Đúng vào lúc này, sau khi thét dài một
tiếng, giao long liền đâm đầu bên trong ngân diễm rào rạt phía dưới,
đồng thời sau một thoáng mơ hồ liền khôi phục hình dạng con người, một
thân bạch bào thình lình bị nhuộm đầy nhưng vết máu lại rách te tua như
xơ mướp, trên người có nhiều vết thương lộ rõ ra bằng mắt thường cũng có thể thấy được, bộ dạng có chút chật vật.
Mà Hải Yêu Hoàng vừa mới biến hóa xong, một tay liền phất lên, ngân diễm bên người bỗng nhiều xoay tròn trên không trung rồi biến thành một cây
thương lửa màu bạc, chỉ nghe “vèo” một tiếng, đã thấy thương lửa xé gió
lao về phía Liễu Minh.
Liễu Minh thấy thế, một tay bấm niệm pháp quyết, một cái ảo ảnh cự trảo màu xanh đen ở bên trong thủy tráo bỗng phá tráo lao ra.
"Oanh" một tiếng!
Ảo ảnh cự trảo cùng thương lửa màu bạc sau khi va chạm vào nhau liền cùng nhao nhao nổ tung ra.
Hải Yêu Hoàng thấy thế, sắc mặt biến hóa, hai tay vung mạnh lên, ngân
diễm hai bên lại xoay tròn một vòng, trong không trung liền thấy chằng
chịt chi chít những trường thương màu bạc do ngân diễm ngưng tụ mà
thành. Tất cả trường thường đồng loạt bắn thẳng về phía Liễu Minh.
Liễu Minh gặp tình hình này, ánh mắt lạnh lẽo, linh văn màu tím khắp
người chợt lóe lên, thân mình ở trong thủy tráo bảo hộ không những không lùi mà nhắm thẳng hướng Hải Yêu Hoàng bay vọt tới.
Hắn trong quá trình bay tới, thân hình lắc lư đầy quỷ dị liền tránh được hầu hết những ngọn thương lửa màu bạc, với những ngọn thương không thể
tránh bèn thúc giục thủy tráo tạo ra bởi sự kết hợp giữa ma khí và Trọng Thủy Châu kia để tiến hành hóa giải.
Sau mấy lần lắc lư như thế, Liễu Minh tức thì xuất hiện ngay trước ngân
diễm sau đó gầm lên một tiếng giận dữ, thủy tráo quanh người bỗng bành
trướng đem ngân diễm đẩy đi vài phần , sau đó thả người nhảy vào trong
đó, cùng Hải Yêu Hoàng tiếp tục ác chiến với nhau.
Do Phổ Đàn Đàm Diễm có tác dụng khắc chế với ma khí nên ma khí quanh
thân Liễu Minh chỉ cần hơi đụng một chút sẽ phát ra tiếng “Xì..Xì…” rồi
hóa thành khói đen, cũng may có Trọng Thủy Châu biến thành thủy tráo bảo hộ khiến cho quá trình này chậm đi không ít.
Dẫu vậy, Liễu Minh hiện tại vẫn cảm thấy toàn thân chịu một trận lạnh
buốt thấu xương như bị hàn diễm thiêu đốt, trong khi ở phía đối diện,
Hải Yêu Hoàng đang dốc sức liều mạng hướng tới hắn công kích không
ngừng.
Liễu Minh dựa vào kinh nghiệm đúc kết từ mấy lần chiến đấu trước biết
Hải Yêu Hoàng đã sắp cùng đường, rất có thể sau một khắc nữa sẽ nhắm
tiết điểm không gian mà bỏ chạy, cho nên hắn nhất định phải tốc chiến
tốc thắng.
Liễu Minh lúc này không quan tâm tới tổn thương quanh thân, hóa thành
một đạo ảo ảnh màu tím bám sát bên người Hải Yêu Hoàng đồng thời điều
động ma khí ngưng tụ ra một đám ma trảo, mãnh mẽ đem chúng công kích Hải Yêu Hoàng.
Giờ phút này, Hải Yêu Hoàng đã có chút đỡ không xuể rồi, một bên thông
qua việc thúc giục ngân diêm xung quanh hóa giải phần nào ma trảo, đồng
thời miễn cưỡng vặn vẹo thân hình tránh đi chỗ hiểm, bên kia dốc sức
liều mạng huy động thanh thước óng anh tiến hành ngăn cản.
Kết quả chỉ sau thời gian mấy lần hô hấp, chỉ nghe ”phanh” một tiếng
liền đã thấy một cái ma trảo màu xanh đen, bỗng xuyên thủng phần eo Hải
Yêu Hoàng đi vào.
Tiếp đó, trong mắt Liễu Minh tinh quang lóe lên, tử mang trên tay sáng
chói rồi từng đạo ma khí màu đen trên tay hóa thành hắc mang nhỏ li ti
rồi lập tức theo miệng vết điên cuồng lao vào.
Hải Yêu Hoàng lúc này phát ra một tiếng gầm nhẹ cực kỳ thê lương, lam
mang quanh thân lóe lên, gã lần nữa hóa thành một con giao long màu lam, một cái giao trảo bấu chặt lấy một cánh tay của Liễu Minh đồng thời
đuôi giao long hóa thành một đạo ảo ảnh màu làm quét thẳng tới.
Bất ngờ không đề phòng nên Liễu Minh nhất thời không có cách nào giãy
giụa được, chỉ có thể dốc sức liều mạng thúc giục ma khí ngưng tự trên
cánh tay đồng thời mọc ra tầng tầng lân phiến màu đỏ tiến hành ngăn cản.
"Oanh" một tiếng!
Ảo ảnh đuôi giao màu lam cuối cùng đã đập tới tay Liễu Minh khiến hắn
lập tức cảm nhận một hồi đau nhức kịch liệt, sau một khắc lại bị một cỗ
man lực quét qua làm hắn bay ra ngoài hơn mười trượng, cứng rắn đâm
xuyên qua một cột đá lớn cao đến vài chục trượng.
Nhưng vào lúc này, giao long màu lam nhìn lên tiết điểm không gian óng
ánh đồng thời trong miệng phun ra một đạo phù văn màu vàng.
Phù văn màu vàng sau khi ở trên không trung quay tròn một vòng liền hóa
thành một đạo hồ quang điện màu bạc to bằng miệng bát mà đi.
Một tiếng sấm sét giữa trời quang!
Hồ quang điện lóe lên rồi đánh thẳng lên trên tiết điểm, ngân quang màu
bạc ở mặt ngoài màn sáng lóe sáng liền thấy một vết rách rộng hơn trượng được tạo ra.
Thân ảnh giao long màu lam lúc này chợt mờ đi rồi bỗng từ bên trong ngân diễm vọt lên, lao như xé gió tới hướng tiết điểm.
"Còn muốn đi!"
Liễu Minh thấy vậy, hừ lạnh một tiếng, mãnh liệt thúc giục pháp quyết,
linh văn ngoài thân lại sáng bừng lên, một chân bỗng nhiên giẫm mạnh mặt đất, thân hình sau một thoáng mơ hồ liền xuất hiện ngay chỗ tiết điểm,
đứng chắn trước mặt giao long.
Hắn rống to một tiếng, đem Pháp lực cùng Ma khí toàn bộ ngưng tụ trên cánh tay không bị thương rồi mạnh mẽ đánh ra một quyền.
"Phốc" một tiếng.
Một ảo ảnh cự chưởng đen kịt lập tức bay ra, nhanh như cắt đánh thẳng lên người giao long.
Giao long màu làm dù trên không trung dốc sức liều mạng chạy trốn nhưng
không kịp ảo ảnh cự chưởng màu đen nhanh như thuấn di kia liền bị nó
xuyên thủng bụng.
Giao long hét thảm một tiếng rồi từ khoảng không đầy máu tương vung vãi rơi xuống, nặng nề ngã trên mặt đất.
Liễu Minh vẫn còn hơi lo, lúc này đen thủy tráo quanh thân thu lại, lần
nữa hóa thành một khối Trọng Thủy Châu rồi đem ném xuống, biến ảo thành
ảo ảnh một tòa núi nhỏ cao hơn mười trượng, trực tiếp đặt trên người Hải Yêu Hoàng. Thân hình giao long sau khi điên cuồng giãy giụa một hồi,
cuối cùng cũng im lặng không động đậy được chút nào nữa.
Đợi đến khi không cảm thấy khí tức của Hải Yêu Hoàng nữa, Liễu Minh mới thở dài một hơi, từ trên không trung chậm rãi đáp xuống
Sau một khắc, bên tai lần nữa truyền đến một hồi thanh âm vù vù, cảnh sắc trước mắt bắt đầu mơ hồ…
. . .
Từ khi Liễu Minh lần đầu bước vào trong ảo cảnh, tự thể nghiệm ma hóa
thân thể đến điều khiển thuần thục, cuối cùng thành công đánh chết Hải
Yêu Hoàng mà toàn thân trở ra, tổng cộng đã trải qua thời gian hơn ba
tháng.
Hơn hai tháng sau đó, Liễu Minh vẫn như trước, ngày quay ngày uống thuốc tu luyện đồng thời tại bên trong ảo ảnh thao luyện các loại chiến
thuật, chiến đấu với Hải Yêu Hoàng.
Hắn tuy rằng không cách nào cam đoan mỗi lần để có thể đánh chết Hải Yêu Hoàng nhưng dưới tình huống không có gì bất ngờ xảy ra thì với việc có
thực lực ma hóa, Liễu Minh đã có thể dễ dàng đánh Hải Yêu Hoàng bị
thương nặng.
Hơn nữa tới lúc này, hắn thông quan việc không ngừng phục dụng Nhập phẩm Lãnh Ngưng Đan, pháp lực tăng lên với tốc độ nhanh chóng dị thường, so
với khi trước thình lình tăng lên rất nhiều.
Một ngày kia, đúng lúc Liễu Minh đang nhắm mắt điều tức, một tràng âm thanh nhàn nhạt từ trên người truyền ra.
Liễu Minh biến sắc, một tay đưa tới phần eo trảo một cái, tức thì lộ ra
một trận bàn màu trắng, phía trên trận bàn đột nhiên hiện ra một loại
chữ nhỏ màu bạc xuất hiện.
Liễu Minh sau khi đưa mắt đảo qua, lúc này hai mắt nhíu lại thì thào hai câu:
"Nửa tháng sau ư, ngoại môn thi đấu cuối cùng cũng bắt đầu."
Hắn đem trận bàn thu lại, sau đó không có phục dụng Lãnh Ngưng Đan mà
chuyên tâm ngồi xuống điều tức, củng cố pháp lực, điều chỉnh bản thân
đến trạng thái tốt nhất.
Mấy ngày trước khi thi đấu bắt đầu, Liễu Minh liền rời động phủ, cưỡi mây nhằm hướng phường thị trong tông phá không mà đi.
Trong phường thị, Liễu Minh dùng thời gian nửa ngày, ra vào một cửa tiệm cùng quầy hàng, mua một lượng lớn phù lục.
Trong đó đa số là một số loại phù lục hỗ trợ, về phần đan dược khôi phục pháp lực có thể cần dùng khi thi đấu, hắn đã có mấy chục khỏa Kim
Nguyên Hoàn phẩm chất khác nhau trong tay nên tự nhiên không cần suy
nghĩ thêm.
Sau đó Liễu Minh lại phân biệt tìm hai cửa hàng luyện khí, đem hai kiện
cực phẩm linh khí Diệt Hồn Phiến và tiểu chùy màu đen bán ra.
Không nghĩ tới là chưởng quầy hai cửa hàng này vừa mới thấy hai kiện
linh khí này liền không nói hai lời đưa ra giá một trăm vạn linh thạch
cho Diệt Hồn Phiến, hai trăm vạn cho tiểu chùy màu đen.
Liễu Minh thấy vậy liền vui vẻ đem bán cho hai cửa hàng này.
Ngoài ra, vì lúc ở trong Bích Khung Huyễn Cung, gặp nguy hiểm trước mắt
khiến phải cho xích sắc tiểu kiếm tự nổ nên hắn từ trong một cửa hàng
luyện khí, dùng bốn mươi chính vạn linh thạch mua một thanh thượng phẩm
linh kiếm màu xám mờ, thình lình có hai mươi sáu trọng cấm chế.
Liễu Minh làm vậy, thực lòng không phải không muốn mua một thanh cực
phẩm phi kiếm cực phẩm linh kiếm vốn là thứ chỉ có thể ngộ chứ không thể cầu.
Thêm nữa, kiếm tu chi đạo của hắn đã đến một thời điểm mấu chốt, nếu sử
dụng cực phẩm phi kiếm mà nói, có nhiều khả năng cuồng Kiếm Phôi Chi
Linh trong người sinh ra hiện tượng đồng hóa, đối với việc quán chú
Nguyên Linh Phi Kiếm rất bất lợi, điều này làm cho hiện tại hắn bằng
lòng chỉ sử dụng thượng phẩm phi kiếm.
Đợi sau khi hắn mang vẻ mặt hài lòng về tới động phủ, liền không nói hai lời đi tới luyện khí thât, lại một lần nữa sử dụng tinh huyết tế luyện
phi kiếm mới.
Mấy ngày sau, trong động phủ Liễu Minh, một đạo hôi mang (ánh sáng xám) chợt lóe lên.
Kiếm quang thu vào, lộ ra thanh niên mặc áo bào xanh cầm trong tay Linh kiếm, đúng là Liễu Minh.
Mà thanh kiếm hắn cầm trong tay đúng là linh kiếm màu xám mới mua gần đây.
Liễu Minh điểm một cái lên không trung phía vách tường mật thất, tiểu
kiếm màu xám phát ra một tiếng trầm hùng, hóa thành một đạo hôi mang tức thi lóe lên.
Sau một khắc, vách tường bị hôi mang lưu lại một vết kiếm sâu vài xích.
"Trảm."
Lúc này kiếm quyết trên tay Liễu Minh biến đổi, hướng không trung trong mật thất chỉ một cái.
Tiểu kiếm màu xám trên không trung, sau khi xoay nhanh một cái liền hóa thành một đạo kiếm ảnh màu xám cực lớn chém xuống.
"Phanh" một tiếng, khối đá lớn cao mấy trượng phát ra tiếng xé gió, đã
bị hôi mang triệt để cắt làm đôi, chỗ mũi kiếm cắt qua rất thẳng, đều.
Ngay lúc Liễu Minh đang vui vẻ vuốt vuốt tiểu kiếm trong tay, ngoài cửa động phủ lại truyền đến một âm thanh quen thuộc.
“Liễu sư đệ có trong động phủ không? Ngạn mỗ đặc biệt tới bái phỏng.”
Liễu Minh nghe thấy thế, lúc này một tay liền kiếm quyết , tiểu kiếm màu xám trên không trung, hôi mang lóe lên chui vào trong vào trong tay áo.
"Kính xin Ngạn huynh chờ một chút, Liễu mỗ lập tức sẽ tới."
Hắn sau khi nhàn nhạt truyền âm một câu, liền vỗ vỗ áo bào, đi ra mật
thất, sau đó đi tới cửa lớn động phủ, đưa tay đánh ra nhất đạo pháp
quyết màu xanh.
Cửa đá cực lớn sau một hồi vù vù liền chậm rãi tự động mở ra, lộ ra hai bóng người, đúng là hai người Ngạn Danh cùng Tuyết Vân.
"Ngạn huynh, Tuyết Vân sư muội, đã lâu không gặp." Liễu Minh ôm quyền, đón hai người tiến vào.
"Kỳ thật hai ta đã sớm nghĩ đến bái phỏng, trao đổi kinh nghiệm tu luyện một phen. Đang tiếc Liễu sư đệ một mực bế quan tu luyện, ngày gần đây
mới có người nói thấy đệ xuất hiện tại phường thị trong tông, hai ta mới đặc biệt tới viếng thăm một chút.” Ngạn Danh mặt mũi tươi cười vừa chắp tay vừa đi, lại hỏi thăm các sự tình liên quan đến việc Liễu Minh chém
giết Âm Dương Cự Lực Ma cùng việc tiến vào Bích Khung Huyễn Cung trong
truyền thuyết.
Liễu Minh với cái này cũng không có giấu giếm, ngoại trừ việc mình chiếm đoạt linh khí cùng phần thưởng lúc cuối ở Bích Khung Huyễn Cung chỉ hàm hồ nói sơ qua, còn lại cơ bản đầu đuôi ngọn ngành đều nói cho hai người biết.
Hai người nghe xong lập tức không khỏi có chút trợn mắt há mồm, Tuyết Vân ở một bên càng là chăm chú lắng nghe.
Không bao lâu, hai người được Liễu Minh đưa đến đại sảnh động phủ, ngồi xuống.