Nguyên bản vầng sáng màu lam bao phủ trên người một đám Hải tộc nhân cũng bởi hai đại cường giả Hóa Tinh Kỳ giao tranh nên tán loạn rồi biến mất. Nhưng mà làn sóng khí này khi trùng kích đến trước bệ đá chỗ Viêm Quyết lại bị một màn sáng màu đen xuất hiện chặn lại. Sau đó ảo ảnh bàn tay màu xanh chậm rãi tiêu tán rồi hóa thành vô số đạo khí xanh biến mất trong hư không.
Viêm Quyết gặp tình huống này sắc mặt không khỏi có chút khó coi.
Liễu Minh nhân cơ hội này cũng nhìn Hải tộc bên kia một lần. Hắn nhìn trước tiên là lão giả hải tộc Lệ Côn, kẻ đã từng đuổi giết ngàn dặm, suýt chút nữa đã lấy mạng nhỏ của hắn. Chỉ thấy vị cường giả Hóa Tinh Kỳ của Ngân Lân tộc này tuy rằng khuôn mặt thoạt nhìn già yếu hơn so với lúc trước nhưng khí tức trên người vẫn vô cùng mạnh mẽ không hề thay đổi. Liễu Minh trong tâm nhộn nhạo một phen. Hắn cố hết sức mới miễn cưỡng khiến cho ánh mắt không để lộ một tia kỳ lạ nào đồng thời chậm rãi dời khỏi Lệ Côn, quét qua những người bên cạnh.
Kết quả sau một khắc, khi hắn nhìn thấy một cô gái trẻ tuổi dáng người thon thả, trong lòng bỗng cảm thấy bất ngờ. Đó là một thiếu nữ tuyệt sắc ước chừng hai mươi tuổi, mắt mũi đẹp đẽ tinh xảo, da thịt mềm mại, mái tóc đen nhánh xõa trên vai. Mỗi khi nàng nhíu mày hay mỉm cười đều có một loại cảm giác nhu mì mà kinh diễm rung động tâm hồn, đầu ngón tay đang nâng một chiếc khăn che mặt mỏng màu xanh. Hiển nhiên lần giao thủ vừa rồi chẳng những đánh tan màn sáng màu lam che giấu thân phận của đám người Hải tộc mà ngoài ý muốn còn làm rơi khăn che mặt của thiếu nữ. Liễu Minh nhìn thấy gương mặt xinh đẹp dường như đã từng quen biết này, tròng mắt hơi co lại. Thiếu nữ hải tộc tuyệt sắc dĩ nhiên chính là Già Lam. Nhưng vào lúc này thiếu nữ không dùng Mộng Yểm Chi Thể che dấu mà lại hiện ra dung nhan kinh người. Ngoại trừ đôi mắt đẹp vẫn bình tĩnh, ở giữa hàng mi lại có thêm một miếng lân phiến nhàn nhạt màu bạc làm cho nét trẻ trung tươi tắn trước kia thiếu đi một ít ngược lại tăng thêm vài phần cảm giác yêu mị hấp dẫn.
“Không nghĩ đến nàng lại cùng Lệ Côn đi đến đảo Miết Nguyên, cái này thật đúng là không thể đoán trước.” Liễu Minh thầm nghĩ trong lòng sau đó thu hồi ánh mắt, cưỡng chế sự nghi hoặc trong lòng.
Bên kia, mắt thấy Lệ Côn tiếp mình một kích mà không hề tổn thương một sợi lông, Thanh Cầm trong tâm càng tức giận. Gã bấm niệm pháp quyết, chuẩn bị ra tay lần nữa. Nhưng vào lúc này, hai trong ba gã mang mặt nạ cười vốn vẫn đứng sau lưng Viêm Quyết bỗng trong nháy mắt xuất hiện giữa Thanh Cầm và Lệ Côn giống như quỷ mị, đồng thời tên còn lại vẫn ngồi tại chỗ như cũ thản nhiên nói:
“Theo quy tắc đấu giá trong thành Thiết Hỏa, vẫn mong chư vị trong quá trình đấu giá không được động thủ, nếu không đừng trách lão phu không nể mặt.”
Lúc người này nói chuyện, khí thế khủng bố của cường giả Hóa Tinh kỳ ở trên cả ba người đồng thời phóng thích, sau khi liên kết lại thành một mạch liền ép tới khiến sắc mặt của Thanh Cầm và Lệ Côn đều hơi đổi.
“Ba vị đạo hữu chớ nên hiểu lầm. Tại hạ chỉ là nhiều lần nghe danh Thương Hải Vương Tộc, vừa rồi chẳng qua không nhịn được muốn thử xem thần thông của vị đạo hữu này mà thôi, mong rằng ba vị không trách.” Nhận ra được thực lực của ba vị Hóa Tinh cường giả, Thanh Cầm sau khi cơ mặt khẽ nhúc nhích lại chậm rãi nói ra.
Lệ Côn nghe vậy chỉ đứng chắp tay cười lạnh, không hề nói gì. Tuy rằng bản thân lão cũng không thuộc bộ lạc lệ thuộc trực tiếp vào Thương Hải Vương Tộc nhưng lúc này tự nhiên cũng không muốn giải thích gì cả. Sau đó ba gã cường giả Hóa Tinh trấn giữ Hắc Diễm Cốc mới nói thêm vài lời cảnh tỉnh rồi một lần nữa lui về ngồi xuống những chiếc ghế ở phía sau bệ đá màu đen.
“Tốt rồi, nếu như linh khí Tịch Thủy Thuẫn này đã có chủ, Thanh mỗ cũng không nán lại nơi này thêm, cáo từ.” Thời gian sau đó, đại hán mặc áo bào xanh không nói nhảm nữa, phất tay áo lên, cũng không hề ngoảnh mặt lại mà tiêu sái rời khỏi động quật.
Sau đó, ba gã mặc áo choàng màu vàng nhẹ nhàng cười lạnh một tiếng, ngay khi đại hán mặc áo bào xanh rời đi không bao lâu cũng ra khỏi động quật. Vào thời điểm này Viêm Quyết mới vội vàng tuyên bố món linh khí Tịch Thủy Thuẫn dĩ nhiên bị Lệ Côn dùng cái giá trên trời là hai trăm năm mươi vạn linh thạch đấu giá được.
“Tốt rồi, lần đấu giá này đã chấm dứt. Mời chư vị đạo hữu nào đấu giá được linh khí đến địa điểm tương ứng giao linh thạch để nhận lấy. Viêm mỗ còn có việc khác, sẽ không phụng bồi, chư vị ở đây mời tự nhiên.” Lúc này Viêm Quyết khẽ quét ánh mắt nhìn mọi người ở đây, cười cười nói ra những lời này rồi từ bên hông động quật chậm rãi đi ra.
Sau khi Viêm Quyết rời đi, ba gã cường giả Hóa Tinh của Hắc Diễm Cung ở trên ba chiếc ghế đen phía sau bệ đá liếc mắt nhìn nhau, rất ăn ý cùng nhau đứng lên rồi theo hướng Viêm Quyết nhằm bên hông động quật mà đi ra.
Liễu Minh tự nhiên được một nhân viên trong phòng đấu giá dẫn ra theo một cửa khác rồi tiến vào bên trong một gian mật thất. Mà khi Liễu Minh đưa ra những tài nguyên vốn định thay cho linh thạch dùng trao đổi Trấn Hồn Tỏa, người nọ tỏ vẻ linh tài này nhất định phải được đích thân Viêm Quyết xác định mới có thể hoàn thành trao đổi.
Sau một thời gian chờ trong mật thất, Liễu Minh được dẫn tới phòng của Viêm Quyết.
“Nghe nói vị đạo hữu đây định dùng tài nguyên thay cho linh thạch để trao đổi Trấn Hồn Tỏa, thế nhưng không biết là loại tài nguyên nào?” Liễu Minh vừa đi vào phòng, Viêm Quyết một thân mặc áo bào đỏ đã xoay người lại nheo mắt hỏi.
Liễu Minh nghe vậy mỉm cười lấy ra hộp ngọc chứa hai chiếc lông của cự ma từ từ mở ra ngay trước mặt Viêm Quyết. Kết quả, ngay khi cảnh tượng hai chiếc lông của cự ma có hơi nhúc nhích đập vào mắt Viêm Quyết, hắn lập tức chấn động, sắc mặt có chút thay đổi không dễ nhận ra.
“Đại sư, không biết vật này có thể hay không thay cho sáu mươi lăm vạn linh thạch để trao đổi Trấn Hồn Tỏa?” Liễu Minh đã nhìn thấy hết biến hóa trên mặt của Viêm Quyết, bình tĩnh mở miệng hỏi.
“Không biết có thể để lão phu kiểm tra vật ấy trước rồi hãy nói không muộn.” Viêm quyết nhìn chằm chằm vào chiếc lông cứng bên trong hộp ngọc, chậm rãi nói ra.
Liễu Minh tự nhiên đồng ý, giao hộp ngọc vào tay Viêm Quyết.
Viêm Quyết cũng duy trì vẻ bình thản, vẻ mặt không động tiếp nhận hộp ngọc sau đó cầm lấy hai chiếc lông cứng đang vặn vẹo dường như là vật sống bình thường. Chỉ thấy chiếc lông bị ngón tay kẹp lấy tựa hồ động đậy càng kịch liệt, dường như muốn giãy giụa mà thoát khỏi. Viêm Quyết thấy thế hơi sững sờ, vẻ mừng rỡ trên mặt chợt lóe lên sau đó nhìn lại thật kỹ càng. Một lát sau, chợt thấy họ Viêm lật tay lấy ra một kiện ngọc như ý dài gần một tấc toàn thân màu trắng hơi trong suốt.
Chỉ thấy y dùng một tay nhẹ nhàng đặt chiếc lông màu đen ở phía trên ngọc như ý, tay kia bấm niệm pháp quyết. Lập tức ngọc như ý toàn thân phát ra ánh sáng, từng vòng sáng màu trắng tản mát ra. Vầng sáng trên không trung mơ hồ hóa thành một tia sáng rất nhỏ từng tầng bao lấy lông đen. Chiếc lông màu đen tựa như cảm nhận được điều gì đó bỗng chốc càng vặn vẹo nhanh hơn nhưng bộ dáng lại không có cách nào thoát khỏi ngọc như ý. Nương theo từng vòng sáng hóa thành hồ quang dung nhập vào chiếc lông đen, ngọc như ý vốn toàn thân màu trắng trong suốt bắt đầu cả trong lẫn ngoài biến thành màu đỏ.
Sau đó là màu cam, màu vàng….
Theo màu sắc không ngừng biến hóa, ánh mắt của Viêm Quyết càng lúc càng nóng bỏng.
…
“Tuy rằng lão phu không biết lai lịch cụ thể của vật này. Nhưng căn cứ theo phản ứng linh khí giám bảo của ta là ngọc như ý bảy màu, cộng thêm phán đoán dựa trên kinh nghiệm luyện khí nhiều năm, vật ấy là linh tài có linh tính, chính là tài liệu thật tốt để luyện chế cực phẩm linh khí. Đạo hữu dùng thứ này để thay cho sáu mươi lăm vạn linh thạch cũng có thể nói chấp nhận được.”
“Như thế rất tốt.” Nghe vậy, Liễu Minh trong lòng vui vẻ, vẻ mặt không động đưa cái hộp cho Viêm Quyết.
Với hắn mà nói, hai chiếc lông của cự ma này tuy rằng có thể là một loại tài liệu luyện khí tuyệt đỉnh hiếm thấy nào đó nhưng bảo vật Trấn Hồn Tỏa lại có thể giúp hắn yên tâm không bị ma vật đoạt xá sau này, đương nhiên hắn phải trao đổi lấy thứ cần thiết rồi. Đồng thời, khi nhìn thấy Viêm Quyết che dấu vẻ mặt, hắn đối với giá trị của hai chiếc lông cự ma này đã có cái nhìn hoàn toàn mới.
“Vị đạo hữu này, hiện nay trong tay ta còn có hai kiện thượng phẩm linh khí phẩm cấp tuyệt hảo , không biết đạo hữu có hứng thú nhìn qua?” Sau khi cẩn thận từng tí một nhận lấy cái hộp, Viêm Quyết bỗng nói với Liễu Minh như vậy.
“Thượng phẩm linh khí?” Nghe thế, trong lòng Liễu Minh khẽ động, một tia chần chừ hiện lên trong mắt hắn, nhưng lại lập tức gượng cười nói: “Đại sư, thật không dám giấu giếm, linh thạch trên người tại hạ có hạn, không còn cách nào mua thêm một kiện thượng phẩm linh khí nữa.”
“Không sao. Chuyện linh thạch vẫn có thể thương lượng. Đạo hữu có thể như cũ dùng tài liệu trên người để trao đổi.” Viêm Quyết không chút chần chừ nói ra.
Liễu Minh có một chút động tâm. Thượng phẩm linh khí đối với hắn quả thực có một ít hấp dẫn. Đương nhiên trong lòng hắn càng rõ ràng, vị luyện khí tông sư này nói ra lời ấy hơn phân nửa là đang dò xét xem trên người hắn có còn lông cự ma hay không. Như thế, Liễu Minh chỉ là hơi cân nhắc sau đó liền gượng cười lắc đầu đứng lên nói:
“Đại sư. Trên người ta tài liệu không nhiều như vậy, xem ra cùng với thượng phẩm linh khí của ngươi là vô duyên rồi.”
“Ai, đáng tiếc. Thực không dám giấu giếm đạo hữu, linh khí lão phu vừa mới nói với đạo hữu mặc dù trên phẩm cấp là thượng phẩm nhưng mà một ít uy năng trong đó có thể so sánh với cực phẩm linh khí thông thường. Đây cũng là nguyên nhân lão phu lần này không có lấy ra đấu giá. Hôm nay lão phu nhìn thấy linh khí này cùng với ngươi có duyên lúc này mới nói như thế.” Viêm Quyết thở dài nói ra.
Nghe vậy, Liễu Minh giật nhẹ lông mày. Xem ra Viêm Quyết cực kì hứng thú với lông cự ma của mình, muốn rời đi một cách đơn giản chỉ sợ không dễ dàng rồi. Nhưng trong đầu hắn linh quang lóe lên liền nghĩ ra cách ứng phó, lúc này mới cười cười nói:
“Nếu đại sư đã nói vậy cũng thấy được món linh khí đó nhất định không tầm thường. Tốt, thượng phẩm linh khí này trước tiên cứ để cho tại hạ, trước mắt đại sư không cần thiết phải bán cho người khác. Về phần những chiếc lông kia, tại hạ phải đi xa một chuyến ra hải ngoại xem có may mắn tìm được một ít hay không. Một khi tìm được, tại hạ nhất định sẽ đến đổi thượng phẩm linh khí của đại sư.”
Viêm Quyết nghe vậy hai mắt sáng ngời, vân vê chòm râu gật đầu nói:
“Cái này cũng dễ, linh khí này lão phu bèn để lại cho đạo hữu. Đạo hữu một khi tìm được tài liệu cùng loại liền có thể tùy thời đến Thiết Hỏa Cốc để trao đổi. Viêm mỗ xin đợi đạo hữu đến mọi lúc.”
Liễu Minh tự nhiên gật đầu liên tục biểu hiện ra một tia chờ mong đối với việc trao đổi sau này mới khiến cho Viêm Quyết thoạt nhìn tựa như yên tâm. Sau đó, hắn lại cùng Viêm Quyết đàm luận một phen mới cáo từ, cuối cùng cũng từ dưới mặt đất mà rời khỏi nơi đây.