"Đây
không phải nơi nói chuyện, các ngươi hãy theo ta vào đi đã." Thiếu phụ
áo đỏ nói xong, có chút thâm ý liếc Liễu Minh rồi quay người đi vào
khách sạn.
Liễu Minh và Diệp Thiên Mi đưa mắt nhìn nhau, thấy Diệp Thiên Mi gật
đầu, ba người mới đi theo vào khách sạn. Chỉ thấy nơi này không khác lắm so với những gian khách sạn thông thường, nhưng diện tích bên trong lại khá lớn, hơn nữa đều là các phòng đơn giữa các tiểu viện, vô cùng thanh tĩnh, rất thích hợp làm nơi ở tạm của các tu sĩ. Ba người Liễu Minh
không nói gì mà đi theo thiếu phụ áo đỏ bảy lần quặt tám lần rẽ đi tới
một tiểu viện hẻo lánh.
Kết quả khi bước vào đại môn thì thấy bên trong đã có hai mươi mấy tu sĩ áo trắng, gương mặt đa phần đều tái nhợt, nhìn qua như đã chịu trọng
thương chưa khỏi hẳn vậy. Nhìn cách ăn mặc thì thấy những người này
chính là đám tu sĩ trẻ tuổi của tộc Thiên Hồ lúc trước chạy thoát cùng
với Dao Cơ.
"Là mọi người. . ." Dao Cơ vừa nhìn thấy các tu sĩ tộc Thiên Hồ thì vô
cùng vui mừng, thân hình nhoáng một cái đã lướt vào tiểu viện.
"Là Thiếu chủ!"
"Ngọc Cơ thiếu chủ!"
Đám yêu tu Hồ tộc thấy Dao Cơ cũng cực kỳ kích động, ai nấy đều thấy cay cay nơi mắt.
Mãi một lúc lâu sau Dao Cơ mới đẩy đám người xung quanh ra, đi tới trước người thiếu phụ áo đỏ, khom người thi lễ với nàng một lần nữa.
"Đa tạ tiền bối cứu đồng tộc của Dao Cơ."
"Không cần phải khách khí, chỉ là tiện tay mà thôi." Ngọc Tảo phu nhân khoát tay áo, nhẹ nhàng nói.
Liễu Minh lẳng lặng đứng ở một bên, ánh mắt có chút kỳ lạ. Trên đường
đi, lúc Dao Cơ nói chuyện với hắn cũng từng nhắc tới lúc ba tộc đại
chiến bộc phát, Luy Tố Thánh Vương tự biết phần thắng không cao nên đã
lập một giao dịch nào đó với Huyết Đồ Thánh Vương của tộc Huyết Đằng.
Nội dung cụ thể thì hắn cũng không rõ lắm, thế nhưng việc tộc Huyết Đằng viện trợ Dao Cơ, xem ra là có liên quan tới chuyện này.
"Dao Cơ, bây giờ ngươi đã đi tới lãnh địa của tộc Huyết Đằng ta, chi
bằng hãy theo ta tới dãy Lang Gia, Thánh Địa của bổn tộc đi, Huyết Đồ
Thánh Vương muốn gặp ngươi một lần." Ngọc Tảo phu nhân chậm rãi nói.
Dao Cơ nghe nói lời ấy, sắc mặt khẽ giật mình, nhưng chỉ trầm ngâm một
lát rồi mở miệng nói: "Nếu Huyết Đồ Thánh Vương tiền bối triệu kiến, Dao Cơ đương nhiên sẽ tới."
Nói xong chuyện đó, Dao Cơ xoay người lại, nhìn về phía Liễu Minh.
"Liễu đạo hữu, những ngày này đã được huynh chiếu cố nhiều, sau này. . . nếu có cơ hội, Dao Cơ sẽ báo đáp phần ân tình này." Nói xong, Dao Cơ
cúi người thật sâu thi lễ với Liễu Minh một cái.
Liễu Minh thần sắc bình thản, nhưng trong lòng ngầm thở dài, chắp tay
trả lễ. Hôm nay từ biệt, ngày sau cũng chẳng biết lúc nào lại có thể gặp mặt lần nữa.
Thiếu phụ áo đỏ liếc mắt nhìn hai người Liễu Minh và Dao Cơ, trong mắt hiện lên chút quang mang kỳ lạ, nhưng không có lên tiếng.
Tiếp đó, Dao Cơ đứng dậy rồi bước về phía đám đệ tử tộc Thiên Hồ, nhẹ nhàng nói chuyện với bọn họ.
"Ngọc Tảo đại nhân, có một việc ta muốn bẩm báo với ngài. Huyết Văn tiền bối và Thanh huynh cùng đi cứu Dao Cơ đạo hữu với ta đã bị phân thân Hồ Mị đánh lén nên vẫn lạc rồi." Diệp Thiên Mi tiến lên một bước, chắp tay nói.
"Việc này ta đã biết từ mấy ngày trước, chỉ là không nghĩ tới lại là Hồ
Mị tự mình gây ra." Ngọc Tảo nghe vậy khẽ giật mình, trong mắt hiện lên
chút sát khí.
Sau đó, nàng quay đầu, ánh mắt nhìn Liễu Minh, lúc này mới có phần vui mừng nói:
"Ngươi chính là Liễu Minh? Những năm gần đây ta thường xuyên nghe nha
đầu Lung nhi kia nhắc tới ngươi. Mà lần trước, ngươi đã luyện chế Kim
Cương Thối Cốt Đan, xem như đã giúp tộc Huyết Đằng chúng ta một đại ân."
"Tiền bối khen trật rồi, giao dịch với quý tộc này vãn bối cũng được không ít lợi." Liễu Minh khiêm tốn nói.
"Ngươi hà tất quá khiêm tốn. Ta nghe nói vì chặn đường Dao Cơ, hai tộc
Thanh Xà, Ảnh Lang đã phái ra khá nhiều tu sĩ Thiên Tượng, thậm chí
thiếu chủ tộc Thanh Xà cũng tự thân xuất mã, Hồ Mị cũng phái ra phân
thân. Vậy mà Dao Cơ vẫn có thể bình an tới thành Ma Vân này, xem ra đều
nhờ Liễu đạo hữu." Ngọc Tảo giọng điệu ôn hòa, ánh mắt bình thản nhưng
dường như có thể nhìn thấu tâm can đối phương.
"Tại hạ làm gì có năng lực tới vậy, đây đều là dựa vào mọi người hợp lực mới có thể vượt qua kiếp nạn này mà thôi, tại hạ không dám kể công."
Liễu Minh ánh mắt khẽ động, cười ha ha.
"Ha ha, nhân tài như Liễu đạo hữu đây, tộc Huyết Đằng chúng ta luôn luôn hoan nghênh, về sau nếu là có rảnh thì đến núi Lang Gia chúng ta làm
khách nhé." Ngọc Tảo phu nhân thấy Liễu Minh từ chối thì cũng không vạch trần mà nói tiếp.
"Nếu có cơ hội, nhất định tại hạ sẽ tới bái phỏng." Liễu Minh trên miệng đáp ứng vô cùng sảng khoái, nhưng trong lòng chẳng có chút ý muốn tới
nào cả. Lần tới tộc Thiên Hồ này, gần như hắn đã hoàn toàn bại lộ thực
lực của mình, mà theo lời của Ngọc Tảo phu nhân thì chuyện đánh chết
thiếu chủ tộc Thanh Xà này rất nhanh cũng sẽ truyền ra. Như vậy, hắn đã
đắc tội với hai đại tộc Thanh Xà và Ảnh Lang, lại còn vị đại năng Thông
Huyền Hồ Mị kia nữa, điều này đã đi quá tác phong làm việc của hắn, thế
nên hắn thực sự không muốn qua lại với tộc Huyết Đằng nữa.
"Liễu đạo hữu đi đường suốt đêm chắc cũng mệt mỏi, hãy nghỉ ngơi ở nơi này đã. Diệp sư điệt, hãy ở lại chiêu đãi Liễu đạo hữu đi." Ngọc Tảo
phu nhân cười nhạt một tiếng, quay người nói với Diệp Thiên Mi.
"Vâng, thưa đại nhân." Diệp Thiên Mi vội vàng đáp ứng.
Ngọc Tảo phu nhân khẽ gật đầu với Liễu Minh rồi lập tức vung tay lên,
một quầng sáng đỏ hiện ra, bao phủ toàn thân Dao Cơ và đám người tộc
Thiên Hồ, hóa thành một quang cầu màu đỏ bay đi.
Bên trong quang cầu, thân hình Dao Cơ dần dần mờ đi.
Một khắc sau, quang cầu rung lên một cái rồi hóa thành một đạo hồng quang, mau chóng biến mất nơi chân trời.
Liễu Minh và Diệp Thiên Mi đứng ở cửa khách sạn nhìn theo đám người Ngọc Tảo phu nhân rồi đưa mắt nhìn nhau, trong mắt có vài phần thoải mái.
Chỉ là trong mắt Liễu Minh còn có thêm một chút thất lạc và phiền muộn.
Tiếp đó, Liễu Minh lại bỏ ra một ít Linh Thạch, thuê một gian tiểu viện
nữa, dù sao thì khách sạn này cũng rất rộng rãi, hai người ở cũng không
chật chội chút nào.
Một nén nhang sau.
Hai người đang đứng sóng vai cách nhau nửa trượng trong một tiểu viện u
tĩnh, đều im lặng làm phòng khách trở nên an tĩnh dị thường.
"Thiên Mi, trên đường này nàng đã nhiều lần dùng Khống Ma Địch, nguyên
khí đã tổn thương nhiều, chi bằng hãy đi nghỉ một lát." Liễu Minh trầm
mặc một lát rồi mở miệng nói.
"Ta không sao, chỉ cần nghỉ ngơi một lát là được rồi. Cũng may mà có
ngươi." Diệp Thiên Mi quay đầu, chăm chú nhìn Liễu Minh, bình tĩnh nói.
Những chuyện gặp phải trên đường này cùng với thực lực siêu phàm mà Liễu Minh thể hiện làm cho nàng có cảm giác nhìn không thấu chút nào. Mới
không lâu trước, hắn còn là một tiểu tu sĩ mà thôi. Thế nhưng mấy lần
gặp mặt đều làm nàng thấy hắn không giống người thường. Nhất là khi ở
đảo Miết Nguyên, hắn chỉ có tu vi Ngưng Dịch kỳ, lại vì mình mà có can
đảm chịu một chưởng của Hải Yêu Hoàng, tính không màng danh lợi, thong
dong này vẫn luôn in đậm trong tâm trí nàng. Tình cảnh lúc đó đã qua
trăm năm, nhưng vẫn còn rõ ràng trước mắt, nhiều khi vẫn đi vào trong
giấc mộng.
Từ đó, đã làm cho hắn đã trở nên bất phàm trong tâm trí nàng.
Giữa dòng suy nghĩ, gương mặt tuyệt mĩ của nàng dần dịu đi nét lạnh
lùng, lại thêm nét mệt mỏi do ngày đêm không ngủ trên suốt quãng đường
đi lại càng thêm tái nhợt, nhìn càng có thêm vài phần ý vị.
Liễu Minh nhìn qua gương mặt Diệp Thiên Mi, trong lòng cũng không khỏi
hiện ra những cảnh hai người gặp gỡ, cũng chìm sâu vào suy nghĩ.
Diệp Thiên Mi thấy vậy cũng yên lặng chờ đợi, giữa hai người lại chìm vào yên tĩnh.
Một lúc lâu sau, Liễu Minh mới thấy có chút thất thố mà quay đầu đi, trên mặt nóng lên.
"Chuyện này xong xuôi, ngươi có tính toán gì nữa không?" Diệp Thiên Mi mở miệng hỏi.
"Ta định về Lạc Thành tĩnh tu một thời gian đã. Đợi khi Cự Thuyền Vượt
Biển kia trở về sẽ xuất phát đi đại lục Trung Thiên." Liễu Minh không hề giấu diếm, lập tức kể lại chuyện mấy năm gần đây đến đại lục Man Hoang
và Càn Như Bình cực kì tinh thông trận pháp đồ đằng cho Diệp Thiên Mi
nghe.
Diệp Thiên Mi sống ở đại lục Vân Xuyên, mãi tới khi đi vào đại lục Man
Hoang mới phát hiện ra tài nguyên Thương Hải thiếu thốn tới cỡ nào, thế
nên khi nghe nói Càn Như Bình cũng xuất thân từ Thiên Nguyệt Tông lại có tạo nghệ trận pháp mạnh tới vậy, không khỏi tán dương không thôi.
Ngoài ra nàng cũng là một tu sĩ cấp cao của Vân Xuyên nên cũng sớm nghe
nói về đại lục Trung Thiên, nơi khởi nguyên của tu sĩ Nhân tộc. Chẳng
qua do lúc trước phải chạy trốn nên chưa có thời gian hỏi, bây giờ mới
vô cùng hứng thú liên tục hỏi mấy vấn đề.
"Đúng rồi, Thiên Mi, không bằng nàng hãy cùng ta trở về đại lục Trung
Thiên đi, được không?" Liễu Minh thấy vậy, trong nội tâm khẽ động, bèn
mở miệng hỏi.
"Như thế cũng tốt, dù sao thì đại lục Man Hoang này cũng không phải nơi
tu sĩ Nhân tộc ở lâu." Diệp Thiên Mi nghe vậy, sau khi do dự một chút,
sắc mặt mới hơi đỏ lên nói.
"Tốt! Thế nhưng vị sư tôn tộc Huyết Đằng kia có đồng ý cho nàng rời đi
không?" Liễu Minh nghe Diệp Thiên Mi đồng ý đi với mình thì trong lòng
vô cùng mừng rỡ, nhưng tiếp theo dường như nghĩ tới việc gì đó nên lại
cau mày hỏi.
"Không sao, sư tôn đại nhân đã sớm nói, ta có thể rời đi bất kỳ lúc nào. Có điều sư tôn đối với ta ân trọng như núi, việc này khi về Lạc Thành
ta sẽ nói lại với ngài." Diệp Thiên Mi nói.
"Nếu đã vậy thì khi thương thế của nàng khôi phục, chúng ta lập tức trở
về Lạc Thành. Còn về chuyện vé đi Cự Thuyền, nàng cũng không cần lo
lắng, ta sẽ có cách." Liễu Minh nghe vậy, trong lòng nhẹ nhõm nói.
Thời gian tiếp theo, hai người nói chuyện phiếm một lát rồi trở về phòng của mình.
Liễu Minh chỉ tay vào mấy nơi, từng đạo hào quang bay vào các nơi trong
phòng, mau chóng lập ra một trận pháp. Làm xong chuyện này, hắn mới an
tâm ngồi xuống tĩnh tu, nghĩ về kinh nghiệm trải qua mấy tháng này,
trong lòng có chút phức tạp. Nhưng một lát sau, hắn liền thở ra một hơi, mau chóng ổn định tâm thần.
Tiếp đó, hắn vung tay lên, lấy ra năm sáu cái trữ vật pháp khí. Đây đều
là chiến lợi phẩm lấy được trong lần đi này, đa số đều là túi trữ vật
của tu sĩ Thiên Tượng. Một đường vội vàng chạy đi nên hắn vẫn chưa kịp
kiểm tra một lần.