"Đệ tử bằng lòng!" Liễu Minh đương nhiên không thể nào vô cớ cự tuyệt
một vị Linh Sư, cho dù thoạt nhìn dáng vẻ đối phương chỉ như thuận miệng hỏi mà thôi.
"Tốt, ngươi cũng đứng sang một bên đi." Nho sinh họ Khuê phân phó qua loa một câu. Lúc này, ngoại trừ đệ tử chín Linh Mạch
tên ‘Tiêu Phong’ được chọn ngay từ đầu, còn có một gã đệ tử tán tu tóc
đo khác gọi là Vu Thành đã ở đứng ở phía sau rồi.
Tuy nhiên biểu
lộ của hai người lại hoàn toàn trái ngược nhau, vẻ mặt Tiêu Phong đầy vẻ phiền muộn, còn Vu Thành lại nở nụ cười thân thiện với Liễu Minh.
Lâm Thải Vũ thấy Liễu Minh bị nho sinh họ Khuê chọn trước, trong lòng hơi do dự.
Nếu đổi lại là mấy chi khác, nàng chỉ cần mở miệng yêu cầu, đối phương chắc chắn sẽ không vì một đệ tử ba Linh Mạch mà từ chối yêu cầu của nàng,
nhưng chi Cửu Anh lại có quan hệ không được tốt với các chi khác, hơn
nữa lần này lại phải chịu một thiệt thòi lớn, nếu mình lại nhắc tới vấn
đề trao đổi đệ tử, rất có khả năng bị đối phương cho là khiêu khích.
"Hay là thôi vậy!"
Trong lòng "Lâm sư muội" sau khi cân nhắc một phen, rút cuộc vẫn phải khẽ thở dài một hơi thầm nghĩ như vậy.
Dù sao vị "Bạch Thông Thiên" này cũng chỉ là một đệ tử ba Linh Mạch, không đáng để chọc tức một vị Linh Sư khác.
Cuối cùng vị sơn chủ chi Quỷ Vũ này cũng không mở miệng, khi đến phiên nàng
thì chỉ tùy ý chọn một gã đệ tử ba Linh Mạch khác mà thôi.
Trong
nháy mắt, mười mấy tên đệ tử đều bị các chi của Man Quỷ Tông lựa chọn
sạch sẽ, các vị sơn chủ đều sôi nổi dẫn theo đám đệ tử mình vừa chọn ra
khỏi Tổ Sư Đường, quay về ngọn núi của chi mình.
Mấy người Liễu
Minh dưới sự thi pháp của nho sinh, cũng được một đám mây xám tro nâng
lên, bay rất nhanh về một ngọn núi ở khu vực ngoài rìa sơn mạch.
Ngọn núi này chính là chỗ ở của chi Cửu Anh Cửu Anh Sơn, nhưng những kiến
trúc trên núi rõ ràng không thể so sánh với những ngọn núi khác, đặc
biệt là chỗ đỉnh núi, từ xa nhìn lại chỉ là rải rác vài chục tòa kiến
trúc cao lớn mà thôi.
Đám mây xám tro bỗng nhiên tản ra, sau đó
mấy người Liễu Minh đã hạ xuống trên một quảng trường nhỏ phía trước một gian đại điện.
Ở đó đã có hơn mười đệ tử mặc áo xanh lục của chi Cửu Anh đứng chờ sẵn.
Mà phía trước những đệ tử này có một nam tử khác chừng ba mươi tuổi, tóc
tai bù xù, bên hông giắt một hồ lô đỏ thắm, vừa thấy nho sinh và đám
người Liễu Minh, hai mắt người này đã sáng rực lên, chạy ra chào đón:
"Sư huynh, thế nào? Ta nghe nói trong lần nghi thức Khai Linh này xuất hiện một đệ tử tán tu có Địa Linh Mạch, sư huynh có dẫn về được hay không?"
"Sư đệ nghĩ với đệ tử tư chất như vậy, chi của chưởng môn sẽ buông tha cho
chúng ta ư! Tuy nhiên lần này cũng không tệ, đã thu được một đệ tử chín
Linh Mạch. Mấy người các ngươi lại đây, đây là sư thúc Chu Xích của các
ngươi, mau qua bái kiến sư thúc!" Nho sinh cười khổ một tiếng, sau đó
lại vẫy tay về phía mấy tên đệ tử mới, nói.
"Bái kiến Chu sư thúc!" Đám người Liễu Minh không dám chậm trễ, bước lên phía trước cung kính thi lễ.
"Không cần đa lễ, đứng dậy đi. Nói như vậy thì đệ tử Địa Linh Mạch kia đã bị
chi Chưởng môn chọn đi, đây cũng là chuyện rất bình thường. Đệ tử tư
chất như thế, nếu Chưởng môn sư huynh để lạc vào một chi chúng ta mới
đúng là chuyện kỳ quái." Chu Xích nghe vậy, đầu tiên khoát tay chặn lại, sau đó sắc mặt trầm xuống nói.
"Nơi đây không phải chỗ nói chuyện, vào bên trong rồi nói sau." Nho sinh không tiếp lời, chuyển chủ đề nói.
Chu Xích tự nhiên không phản đối, lúc này bèn cùng nho sinh đi về phía đại
điện sau lưng, những đệ tử khác đương nhiên theo sát phía sau.
Đệ tử mới và đệ tử cũ chi Cửu Anh, vô thức chia làm hai nhóm, bắt đầu quan sát lẫn nhau.
Liễu Minh có chút tò mò liếc nhìn hơn mười người đệ tử cũ.
Những người này gần như là một nửa số người là nam và một nửa là nữ, độ tuổi
phần lớn chừng mười bảy mười tám và hai mươi, người lớn tuổi nhất là một nam tử trầm tĩnh chừng hai mươi bảy hai mươi tám, khí tức trên người
người này gây cho người ta một loại cảm giác trầm ổn lạ thường.
Nam tử này dường như cũng phát hiện ra Liễu Minh đang quan sát gã, liền quay sang mỉm cười với hắn.
Liễu Minh cũng hiền lành cười cười đáp lại.
Trong số những đệ tử khác còn hai người khiến hắn chú ý, nhưng lại là hai nữ đệ tử.
Một người có khuôn mặt dài, làn da trắng nõn, dáng người thon thả, khiến
cho người ta có cảm giác ôn nhu dị thường. Người còn lại có lông mày
dài, hai mắt trong veo như nước, dáng người vô cùng đầy đặn.
Dung mạo hai nữ tử đều cực kỳ xuất chúng, hẳn là đi đến nơi nào cũng đều hấp dẫn không ít ánh mắt nam nhân.
Mà bên phía đệ tử mới, ngoài ba người Tiêu Phong, Vu Thành, Liễu Minh còn
có hai đệ tử một nam một nữ, đều là những đệ tử ba Linh Mạch cuối cùng
mà nho sinh lựa chọn một cách tùy ý.
Trong khi Liễu Minh đang âm
thầm suy nghĩ, mọi người đã đi vào trong thính đường, nho sinh và Chu
Xích chia ra ngồi xuống phía trước, một đám đệ tử thì chia làm hai nhóm
khoanh tay đứng.
"Thạch Xuyên, mấy người bọn chúng chính là sư đệ mới của các ngươi. Đây là Thạch sư huynh của các ngươi, hiện giờ tất cả mọi việc lớn nhỏ trong núi đều giao cho hắn xử lý." Nho sinh suy nghĩ
một chút, sau đó liền vẫy tay một cái về phía nam tử chừng hai bay hai
tám tuổi kia, để cho hắn đứng ra giới thiệu.
"Mấy vị sư đệ sư
muội, sau này nếu có việc gì cần thiết trong núi có thể trực tiếp tới
tìm ta." Thạch Xuyên ôm quyền về phía đám đệ tử mới, mỉm cười nói.
Đám người Liễu Minh không dám chậm trễ, vội vàng khom người đáp lễ.
“Chi chúng ta ngoài ta và Chu sư thúc là hai Linh Sư, còn có một vị là Chung sư cô, chỉ có điều hiện giờ sư cô của các ngươi đang bế quan, các ngươi không cách nào có thể gặp mặt. Mặt khác, tinh lực của ta và Chu sư đệ
có hạn, không thể thu tất cả bọn ngươi làm đệ tử thân truyền, chỉ có thể trước tiên tự mình dạy bảo hai người Tiêu Phong và Vu Thành, những
người khác cũng chỉ có thể là đệ tử ký danh." Ánh mắt nho sinh nhìn lướt qua đám người Liễu Minh một lần, sau đó liền chậm rãi nói.
Nghe xong lời này, trong lòng Liễu Minh có chút phiền muộn, nhưng trên mặt cũng không biểu hiện ra thần sắc gì khác thường cả.
Về phần hai thiếu nam thiếu nữ ba Linh Mạch khác, lại lộ ra vẻ mặt thất vọng, nhưng đương nhiên không dám kêu ca chút nào.
"Các ngươi cũng không cần lo lắng. Bất kể là đệ tử ký danh hay là đệ tử thân truyền, kỳ thật ban đầu đều học vài loại công pháp trụ cột cơ bản nhất
của bổn tông, có phải do chúng ta tự mình truyền thụ hay không cũng
không có gì khác nhau quá lớn, chủ yếu vẫn phải xem ngộ tính của bản
thân các ngươi. Mấy người các người mặc dù tư chất hơi kém một chút,
nhưng chỉ cần trong lúc tu luyện biểu hiện ra thiên phú hơn người, ta và Khuê sư huynh cũng có thể lại thu các ngươi làm đệ tử thân truyền.
Trong lúc tu luyện, nếu các người có gì không hiểu, trước tiên có thể
hỏi các sư huynh sư tỷ của các ngươi. Nếu bọn họ mà không giải đáp được
thì có thể tìm chúng ta. Tuy nhiên Linh Sư của chi chúng ta không nhiều
lắm, ngoài thời gian chúng ta phải bế quan tu luyện còn phải thường
xuyên ra ngoài hoàn thành một vài nhiệm vụ mà tông môn giao phó. Nếu gặp phải trường hợp ba người chúng ta không có trên núi, bổn tông đã đặc
biệt xây dựng Tuệ Thiên Đường, mỗi nửa tháng đều có một vị Linh Sư
chuyên môn tới đó truyền thụ những bí thuật công pháp mà mình am hiểu,
đồng thời cũng trả lời những vấn đề nhất định mà đệ tử khúc mắc. Các
ngươi cũng có thể tới đó, ta tin tưởng nhất định sẽ có không ít thu
hoạch." Chu Xích ở một bên bổ sung.
"Tốt rồi, sau này mọi chuyện
có liên quan trong tông, các ngươi sẽ từ từ hiểu rõ. Thạch Xuyên, người
dẫn ba sư đệ sư muội này xuống dưới, tới Chấp Sự Đường nhận những đồ vật cần thiết, thêm nữa sắp xếp chỗ ở cho bọn chúng, cũng nói cho bọn chúng biết một chút về những điều cấm kỵ và quy củ của tông môn." Nho sinh
gật đầu, phân phó một tiếng.
"Ba vị sư đệ sư muội, mời!" Thạch Xuyên gật đầu đồng ý, khách khí nói với ba người Liễu Minh.
Sau đó gã đi trước dẫn ba người ra ngoài cửa.
Trong nháy mắt khi hắn đang bước ra khỏi cửa lớn, Liễu Minh mơ hồ nghe được lời dặn dò của nho sinh truyền tới từ phía sau:
"Ngoài Tiêu Phong, Vu Thành, các ngươi đều đi xuống đi. Sau hai tháng nữa
chính là ngày Tiểu Giác (*), các ngươi phải siêng năng tu luyện, làm vẻ
vang bản chi!"
(*) Hiện giờ vẫn chưa biết rõ là ngày gì, có khả năng lớn là ngày luận võ, tỷ thí giữa các chi.
Phần đông đệ tử phía dưới đương nhiên đều cao giọng đáp ứng.
"Ba vị sư đệ sư muội đi theo ta, trước tiên ta sẽ sắp xếp chỗ ở cho các
người, sau đó sẽ tới Chấp Sự đường. Đúng rồi, ta còn chưa biết tên gọi
của ba vị sư đệ sư muội!" Thạch Xuyên dẫn ba người ra khỏi cửa, sau đó
liền tươi cười hỏi.
"Thạch sư huynh quá khách sáo rồi, tiểu đệ là Bạch Thông Thiên!"
"Tiết Sơn."
"Vạn Tiểu Thiến."
Liễu Minh và hai thiếu nam thiếu nữ khác không dám chậm trễ trả lời.
Tiết Sơn có dáng vẻ khỏe mạnh, da mặt đen bóng, Vạn Tiểu Thiến mặc dù không
thể nói là xinh đẹp, nhưng hai đầu lông mày có một chút anh khí (*) mà
nữ tử bình thường ít có.
(*) khí thế anh hùng
"Ra là Bạch
sư đệ, Tiết sư đệ và Vạn sư muội. Tổng cộng đệ tử bản chi mới có hơn
mười người, so với số đệ tử hàng trăm người của những chi khác xem như
khá ít. Mặt khác dựa theo môn quy, sư huynh sư tỷ tuổi vượt quá ba mươi
không thể tiếp tục ở lại trong núi, phải tự mình lập động phủ ở bên
ngoài, vì vậy nên đệ tử hiện giờ ở trong núi không nhiều lắm, chỗ ở còn
dư rất nhiều, đủ để các sư đệ sư muội chọn lựa thoải mái. Đây cũng là
một trong những phúc lợi ít ỏi của chi Cửu Anh chúng ta." Thạch Xuyên
mỉm cười, nói.
"Nghe ngữ khí của sư huynh, chẳng lẽ việc chọn lựa chỗ ở còn có điểm gì phải chú ý hay sao?" Liễu Minh nghe xong lời này,
trong lòng khẽ động, hỏi.
Tiết Sơn và Vạn Tiểu Thiến nghe vậy, cũng không kìm được mà liếc mắt nhìn nhau.
"Bạch sư đệ quả nhiên là người thông minh. Bình thường tu luyện ở những nơi
Thiên Địa Nguyên Khí nồng đậm đương nhiên sẽ có lợi hơn một chút. Phần
lớn những chỗ ở này đều được xây dựng ở những địa điểm như thế, tuy
nhiên trong đó vẫn có chút sai khác rất nhỏ. Hơn nữa, dựa vào các công
pháp đệ tử tu luyện mà chỗ ở cũng khác nhau. Ví dụ như, có người tu
luyện công pháp có thuộc tính chí dương chí cương, đương nhiên muốn chỗ ở được xây dựng ở những nơi mà mỗi ngày sáu canh giờ đều được mặt trời
chiếu sáng, mà người tu luyện công pháp thuộc tính âm thì ngược lại,
mong chỗ ở của mình được xây dựng dưới mặt đất, một ngày mười hai canh
giờ đều tránh xa ánh sáng mặt trời, tu luyện ở những địa điểm thích hợp
mới có thể làm ít hưởng nhiều." Thạch Xuyên thuận miệng giải thích một
chút.
"Thì ra là thế!" Ba người Liễu Minh đều có chút giật mình.
"Tuy nhiên ba vị sư đệ sư muội vừa mới bắt đầu tu luyện, trái lại không cần
suy nghĩ quá nhiều, chỉ cần chỗ ở có Nguyên Khí nồng đậm một chút, tốc
độ tu luyện có thể nhanh hơn một chút là được." Thạch Xuyên nói thêm.
"Đa tạ Thạch sư huynh chỉ điểm!" Tiết Sơn có chút cảm kích trả lời.
"Ha ha, chúng ta là sư huynh đệ đồng môn, ba vị sư đệ sư muội không cần
khách sáo như vậy. Bản chi mặc dù yếu hơn những chi khác một chút, nhưng cũng vì vậy mà đệ tử chi chúng ta luôn luôn đoàn kết, rất ít khi xảy ra những chuyện bát nháo như ở những chi khác kia. Các ngươi đã vào được
bản chi, chỉ cần an tâm tu luyện là được rồi. Tốt lắm, bây giờ ta sẽ
trực tiếp dẫn các ngươi đi xem qua chỗ ở một chút, nếu như nhìn trúng
chỗ nào thì cứ nói thẳng một câu là được." Thạch Xuyên đã đi tới quảng
trường, lúc này bắt đầu bấm niệm pháp quyết, trong miệng lẩm bẩm đọc gì
đó.