Ma Thiên Ký

Chương 1175: Q.5 - Chương 1175: Cướp đường mà chạy




"Tiểu bối Nhân tộc, ngày đó không biết ngươi dùng loại thủ đoạn ti tiện nào cướp đi bộ Sơn Hà Châu này, giờ đã luyện chế thành Pháp bảo rồi, ngược lại vì thế mà giảm cho lão phu không ít công phu, hôm nay ngay cả cái mạng nhỏ của ngươi ta cũng phải lấy cùng a!" Trong biển máu, truyền ra một thanh âm trầm thấp.

Truyền âm của tồn tại Thông Huyền không chỉ hùng hậu dị thường, mà bên trong sóng âm lại còn có Linh áp cường đại khiếp người, mặc dù thần thức của Liễu Minh sớm đã mạnh ngang ngửa cảnh giới Thiên Tượng, lúc này cũng cảm thấy đầu óc một hồi đau đớn, không khỏi có chút choáng váng, tốc độ chạy trốn tự nhiên giảm xuống không ít.

Chính là sau mấy hơi thở công phu đó, Huyết Tổ đã biến thành Huyết Hải đuổi theo đến chỗ cách sau lưng Liễu Minh ngàn trượng.

Liễu Minh cảm giác được sau lưng truyền đến từng trận uy áp, trong nội tâm bỗng dưng trầm xuống!

Mặc dù hắn có chút thủ đoạn, thậm chí có thể chém giết tồn tại Thiên Tượng, nhưng mà ở trước mặt cấp bậc Thông Huyền Huyền Vô Thường nhưng căn bản không đáng nhắc tới, nếu là thật sự bị đối phương đuổi theo, cơ hội có thể giữ mạng là cực kỳ bé nhỏ.

Tâm niệm hắn phía dưới xoay chuyển thật nhanh, thân hình thoáng mơ hồ, trực tiếp hóa thành bốn đạo thân ảnh độc nhất vô nhị, tiếp theo cánh thịt Ngân sắc sau lưng chấn động, thân mình mang theo một loạt tàn ảnh xông vào một chỗ dày đặc Minh Trùng.

Nhờ ở trong ảo cảnh rèn luyện, thân pháp của Liễu Minh đã trở nên xuất thần nhập hóa, biến thành bốn đạo hư ảnh, thành thạo xuyên thẳng trong biển Trùng mênh mông.

Những minh trùng kia vừa mới kịp phản ứng, Liễu Minh liền hóa thành một cái bóng xám xịt lóe lên bên cạnh biến mất, căn bản không cách nào nắm bắt được thân hình hắn ở chỗ nào.

Huyền Vô Thường thấy vậy, lại không chút do dự mang theo biển máu cuồn cuộn đầy trời, trực tiếp xông vào trong đại quân Minh trùng, theo sát phương hướng Liễu Minh bỏ trốn.

Hắn tuy có hiệp nghị kết minh với Minh Trùng Chi Mẫu, nhưng căn bản sẽ không để ý sống chết của những minh trùng cấp thấp kia, hôm nay dưới cơn thịnh nộ, ngay cả một chút cấm kỵ ban đầu cũng bỏ đi rồi.

"Ngao ngao NGAO" những tiếng kêu thảm thiết truyền đến!

Những Minh trùng cấp thấp kia vừa mới nhiễm vào biển máu , cả người liền phồng lên lên, tiếp theo tinh huyết toàn thân từ trong cơ thể thoát ra, trực tiếp bị hút vào trong biển máu.

Trong nháy mắt, hàng nghìn cấp thấp Minh trùng cùng với tu sĩ Nhân tộc, bởi vì nhiễm đến biển máu của Huyết tổ liền hóa thành vô số cỗ thây khô mà chết.

Liễu Minh thấy khoảng cách giữa mình và Huyết Tổ chẳng những không có gia tăng, ngược lại lại bị rút ngắn không ít, trên lưng mồ hôi lạnh càng chảy ròng ròng.

Trong khi giãy chết, phụ cận rất nhiều Minh trùng cấp thấp, cũng không biết là nhận được chỉ thị gì, còn căn bản không thèm quan tâm đến hành vi đồ sát của Huyết Tổ, đột nhiên nhao nhao tụ tập tới đây, tạo thành một bức tường kín Minh trùng, trực tiếp chắn trước mặt Liễu Minh.

Đối với Liễu Minh mà nói, bức tường do những minh trùng cấp thâp tạo nên vốn không đủ uy hiếp, nhưng nếu bây giờ ra tay thanh trừ, tốc độ hiển nhiên sẽ chịu ảnh hưởng.

Mà giờ này khắc này, kia chỉ cần chậm hơn nửa phần, lúc nào cũng có thể lâm vào hoàn cảnh vạn kiếp bất phục!

Liễu Minh chỉ có thể cắn răng một cái, trong khoảnh khắc chuyển đổi phương hướng bỏ chạy, chạy đến chỗ những tu sĩ Thiên tượng đang kịch đấu ở giữa không trung.

Mặc dù hắn vô tình đem họa dẫn đi chỗ khác, nhưng hôm nay tính mạng đang gặp nguy hiểm, chỉ có thể mượn nhờ sức lực của những tu sĩ cao giai, hi vọng có thể ngăn cản được Huyết Tổ một lát, tạo cho mình cơ hội để có thể thoát thân.

Nhưng mà không chờ hắn bay đến bên trong chiến đoàn phía trên, biển máu cuồn cuộn đã đến chỗ cách sau lưng chưa đầy trăm trượng, từng trận mùi máu tươi gay mũi cuồn cuộn truyền đến.

"Tiểu tử, ngoan ngoãn thúc thủ chịu trói đi!" Huyền Vô Thường ở trong biển máu phát ra một tiếng cười quái dị, ngón tay nhẹ nhàng khẽ động, trong biển máu cuồn cuộn, trong chớp mắt ngưng tụ ra hàng trăm hàng ngàn đám dây leo kích thước như thùng nước, hướng phía trước điên cuồng vung vẩy.

Những nơi chúng đi qua, tiếng kêu thảm thiết nổi lên bốn phía!

Vô luận là tu sĩ Nhân tộc, hay là Minh trùng, tiếp xúc dây leo màu máu, đều trực tiếp bị hút khô mà chết.

Liễu Minh trong nội tâm cực kỳ run sợ, một bên ra sức thúc giục độn quang, một bên cưỡng ép thúc giục Khổ Luân Kiếm dưới chân, thả ra từng đạo Tử sắc Kiếm Khí nhằm cản trở biển máu ở sau lưng.

Nhưng mà Tử sắc Kiếm Khí chỉ hơi chút chạm đến dây leo màu máu, liền trực tiếp tán loạn mà tan, đối mặt huyết sắc dây leo phô thiên cái địa, căn bản không có bao nhiêu hiệu quả, chỉ khiến cho tốc độ đi tới chậm hơn một chút.

Tiếng xé gió mãnh liệt!

Vài gốc dây leo màu máu đan vào nhau lóe lên hướng không trung ngưng tụ, liền biến ảo thành một mạng lưới màu máu khổng lồ, nhanh như điện trùm tới chỗ Liễu Minh.

Liễu Minh kinh hãi, pháp quyết ngưng tụ, ba đạo hư ảnh còn lại lóe lên tới chắn trước người, đồng thời thân hình nhoáng một cái, bản thể phát ra tiếng xé gió "Xùy xùy" tốc độ bỗng nhiên gia tăng kích bắn đi.

Ba đạo hư ảnh ở bên trong tấm lưới màu máu khổng lồ, trong chớp mắt tiêu tán thành từng đạo khói đen.

Tấm lưới màu máu khổng lồ một kích thất bại, lại có thêm mấy trăm dây leo màu máu từ bốn phía bắn tới, lấy mạng lưới khổng lồ màu máu làm trung tâm, quấn quanh đan vào nhau tạo thành một cái bàn tay màu máu lớn trăm trượng, một trảo dùng xu thế sét đánh tấn công đến chỗ Liễu Minh.

Liễu Minh thấy vậy, sắc mặt đại biến, tức thì một tay nhấn một cái lên túi kiếm bên hông, chuẩn bị thả ra Kiếm Hoàn tiến hành dốc sức liều mạng!

Ngay tại thời điểm nghìn cân treo sợi tóc, một vệt kim quang xuất hiện trên đầu Liễu Minh. Ngay sau đó, một mảng lớn tinh quang từ đó tuôn ra, nhanh chóng kết thành một dải ánh sáng chói mắt sau lưng Liễu Minh.

“Phanh” một tiếng vang thật lớn!

Ánh sáng hai màu trắng hồng dữ dội lao vào, dải ánh sáng chói mắt do tinh quang tạo thành nhanh chóng ảm đạm đi. Nhưng đúng vào lúc này, vô số tinh quang từ bốn phương tám hướng điên cuồng tụ họp lại, ào ạt tràn vào bên trong màn sáng, ngưng kết lại thành một bức tường ánh sáng cực lớn, chặn đứng một kích của cự chưởng huyết sắc.

Chính là Kim Liệt Dương khi phát hiện ra tình huống của Liễu Minh không tốt, đã phi thân đến trợ giúp!

Trong nội tâm Liễu Minh vui mừng, chưa kịp nói lời cảm ơn, lại phát hiện thấy bức tường ánh sáng màu vàng kêu lên một tiếng “Xì ...Lạp” vỡ thành từng mảnh nhỏ.

“Đi mau, ta chỉ có thể giúp ngươi kéo dài thêm một lát thôi!”

Kim Liệt Dương sau khi vội vàng truyền âm cho Liễu Minh, toàn thân lóe lên ánh sáng, trong miệng đọc ra một tràng pháp quyết khó hiểu. Chỉ thấy tinh quang màu trắng trên người hắn không ngừng sáng lên, toàn bộ tinh quang từ trong cơ thế tuôn ra, hư ảnh pháp tướng sau lưng cũng dần dần ngưng thực, hóa thành Kim Sắc Cự Long phóng lên trời.

Một tiếng long ngâm vang lên, âm thanh chấn động chín tầng trời.

Sau khi Liễu Minh nhìn thoáng qua Kim Liệt Dương, không dám chậm trễ, thúc giục pháp quyết, một lần nữa hóa thành vệt ánh sáng tím tiếp tục lao đi. Với cảnh giới Thiên Tượng của Kim Liệt Dương, mà đối mặt với Huyết Tổ cũng thúc thủ vô sách thì chính mình có lưu lại cũng không trợ giúp gì được nhiều.

“Chỉ là một tên Thiên Tượng, dám cản đường đi của bổn tọa, xem ra ngươi chán sống rồi!”

Một âm thanh đinh tai nhức óc của Huyết Vô Thường truyền đến.

Tiếp đến là một tiếng vang kinh thiên động địa nổ sau lưng, một hồi rung chuyển kịch liệt, từng vệt huyết sắc xen lẫn với kim quang dần dần tản đi, thân ảnh Kim Liệt Dương từ không trung bắn ngược ra. Toàn thân hắn lúc này nhuộm đầy máu tươi, hư ảnh pháp tướng sau lưng bất ngờ cũng biến mất không thấy đâu. Bởi vì hắn vừa mới cưỡng ép chống cự một kích của Huyết Tổ, khiến bản thân đã bị trọng thương.

Sau khi Kim Liệt Dương liếc mắt nhìn đến chỗ Liễu Minh đang khó khăn lắm mới chay đi xa được ngàn trượng, không nói hai lời thúc giục thần quang hộ thể, hóa thành một đạo kim quang phá không chạy trốn.Trong mắt Huyết Tổ Huyết Vô Thường chợt lóe lên vẻ kinh hãi, dường như không thể ngờ một gã tu sĩ Thiên Tượng lại có thể đỡ được một chưởng của mình. Nhưng lão không có ý đuổi theo, sau khi hừ lạnh một tiếng tiếp tục điều khiển huyết hải nhanh chóng đuổi theo Liễu Minh.

Cùng lúc đó, trước chỗ vết nứt không gian phong bế Minh Trùng Mẫu. Đại năng Thông Huyền Nhân tộc vốn đang phải cố gắng chèo chống phong ấn thông đạo không gian, bỗng nhiên ba gã Thông Huyền tà đạo đột nhiên tới đây quấy nhiễu lại không thể không phái ba gã tu sĩ Thông Huyền ra kiềm chế, lập tức xuất hiện tình huống luống cuống tay chân.

Dưới sự giãy giụa điên cuồng của Minh Trùng Mẫu, màn sáng cấm chế do mấy vị Thông Huyền đại năng sử dụng pháp bảo trấn tông phong bế thông đạo không gian đã bị xé mở một góc. Một cự trảo trắng noãn như ngọc lần nữa mạnh mẽ thò ra từ trong thông đạo.

Chỉ thấy cự trảo đó vung lên, một cái vòi rồng nhìn rất bình thường hiện ra, nhưng từ đó một cỗ linh áp cường đại không tả nổi lan truyền ra bốn phía xung quang, quét thẳng xuống phía dưới.

Đại năng Thông Huyền Nhân tộc đang cố gắng dùng pháp bảo kiên trì chống đỡ thấy vậy, vội vàng tạm thời ngưng lại, nhanh chóng tránh né. Ba gã Thông Huyền tà đạo lợi dụng cơ hội không bị đại năng nhân tộc kiềm chế, ào ào phát động công kích trực tiếp vào góc màn sáng bị tổn hại, ý đồ là đánh vỡ toàn bộ cấm chế, thả ra Minh Trùng Mẫu.

Trong nhất thời, cả phiến hư không tràn ngập các loại khôi lỗi, linh quang, cự phong, vết nứt không gian, khói độc lan tràn, nhìn cực kỳ hỗn loạn.

Bản thể Minh Trùng Mẫu trong thông đạo không ngừng vặn vẹo thân hình đồ sộ của mình, bất chấp tất cả phá cấm chế phong ấn không gian. Mặc dù như thế, do thân hình quá khổng lồ, muốn hoàn toàn ra khỏi thông đạo không gian đó, còn phải tiêu phí không ít thời gian nữa.



Cùng lúc đó, một nơi nào đó trong hư không.

Nơi đây dường như không có trời, không có đất, bốn phía xung quanh nhìn như hư vô mờ mịt, sương mù màu trắng chậm rãi lưu chuyển phát ra từng đợt bạch quang nhu hòa.

Một lão giả áo trắng tóc trắng đang đứng khoanh tay, nhìn về hư vô phía trước.

Bỗng nhiên, phía trước truyền đến một cỗ chấn động không gian, sau một hồi vặn vẹo, hiện ra một bóng người mơ hồ màu trắng.

“Thiên Hà, ngươi gọi ta đến đây là vì chuyện gì?” Bóng người quay đầu nhìn qua lão giả tóc bạc hỏi, âm thanh tỏ vẻ thờ ơ trống rỗng.

“Cung chủ, bây giờ Minh Trùng Mẫu có ý muốn phá giới xâm nhập giới này, chúng ta có hay không…” Lão giả tóc bạc cung kính chắp tay về phía bóng người nói ra.

“Minh Trùng Mẫu? Ngươi muốn nói tới Trùng Mẫu đến từ Trùng Giới đạt đến Vĩnh Sinh Cảnh.”

“Cung chủ minh giám.” Lão giả tóc bạc gật đầu nói.

“Những sự tình của hạ giới, ta không tiện nhúng tay vào, ngươi mặc dù đến từ chính giới diện này, nhưng bây giờ đã gia nhập Thiên Cung thì cũng không còn liên quan gì nữa, ngươi đã minh bạch chưa?” Sau một hồi trầm mặc, bóng người mơ hồ thản nhiên nói.

“… Rõ, Cung Chủ.” Lão giả tóc bạc thở khẽ một hơi, thần sắc có chút cô đơn.

“Thiên đạo luân hồi, ngũ hành khí vận, sâu xa bên trong tự có sắp xếp, để tự sinh tự diệt đi thôi.” Bóng người mơ hồ đang nói chuyện thì bạch quang xung quanh người lóe lên chói mắt, lời cuối cùng vừa nói ra thì thân ảnh đã biến mất không thấy đâu, giống như chưa bao giờ xuất hiện ở đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.