Liễu Minh cả kinh, trong lúc này cũng bất chấp cái gì mà Huyết Ti Quả,
một tay bấm niệm pháp quyết, dưới chân lập tức ngưng tụ ra đám mây màu
xám tro, muốn bay lên trời rời đi.
Nhưng đúng lúc này, bỗng nhiên núi đá trước mắt vỡ tung ra thành một cái khe rất lớn, một cái bóng màu xanh lục từ trong đó lao vút ra, tốc độ của nó cực nhanh, căn bản không cách nào nhìn rõ đó là thứ gì.
Trong lòng Liễu Minh rùng mình, vội vàng thúc giục đám mây xám bay thật nhanh ngược lại phía sau.
Thế nhưng cái bóng màu xanh lục kia khi đang bay cách mặt đất không cao lắm lại giật ngược lại, lóe lên mấy cái đã chui vào trong ngọn núi không
thấy đâu nữa.
"Nghiệp chướng, còn muốn chạy sao. Cút ra đây cho ta!" Một giọng nói nữ tử lạnh như băng quanh quẩn khắp bầu trời.
Sau đó là một màn khiến cho Liễu Minh dường như không thể tin được xuất hiện.
Bầu trời nhìn như xanh thẳm không hề có vật gì, bỗng nhiên có vô số đám mây trắng xuyên qua hư không hiện ra, chúng vừa xuất hiện đã xoáy tít một
vòng rồi tụ lại một chỗ, đột nhiên một bàn tay tinh tế được bao phủ
trong một tầng sáng thò ra từ trong đó, nhấn một cái về phía một ngọn
núi xa xa.
"Oanh" một tiếng.
Cho dù Liễu Minh đã cách xa
ngọn núi vài chục trượng, nhưng hắn vẫn cảm giác được một luồng sức mạnh không không thể nào hình dung nổi vừa hạ xuống, tiếp đó hai tai ù lên,
Thạch Đà Sơn cách đó không xa lập tức vỡ vụn ra, sau một tiếng trầm đục
đã hóa thành bột phấn sụp đổ hoàn toàn.
Liễu Minh thấy thế, trợn mắt hốc mồm.
Đúng lúc này, phía dưới một cây đại thụ bỗng ‘vèo’ một tiếng, cái bóng màu
xanh lục kia lần nữa bắn ra, không chút do dự bắn thẳng về phía Liễu
Minh.
Liễu Minh chỉ cảm thấy gió tanh nổi lên, một luồng khí hung sát khiến cho hồn phách người ta run rẩy đập vào mặt.
Cả người hắn lúc này cực kỳ lạnh lẽo, ngay cả một ngón tay cũng không thể
nhúc nhích được, càng không thể tránh né hay phòng ngự gì được, chỉ có
thể trơ mắt ra nhìn một cái miệng khổng lồ dính đầy máu xuất hiện trước
mặt, hơn nữa còn đang muốn đớp gọn đầu hắn.
"Cút ngay, nghiệp
chướng, đã đến lúc này mà vẫn còn muốn hút máu ăn thịt người để chữa
thương sao." Vào thời khắc sinh tử này, không khí bên cạnh Liễu Minh
bỗng nhiên khẽ chấn động, một bóng người cực kỳ uyển chuyển hiện ra,
người đó chỉ giơ một tay lên, một tia chớp màu bạc lóe lên, lập tức đánh cho cái miệng lớn đầy máu kia vỡ vụn ra.
Một tiếng gào thét
vang vọng, sau đó cái bóng xanh loạng choạng lui lại, sau khi liên tiếp
ngã xuống mấy lần mới đứng vững được thân hình.
Lúc này Liễu Minh mới phát hiện ra cơ thể mình đã ấm trở lại, một lần nữa khôi phục tự
do. Bấy giờ hắn mới nhìn rõ được hình dáng thật của cái bóng màu xanh
kia, kết quả là một trận cực kỳ hoảng sợ.
Đó là một con chuột lớn lông xanh to cỡ con dê rừng, hai mắt đỏ như máu, nhìn về phía người
thần bí vừa xuất hiện bên cạnh với ánh mắt vô cùng căm hận.
Liễu
Minh nuốt khan mấy ngụm nước bọt, đang muốn quay đầu nhìn người bên cạnh một chút xem xem là người phương nào thì con chuột lớn lông xanh kia
lại hóa thành một luồng ánh sáng xanh chạy thật nhanh về phía xa.
"Nghiệp chướng, còn muốn chạy!" Bóng người nổi bật bên cạnh hừ lạnh một tiếng,
sau một chút do dự cũng chộp lấy vai Liễu Minh, ánh sáng màu bạc bên
ngoài cuộn lên, hai người cùng hóa thành một luồng sáng bạc phá không
đuổi theo.
Liễu Minh chỉ cảm thấy ánh sáng bạc trước mắt chói
lòa, không tài nào mở mắt ra được, tiếng xé gió ‘vù vù’ liên tục dội vào tai, hơn nữa ngẫu nhiên còn có một vài tiếng động chói tai truyền tới,
toàn bộ cơ thể hắn bị một sức mạnh nào đó trói chặt lại, không thể nhúc
nhích được dù chỉ một chút.
Mặc dù hắn luôn luôn to gan lớn mật hơn người, song lúc này trong lòng cũng cực kỳ hoảng sợ.
"Ầm" một tiếng.
Không biết bao lâu sau, Liễu Minh chỉ cảm thấy tiếng ‘vù vù’ bên tai dừng
lại, hai chân có cảm giác đang giẫm lên đất bằng, lần thứ hai khôi phục
lại tự do, lúc này hắn mới vội vàng mở hai mắt ra, nhanh chóng quét qua
xung quanh một lượt, tuy nhiên lại lập tức sợ hãi kêu lên một tiếng.
Chỉ thấy lúc này hắn đang đứng lên một khối đá cực lớn trên đỉnh một ngọn núi nhỏ.
Còn trên đỉnh một ngọn núi nhỏ cách đó không xa, con chuột lớn lông xanh
kia cũng dẫm nát ngọn một cây đại thụ, đang hung dữ nhìn sang bên này.
Chỉ có điều lúc này, trên người nó bây giờ lại xuất hiện thêm mấy miệng vết thương rất sâu, dài hơn thước, hơn nữa còn có ngọn lửa màu bạc đang rào rạt không ngừng thiêu đốt ngay miệng vết thương, dường như còn có mùi
khét lẹt thoang thoảng trong không trung.
Mà người thần bí đưa hắn tới đây lại không thấy bóng dáng đâu nữa.
Liễu Minh đối mặt với ánh mắt phẫn hận của con chuột, mặc dù hắn gan lớn
nhưng cũng cảm thấy toàn thân phát lạnh. Song hắn lập tức cắn răng một
cái, một tay chộp tới trước ngực, tách rời sợi dây nhỏ treo thiết bài
hình tam giác ra, tay kia bấm niệm pháp quyết.
Ba điểm sáng màu
đen trên mặt thiết bài lóe lên, sau đó một tấm thuẫn bằng ánh sáng đen
sì nhanh chóng xuất hiện trước mặt hắn, che chắn hơn nửa cơ thể Liễu
Minh.
Con chuột lớn lông xanh chẳng thèm để ý tới hành động của
Liễu Minh, chỉ thấy hai mắt nó quay tít một vòng liên tục nhìn ngó xung
quanh như đang tìm kiếm gì đó.
Trong lòng Liễu Minh hơi buông lỏng, nhưng lại không dám vọng động.
Nhưng sau một khắc, thân thể con chuột lớn lông xanh bỗng nhiên run lên, lúc
này một đám lông cứng trên lưng hóa thành mũi tên bắn mạnh ra.
Liễu Minh chỉ nghe được thanh âm ‘xuy xuy’ vang lên, vô số tia sáng màu xanh như mưa rào bay tới bên cạnh, mặt mũi hắn đại biến, trắng bệch như
không còn chút máu nào nữa.
Tuy hắn rất có lòng tin vào kiện Phù
Khí Tam Tinh Thuẫn của mình, nhưng Liễu Minh cũng biết nó tuyệt đối
không thể ngăn trở công kích mạnh mẽ nhường này.
"Phanh" một tiếng.
Trước mặt Liễu Minh bỗng nhiên xuất hiện một cái bình bát (*) màu vàng đất,
sau khi nó quay tít một vòng, một màn ánh sáng năm màu từ bên trong phun ra.
(*) chén ăn của sư.
Toàn bộ những tia sáng màu xanh kia đều khẽ run lên, sau đó liền bị màn sáng năm màu hút vào bên trong bình bát.
Chuột lớn thấy vậy không do dự quay đầu lại, muốn bỏ trốn lần nữa, nhưng lúc này đã muộn mất rồi.
Trên bầu trời bỗng nhiên truyền tới một tiếng quát khẽ, một đạo cầu vồng màu bạc hạ xuống, sau một cái chớp lóe đã nhanh như chớp giật bao bọc con
chuột lớn vào trong.
Một tiếng kêu kì quái vang lên, tiếp đó thân hình khổng lồ của chuột lớn đã biến thành một cơn mưa máu dưới tầng
tầng ánh sáng màu bạc, chỉ còn lại một đoàn chất lỏng đen đặc tả xung
hữu đột trong đó, đang đau khổ chèo chống.
Ánh sáng màu bạc trên
bầu trời lóe lên, một nữ tử mặc cung trang xuất hiện, dùng một đôi mắt
đẹp nhìn mấy lần xuống phía dưới, sau đó mới lạnh lùng nói.
"Nghiệt súc, ngươi quả nhiên đã sắp tiến vào Giả Tinh kỳ rồi, trách không được
lại đại sát bốn phương, nhưng càng như vậy ta lại càng không cho phép
ngươi làm bậy. Ngân Không, chết đi cho ta!"
Vừa dứt lời, ánh sáng màu bạc vây quanh đoàn chất lỏng lập tức sáng rực lên, càng ngày càng thêm sắc bén.
Sau mấy nhịp thở, đoàn chất lỏng màu đen bỗng nhiên run lên dữ dội, đột
ngột hóa thành vô số mảnh nhỏ màu đen bắn ra, một đợt chấn động vô hình
lan ra, không ngờ lại mạnh mẽ chọc thủng một lỗ trên màn sáng màu bạc.
Một tiếng kêu quái dị vang vọng không gian, sau đó một luồng khói đen thừa
cơ chạy thục mạng ra ngoài, lại sau một tiếng trầm đục liền biến thành
hơn trăm sợi khí đen chạy trối chết ra bốn phương tám hướng.
"Còn muốn chạy! Bách Kiếm thuật!"
Nữ tử trong màn ánh sáng bạc bỗng nhiên nhíu mày lại, một tay bấm niệm pháp quyết.
Ánh sáng bạc phía dưới run lên, từ trong đó đột nhiên bắn ra gần trăm thanh kiếm nhỏ màu bạc, sau một cái chớp lóe, tất cả đều đuổi gắt gao theo
sau mỗi một sợi khí đen.
Một lát sau, những thanh kiếm bạc kia
chớp động không ngừng, tất cả khí đen ào ào tan biến, toàn bộ đều bị
quét sạch không còn một sợi.
"Thu!"
Nữ tử mặc cung trang
lại bấm niệm pháp quyết, tất cả kiếm nhỏ màu bạc bắn nhanh trở lại phía
nàng, sau một chút mơ hồ liền biến thành một thanh trường kiếm màu bạc
dài hơn thước, nó lóe lên rồi chui vào trong tay áo không thấy bóng
dáng.
Một tay nàng này lại điểm nhẹ vào hư không về phía Liễu Minh.
Sau mấy tiếng ‘vù vù’, bình bát kia cũng bắn trở lại phía nàng ta.
Một lát sau, miệng nàng này vừa nói lẩm bẩm, một tay vừa nâng bình bát lúc
này đã sáng rực lên, sau đó liền úp cái bát xuống phía dưới.
Thanh âm ‘xuy xuy’ vang lên, tất cả mảnh vỡ màu đen và máu thịt của con chuột lớn đều phóng lên trời, toàn bộ đều như ong vỡ tổ chui vào trong bình
bát.
Làm xong hết thảy, nàng này mới quay đầu nhìn lướt qua Liễu Minh, thản nhiên nói:
"Chắc ngươi là đệ tử Man Quỷ Tông. Lần này ngươi đã giúp ta phân tán chú ý
của con thú này, cũng coi như giúp ta một chuyện nhỏ, cả đời Diệp Thiên
Mi ta chưa từng thiếu nợ ai, một chút máu thịt yêu thú còn thừa lại, ta
cũng chẳng muốn tìm kỹ làm gì, để lại cho người làm thù lao vậy."
Vừa dứt lời, ánh sáng bạc ngoài thân nàng này lóe lên, một lần nữa hóa thành một luồng sáng màu bạc phá không rời đi.
Nữ tử gọi Diệp Thiên Mi này từ đầu đến cuối không cho Liễu Minh bất cứ cơ
hội nào để mở miệng nói chuyện, chỉ lưu lại trong đầu hắn một gương mặt
lạnh giá nhưng lại tuyệt mỹ vô song.
Liễu Minh đứng nguyên tại
chỗ nhìn qua phương hướng nữ tử mặc cung trang biến mất, sau một hồi
thất thần khá lâu, mới thu ánh mắt lại.
"Chỉ sợ cái này mới thật
sự là thần thông lên trời xuống đất. Thì ra tu luyện giả còn có thể làm
được những chuyện như thế này, trước kia mình quả đúng là ếch ngồi đáy
giếng! Nhưng chắc chắn nàng không chỉ là một vị Linh Sư a."
Hắn
thì thào vài tiếng, sắc mặt lúc này đã khôi phục lại bình thường, nhưng
lại không cảm nhận được sâu trong mắt đang có một luồng lửa nóng xuất
hiện.
Mấy lần có cảm giác bất lực trước tình thế tính mạng ngàn
cân treo sợi tóc khiến cho hắn càng tăng thêm vài phần cảm giác nguy cơ, trong lòng hắn lúc này có một thứ khó có thể nói rõ đang sinh sôi phát
triển.
Liễu Minh ngây ngẩn thêm một lát trên khối đá lớn mới bấm
niệm pháp quyết bay lên trời, điều khiển đám mây bay thật nhanh tới địa
điểm con chuột lớn đã nổ tan tành lúc trước.
Mặc dù không biết
máu thịt yêu thú theo lời nữ tử mặc cung trang có tác dụng gì, nhưng với thân phận của đối phương, có lẽ cũng không cần dùng mấy thứ vô dụng để
đối phó với hắn.
Ngay khi Liễu Minh cẩn thận tìm kiếm những phần
máu thịt còn sót lại của yêu thú kia trong rừng rậm, nữ tử mặc cung
trang tên Diệp Thiên Mi đã cách chỗ đó hơn trăm dặm, đang phá không bay
đi.
Bỗng nhiên thần sắc nàng ta khẽ động, đột ngột dừng lại, quay đầu nhìn về một đỉnh núi gần đó lạnh lùng nói :
"Ra là Ngạn đạo hữu đã chờ sẵn ta ở đây rồi, thảo nào vừa rồi ta gây ra động tĩnh lớn như vậy mà vẫn chưa thấy ngươi hiện thân?"
"Tu vi Diệp tiên tử càng ngày càng khó lường, Ngạn mỗ tự hỏi bản thân không phát ra chút khí tức nào cả, sao vẫn bị Tiên Tử liếc một cái đã nhận
ra?" Một luồng khí xám trắng cuồn cuộn ngút trời trên đỉnh núi phía
dưới, sau đó một lão giả áo xám búi tóc tam giác hiện ra, nói với nữ tử
mặc cung trang với vẻ khá bất ngờ.
"Hừ, nơi này là địa bàn của
Man Quỷ Tông các ngươi, ngoại trừ Ngạn đạo hữu còn có những đạo hữu Hóa
Tinh Kỳ khác sao!" Lông mày Diệp Thiên Mi dựng lên, nói.
"Thì ra
là thế, thiếu chút nữa ta đã cho rằng Diệp tiên tử đã tiến vào cảnh giới Giả Đan." Lão giả áo xám thở phào nhẹ nhõm, cười khổ một tiếng trả lời.
"Tiến vào cảnh giới Giả Đan quả thực rất khó. Trái lại đạo hữu lén lén lút
lút trốn ở đây là có dụng ý gì?" Diệp Thiên Mi không tỏ rõ ý kiến, hỏi
lại.
"Tiên Tử làm ra động tĩnh lớn như vậy ở địa bàn của lão phu, cũng phải cho ta một lời giải thích chứ. Man Quỷ Tông chúng ta mặc dù
nhỏ yếu, nhưng vẫn chưa đến mức để người ta đến tận nơi khi dễ." Lão giả áo xám nghe vậy, sắc mặt hơi trầm xuống.