- Linh khí này huyền diệu như vậy? Như thế đúng là cơ hội thật lớn.
Nhưng mà chuyện quan hệ tới Cửu Chuyển Luân Hồi Bàn thì Ngạn sư thúc có thể cũng biết.
Ánh mắt Liễu Minh chớp động hỏi.
- Ngạn
đạo hữu tự nhiên là biết rõ việc này. Nếu không phải như thế thì làm gì
có chuyện hắn cho đệ tử hạch tâm như ngươi gặp nguy hiểm quá lớn được.
Đương nhiên nếu ngươi đáp ứng việc này, Thiên Nguyệt tông chúng ta cũng
trả đầy đủ thù lao, sẽ không để Liễu sư điệt không công vô cớ mạo hiểm.
Thậm chí điều kiện cụ thể thì thậm chí có thể do ngươi đưa ra cho bổn
tông. Sư điệt, ngươi trước tiên nên cẩn thận suy nghĩ đi, sau đó lại trả lời ta.
Diệp Thiên Mi cười nhạt một tiếng nói ra.
- Có thể do mình đưa ra?
Liễu Minh nghe nói như thế tim đập thình thịch.
Phải biết rằng hắn hiện tại lo lắng nhất chính là chuyện bị đoạt xá, dùng
thực lực của Thiên Nguyệt tông tuy linh khí tương quan thì không có,
nhưng một ít phù lục phòng đoạt xá vẫn có mấy cái a.
Thấy Liễu Minh lộ ra vẻ trầm tư nhất thời không nói gì, Diệp Thiên Mi như cười mà không phải cười nói ra:
- Ta biết rõ ngươi bây giờ kiếm tu chi thuật đã xem như nhập môn, nhưng
sau đó chính là pháp môn kiếm tu cao cấp, phường thị bên ngoài căn bản
không có bán ra. Nếu ngươi cứu tỉnh Tú Nương thì ta có thể truyền thụ
cho ngươi một bộ kiếm tu cao cấp của bổn tông. Tuy thuật này không cách
nào so sánh với kiếm quyết của bổn tông, nhưng mà giúp ngươi trở thành
kiếm tu chân chính không thành vấn đề.
- Kiếm quyết cao cấp! Đa
tạ tiền bối ưu ái, vãn bối sau này có ý định chuyên tu kiếm quyết của
bổn môn, phi kiếm chi thuật nên đặt qua một bên.
Liễu Minh nghe vậy trong đầu lập tức hiện ra Thái Cương Kiếm Quyết là kiếm quyết đỉnh giai, lập tức từ chối nhã nhặn.
- Vậy thì tùy ngươi. Nhưng mà nhìn bộ dáng của ngươi có lẽ có sở cầu a.
Trên mặt Diệp Thiên Mi không có chút dị sắc, từ chối cho ý kiến trả lời.
- Diệp tiền bối tuệ như đuốc. Vãn bối xác thực muốn một vật, nhưng mà không biết bổn tông có hay không?
Ánh mắt Liễu Minh chớp động vài cái nói ra.
- Nha. Nói nghe một chút. Cho dù bổn tông không có ta cũng hứa đi tìm giúp ngươi.
Diệp Thiên Mi nghe vậy trên mặt lần đầu lộ ra biểu lộ hứng thú.
- Nếu tiền bối nói như vậy thì vãn bối cũng nói thẳng.
Liễu Minh nhẹ hít một hơi, lộ ra biểu lộ ngưng trọng.
...
Sau một bữa cơm, khi Ngạn sư thúc, Lãnh Nguyệt sư thái, Nguyên Ma ba người
nhận được tin tức thì Liễu Minh vẫn mặt mũi tràn ngập cung kính đứng
trước mặt của Diệp Thiên Mi.
- Như thế nào, Diệp tiên tử đã bàn tốt rồi.
Ngạn sư thúc vừa thấy cảnh nầy thì mở miệng hỏi.
Lãnh Nguyệt sư thái cũng hiện ra biểu lộ ân cần.
- Ngạn huynh yên tâm, ta không làm chuyện ỷ lớn hiếp nhỏ. Liễu sư điệt đã đáp ứng xuất thủ tương trợ, hơn nữa ta cũng chính miệng đưa ra thù lao
mà hắn cần.
Diệp Thiên Mi lườm Ngạn sư thúc sau đó từ chối đưa ý kiến.
- Sư điệt, thật đúng là như thế?
Ngạn sư thúc nghe vậy, không khách khí quay đầu hỏi lại Liễu Minh một câu.
- Đa tạ sư thúc quan tâm. Diệp tiền bối xác thực đã đồng ý cho đệ tử thứ mình cần.
Liễu Minh cung kính trả lời.
- Vậy thì được!
Ngạn sư thúc lúc này mới gật gật đầu thực yên tâm lại.
- Rất tốt, Diệp sư muội, vất vả ngươi.
Lãnh Nguyệt sư thái nghe vậy cũng hiện ra thần sắc vui mừng.
- Nếu mấy vị đạo hữu và Liễu sư điệt đàm tốt. Vậy thì không nên chậm trễ, mau chóng bắt đầu bố trí trận pháp tương quan đi. Dù sao lấy tình hình
của Trương sư điệt hiện tại, kéo dài thời gian càng ngày càng không ổn.
Mặt khác Ngạn đạo hữu cần phải chú ý một chút. Cũng nên nói rõ với Liễu
sư điệt. Diệp tiên tử, ngươi bây giờ đi Vạn Diệu Môn mượn Cửu Chuyển
Luân Hồi Bàn tới đây.
Nguyên Ma thấy tình hình này, cũng không khách khí trực tiếp phân phó.
Đối mặt với đệ nhất nhân của Vân Xuyên đại lục. Những người khác không có cảm thấy có gì không ổn, nhao nhao đáp ứng hành động.
Nửa ngày sau một trận pháp lớn màu vàng hiện ra trong đại điện.
Chung quanh pháp trận có khảm mấy trăm tinh thạch khác nhau, ở trung tâm là ngọc đài cao hai trượng.
Trên mặt ngọc đài có một nữ tử xinh đẹp sắc mặt tái nhợt. Lông mày dài nhập tóc mai, hai mắt nhắm nghiền.
Đúng là Trương Tú Nương.
Trên một bình đài khác, ở trên đó có hào quan màu vàng chớp động, bên trong mơ hồ có một cái mâm tròn lơ lửng.
Ở chỗ biên giới của trận pháp, Nguyên Ma đang đứng ở nơi đó, hơn nữa bên
trong còn nhiều ra mỹ phụ áo tím của Vạn Diệu Môn, "Thạch tiên tử" .
Nàng mỉm cười không ngừng đánh giá trận pháp trong đại sảnh, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Liễu Minh thì đứng ở địa phương xa nhất, trên người thình lình dán hơn mười
cái phù lục rậm rạp, hơn nữa trường trên trường bào cũng vẽ không ít
linh vân màu bạc, thời điểm ai ngưng mắt nhìn sẽ có cảm giác như mê muội vào trong đó.
- Hiện tại là giữa trưa, thời gian không sai biệt lắm, có thể cho Liễu sư điệt tiến vào trong trận pháp.
Trong tay Nguyên Ma vuốt vuốt một chiếc nhẫn ngọc màu xanh, ngẩng đầu nhìn qua cửa điểm một cái sau đó nói ra.
- Vâng, vãn bối tuân mệnh!
Một nghe nói như thế Liễu Minh thở khẽ một hơi, sau đó chậm rãi đi lên, sau một lát nằm trên đài ngọc cách Trương Tú Nương không xa.
Lãnh Nguyệt sư thái và Ngạn sư thúc thấy vậy không tự giác ngưng trọng lại.
- Liễu sư điệt, ngươi phải nhớ cho kỹ. Ngươi tiến vào trong thế giới hư
ảo của Trương sư điệt thì thời gian ở trong đó và bên ngoài là khác nhau hoàn toàn, có lẽ ngươi ở trong thế giới hư ảo đó một năm, nhưng đối với chúng ta bên ngoài này có khả năng chỉ là một tích tắc mà thôi. Nhưng
mà mặc dù như thế, ngươi cũng không có khả năng dùng thần niệm ly thể
thời gian quá dài được, cho nên tối đa chỉ có thời gian nửa ngày để tỉnh lại Trương sư điệt. Nếu như thi pháp một giờ mà hai người các ngươi còn không cách nào tự hành tỉnh lại, chúng ta sẽ thúc dục Cửu Chuyển Luân
Hồi Bàn, cưỡng ép kéo các ngươi vào luân hồi hư ảo của thế giới sâu độc, sau đó tất cả sẽ dựa vào chính ngươi.
Nguyên Ma chậm rãi mở
miệng nói ra, âm thanh của hắn nhìn như không lớn, nhưng ở tai của Liễu
Minh lại vang lên ông ông, có một cổ lực lượng quỷ dị không ngờ, làm cho hắn không tự giác ghi nhớ trong lòng.
Liễu Minh gật gật đầu đáp
ứng một tiếng sau đó nhắm hai mắt lại, đồng thời trong lúc nhất thời
linh văn và phù lục trên trường bào của hắn lập tức tỏa ra hào quang
sáng ngời, lại mơ hồ hình thành một tầng màn sáng, đem thân hình của hắn bao phủ triệt để vào trong.
- Hắc hắc, không nghĩ tới bản tôn còn có ngày thi triển Dẫn Hồn Đại Pháp này.
Nguyên Ma thấy tình hình này, lại cười nhạt một tiếng, sau đó hai tay hợp lại và thi pháp.
Lúc này ở giữa lòng bàn tay của hắn có một viên ngọc màu xanh, cũng tỏa ra
hào quang sáng ngời, bỗng nhiên phun ra một đạo pháp quyết màu xanh tiến vào trong trận.
Sau một khắc, cả tòa pháp trận lập tức có âm
thanh ông ông vang lên, tinh thạch quang thân sáng ngời lên, lúc này vô
số phù văn màu vàng từ trong lòng đất hiện ra ngoài, cũng điên cuồng
tiến vào đài ngọc của Liễu Minh cùng Trương Tú Nương đang nằm, hơn nữa
càng ngày càng nhiều.
"Oanh" một tiếng trầm đục, lúc này hào
quang màu vàng không ngừng bao phủ lấy Liễu Minh cùng Trương Tú Nương,
hơn nữa phân biệt tiến vào đầu của hai người.
...
Liễu
Minh chỉ cảm thấy đầu lâu trầm xuống, thân hình chợt nhẹ, sau đó khi mở
mắt ra thì hắn đang ở trên một đỉnh núi bốn bề xanh ngát.
- Đây chính là thế giới hư ảo do sâu độc biến thành sao?
Liễu Minh kinh ngạc nâng hai tay và đưa mắt nhìn, lại dò xét chung quanh và cảm thấy nghi hoặc.
Chỉ thấy ở trên trời mặt trời đan treo trên cao, những nơi khác là trời
xanh vạn dặm, trên đỉnh núi có hơn mười cây tùng lớn nhỏ không đều, cũng có mấy khối đá xanh chiều cao không đồng nhất.
Mà trên người hắn quần áo và trang sức trừ có phù lục linh vân ra, những thứ khác đã biên hóa hoàn toàn.
Nhưng mà hắn lúc này thân hình trầm trọng, hô hấp ngắn ngủi, thần niệm không
cách nào ly thể, hiển nhiên trong thế giới hư ảo này là phàm thai, không có chút pháp lực trên người.
Liễu Minh nhướng mày sau đó hoạt
động tay chân, mơ hồ cảm giác trên người của mình còn có chút khí lực,
lúc này thần sắc khẽ động đi tới một cây tiểu thụ.
Quát khẽ một tiếng, lập tức đấm mạnh một kích.
"Phanh" một tiếng, tiểu thụ trước mặt sáng ngời, mặt ngoài mơ hồ lưu lại một dấu quyền nhẹ.
- Coi như cũng được, tuy không có chút pháp lực nào, nhưng lực lượng thân thể cuối cùng vẫn bảo trì ở mức độ nhất định, nhưng không biết những bí thuật phàm tu trước kia có thể sử dụng ở đây không.
Liễu Minh nhìn qua nắm đấm hơi đỏ ửng một chút và hít sâu vào một hơi.
Lúc này trong thân hình có âm thanh như pháo nổ rang, hai cái cánh tay bỗng nhiên thô to hơn một vòng.
- Xem ra chỉ cần không liên quan tới pháp lực, những thứ khác không khác
gì bên ngoài. Chậc chậc, thực không thể tin tưởng đây thật sự là thế
giới do sâu độc biến ảo mà thành, trách không được Mộng Oanh Cổ có thể nổi tiếng là năm đại tà cổ, quả nhiên thập phần quỷ dị.
Liễu Minh lại nhìn cảnh vật chung quanh và thì thào tự nói, cánh tay run lên sau đó khôi phục bộ dáng trước kia.
Hắn đi vài bước tới biên giới đỉnh núi, từ trên cao nhìn xuống không ngừng
đánh giá chung quanh, chỉ thấy ở chân núi này mơ hồ có một cái thôn xóm
nhỏ, bên trong khói xanh lượn lờ bay lên, hiển nhiên có người đang sinh
hoạt bên trong.
Mà địa phương khác đều là nhọn núi trùng điệp, liếc nhìn không thấy điểm cuối.
- Dựa theo sư thúc nói thì lần truyền tống này là mượn nhờ sợi tóc của
Trương Tú Nương, cho nên nơi mình truyền tống không xa nơi của nàng ta.
Nơi đây vắng ve như vậy, nàng chẳng lẽ ở trong sơn thôn này, nếu là như
thế thì ít đi rất nhiều phiền toái.
Ánh mắt Liễu Minh chớp động tự nói.
Sau đó hắn khẽ động, lúc này đi dọc theo con đường núi nhỏ đi xuống chân núi.
Liễu Minh mặc dù không có chút pháp lực trên người, nhưng vẫn bước đi như
bay, nửa khắc đồng hồ là hắn đã xuống tới chân núi và đứng trước thôn
xóm.
Hắn cũng không có mạo muội xâm nhập trong thôn, sau khi thân hình thoáng một cái, hắn nhảy lên đại thụ gần đó, sau đó mượn nhờ cành
lá rậm rạp của cây quan sát tình hình trong thôn.
Thôn này hiển
nhiên cũng không quá lớn, từ số lượng phòng ốc bên trong mà nhìn có lẽ chỉ có trăm hộ mà thôi, bên cạnh thôn xóm còn có vài mẫu ruộng, bên
trong trồng đủ loại cây, có mấy nông phu đang bận rộn cái gì đó.