Con ong này hiển nhiên đã ở thế nỏ mạnh hết đà, lúc này chỉ dốc sức liều mạng vung vẩy cái gai đuôi nhọn hoắt, thả ra vô số tóc đen chằng chịt rậm rạp chống lại từng mảng thanh quang từ phiên kỳ được nam tử Lục bào phóng thích ra.
Nữ tử mặc áo choàng thì quỷ mị hư vô chạy khắp nơi không ngừng, thanh miêu đao óng ánh vung vẩy không ngừng. Hiển nhiên rất nhiều vết thương trên thân con ong là do nàng này tạo ra.
Con ong bị hai người quấn chặt nên không thể tránh được hư ảnh tiểu sơn từ trên đỉnh đầu rơi xuông. Rầm một tiếng, nó bị nện cho ngã sóng xoài.
Nhân cơ hội này, nữ tử áo choàng bên cạnh đột nhiên quát khẽ lên một tiếng, miêu đao lại hóa thành từng đạo đao ảnh long lánh dài hơn một trượng lén đánh tới Ngũ phong.
Phong yêu rít lên một hồi kỳ quái, đôi cánh phía sau quạt liên hồi, vòng sáng ngũ sắc bảo vệ ngày một sáng lên, một màn sáng óng ánh hiển hiện ra.
“Bịch”!
Đao ảnh óng ánh được nữ tử áo choàng phóng thích ra chỉ khiến cho màn sáng lõm vào một chút nhưng không cách nào phá vỡ được. Sau một khắc, tay nàng này vung lên, miêu đao hóa thành tinh quang rời tay.
Chỉ nghe Bịch một tiếng.
Màn sáng ngũ sắc bị thủng một lỗ, nứt dần rồi vỡ vụn.
Miêu đao lóe lên rồi xuyên qua con phong yêu đang lim dim đôi mắt. Nó rít lên tiếng thảm thiết bén nhọn.
Cùng lúc này, linh quang lóe lên ở hai bên con yêu phong, nam tử mặc lục bào và nữ tử khoác áo chòng đồng thời hiện thân.
Nam tử lục bào giơ một tay lên, phiên kỳ bay ra đón gió phình lên những mấy trượng, đồ án giao long trên phiên kỳ lóe lên bay ra. Nó hóa thành một con cự giao màu xanh, há miệng đớp con yêu phong.
Miêu đao óng ánh trên tay nữ tử khoác áo choàng biến đâu mất. Nó biến thành vòng xuyến ngân sắc, lóe lên một cái trở nên to tướng chụp xuống con yêu phong, đồng thời từ đó huyễn hóa từng sợi tơ màu xanh quấn quanh thân thể con yêu phong đó.
Thân hình con yêu phong vừa phình lên đã lại co nhỏ lại, nó muốn thoát khỏi vòng tơ ngân sắc nhưng cơ thể bị những sợi tơ kia chém vào những vết thương nho nhỏ, nhưng ngũ thải linh văn trải rộng toàn thân lóe lên rồi hóa thành từng vòng ngũ thải quang hà bảo vệ toàn thân. Nó cuốn về phái con cự giao màu xanh.
Con cự giao màu xanh đâm đầu vào bên trong ngũ thải quang hà, trong nhất thời không cách nào giãy ra được.
Con yêu phong không hổ là yêu thú cảnh giới Chân đan, bị trọng thương như thế mà vẫn cản được một kích liên thủ của ba người. Thế nhưng một khắc sau, hai cánh của nó mờ dần, bỗng hóa thành một đạo hư ảnh kích bắn về phía cửa động.
Con yêu phong thấy tình thế trước mắt bất lợi, rốt cuộc nảy ra ý định trốn chạy khỏi chết.
Đúng lúc này, trước mặt nó nhoáng lên một bóng người, Liễu Minh quỷ mị hiện ra. Mặt hắn không biểu cảm mà cánh tay áo cuốn lên, một quyền có lân phiến màu tím sậm thật dữ tợn đập mạnh xuống.
“Ầm”!
Con phong yêu dính một kích bay thẳng ra ngoài.
“Vù” một tiếng, một mảng tinh quang từ phía sau cuốn tới, cuốn con yêu phong này vào trong rồi lập tức chém nó thành bảy tám đoạn.
Tinh quang lại bốc lên, thân hình nữ tử khoác áo choàng hiện ra, tay nắm lấy miêu đao tưởng như sắc bén dị thường dài vài thước.
Một chém vừa rồi là nàng này thi triển bí thuật hợp nhất với thân đao.
Con yêu phong này vừa bị chém chết thì ngũ thải quang hà vây khốn cự giao màu xanh cũng ầm ầm vỡ vụn, nó hóa thành từ điểm tinh quang rồi tiêu tán trong không trung.
“Ngự đao thuật của đạo hữu thực sự tuyệt, làm tại hạ mở rộng tầm mắt.” Liễu Minh thấy thế, vừa thu quyền lại vừa mỉm cười nhận xét.
“Đâu có, nếu không phải một quyền của các hạ làm nó bắn đi không nhúc nhích được thì tiểu muội cũng không cách nào đắc thủ đơn giản như thế.” Nữ tử khoác áo choàng nhàn nhàn đáp lại.
“Nhị vị đạo hữu, trận chiến chưa kết thúc đâu, muốn khen nhau thì chờ lúc cùng về hẵng trò chuyện nhé.” Lúc này, nam tử lục bào với tay vẫy cự giao thanh sắc hóa thành chiếc phiến nhỏ trở về. Thân hình lóe lên bay về phía cửa động.
Nữ tử mặc áo choàng nghe thế, cặp lông mày kẻ đen nhướng lên, thân thể mềm mại bay lên trời, theo sát nam tử lục bào nọ.
Liễu Minh đưa mắt khẽ liếc thì thấy Hoa Thanh Ảnh ở bên kia triệu hoán đóa hoa lớn màu đen vẫn phụt lên từng mảng sương mù đen, có điều so với vừa rồi thì sương mù rõ ràng mỏng đi nhiều.
Hắn thoáng nghĩ rồi cũng bay đi.
…
Cùng lúc đó, bên trong pháp trận cách đó hơn mười dặm.
Một luồng hào quang ngũ sắc và một đạo độn quang đỏ thẫm điên cuồng phi độn bên trong không ngừng, sau lưng là Ngũ quang phong hậu sáng bừng tử quang.
Nhìn dáng vẻ dữ tợn của con Ngũ Quang Phong Hậu thì dường như nếu không phải nó bị cả hai thứ trụ Đồ đằng và Đàn hồn hương cùng kết hợp ảnh hưởng thì đã đuổi kịp hai người từ lâu để đại chiến một hồi rồi.
“Ngô đạo hữu, không ngờ là cùng lúc gia trì trụ đồ đằng và Đàn hồn hương mà hai người chúng ta vẫn chỉ có trốn chạy để khỏi chết.” Tráng hán man tộc vừa thúc dục độn quang vừa nhanh chóng truyền âm cho Ngô Khuê.
“Hừ, dầu gì thì nó cũng là yêu thú Chân đan hậu kỳ đại viên mãn, mặc dù vừa đẻ trứng có chút suy yếu nhưng ta và ngươi có đối cứng cũng chẳng dễ dàng gì đâu, chẳng lẽ ngươi muốn đám Hoa Thanh Ảnh chiếm phần tiện nghi hay sao?” Vẻ mặt Ngô Khuê khinh thường bảo.
“Nhưng nếu hai ta không ra tay, hiệu quả Đàn hồn hương càng lúc càng suy yếu đó.” Thanh âm tráng hán man tộc có chút do dự.
“Bốn kẻ kia đối phó có hai con ong đực Chân đan sơ kỳ trong đó lại có một con trọng thương. Đã mất một canh giờ rồi chưa thấy mặt đâu, chẳng lẽ muốn chờ hai ta hao hết pháp lực mới xuất hiện để làm ngư ông đắc lợi…” Ngô Khuê nghe thế, sắc mặt cũng xịu xuống.
Nhưng đúng lúc này, tráng hán Man tộc bỗng vui vẻ kêu to.
"Ngô đạo hữu, bọn họ đến rồi!"
Đúng lúc này, tiếng xé gió từ chân trời vang lên, bốn đạo độn quang kích xạ tới, chỉ mấy cái chớp động, bốn đạo thân ảnh hiển lộ ở cách đỉnh pháp trận hơn trăm trượng.
Đúng là đám Liễu Minh, Hoa Thanh Ảnh.
Ngô Khuê thấy vậy bèn đưa mắt ra hiệu cho tráng hán Man tộc. Độn quang dừng lại, vũ phiến kim sắc đập mạnh xuống, một luồng khí xoáy màu kim sắc chói mắt cuốn tới Ngũ Quang Phong Hậu.
Ngũ Quang Phong Hậu không do dự hất vĩ câu lên, thả ra một hư ảnh gai nhọn hoắt thô to.
Lập tức trong không trung vang lên tiếng “Ầm” thật lớn.
Luồng khí xoáy kim sắc vừa đụng phải hư ảnh gai nhọn liền bị xuyên thủng qua. Dư thế gai nhọn không giảm, nó bay tới chỗ Ngô Khuê.
Ngô Khuê như chớp, gã đã có chuẩn bị sẵn, thân hình chợt lùi lại khó khăn tránh được hư ảnh gai nhọn.
“Thịch” một hồi cát bay đá chạy.
Gai nhọn đâm xuống đất, mặt đất hiện ra một lỗ thủng to.
Tráng hán Man tộc thừa dịp Ngô Khuê lôi kéo sự chú ý của Phong Hậu một lúc. Y lật tay lấy ra một trận bàn màu lam nhạt, đánh một đạo pháp quyết lên đó, trên pháp chật lại hiện ra một vết nứt hẹp, dài.
“Vào mau.” Tráng hán Man tộc quát lên.
Đám Liễu Minh thấy thế, thân ảnh lóe lên chui vào trong pháp trận, người nào người nấy hoặc thả bảo vật ra hoặc thi triển bí thuật ngay tức khắc, nhộn nhạo vây công Ngũ Quang Phong Hậu vào giữa.
Thân hình Ngũ Quang Phong Hậu bỗng chói lên tử quang, một luồng quang diễm tử sắc trên người Phong Hậu bỗng sáng bừng bốn phía.
Trong nhất thời, các thủ đoạn công kích của mọi người chỉ cần chạm vào quang diễm tử sắc đều bị bắn ngược trở lại.
Mọi người kinh sợ, thân hình chợt lùi lại.
Hai cánh Ngũ Quang phong hậu bỗng quạt thật mạnh, thân hình hóa thành một đạo độn quang tử sắc kích xạ ra chỗ khác. Mục tiêu kích xạ là chỗ pháp trận vừa nứt ra đang từ từ khép lại. Tốc độ của ả nhanh hơn phân nửa so với lúc đuổi giết hai người Ngô Khuê lúc trước.
Hóa ra cái con Phong Hậu này vẫn còn ẩn giấu thực lực.
“Không được, đừng để nó chạy thoát!”
Ngô Khuê thấy vậy thì lắp bắp kinh hãi, cuống quít hét lớn. Vũ phiến kim sắc quạt mạnh một cái thật gần quang diễm tử sắc, sau đó một luồng khí xoáy kim sắc cuộn lên từ từ bắn ra, nó nhanh chóng bay tới chỗ độn quang tử sắc.
Tráng hán Man tộc nghe vậy thì sắc mặt đại biến, tay đột ngột biến đổi pháp quyết, liên tiếp đánh mấy đạo pháp quyết lên trận bàn màu lam nhạt như muốn pháp trận nhanh chóng lấp đầy vết nứt.
Mọi người còn lại thì do tình thế cấp bách nên cũng nhao nhao công kích lần nữa, họ muốn ngăn cản con Ngũ quang Phong Hậu này chạy ra khỏi pháp trận.
Hai tay Hoa Thanh Ảnh nắm một thanh ngân xoa dài khoảng nửa trượng đâm một cái, một đạo xoa ảnh màu bạc nhàn nhạt khoảng mấy trượng kích xạ ra. Nó theo sát luồng khí xoáy kim sắc gào thét bắn tới độn quang tử sắc do Phong Hậu biến thành.
Nam tử lục bào mứa phiên kỳ màu xanh lá, thả ra con cự giao màu xanh, nữ tử mặc áo choàng khẽ uốn mình, miêu đao óng ánh rời khỏi tay, nó hóa thành đao ảnh óng ánh bay nhanh tới.
Dù gì thì một khi Phong Hậu chạy ra khỏi pháp trận, không có trụ đồ đằng gia trì và linh hương có tác dụng làm yếu đi thì muốn đánh chết nó đã khó lại càng thêm khó. Những gì khó khăn lắm bố trí trước đây khác gì kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Nhưng mà hết thảy dường như đã muộn rồi.
Độn quang tử sắc chỉ chớp động mấy cái đã tới gần vết nứt tại màn sáng màu vàng kim nhạt. Vào lúc nó lóe lên sắp thoát ra rồi, công kích của các phương vẫn còn ở giữa đường.
Khi sắc mặt mọi người còn kinh biến thì bỗng có một tiếng nổ vang, một đạo hồ quang điện màu bạc to bằng chén cơm từ phía sau nhoáng lên, mơ hồ một cái, phát sau mà đến trước bổ vào độn quang.
Đúng là thế ngàn cân treo sợi tóc, Liễu Minh vừa nghĩ đã làm ngay, thi triển Thiên Lôi thuật trong cơ thể.
Một hồi đùng đoàng vọng khắp!
Độn quang tử sắc bị thiên lôi đánh trúng thì mặt ngoài quang diễm tử sắc bị lôi ti màu bạc quấn quanh, có một vài điểm xuyên thủng màn sáng, kích vào bản thể Phong Hậu.
Con yêu phong run rẩy, thế bay đã chậm lại.
Mặc dù lực phòng ngự của Ngũ Quang Phong Hậu thực kinh người nhưng dưới một kích hung mãnh của Thiên Lôi thuật thì toàn thân vẫn thoáng tê liệt một chốc.
Trong một lát đó, khe hở trên màn sáng rốt cục cũng bị lấp đầy. Đạo khí xoáy kim sắc xen lẫn hào quang đủ mọi màu sắc đều đánh trúng người Ngũ Quang Phong Hậu, một hồi tiếng động ầm ĩ đinh tai nhức óc vang lên!
Rõ ràng công kích đám Ngô Khuê khó khăn lắm mới vận ra được. Nhất thời Ngũ Quang Phong không cách nào trốn tránh nên đều bị trúng đòn.
Nhưng khi hào quang tán hết, mọi người lại cả kinh.
Con Phong Hậu tu vi chân đan hậu kỳ quả nhiên có lực phòng ngự rất kinh khủng. Một kích liên thủ của tất cả mọi người mà màn sáng tử sắc chỉ ảm đạm vài phần, nó vẫn còn một tầng hơi mỏng dường như bản thể vẫn không chịu tổn thương nào.
Ở phía ngược lại, Ngũ Quang Phong Hậu đã điên lên triệt để rồi!