh không cách nào tiến hành dò xét tình huống trên ngọn núi chính. Đồng thời ngay tại lúc màn sáng bao phủ ngọn núi chính hình thành, trong mắt Liễu Minh hiện lên một tia tinh quang
không dễ nhận thấy. Nhưng bước chân của hắn cũng không có mảy may dừng
lại, trực tiếp tiến đến vị trí chủ toạ rồi đứng lại.
"Liễu tiền bối xin mời ngồi."
Vừa tiến vào đại điện, bọn người Huyền Ngư lão tổ chia ra đứng hai bên
chủ toạ, khom mình hành lễ. Chân phu nhân còn chắp tay mời Liễu Minh
ngồi. Ánh mắt Liễu Minh hướng về chỗ ngồi rộng rãi phía trước, khẽ gật
đầu, thân hình không chút ngập ngừng cất bước tiến lên, quay người ngồi
xuống.
Già Lam cùng Diệp Thiên Mi cũng lập tức ngồi xuống bên cạnh Liễu Minh.
Khi nhìn thấy Liễu Minh đã ngồi xuống vị trí chủ toạ, trong mắt đám
người Chân phu nhân đều hiện lên vẻ buông lỏng.
"Chư vị lần này chinh chiến cũng có chút khổ cực, không cần để ý như
thế, đều ngồi xuống đi." Ánh mắt biến hoá rất nhỏ của đám đông không thể thoát khỏi sự chú ý của Liễu Minh. Ý niệm trong đầu đều thay đổi vài
lần, nhưng thần sắc trên mặt cũng không chút nào biến, nhàn nhạt nói ra.
Mọi người khách sáo một phen xong liền theo thứ tự ngồi xuống.
Chẳng qua hơn hai mươi vị trưởng lão Thông Huyền cảnh vốn chiếm địa vị
cao trong mọi tông phái lúc này đối mặt với một tồn tại Vĩnh Sinh Cảnh
như Liễu Minh, dường như không biết nói cái gì cho phải, bầu không khí
có chút nhạt nhẽo.
"Thiên Mi cùng Già Lam là bầu bạn song tu của ta, chẳng qua là lúc trước chưa kịp công khai, Liễu mỗ mang hai nàng tới tham gia đại điển là muốn cho chư vị Trưởng lão chứng kiến một chút, chắc hẳn chư vị sẽ không để
tâm chứ." Liễu Minh ha ha cười cười, trước tiên mở miệng, phá vỡ trầm
mặc.
Lời vừa nói ra, trên mặt của Diệp Thiên Mi cùng Già Lam hiện lên một
chút đỏ ửng như hoa đào. Trong đại điện, đều là các bậc Thông Huyền cảnh sống không biết bao nhiêu vạn năm, tất nhiên đã sớm nhận ra. Bọn họ
nhìn nhau một hồi, xong lập tức nhao nhao chúc mừng. Có người còn nói ra một số lời chúc chuyên để chúc mừng.
Bầu không khí dường như trở nên hòa hoãn không ít. Điều này làm cho hai
nữ không khỏi cúi đầu ngượng ngùng, trong mắt lại là tràn đầy thần sắc
vui mừng.
"Liễu tiền bối là tượng trưng cho sinh tử an nguy của hàng tỉ sinh linh
đại lục Trung Thiên, hiểu rõ đại nghĩa, lấy thân phạm hiểm, cuối cùng
không tiếc hy sinh hai kiện Huyền Linh Chí Bảo phong ấn khe hở, phần ân
tình này vĩnh viễn lưu truyền ghi chép vào sử sách của Trung Thiên. Vĩnh Sinh đại điển lần này, các Trưởng lão chúng ta đại diện cho tất cả Đại
tông phái thế gia, chuẩn bị xuống một phần lễ mọn. Nếu chỉ là lời nói
không thôi thì không thể hiện rõ thành ý, kính xin Liễu tiền bối vui
lòng nhận cho." Đúng vào lúc này, Chân phu nhân của Thiên Công Tông đứng lên, thi lễ với Liễu Minh một cái rồi nói.
"Chư vị quá khách khí." Liễu Minh cười nhạt một tiếng nói.
Chân phu nhân thấy Liễu Minh không hề có ý cự tuyệt, lập tức hai tay
liền nâng lên một hộp ngọc màu đỏ dường như đã chuẩn bị tốt từ sớm, dâng lên trước người. Chậm rãi đi đến phía trước Liễu Minh, cung kính nhẹ
nhàng đặt hộp ngọc lên cái án trước mặt họ Liễu, rồi khom người lui
xuống. Liễu Minh nhấc lên hộp ngọc cầm trong tay, nhìn như có vẻ hứng
thú quan sát lấy.
"Kính xin Liễu tiền bối mở ra để đánh giá, lễ vật bên trong mặc dù không tính mười phần trân quý, nhưng cũng là vật tương đối hiếm thấy." Chân
phu nhân khẽ cười nói.
Liễu Minh khẽ gật đầu, ngón tay nhẹ dùng sức, bật mở ra nắp hộp ngọc.
Một tiếng "Ô...ô...n...g"!
Lập tức, một đạo ánh sáng vàng từ trong hộp ngọc kích bắn ra ngoài, chợt loé lên rồi biến mất.
Hầu như cùng một lúc, mặt đất xung quanh chỗ chủ toạ Liễu Minh ngồi bỗng phát ra ánh sáng rực rỡ, vô số đạo Lôi Quang ngũ sắc thình lình cũng
theo đó hiện ra.
Lôi Quang này đúng là Cửu Thiên Thần Lôi!
Từng đạo Lôi Quang ngũ sắc đùng đoàng giăng khắp nơi, sau đó liền cùng
tụ lại một chỗ tạo thành một cái pháp trận vòng tròn có hình trụ đứng,
bao phủ cả ba người Liễu Minh, Già Lam cùng Diệp Thiên My vào bên trong.
Liễu Minh nhanh như thiểm điện né tránh mấy luồng ánh sáng ngũ sắc có
kích cỡ khoảng cái chén ăn cơm. Nhưng mà luồng sáng bắn ra quá dày đặc,
đã tạo thành một cái gông xiềng ngũ sắc gắt gao trói chặt hai tay, hai
chân của họ Liễu lại.
Cùng lúc đó, ở chỗ sâu trong sơn mạch Vạn Linh, ngọn núi Hắc Ngục quanh
năm bị mây đen bao trùm vào bên trong cũng liên tiếp sinh ra dị tượng.
Tiếng nổ vang đinh tai nhức óc liên tục truyền đến, trong khi mây đen
cuồn cuộn vẫn vũ chuyển động, từng đạo Lôi Quang ngũ sắc đã ngưng tụ kết hợp lại với nhau thành một cái cột lôi ngũ sắc phóng vọt lên trời. Lôi
trụ lượn qua một đường vòng cung thật lớn trên không trung Vạn Linh Sơn
Mạch rồi lao bắn về một hướng. Phương vị kia thình lình không ngờ là chỗ đại điện trên ngọn núi chính.
Tiếng nổ cực lớn chấn động màng nhĩ cùng dị tượng kinh người tất nhiên
sẽ khiến mấy vạn tu sĩ trên các đỉnh núi lân cận ngọn núi chính nhìn
chăm chú. Cá đám sắc mặt đại biến nhao nhao đứng lên, không biết chuyện
gì đã xảy ra.
"Chư vị đạo hữu không cần khủng hoảng, lần này Liễu tiền bối vì phong ấn vết nứt không gian nhằm ngăn cản Khúc Nghiêu hàng lâm, đã đau nhức mất
hai kiện Huyền Linh chi bảo. Vĩnh Sinh đại điển lần này, tất cả Trưởng
lão Thông Huyền cảnh của các tông phái sẽ hợp lực giúp Liễu tiền bối
luyện chế một kiện Chí Bảo để đáp tạ. Chấn động này hẳn là đang chuẩn bị để bắt đầu." Đúng vào lúc này, chưởng môn Thiên Qua của Thái Thanh Môn
bỗng xuất hiện ở không trung, cất giọng lớn tiếng trấn an mọi người.
Mặc dù trong miệng thì nói như vậy, nhưng trong mắt lão cũng không khỏi
hiện lên một tia nghi hoặc. Ngày đó Thái Thượng Trưởng Lão Huyền Ngư
đúng là đã nhắc đến việc thông qua Vĩnh Sinh đại điển lần này giúp Liễu
Minh chế tạo một kiện bảo vật. Dù vậy cũng không nói rõ việc chế tạo bảo vật này sẽ dẫn động lực lượng của Ngũ Nhạc Lưỡng Cực Ngục Cửu Thiên
Thần Lôi? Chẳng qua khi đó Thái Thượng Trưởng Lão cũng đã dặn dò lão là
đến lúc đó dù có bất cứ chuyện gì phát sinh, cũng phải giữ cho hiện
trường không được hỗn loạn. Nếu như Thái Thượng trưởng lão đã phân phó
như thế, Thiên Qua tự nhiên cũng chỉ có thể tuân theo.
Thái Thanh Môn với tư cách là môn phái tổ chức đại điển lần này, chưởng
môn Thiên Qua lại là người rất có uy vọng đã ra mặt giải thích, làm cho
mọi người trên các quảng trường sau khi hai mặt nhìn nhau, cũng không
tiếp tục nghi ngờ gì, nhao nhao một lần nữa ngồi xuống.
Dị tượng lớn như vậy là do các Đại Năng Vĩnh Sinh cùng Thông Huyền cảnh
đang tế luyện bí bảo thì cũng không có gì là kỳ quái. Chỉ tự trách mình
bị giật mình quá mức thôi. Trong đại điện, tất cả tu sĩ Thông Huyền Cảnh của Tứ Đại Thái Tông chẳng biết từ lúc nào đã đứng vào chung quanh pháp trận Cửu Thiên Thần Lôi.
Chân phu nhân, Trưởng Lão đầu bạc, Huyền Ngư Thái Thượng, lão giả áo bào đen của Ma Huyền Tông bốn người mỗi người chiếm một góc, trước người
mỗi người đều lơ lửng một phiến đá hình tam giác cực kỳ cổ xưa.
Phía trên phiến đá hiện lên từng đạo đường vân cực kỳ phức tạp. Trông có vẻ giống một cái trận bàn nhưng lại phức tạp hơn rất nhiều.
Bốn khối phiến đá mỗi phiến tản mát ra bốn đạo cột sáng lần lượt màu
vàng, trắng, xanh, đen cùng rót vào trong chính giữa pháp trận Cửu Thiên Thần Lôi. Pháp trận do Cửu Thiên Thần Lôi hình thành này lập tức tăng
kích cỡ lên gần một nửa, Cửu Thiên Thần Lôi trong trận pháp cũng trở nên dày đặc hơn rất nhiều.