Ma Thiên Ký

Chương 827: Q.5 - Chương 827: Đề nghị hợp tác




“Bạo! Bạo! Bạo!”

Mỗi lần tu sĩ áo trắng kia thốt lên một chữ “Bạo” lại có từng đợt quả cầu ánh sáng màu trắng đánh lên Hậu Thổ Thuẫn màu vàng. Những tràng va chạm ầm ầm liên tiếp khiến cho không gian xung quanh phải chịu chấn động mãnh liệt.

Bề mặt lá chắn bằng đất liên tục hiện lên những ánh chớp màu vàng, dường như sắp không chịu nổi những đợt tự bạo liên tiếp của lượng lớn linh khí cực phẩm như vậy.

Liễu Minh thấy vậy bèn tiến lên một bước, miệng lầm rầm chú ngữ, một tay đỡ lấy Hậu Thổ Thuẫn đem pháp lực toàn thân liên tục truyền vào trong đó.

Mặt ngoài lá chắn liền phát ra hào quang màu vàng chói mắt, một tiếng “Oanh”, ngay sau đó một hư ảnh cự sơn liền từ trên mặt thuẫn bay ra, sau đó hóa thành một ngọn núi khổng lồ, cao ba bốn mươi trượng.

Một tiếng nổ vang trời!

Chỉ thấy vô số phi châm màu trắng đang mạnh mẽ lao đến, kéo theo một làn sóng khí sôi sục, bén nhọn. Nhưng bề mặt ngọn núi vẫn sừng sững bất động, chỉ khẽ chớp lên ánh sáng màu vàng sau đó liền khôi phục trạng thái ban đầu.

Tu sĩ áo trắng thấy vậy hừ lạnh một tiêng, sau đó lần nữa vung tay phóng ra bạch mang cuồn cuộn như thủy triều, so với lần trước càng thêm dày đặc.

Lập tức, phần lớn không gian xung quanh đã bị bao bọc bên trong quang mang màu trắng.

“Tất cả nổ tung cho ta!”

Chỉ thấy sau mệnh lệnh điên cuồng của y, trong không trung liền vang những âm thanh “Ầm ầm” không dứt, vô số quả cầu ánh sáng đồng thời nổ tung tạo thành lớp lớp những vụ nổ nhỏ. Sau đó tất cả dường như kết hợp với nhau tạo nên một mặt trời màu trắng khổng lồ phủ xuống toàn bộ ngọn núi.

Khi quang cầu màu trắng mạnh mẽ ập xuống, liền thấy một vệt sáng màu vàng bắn ra từ trong vụ nổ, chỉ còn lại một lá chắn đất đã mất đi linh quang.

Vụ nổ dần dần tản đi, Liễu Minh vẫn vững chãi đứng tại chỗ, khí đen bên ngoài cơ thể bùng lên nhẹ nhàng đáng bật những chấn động còn sót lại trong không trung.

Liễu Minh khẽ vung tay áo thu hồi Hậu Thổ Thuẫn lại bên mình, sau đó nhàn nhạt lên tiếng: “Bản lĩnh cũng chỉ đến thế, nếu các hạ đã không còn thủ đoạn nào cao minh hơn thì trận chiến hôm nay quả thật đã làm Liễu mỗ phải thất vọng.”

Những lời vừa rồi khiến cho sắc mặt tu sĩ áo trắng trở nên vô cùng khó coi. Lão già mập mạp đang quan sát cuộc chiến ở ngọn núi gần bên cũng cảm thấy bất ngờ.

“Khẩu khí thật lớn, nếu ngươi có thể đỡ được chiêu này thì ta cũng không còn gì để nói!”

Tu sĩ áo trắng thẹn quá hóa giận, khẽ vung tay ném ra một quyển trục ánh vàng rực rỡ, sau đó nhanh chóng thi triển ấn quyết.

Họa trục mở ra giữa không trung, chỉ thấy trong tranh là một con hổ màu trắng rất sống động đang quỳ lạy mặt trời trên đỉnh đầu.

Mười ngón tay của tu sĩ áo trắng biến hóa thoăn thoắt, liền đó một ký hiệu vàng kim hiện ra, xoay tròn trong không trung rồi nhanh chóng đính lên quyển trục.

Đột nhiên có tiếng hổ gầm vang vọng!

Ánh mặt trời trên bức họa bỗng trở nên vô cùng rực rỡ, cự hổ màu trắng liền nghiêng đầu lại, chân sau đạp mạnh phóng ra khỏi bức vẽ, thân thể nó cũng đột nhiên biến cao năm sáu trượng.

Cự hổ này có bộ lông trắng như tuyết nhưng nếu quan sát kĩ còn có thể nhận ra sâu dưới lớp lông là những linh văn màu đen chằng chịt. Đôi mắt to bằng nắm tay người lớn phát ra hào quang vàng kim óng ánh, trông rất uy phong.

Hổ này vừa xuất hiện đã ngửa mặt lên trời gầm to. Hai chân trước không biết từ lúc nào lộ ra móng vuốt sắc nhọn màu vàng, nhanh như chớp vồ lấy Liễu Minh trước mặt.

Liễu Minh dùng thần niệm quan sát, đã nhân ra cự hổ này mạnh mẽ không giống bình thường, liền trở nên cẩn thận hơn, một tay khẽ điểm vào mi tâm.

Một tiếng “Vèo”, một thanh phi kiếm màu vàng kim liền bắn ra, hóa thành một đạo cầu vồng thật dài cuốn về phía trước.

Bạch hổ gầm lên giận dữ, hai chân trước vồ tới phóng ra vô số trảo ảnh màu vàng kim.

Một tiếng “soạt”!

Chỉ thấy cầu vòng vàng kim dễ dàng xuyên qua lớp lớp trảo ảnh rậm rạp, sau đó tiếp tục đâm thẳng về phía thân thể to lớn của bạch hổ.

Thân thể khổng lồ của cự hổ màu trắng bỗng dưng khựng lại giữa không trung, chỉ nghe một tiếng gào thét thảm thiết đã thấy vô số sợi tơ nhỏ màu trắng không ngừng túa ra từ trên người nó.

Một tiếng “Phanh”!

Cự hổ kia liền nổ tung thành sương mù màu trắng tiêu tán giữa không trung, cùng lúc đó bức vẽ trước người tu sĩ áo trắng liền phát ra âm thanh tí tách, sau đó nhanh chóng cháy thành tro bụi.

Cầu vồng màu vàng kim sau khi tiêu diệt kẻ thù liền quay ngoắt về phía tu sĩ áo trắng kia.

“Dám dùng phi kiếm làm hỏng bức vẽ Bạch Hổ Triêu Nhật của ta, ngươi chán sống rồi phải không?”

Tu sĩ áo trắng lúc này đã tức giận đến cực điểm, không né không tránh mà còn vung tay phóng ra một kiện linh khí màu lam trông như một chiếc chuông nhỏ.

Chú ngữ trong miệng ý còn chưa có vang lên đã nghe tiếng xé gió đến sát bên cạnh, chỉ thấy một vệt sáng màu tro đang mạnh mẽ đón lấy cầu vồng vàng kim.

Một tiếng nổ “Đùng” vang lên, phi kiếm vàng kim đã bắn ngược về sau, sương mù màu tro cũng dần tản đi lộ ra một chiếc chùy nhỏ bàng bạc!

Vật ấy là do lão già mập mạp đang quan sát cuộc chiến ném ra nhằm ngăn chặn Ngự Kiếm thuật của Liễu Minh.

Vẻ mặt Liễu Minh càng trở nên ngưng trọng, một tay khẽ vẫy, Hư Không Kiếm liền nhanh chóng quay về.

Sau một khắc, lão già mập mạp đã nhanh chóng xuất hiện chính giữa hai người Liễu Minh cùng tu sĩ áo trắng.

“Các hạ ra tay vào lúc này, chẳng lẽ có ý định lấy hai đánh một sao?” Liễu Minh nhìn chằm chằm vào đối thủ trước mặt, lạnh nhạt hỏi một câu, phi kiếm màu vàng trước người lại bắt đầu run lên, phát ra từng tràng âm thanh bén nhọn.

Tu sĩ áo trắng thấy đồng bọn xen vào giữa chừng, tuy không nói ra nhưng vẻ bất mãn đã hiện rõ trên khuôn mặt.

“Ha ha, đạo hữu xin chớ hiểu lầm! Lão phu chỉ là thấy Kiếm thuật của đạo hữu cao minh, muốn khuyên hai vị hạ thủ lưu tình, buông đao làm bạn mà thôi.” Người đàn ông mập mạp cười hắc hắc, chắp tay thi lễ với Liễu Minh.

“Hoàng trưởng lão, ta và ngươi liên thủ, còn không thể thu thập được người này hay sao? Cớ gì lại muốn ta làm hòa với hắn.” Tu sĩ áo trắng có chút không vui, trong mắt hiện lên vẻ tàn khốc, quát hỏi.

“Thiếu chủ đừng vội, ta nói như vậy hiển nhiên là có lý của mình. Xin hỏi vị đạo hữu này nắm trong tay có phải là Nguyên Linh Phi Kiếm thuộc tính Hư Không?” Lão giả mập mạp quay đầu trấn an tu sĩ áo trắng sau đó lại nhìn về phía Liễu Minh, không nhanh không chậm hỏi một câu.

“Nếu đúng thì sao?” Liễu Minh nghe vậy trong lòng không khỏi ngạc nhiên nhưng vẻ mặt bình tĩnh, dứt khoát trả lời.

“Vậy thì tốt rồi. Đạo hữu xem trọng con Tử Tinh Điêu này như vậy hẳn là có cùng mục đích với bọn ta, cũng tìm đến vì yêu thú Hư Không đang nấp sâu trong phiến sơn mạch này?” Hoàng trưởng lão cười tủm tỉm nói.

“Các ngươi đến đây cũng là vì Hư Không Thú!” Liễu Minh tuy đã sớm có phỏng đoán nhưng nghe đối phương xác nhận vẫn cảm thấy giật mình.

“Đúng vậy, nếu chúng ta đã có cùng mục đích, vậy không bằng liên thủ bắt giết con yêu thú Hư Không kia, cần gì phải tiếp tục quyết đấu sống chết ở đây?” Lão già mập mạp lại thản nhiên nói.

Liễu Minh nhíu mày cũng không lập tức lên tiếng nhưng trên mặt đã lộ ra một tia do dự.

Hoàng trưởng lão thấy vậy, tiếp tục khuyên:

“Huynh đài cũng là người thông minh, trải qua một phen tỷ thí vừa rồi hẳn cũng đã nhìn ra. Thiếu chủ nhà ta nắm trong tay vô số Linh khí, không thể bị đánh bại dễ dàng. Nếu còn đánh tiếp, hẳn hai bên sẽ sử dụng đến thủ đoạn liều mạng, đến lúc dù có thể thắng cuộc cũng chịu đại thương nguyên khí. Khi đó việc thu thập Hư Không Thú kia chỉ sợ đã khó càng thêm khó. Đạo hữu đã có thể tìm tới nơi này, chắc cũng biết yêu thú kia cũng có tu vi Chân Đan cảnh. Một phen mạo hiểm chắc cũng vì phi kiếm Hư Không kia. Hai người bọn ta cũng chuẩn bị vài món bảo vật có ích lợi không nhỏ, nếu hai bên có thể liên thủ với nhau, khả năng thành công sẽ trở nên chắc chắn hơn."

“Nếu như làm theo lời các hạ mà có thể bắt được yêu thú kia vậy lúc đó phải chia chác chiến lợi phẩm như thế nào?” Liễu Minh suy nghĩ thoáng qua cũng không lập tức trả lời mà nêu lên một vấn đề khác.

Đúng như đối phương nói, hắn cũng lo lắng về thiên phú hư không độn thuật của yêu thú thuộc tính Hư Không. Hắn mặc dù có Hư Không kiếm nhưng cũng không hoàn toàn nắm chắc có thể bài trừ độn thuật của con thú này.

Mà hắn bỏ nhiều sức lực như vậy mới biết được nơi ẩn nấp của con thú này, nếu chẳng may bắt hụt lại ép nó lẩn trốn sang nơi khác, muốn tìm lại chỉ sợ sẽ càng thêm phức tạp.

Huống hồ muốn bắt đầu Hư Không Hương Chương này còn cần một ít mê hương đặc chế cùng với khí cụ pháp trận, theo lời đối phương nói qua, xem ra đã có chuẩn bị đầy đủ. Nếu thật có thể thuận lợi hợp tác liền có thể giảm đi không ít khó khăn.

“Thiếu tông chủ nhà ta thật ra mới vừa tiến vào Chân Đan sau một lần thí luyện mà thôi, cũng không bắt buộc phải có tài liệu Hư Không thú kia. Như vậy đi, ta cả gan đại diện cho Thiếu Chủ cam kết, tài liệu thu được mỗi bên một nửa. Riêng yêu đan của con thú này, chỉ mong các hạ có thể nhường lại cho chúng ta, lão phu tự nhiên sẽ không để ngươi phải chịu thiệt thòi, nhất định sẽ cho các hạ một cái giá hợp lý.” Lão già mập mạp nhìn ra Liễu Minh đã có chút động lòng, khuôn mặt vui vẻ, vội vàng đề nghị lần nữa.

Nói xong, hắn liền nhìn về phía tu sĩ áo trắng cách đó không xa để xin ý kiến.

May mắn là tu sĩ áo trắng cũng không tỏ ra phản đối với lời đề nghị của lão.

Liễu Minh quan sát từ đầu đến cuối, thần sắc bình thản nhưng trong đầu không ngừng suy tính.

Tuy trong tư liệu có ghi Hư Không Hương Chương thú kia thân thể lớn chừng một trượng nhưng cũng theo phương pháp tế luyện đăc thù kia ghi lại thì nếu dùng để chế luyện tài liệu kiếm nang Hư Không thì chỉ cần một phần mười bộ da là đủ rồi. Về phần chân đan của yêu thú kia, liệu theo tình hình lúc đó rồi tính cũng không muộn.

“Lời của các hạ cũng xem như hợp lý. Tốt, tại hạ cùng với hai vị liên thủ một lần vậy.” Liễu Minh sau một hồi cân nhắc, rốt cuộc gật đầu đưa ra quyết định.

“Rất tốt, mấy người chúng ta liên thủ thì chuyện thu lấy yêu thú kia cũng là trong tầm tay mà thôi. Còn chưa giới thiệu qua, vị này chính là thiếu tông chủ Phong Thanh Mạch của Kim Ngọc Tông chúng ta. Lại không biết phải xưng hô với đạo hữu như thế nào?”

Hoàng trưởng lão cười ha ha, thân hình nhanh chóng xuất hiện bên cạnh tu sĩ áo trắng sau đó đưa tay giới thiệu.

Tu sĩ áo trắng thấy vậy, mặc dù có chút không tình nguyện nhưng vẫn vung tay thu lấy linh khí hình chuông vào trong tay áo, sau đó ôn hòa chắp tay về phía Liễu Minh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.