Tuy nhiên lúc này, tất cả đám Linh Sư, kể cả chưởng môn Man Quỷ Tông đều không chớp mắt nhìn chằm chằm vào thiếu niên cao lớn đang lơ lửng trên
không trung, nào có ai phân tâm trên người những đệ tử khác.
"Phốc" một tiếng, trong nháy mắt đã có mười hai quầng sáng ngưng kết bên ngoài cơ thể Cao Trùng, vừa tỉnh lại hắn đã mở to hai mắt, sau đó không tự
chủ được mà ngửa đầu huýt gió dài một tiếng.
Tiếng huýt gió cực kỳ dài, sau trọn vẹn mấy chục hơi thở, hô hấp mới dần dần trở lại bình thường.
"A, ta đây là ..." Lúc này Cao Trùng mới phát hiện mình đang ở giữa không
trung, thân thể kinh hãi mà loạng choạng hạ thấp, sau đó liền rơi thẳng
xuống mặt đất phía dưới.
"Hài tử, không cần sợ hãi!"
Đúng lúc này, bên tai Cao Trùng lại vang lên một giọng nói già nua.
"Phanh" một tiếng.
Thân thể thiếu niên sau khi được một lực lượng mạnh mẽ nâng lên mới đứng
vững vàng lại giữa không trung, tiếp đó không gian trước người gã chấn
động một chút, một lão giả tóc vàng mặc áo gai xuất hiện, vẻ mặt tươi
cười liên tục quan sát thiếu niên từ trên xuống dưới.
Nghe giọng
nói vừa rồi thì người này đúng là chưởng môn Man Quỷ Tông, chỉ có điều
không biết từ lúc nào mà lão đã lộ ra hình dáng thật.
Hầu như
cùng một lúc, tiếng xé gió bên cạnh vang lên, đại hán họ Lôi, Lâm sư
muội, Sở sư đệ cùng mấy vị Linh Sư khác đồng loạt hiện ra, nhưng vừa
thấy chưởng môn Man Quỷ Tông đã tới trước một bước, ai nấy đều tỏ vẻ
lúng túng.
"Chưởng môn sư huynh, đệ tử này phải …" Sở sư đệ do dự một chút, sau đó như nghĩ ra điều gì há miệng định nói.
"Hiện giờ các ngươi không cần phải nói gì hết, nghi thức Khai Linh còn chưa
kết thúc, đợi sau khi các đệ tử hoàn thành Khai Linh hẵng trao đổi về
chuyện đệ tử này. Trước tiên các ngươi hãy tiếp tục thủ hộ pháp trận,
nếu không môn quy hầu hạ!" Chưởng môn Man Quỷ Tông khoát tay chặn lại,
dùng giọng điệu chắc như đinh đóng cột nghiêm nghị nói.
Những
người khác nhìn nhau thêm vài lần nữa, mặc dù cực kỳ không đành lòng,
nhưng sau lời nói chắc chắn của chưởng môn, miệng ai cũng chỉ có thể nói ‘Dạ’ một tiếng rồi bay trở về vị trí của mình.
Nhưng ánh mắt hơn phân nửa đám người vẫn nhìn chằm chằm lên người vị đệ tử Cao Trùng này không tha.
Lúc này thiếu niên cao lớn mới hiểu ra lão giả trước mắt là chưởng môn Man Quỷ Tông, vội vàng kinh hãi dùng đại lễ ra mắt.
"Không cần đa lễ! Ngươi đã ngưng kết thành Linh căn, chút Linh dược trong pháp trận ở đây không còn quá nhiều tác dụng với ngươi nữa. Trước tiên hãy
đi đến một nơi cùng lão phu, ta còn có chuyện muốn hỏi ngươi một chút.”
Chưởng môn Man Quỷ Tông khoát tay ngăn cản thiếu niên hành đại lễ, hiền
từ nói.
Cao Trùng mặc dù có chút ý nghĩ không dám, nhưng dưới cảm giác được sủng ái mà kinh sợ, hắn đương nhiên không nói nửa chữ
“Không”.
Vì vậy lão giả nhanh chóng bắt lấy cánh tay thiếu niên, lập tức bay trở lại đài cao.
Lâm sư muội thấy vậy, không nói hai lời cũng theo trở về. Trong lòng đám
người Sở sư đệ ở lại không khỏi âm thầm kêu khổ không thôi.
Về phần nho sinh họ Khuê đang liên tục niệm động chân ngôn ở phía trên, thấy vậy lại càng cực kỳ lo lắng.
Dựa theo ước định, vị đệ tử tán tu này phải về chi Cửu Anh bọn hắn, nhưng
xem ý tứ của chưởng môn sư huynh thì rõ ràng là muốn đổi ý rồi.
Điều này làm cho lòng hắn nóng như có lửa đốt, hận nghi thức không thể lập
tức hết thời gian, để hắn còn có thể mau chóng đuổi theo chưởng môn cẩn
thận chất vấn một phen.
Mà không chỉ có một mình hắn, giờ phút
này vài tên Linh Sư khác đều mong cho tất cả đệ tử trong trận pháp loáng một cái đều chết sạch, chúng đang làm mất rất nhiều thời gian của bọn
họ.
Phải biết rằng, bọn hắn ở đây lâu thêm một phần thì chưởng
môn Man Quỷ Tông ở đó sẽ nắm chắc thêm một phần thuyết phục thiếu niên
có ‘Địa Linh Mạch’ kia, trực tiếp thu làm môn hạ của mình.
Loại
Thiên tài có được mười hai Linh Mạch như thế này, trăm năm trước mới
xuất hiện một lần ở Đại Huyền Quốc, mà lần trước Man Quỷ Tông có được đệ tử tử chất như vậy cũng đã là chuyện mấy trăm năm trước rồi.
Về
phần đệ tử Thiên Linh Mạch có mười lăm Linh Mạch tư chất càng thêm kinh
người so với Địa Linh Mạch, Man Quỷ Tông từ khi khai tông đến nay chưa
bao giờ có.
Tại Đại Huyền Quốc, chỉ có mấy đại tông môn có thực
lực mạnh nhất hiện nay như Thiên Nguyệt Tông, hơn ngàn năm trước mới
từng xuất hiện một đệ tử kỳ tài ngút trời như vậy.
Cũng vì lý do
vị Thiên Linh Mạch này xuất hiện, đã đặt nền móng cho Thiên Nguyệt Tông, cho nên ngàn năm sau tông này mới có thực lực áp đảo toàn bộ những tông khác như vậy.
Địa Linh Mạch mặc dù còn xa mới có thể so sánh với Thiên Linh Mạch, nhưng chỉ cần có thể trưởng thành cũng khiến cho địa
vị của Man Quỷ Tông tiến triển một bước, dù có thế nào chuyện này cũng
rất có hy vọng.
Trong tình hình như vậy, toàn bộ đám Linh Sư
đương nhiên sẽ cố hết sức thu đệ tử có Địa Linh Mạch này vào chi của
mình, để cho sau này bản chi có thể trở thành thế lực đứng đầu Man Quỷ
Tông.
Thời gian từng chút từng chút một trôi qua, thời gian tới
lúc kết thúc nghi thức không còn lâu nữa, con cháu thế gia trong pháp
trận vẫn tiếp tục có người không chịu được mà nổ tung đầu mất mạng,
trong quãng thời gian này lại không có người nào thành công mở ra Linh
Hải.
Đám người nho sinh họ Khuê, Sở sư đệ căn bản không để đám
đệ tử còn lại vào trong lòng, ánh mắt liên tục quét qua đài cao bên kia.
Chỉ thấy trên đài cao, cũng không biết chưởng môn Man Quỷ Tông
nói gì với thiếu niên cao lớn mà khiến cho gã gật đầu liên tục giống như gà mổ thóc vậy.
Thấy cảnh như thế, sắc mặt Sở sư đệ và mấy vị Linh Sư khác đều có chút phát xanh.
Đúng lúc này, trong pháp trận bỗng nhiên lại truyền ra một tiếng thét dài,
chỉ thấy bên ngoài thân thể Liễu Minh đang ngồi xếp bằng trên mặt đất
lóe lên ánh sáng màu trắng, bắt đầu có từng sợi ánh sáng màu trắng ngưng tụ ra, lúc vừa mới xuất hiện nó đã điên cuồng không yên, đánh phá không trung bốn phía xung quanh, tạo ra âm thanh cộng hưởng ‘ông ông’.
Dị tượng như vậy rút cuộc đã khiến vài vị Linh Sư chú ý, có chút kinh ngạc nhìn qua.
Thanh thế khi ngưng mạch của đệ tử này có chút quái dị, chẳng lẽ lại xuất hiện thiên tài gì hay sao.
Nhưng không đợi mấy vị Linh Sư phải chờ mong, khi trên người Liễu Minh ngưng
tụ ra sợi ánh sáng thứ ba, bỗng nhiên màn sáng trắng thu lại, cũng chỉ
tạo thành ba Linh Mạch mà thôi.
Sở sư đệ, đại hán họ Lôi thấy
thế, trong lòng thất vọng, lập tức không quan tâm tới Liễu Minh nữa,
quay ngoắt đầu nhìn về phía đài cao.
Nho sinh họ Khuê cũng khẽ cau mày, lắc đầu không tiếp tục chú ý tới Liễu Minh.
Nhưng giờ phút này, trên mặt Liễu Minh lại tràn đầy vẻ sung sướng.
Trong cơ thể hắn lúc này có một quả cầu màu trắng bạc chầm chậm chuyển động,
sau khi hít sâu một hơi, dường như da thịt toàn thân giật nảy lên, mỗi
một sợi tóc gáy đều có thể hấp thu một tia mát lạnh thoái mái từ bên
ngoài.
Mặc dù hắn chỉ tạo thành ba Linh Mạch, nhưng cũng đã mở ra Linh Hải của riêng mình, trở thành một gã Linh Đồ chân chính.
Trên thực tế, nếu không phải trong thời khắc mấu chốt ngưng tụ ra Linh Hải,
hắn nhanh trí chia Tinh thần lực cường đại làm hai phần, một nửa điều
khiển dòng Nguyên lực tiếp tục chảy về phía Đan Điền, một nửa tinh thần
lại tập trung Nguyên lực mỏng manh ở Đan Điền lại một chỗ, khiến chúng
dần dần ngưng tụ thành một khối mà không cần lo lắng chúng phân tán ra,
rút cuộc Nguyên lực có thể biến chất hình thành Linh Hải hay không cũng
là chuyện khó nói. Điều này cũng nhờ gần đây hắn chăm chỉ tu luyện thuật khống Nguyên, cộng thêm Tinh Thần lực cường đại có thể chia làm hai
phần riêng biệt, nếu đổi lại là một gã đệ tử Linh Mạch khác, chắc chắn
sẽ không có cách nào làm được loại chuyện này.
Đúng lúc trong
lòng Liễu Minh đang cực kỳ vui sướng, tiếng chân ngôn như sấm bên tai
bỗng đột ngột dừng lại, sau đó mấy bóng người trên không trung nhoáng
lên, đại hán họ Lôi sau một thoáng mơ hồ đã xuất hiện ngay phía trên
pháp trận, mặt không cảm xúc tuyên bố :
"Đã hết giờ. Tất cả đệ
tử không mở ra Linh Hải đều rời khỏi nơi đây, sẽ có người dẫn các ngươi
rời khỏi quảng trường. Còn đệ tử thành công mở ra Linh Hải trước tiên
sang một bên nghỉ ngơi, sau đó sẽ cùng chúng ta đi tới Tổ Sư Đường."
Vừa dứt lời, pháp trận ‘vù vù’ một tiếng rồi dừng lại.
Sở sư đệ, nho sinh họ Khuê cùng mấy vị Linh Sư không nói hai lời lập tức phá không bay thẳng tới đài cao.
Đại hán họ Lôi thấy vậy liền nhìn theo bóng lưng bọn chúng với ánh mắt đầy
vẻ khinh thường, nhưng sau khi vội vàng phân phó vài câu cũng nhanh
chóng bay theo.
Liễu Minh thấy thế cũng nhìn thật kỹ đài cao phía trên, sau đó liền cất bước ra khỏi pháp trận. Tuy nhiên khi hắn bước
ngang qua một thiếu nữ có chút hồn xiêu phách lạc, bước chân hơi dừng
lại.
Thiếu nữ này đúng là Mục Minh Châu.
Mặc dù nàng này
không mất mạng trong nghi thức, nhưng cũng không thành công khai mở Linh Hải, với loại người cao ngạo thành tính thì có thể đoán được sự thất
vọng trong lòng lớn đến mức nào.
Đúng lúc này, trong đám Linh Đồ ở bên ngoài pháp trận, một thiếu phụ xinh đẹp có khuôn mặt có vài phần
giống với Mục Minh Châu đi tới, nhẹ nhàng ôm thiếu nữ vào trong ngực,
sau đó liền nhẹ giọng an ủi.
Thiếu nữ áo tím không còn kìm nén được sự đau khổ trong lòng, lúc này mới khóc lớn tiếng lên.
Nói cho cùng, thiếu nữ này cũng chỉ là một tiểu cô nương mười một mười hai
tuổi mà thôi, sau khi bị một đả kích lớn như vậy, rút cuộc không cách
nào khống chế được tâm tình của mình nữa.
Liễu Minh lắc đầu, thân hình hơi chuyển động, muốn đi vượt qua bên cạnh hai nữ tử.
Nhưng đúng lúc này, thiếu phụ xinh đẹp kia chợt cất giọng gọi thiếu niên, trên mặt lộ vẻ tươi cười.
"Ngươi là Bạch hiền chất a, năm đó thiếp thân Mục Tiên Vân đã từng gặp mặt
lệnh tôn vài lần. Lần này hiền chất có thể trở thành Linh Đồ thực sự là
chuyện đáng mừng, nếu không chê có thể đến chỗ của thiếp thân ngồi một
chút, ta sẽ giới thiệu hiền chất với vài tên hảo hữu."
"Nếu đã là bạn cũ của gia phụ, khi nào tiểu chất có thời gian nhất định sẽ tới bái kiến một phen." Liễu Minh mau chóng suy nghĩ, sau đó lập tức ôm quyền
khách khí trả lời.
"Ha ha, đã thế thiếp thân sẽ yên lặng chờ hồi
âm vậy. Đúng rồi, hiền chất đã trở thành Linh Đồ, sau này sẽ là quan hệ
sư tỷ sư đệ đồng môn với thiếp thân, không cần xưng hô khách sáo như
vậy, nếu không chê có thể gọi ta một tiếng ‘Vân tỷ’ là được rồi." Mục
Tiên Vân nghe vậy lập tức cười nói, hai đầu lông mày mơ hồ hiện lên một
chút quyến rũ không dễ dàng phát hiện ra.
Liễu Minh dường như không thấy, sau khi đồng ý một câu liền cáo từ rời đi.
"Vân di, tiểu tử Bạch gia này cũng chỉ là ba Linh Mạch mà thôi, chắc chắn
không có cơ hội trở thành Linh Sư, người này mà cũng đáng để người lôi
kéo sao?" Mục Minh Châu thấy một màn như vậy, cuối cùng cũng ngừng thút
thít nỉ non, hai mắt ửng đỏ thấp giọng hỏi.
"Minh Châu, ngươi thì biết cái gì! Linh Sư nào có dễ dàng xuất hiện như vậy, ngươi xem đệ tử
Linh Đồ bổn tông hơn một ngàn người, nhưng Linh Sư cũng chỉ có hơn ba
mươi người mà thôi. Kể cả là người có chín Linh Mạch, tốc độ tu luyện so với sáu Linh Mạch như ta cũng chỉ nhanh hơn một chút, hy vọng tiến giai Linh Sư nhiều hơn một phần nhỏ mà thôi. Huống hồ muốn có chỗ đứng trong tông cũng không phải là chuyện đơn giản, cho dù tiểu tử này có thể gia
tăng một chút lực lượng cho thế lực nhỏ của Vân di ngươi, ta cũng muốn
lôi kéo hắn một chút. Ít ra chuyện này cũng không có gì là xấu cả." Mục
Tiên Vân lại lắc đầu, sau đó trả lời với giọng nói thấp tới độ gần như
không thể nghe thấy được.
"Vân di, chẳng lẽ tình cảnh của người ở Thượng Môn không tốt lắm sao? Ta có thể ..."
"Yên tâm, chuyện của ta không cần ngươi quan tâm. Mặc dù ngươi không trở
thành Linh Đồ, nhưng chỉ cần có Vân di ở đây, chắc chắn sẽ không để
ngươi phải chịu ủy khuất quá lớn. Nơi này không phải chỗ nói chuyện, đi
xuống trước đi, ta sẽ tìm một cơ hội khác nói tỉ mỉ cho người tình hình
và một vài điều kiêng kỵ trong tông môn." Thiếu phụ mở miệng cắt lời
thiếu nữ, thần sắc nghiêm túc nói.
Trong lòng Mục Minh Châu rùng mình, đương nhiên liên tục gật đầu, cùng thiếu phụ rời khỏi pháp trận.
Lúc này, Liễu Minh đã đi tới giữa đám Linh Đồ Man Quỷ Tông vừa mới mở ra
Linh Hải, cũng tùy ý ngồi xuống bên cạnh một thiếu nữ có gương mặt khá
thanh tú.
Thiếu nữ này quay đầu nhìn thoáng qua, khi thấy rõ
khuôn mặt của hắn, sâu trong mắt lóe lên một chút khác thường, nhưng lập tức mặt không đổi sắc quay đầu đi chỗ khác.