Ma Thiên Ký

Chương 1550: Q.7 - Chương 1550: Cố nhân mơ hồ




“Sư tôn ban cho nhiều bảo vật như vậy, lẽ ra đệ tử không nên đòi hỏi thêm gì nữa, có điều mấy năm qua trong lòng đệ tử vẫn luôn có một tâm nguyện…” Đại hán áo đen cũng không đứng dậy mà ấp a ấp úng như muốn nói điều gì.

“Ta biết, khi xưa ta từng đồng ý với ngươi, nếu ngươi có thể tu luyện đến Hóa Tinh kỳ thì ta sẽ nhận ngươi làm đệ tử, tuy ta sắp phải đi, nhưng nếu ngươi vẫn nguyện ý bái ta làm thầy thì ta cũng không từ chối nữa.” Liễu Minh mỉm cười, nói.

“Đệ tử bái kiến sư tôn!” Đại hán áo đen vui sướng, quỳ xuống dập đầu bái Liễu Minh liên tục chín cái.

“Tốt, ngươi đứng lên đi.” Liễu Minh cười gật đầu rồi khẽ thở dài.

Chung Văn Đạo này mặc dù Linh Căn không tốt, nhưng thân mang Âm Cốt Linh Thể hiếm thấy, lại chịu khó tu luyện, nếu không chưa chắc đã đạt tu vi như bây giờ, hơn nữa hắn còn là hậu nhân của Chung sư cô, về tình hay lý cũng đều nên chính thức nhận hắn làm môn hạ.

Bản thân mình tu hành ngàn năm, đến đây coi như để lại nhất mạch truyền nhân.

“Mặc dù ta là sư tôn, nhưng mấy năm qua cũng không có chỉ dạy ngươi cái gì, may mà ngươi ngộ tính không tệ…Cái này, xem như lễ bái sư đi.” Liễu Minh lật tay lấy ra một hộp ngọc, sau đó nghĩ nghĩ một chút lại lấy thêm một cái hộp nữa, đưa hết cho đại hán.

Đại hán trịnh trọng nhận lấy, mở hộp ngọc đầu tiên ra, trong đó có một bộ áo giáp màu tím, thoạt nhìn do một loại khoáng thạch nào đó luyện chế thành, toàn thân tỏa sáng lấp lóe, trông cực kỳ có linh tính.

Hộp ngọc còn lại thì có một viên cầu màu đen và một ngọc giản, mặt ngoài viên cầu khắc phù văn nhỏ xíu rậm rạp, tản ra chấn động pháp lực mãnh liệt.

“Huyễn Quang Khải này được luyện chế từ Huyễn Quang Thạch, phẩm chất khá cao, ngươi mặc nó lên người thì cho dù bị cao thủ Chân Đan Cảnh công kích cũng không việc gì. Ngoài ra, nó còn giúp ngươi tăng thêm tốc độ hấp thu Âm khí, đối với việc tu luyện Minh Cốt Quyết cũng có nhiều ích lợi.” Liễu Minh từ tốn nói.

Đại hán áo đen nghe vậy liền mừng rỡ vô cùng.

“Về phần viên cầu này, nó chính là một khôi lỗi Thiên Tượng Cảnh, ngươi bỏ chút thời gian, dựa theo phương pháp trên ngọc giản mà luyện hóa là thoải mái điều khiển được rồi, nó có thể phát huy ra thực lực Thiên Tượng Cảnh sơ kỳ. Có điều, muốn điều khiển vật ấy cần phải có Tinh Thạch Cực Phẩm, trong hộp còn một chút đấy. Nếu không có Tinh Thạch thì khôi lỗi cũng chỉ là vật chết thôi.” Liễu Minh tiếp lời.

Đại hán áo đen nghe vậy liền kinh hãi.

Khôi Lỗi Thiên Tượng Cảnh, quả thật mới nghe lần đầu, có vật ấy thì Man Quỷ Tông muốn xưng bá Thương Hải Chi Vực cũng chỉ là một cái vung tay.

“Ta cho ngươi vật này không phải để ngươi dựa vào nó mà làm càn đâu, ngươi hiểu không?”Liễu Minh nhìn thấu suy nghĩ của đại hán, nhàn nhạt nói.

“Vâng.” Đại hán áo đen giật mình, vội cung kính đáp.

“Khôi lỗi này xem như là bảo vật trấn phái của Man Quỷ Tông đi, chỉ để cho các đời Thái Thượng trưởng lão biết sự tồn tại của nó, hơn nữa không phải vạn bất đắc dĩ thì không được tùy ý sử dụng. Ta ban nó cho ngươi, chính là lưu lại một lực lượng thủ hộ cho Man Quỷ Tông, đạo lý mang ngọc có tội chắc ngươi hiểu chứ. Thương Hải Chi Vực cũng không đơn giản như ngươi nghĩ đâu.

“Vâng, những lời sư tôn dạy bảo đệ tử xin ghi nhớ trong lòng.” Đại hán áo đen rùng mình, không dám hai lời.

Liễu Minh cười nhạt một tiếng, thân hình lóe lên, từ từ biến mất trong mật thất.

“Chuyện ta trở về ngươi chỉ cho mấy vị trưởng lão biết thôi, không được truyền ra bên ngoài.” Giọng nói của Liễu Minh vang lên bên tai đại hán.

Thân thể đại hán cứng đờ, ngây người tại chỗ, một lát sau mới mới hướng về phía Liễu Minh đứng lúc nãy, quỳ xuống khấu đầu ba cái.



Trong một tòa lầu các tại Man Quỷ Tông, ở đây có đặt linh vị của các đời trưởng lão, phong chủ và Linh sư đã tọa hóa, là nơi tế tổ của Man Quỷ Tông, địa vị cực kỳ trọng yếu.

Trong lầu các quanh năm đều có một vị trưởng lão Hóa Tinh Kỳ tọa trấn, nên cũng không có đệ tử bình thường nào đến đây.

Nhưng vào lúc này, không gian trong lầu các khẽ chấn động, một bóng người màu xanh hiện ra, đúng là Liễu Minh.

Ánh mắt của hắn đảo quanh các bài vị, bất ngờ nhìn thấy vài cái tên quen thuộc.

Năm đó từng vì tông môn dốc hết tâm huyết Ngạn sư thúc, từng ban cho mình Minh Cốt Quyết… Nguyễn sư thúc, phong chủ phong Cửu Anh… Khuê Như Tuyền, chưởng môn Hoàng Thạch…

Những cái tên này đều là vì nghe nhiều nên thuộc, đến hôm nay lại hao hết thọ nguyên, thân tử đạo tiêu, trở về với cát bụi.

Sau một lúc, ánh mắt hắn nhìn sang một cái bài vị, trên đó viết ba chữ to “Chung Linh Tú”.

Chung sư cô đã sớm tọa hóa nhiều năm, hắn cũng không cảm thấy lạ, nhưng giờ này đứng ở đây trong lòng vẫn dâng lên một tia buồn bã.

Liễu Minh khẽ thở dài, cầm lấy một nhúm hương bên bàn, đốt lên, sau đó cung kính thi lễ, bái tế người đã từng là ân sư của mình này.



Trên bầu trời Man Quỷ Tông, Già Lam và Diệp Thiên Mi sóng vai nhau đứng, dường như đang trò chuyện gì đó.

Một bóng người hoa lên xuất hiện bên cạnh hai nàng, chính là Liễu Minh.

“Phu quân, mọi chuyện xong rồi sao?” Già Lam mở miệng hỏi.

Liễu Minh khẽ gật đầu, nhìn hai nữ, nói:

“Các ngươi có muốn trở về gặp lại cố nhân trước kia không?”

“Ta thì không cần, mấy người quen trong tộc bây giờ có lẽ đã sớm không còn rồi. Có điều Thiên Mi tỷ tỷ chắc phải về Thiên Nguyệt Tông một chuyến a?” Già Lam lắc đầu, nhìn Diệp Thiên Mi, nói.

Diệp Thiên Mi chớp mắt, lộ ra một chút hồi ức, sau đó khẽ gật đầu.

“Vậy cũng được, ta có vài người quen ở Thiên Nguyệt Tông, nhân cơ hội này đến nhìn một chút.” Liễu Minh nói xong, trong lòng bất chợt hiện ra thân ảnh của Trương Tú Nương.

Nàng ta thân mang Thông Linh Kiếm Thể, năm đó cũng có cảnh giới Ngưng Dịch đại viên mãn, được liên minh Vân Xuyên tôn là một trong “Tam Chân Lục Tử”, hưởng đãi ngộ tài nguyên tu luyện, hôm nay qua mấy trăm năm, dùng tư chất của nàng có lẽ đã tiến giai Hóa Tinh kỳ rồi…

Sơn môn Thiên Nguyệt Tông.

Mấy trăm năm qua, với tư cách là đệ nhất tông phái của Đại Huyền Quốc, Thiên Nguyệt Tông phát triển cũng khá nhanh. Tuy trong nước có thế lực mới quật khởi là Man Quỷ Tông, nhưng Đại Huyền Quốc vẫn vững vàng ở vị trí đầu tiên.

Phụ cận sơn môn có một đội đệ tử đang cưỡi cơ quan phi chu đi tuần tra.

Một đạo bạch quang bỗng từ trong sơn môn phóng ra ngoài, nhoáng lên hai cái liền biến mất ở phía chân trời, bạch quang lướt qua cuốn theo gió mạnh khiến phi chu lắc lư một hồi mới đứng vững.

“Đạo độn quang vừa rồi, hình như là Trương Tú Nương trưởng lão a.” Trên phi chu, một gã thanh niên có tu vi Linh Đồ hậu kì nhìn theo hướng độn quang bay xa, hâm mộ nói.

“Ngoại trừ Trương trưởng lão ra, phóng nhãn cả Đại Huyền Quốc này còn ai có độn tốc như thế!” Tên còn lại gật đầu, giọng nói đầy tự hào.

Mấy người bay trên phi chu đều lộ vẻ mơ ước, Trương Tú Nương hôm nay là đệ nhất trưởng lão của Thiên Nguyệt Tông, một thân tu vi đã đạt đến Hóa Tinh Kỳ Đỉnh Phong, thuật ngự kiếm càng được xưng là số một của đại lục Vân Xuyên, hầu như có thể so sánh với trưởng lão Diệp Thiên Mi năm đó.

Nàng và thái thượng trưởng lão Chung Văn Đạo của Man Quỷ Tông được cho là hai người có hi vọng bước vào Chân Đan Cảnh nhất đương thời.

Hơn nữa Trương Tú Nương dung mạo vô song, mấy trăm năm qua, khắp đại lục không biết có bao nhiêu tu sĩ Hóa Tinh trẻ tuổi của các môn phái đến cầu thân, nhưng đều bị cự tuyệt ngoài cửa.

“Hình như Trương Trưởng lão đang vội, không biết muốn đi đâu?” Thanh niên áo trắng lầm bầm.

“Trưởng lão làm việc tự có lý do của nàng, chúng ta tiếp tục tuần tra sơn môn, làm tốt phận sự của mình là được.” Trên phi chu, tu sĩ lĩnh đội bên cạnh vẫn một mực trầm mặc chợt mở miệng nói.

Mấy người khác nghe vây, vội vàng im lặng.

Trương Tú Nương bay khỏi sơn môn Thiên Nguyệt Tông, cũng không dừng lại mà bay tiếp về phía đông khoảng một nén nhang, sau đó dừng chân trên một sơn mạch, kiếm quang thu lại, lộ ra gương mặt xinh đẹp bức nhân, ánh mắt nàng có chút kích động nhìn quanh bốn phía.

Mấy trăm năm qua, nàng cũng không thay đổi gì nhiều, chỉ là trong mắt thêm vài phần kiên nghị.

“Tú Nương.”

Bóng người nhoáng lên, trước mặt Trương Tú Nương hiện ra một cung trang nữ tử có đôi mắt long lanh như thủy tinh, đúng là Diệp Thiên Mi.

“Diệp… Diệp sư thúc! Thật là người sao, ta vừa nhận được truyền âm của người, thật không thể tin được!” Trương Tú Nương vui mừng, hơi kích động nói.

Sau một khắc, bên cạnh Diệp Thiên Mi lại có thêm hai người, đúng là Liễu Minh và Già Lam.

“Ngươi… ngươi là… Liễu Minh, không, Liễu tiền bối!” Trương Tú Nương nhìn thấy Liễu Minh, vẻ mặt khẽ giật mình, nhỏ giọng nói, sau đó lui về sau một bước.

“Trương đạo hữu, lâu không gặp.” Liễu Minh gật đầu, mỉm cười.

Đôi mắt đẹp của Trương Tú Nương lóe lên, nàng lập tức nhìn sang Già Lam đứng cạnh Liễu Minh.

“Đây là Già Lam, cũng từng là đệ tử Man Quỷ Tông, hiện giờ nàng ấy và Thiên Mi đều là đạo lữ song tu của ta.” Liễu Minh cười nhẹ, nói.

“Đạo lữ… Diệp sư thúc cũng là…” Trương Tú Nương giật mình nhìn về phía Diệp Thiên Mi.

Diệp Thiên Mi đỏ mặt, khẽ gật đầu một cái.

“Thì ra là vậy, khó trách lần trước Liễu tiền bối trở lại đại lục Vân Xuyên, liền tìm trăm phương ngàn kế để nghe ngóng tin tức của Diệp sư thúc.” Trương Tú Nương hơi ngẩn ra, sau đó liền mỉm cười, trong mắt giấu một tia mất mác.

“Lần này chúng ta trở về cũng không ở lâu, gặp lại người quen một lần rồi đi luôn. Tú Nương, đây là một ít tài nguyên tu luyện và điển tịch kiếm tu, ngươi nhận đi.” Diệp Thiên Mi rất nhanh khôi phục lại vẻ mặt bình thường, lấy một cái pháp khí trữ vật đưa cho Trương Tú Nương.

“Đa tạ Diệp sư thúc.” Trương Tú Nương nghe vậy, sắc mặt buồn bã, lập tức cung kính nói, sau đó nàng đưa mắt sang… nhìn Liễu Minh.

Một khắc sau, một đạo độn quang từ trong sơn mạch ở gần Thiên Nguyệt Tông phóng ra, hướng về phương xa bay đi.

Trương Tú Nương đứng đó nhìn theo, ngẩn ngơ suy nghĩ.

Hồi lâu, nàng thở dài, trong lòng dâng lên một tia chua xót, thân hình lóe lên bay về sơn môn Thiên Nguyệt Tông.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.