Ma Thiên Ký

Chương 89: Q.1 - Chương 89: Đại bỉ bắt đầu




Một lúc sau, Liễu Minh đã đọc xong, cũng đã ghi nhớ trong lòng. Hắn quay đầu nhìn lướt qua đệ tử đang tụ tập ở trên Thánh Sơn.

Hiển nhiên những đệ tử cũ đã ngoài ba mươi tuổi, đại bộ phận đều đứng cách Thái Âm Bi khá xa, tụ tập tốp năm tốp ba đứng một chỗ nói chuyện, cũng dùng tay chỉ vào trong đám đông miệng thấp giọng nghị luận không ngừng.

Những đệ tử muốn tham gia đại bỉ, đại bộ phận thần sắc vô cùng nghiêm nghị, ngẫu nhiên có một vài người tuổi trẻ có thần sắc hưng phấn, tràn ngập kích động.

Liễu Minh nhanh chóng nhìn lướt qua một lần, trong đó cũng có không ít gương mặt quen thuộc. Vì dụ như hai người Đỗ Hải, Mục Vân Tiên đứng sóng vai cùng một chỗ, rồi Già Lam, Lôi Chấn, Thạch Xuyên.

Thần sắc Liễu Minh đột nhiên khẽ động, cảm thấy ở gần có người đang chăm chú nhìn mình, hắn quay đầu lại nhìn.

Bên trong một đám đệ tử đang tụ tập, Tư Mã Thiên lạnh lùng nhìn hắn. Vừa thấy Liễu Minh quay qua nhìn mới dời ánh mắt ra chỗ khác, thần sắc không đổi.

Liễu Minh thấy vậy, tâm niệm khẽ chuyển.

- Bạch sư huynh, thì ra huynh ở chỗ này. Lần này sư huynh có ý định lên đài thử một lần không?

Đằng sau Liễu Minh vang lên giọng nói của một người, là giọng một nữ tử, ngữ khí hưng phấn, ân cần thăm hỏi.

Liễu Minh kinh ngạc quay lại nhìn thì thấy một nam một nữ sóng vai đi tới. Là Tiết Sơn và Vạn Tiểu Thiến!

Lúc này dáng người Tiết Sơn khôi ngô tuấn tú hơn so với trước. Vạn Tiểu Thiến cũng đã trở thành một thiếu nữ e lệ. Nhìn thần sắc thân mật của hai người, hiển nhiên quan hệ đã không còn giống như lúc mới nhập môn.

- Thì ra là Tiết sư đệ và Vạn sư muội! Nếu như có cơ hội Bạch mỗ cũng muốn lên đài thử một lần.

Liễu Minh mỉm cười trả lời.

- Bạch sư huynh một năm trước đã tiến giai trở thành Linh Đồ trung kỳ. Hiện tại chắc hẳn Pháp lực càng thêm hùng hậu, tham giả đại bỉ cũng không phải không có hi vọng lưu danh trên Thái Âm Bi. Dù sao đệ tử Linh Đồ hậu kỳ của bổn tông cũng chưa đến một trăm người.

Vạn Tiểu Thiên vừa cười, vừa nói.

Tiểu bỉ Cửu Anh nhất mạch lần trước nàng đã tiến giai lên Linh Đồ trung kỳ, nhưng vì thời gian quá ngắn là không có khả năng tham giả tranh đoạt vị trí đệ tử hạch tâm.

- Hừ hừ! Chỉ là mấy tên đệ tử mới nhập môn mà dám tranh dành vị trí đệ tử hạch tâm. Các ngươi vẫn nên ở trong tông môn tu luyện thêm ba bốn năm nữa rồi hẵng nói.

Một gã thanh niên, hông đeo trường kiếm, vỏ kiếm màu vàng nhạt đi tới lạnh lung nói với ba người.

- Ồ! Thì ra là Tịch sư huynh. Sư huynh lần trước đã đoạt được một vị trí trong đệ tử hạch tâm. Lúc này chắc chắn sư huynh lại được lưu danh trên Thái Âm Bi.

Tiết Sơn nghe vậy, đang muốn mắng một câu nhưng nhìn rõ khuôn mặt người vừa nói chuyện, hai hàng lông mày khẽ nhíu lại, miễn cưỡng cười nói.

Vị này là Tịch sư huynh, hai lần tiểu bỉ trước cũng xuất hiện trong hàng ngũ đệ tử cũ của Cửu Anh nhất mạch, thực lực rất mạch. Theo đánh giá của tất cả mọi người thực lực của Tịch sư huynh cũng chỉ xếp dưới Đại Sư Huynh của Cửu Anh nhất mạch là Thạch Xuyên mà thôi. Chính vì thế mà Tịch sư huynh đối với một đám đệ tử mới nhập môn như Tiết Sơn luôn có bộ dáng cao cao tại thượng.

Liễu Minh tức thì nhăn mày, hắn đang định phản bác lại thì một giọng nói lạnh băng từ một hướng khác truyền đến.

- Hừ! Ai nói đệ tử mới nhập môn chúng ta khẳng định không cách nào đoạt được một vị trí đệ tử hạch tâm, lưu danh trên Thái Âm Bi.

Tiết Sơn và Vạn Tiểu Thiến cả kinh nhìn lại. Tiêu Phong không biết từ lúc nào đã đứng ở gần đó, thần sắc lạnh lùng nhìn Tịch sư huynh.

- Tiêu Phong! Nếu không phải Khuê sư coi trọng ngươi, đưa cả chỗ tu luyện của mình cho ngươi cũng tự mình chỉ điểm. Ngươi có thể bằng vào thực lực bản thân mà tiến giai Linh Đồ hậu kỳ nhanh được như vậy sao?

Tịch sư huynh vừa nhìn thấy Tiêu Phong, ánh mắt không hề che dấu sự ghen ghét trong lòng, hung dữ nói.

Đối với hắn mà nói, Tiêu Phong chỉ là một gã đệ tử Cửu Linh Mạch vừa mới nhập môn, nhưng đã có thể chiếm được đại lượng tài nguyên ở trong núi. Điều này khiến cho Tịch sư huynh cảm thấy ghen ghét với Tiêu Phong.

- Hừ! Như vậy thì đã sao! Ngươi cho rằng ai cũng có thể mới nhập môn được ba bốn năm mà tu luyện đến cảnh giới Linh Đồ hậu kỳ sao! Không biết Tịch sư huynh năm đó dùng thời gian bao lâu mới tu luyện được đến cảnh giới này?

Tiêu Phòng cười lạnh nói, không hề nể mặt đối phương.

- Ngươi!

Tịch sư huynh nghe vạy thì càng giận dữ, nhưng trong nhất thời không biết cách nào để đáp trả đối phương.

- Mấy vị sư đệ! Cần gì vì mấy việc như vậy mà để xảy ra tranh chấp!

Một tiếng than nhẹ vang lên, ở trong đám đông, một người lại gần.

Liễu Minh nhìn kĩ, hơi chút kinh ngạc. Người này chính là Đại Sư Huynh của Cửu Anh nhất mạch Thạch Xuyên.

Hắn kinh ngạc tự nhiên không phải vì Thạch Xuyên xuất hiện ở đây, mà dưới sự cảm ứng của Tinh Thần Lực cường đại, Liễu Minh mơ hồ cảm nhận được khí tức của đối phương hoàn toàn khác trước. Tự hồ trên người có thêm một tia âm lãnh/

Ánh mắt Liễu Minh lóe lên, nhìn vào bên hông Thạch Xuyên, ở đó có một cái túi dao màu xanh lá đầu phù văn. Dường như đó chính là căn nguyên của một tia lãnh ý này.

- Thạch sư huynh!

Vô luận là Tiết Sơn, Vạn Tiểu Thiến hay là Tịch sư huynh, Tiêu Phong, vừa thấy Thạch Xuyên xuất hiện đều lập tức thi lễ, không dám lãnh đạm.

Liễu Minh cũng thi lễ với đối phương.

- Mấy vị sư đệ! Lần đại bỉ này đối với Cửu Anh nhất mạch chúng ta vô cùng trọng yếu, phàm là những người có thể lưu danh trên Thái Âm Bi, dù là đệ tử cũ hay mới thì Khuê sư đều có ban thưởng hậu hĩnh. Nếu như có thể giúp cho Cửu Anh nhất mạch thoát khỏi vị trí cuối thì ba năm sau tài nguyên bản mạch giành được sẽ tăng lên rất nhiều, đối với các sư đệ sư muội có lợi ích rất lớn. Cho nên Khuê sư đã truyền xuống đệ tử bản mạch không được khiêu chiến vị trí đệ tử hạch tâm mà bản mạch đã chiến trên Thái Âm Bi, có như vậy chúng ta mới đảm bảo được vị trí của mình.

Thạch Xuyên chậm rãi nói.

- Khuê sư đã có lệnh, đệ tử tự nhiên tuân mệnh!

Tiêu Phong biến sắc trả lời.

Những người khác cũng liên tục gật đầu đồng ý.

Cùng lúc đó, trên một bệ đá cách đám người Liễu Minh tương đối xa, có một người đang nhìn về phía họ, lạnh nhạt nói với người bên cạnh.

- Hiện tại Bạch Thông Thiên này quả nhiên so với ấn tượng lúc trước của ta hoàn toàn không giống nhau. Khó trách có thể tạo ra một ít danh khí, khiến cho Tư Mã Thiên sợ ném chuột vỡ bình.

Người nói chuyện, một thân áo bào trắng, lưng đeo đai ngọc, sau lưng đeo một thanh trường kiếm, vỏ kiếm màu vàng nhạt. Người này chính là thiên tài Địa Linh Mạch Cao Trùng của Hóa Huyết nhất mạch.

Mà ở bên cạnh hắn là một thiếu nữ xinh đẹp, chính là Mục Minh Châu.

Theo lý thuyết thì đại bỉ là một đại sự long trọng của Quỷ Tông, đệ tử ngoại môn không thể tham gia. Nhưng không biết Cao Trùng đã dùng thủ đoạn gì mà có thể mang nàng vào Thánh Sơn.

Sau lưng hai người là thanh niên tay đeo Huyết Sáo, Ngô sư huynh và hai vợ chồng Thạch Kiên.

- Huynh định làm thế nào? Hình như hắn không tham gia đại bỉ, căn bản không cách nào đụng hắn được.

Mục Minh Châu oán hận nhìn Liễu Minh ở đằng xa, có chút bận tâm hỏi.

- Không tham giả đại bỉ? Chuyện này không có khả năng! Hắn có thể thực sự khiến cho vị đệ tử Tư Mã Thiên đứng trong top hai mươi đệ tử hạch tâm sợ hãi thì sao có thể không tranh thủ tài nguyên và địa vị cho mình. Chỉ cần hắn ra tay lưu danh trên Thái Âm Bi, ta tự nhiên sẽ ra tay khiêu chiến với hắn.

Cao Trùng tựa hồ đã sớm có đánh giá của riêng mình, không lưỡng lự nói.

Mục Minh Châu nghe vậy mới yên tâm, gương mặt nở nụ cười.

- Nhưng đại địch chính thức lần này của ta cũng không phải Bạch Thông Thiên mà là người nọ!

Cao Trùng dời ánh mắt nhìn về một bệ đá khác là chỗ đệ tử Âm Sát nhất mạch tụ tập. Người hắn nhìn là nam tử áo bào xám, đeo mặt nạ màu bạc. Khi nhìn người này thần sắc Cao Trùng trở nên ngưng trọng.

- Nha đầu kia vẫn không coi lời nói của ta ra gì. Ở loại địa phương này vẫn ở cùng một chỗ với Cao Trùng không có cố kị điều gì.

Mục Tiên Vân đứng cùng một chỗ với Đỗ Hải, nhìn Mục Minh Châu và Cao Trùng sóng vai trên bệ đá, sắc mặt trở nên rất khó coi.

- Muội rõ ràng đã kể chuyện lô đỉnh cho nàng nghe nhưng căn bản nàng không có tin. Thậm chí còn sinh ra những vấn đề khác khiến chuyện này càng thêm khó giải quyết.

Đỗ Hải chau mày nói.

- Nha đầu kia không tính là ngốc, nhưng lại bị tiểu tử kia lừa gạt đến tình trạng như vậy. Ài! Huynh trưởng yêu thương nhất là Minh Châu, hơn nữa sau khi nhập tông cũng giao cho muội chăm nom. Nếu thật sự xảy ra chuyện kia, muội thật không biết trở về giao phó như thế nào.

Mục Tiên Vân uất hận nói.

- Tình hình hiện tại, tựa hồ bên phía Bạch sư đệ càng không ổn. Muội có cho rằng Cao Trùng đã mang Mục Minh Châu đến đây mà chuyện hôn ước giữa Minh Châu và Bạch sư đệ hắn còn không biết sao?

Đỗ Hải thở dài một hơi, cười khổ.

- Huynh nói Cao Trùng sẽ tự mình đối phó với Bạch sư đệ trong đại bỉ?

Mục Tiên Vân cả kinh.

- Tự mình hắn ra tay thì chưa chắc, chỉ sợ những người phụ thuộc vào hắn cũng đã đủ.

Đỗ Hải liếc mắt nhìn thanh niên tay đeo Huyết Sáo trung lưng Cao Trùng, có chút kiêng kị nói.

- Xem ra chỉ có thể khiến cho Bạch sư đệ không tham giả đại bỉ lần này mới có thể bảo vệ hắn.

Mục Tiên Vân suy nghĩ một lúc rồi nói.

- Đại bỉ ba năm mới cử hành một lần, muội cảm thấy có thể khiến Bạch sư đệ suy nghĩ lại sao? Hiện tại chỉ hi vọng Bạch sư đệ không thể lưu danh trên Thái Âm Bi, như vậy Cao Trùng mới không có cơ hội ra tay.

Đỗ Hải lắc đầu trả lời.

- Cũng chỉ có thể hi vọng như vậy. Đưa Bạch sư đệ đến tình cảnh này hơn phân nửa trách nhiệm đều do muội.

Mục Tiên Vân buồn bã nói.

- Cái này cũng không thể trách muội! Muội cũng chỉ muốn cứu Minh Châu khỏi biển lửa mà thôi.

Đỗ hải nhẹ nhàng an ủi.

Mà đúng lúc này, cây hương trên ngọc đài cũng đã cháy hết. Chưởng môn Quỷ Tông tiến lên một bước, lớn tiếng tuyên bố.

- Thời gian đã đến. Đại bỉ bắt đầu.

Tiếp đó một vị Linh Sư khác đi lên lớn tiếng phân phó:

- Đệ tử lưu danh trên Thái Âm Bi, dựa theo thứ tự sắp xếp, phân thành mười bậc thang đi lên mười lôi đài. Đệ tử phía dưới khiêu chiến với đệ tử hạch tâm, người thắng lưu lại, kẻ bại xuống đài. Mỗi một đệ tử chỉ có ba lượt khiêu chiến. Một khi dùng hết thì sẽ mất tư cách khiêu chiến. Hơn nữa đệ tử hạch tâm cùng một mạch, một người chỉ có thể khiêu chiến một lần cũng không được liên tục khiêu chiến. Mỗi lôi đài đều có một vị Linh Sư làm công tác giám sát.

Nghe được những lời này, chúng đệ tử trên Thánh Sơn tự nhiên bạo động.

Mà từ trên không trung, mười bị Linh Sư bay xuống, phân biệt đứng trên mười bệ đá trung tâm.

Tiếp đó bọn họ lấy ra một đống tiểu kỳ cắm xuống bệ đá thành một hàng chỉnh tề

Những tiểu kỳ này có màu đỏ thẫm, bên trên còn lập lòe minh ấn, đại biểu cho một trăm đệ tử hạch tâm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.