- Không có khả năng, điều đó không có khả năng, ta không có tính sai mà...
Đan Cam nhìn chằm chằm vào hắc xà trước mặt, đưa tay sờ sờ lên trán đụng
máu đen và óc, mặt mũi tràn đầy khó có thể tin được, thì thào mấy câu
sau đó thân hình ngã xuống đất, đồng thời màn sáng trước mặt lập tức hóa thành linh quang tán đi.
Nhưng không chờ thi thể chính thức ngã xuống đát, đầu lâu của nó nổ tung ra,
một đoàn hắc khí bay ra ngoài, nhoáng cái bắn ra phương xa.
Mà lông cứng của ma túc lập tức hóa thành hắc xà lập tức đuổi theo sau, sau một thời gian thì hắc xà quay ngược trở về.
Hét thảm một tiếng, đồ vật có hắc khí bị hắc xà cắn trong miệng rú thảm.
Sau đó hắc khí tán đi lộ ra gương mặt màu xanh lá, giống như một người sống mặt mũi tràn ngập hoảng sợ, nhưng lập tức bị hắc xà cắn nát bấy, tính
cả thi thể không đầu trên đất cũng bị ăn sạch.
Qua một lát hắc xà càn quét vết máu trên đất, co rụt lại biến thành lông cứng, chỉ có con
hắc xà xuyên thủng đầu lâu "Đan Cam" không ngừng xoay tròn chung quanh
cự túc mấy vòng, giống như muốn tới gần lại sợ hãi không dám đi qua.
Nhưng mà khí tức của hắc xà này càng ngày càng yếu, cuối cùng nhất vẫn "Tê tê" một tiếng, bỗng nhiên phóng qua phía cự túc.
Mà hắc xà vừa tiếp xúc với cự túc thì một hư ảnh cự mãng hiện ra, cũng
"Phanh" một tiếng, trong miệng hắc xà phun ra tinh thạch bóng lóng rơi
trên đất.
Hắc xà lại biến hóa, cũng hóa thành một cái lông dài sinh trưởng trên cự túc, thoạt nhìn chẳng khác gì những cái lông khác.
...
Thời điểm viên ngọc bị cắn nát thì trong lòng núi Cự Ma Sơn chấn động. Cái
quan tài gỗ màu đen trong lòng núi lặng lẽ thì phát ra tiếng hét thảm
thiết.
Sau đó quan tài bay lên cao, một thân ảnh màu đen ngồi
dậy, nhưng mà hai tay run rẩy đưa lên không trung vài cai, "Phanh" một
tiếng, đầu lâu lập tức nổ tung.
Một đoàn hắc khí từ trong thi thể không đầu bay ra ngoài, trong linh lực chấn động, lập tức hóa thành một đạo vòi rồng phóng lên trời.
Vòi rồng xông lên lên cao thì lập
tức xúc động cấm chế trùng trùng điệp điệp. Lúc này một màn sáng đồng
thời lóe lên, tiêng nổ lớn ầm ầm vang vọng trong lòng núi.
Bên
ngoài điện nghị sự của Cự Ma Sơn, bóng người liên tiếp lắc lư không
thôi, lúc này bảy tám tên nam nữ Ngưng Dịch Cảnh mặc quần áo và trang
sức không đồng nhất đang từ bố phương tám hướng đứng trước cửa lòng núi, không nói hai lời đưa mắt nhìn nhau.
Qua một lát sau một phu nhân áo xanh dung nhan tú lệ bắt đầu nghẹn ngào lên.
- Làm sao có thể. Dĩ nhiên là chấn động từ hướng Hắc Ma điện truyền ra.
- Thật là Hắc Ma điện không giả! Chẳng lẽ là...
Một nam tử gương mặt khô vàng như nến cũng hoảng sợ nói ra.
Mấy người khác nhìn nhau sau đó thần sắc kinh nghi bất định.
Đúng lúc này một đạo hắc quang lóe lên trong điện. Mấy lần chớp động đi tới
hư không đại điện, hào quang thu lại, hiện ra một gã nam tử mặc cẩm bào
hơn hai mươi tuổi. Vừa thấy mấy người phía dưới thì sắc mặt trắng bệch
nói ra:
- Mấy vị sư huynh giám sát không tốt. Mệnh bài của Tân sư bá đã vỡ vụn rồi.
Lời này vừa nói ra thì mấy người khác trong điện chấn động, trong điện lặng ngắt như tờ.
...
Bên ngoài Trấn Yêu Tháp có chưởng môn Nguyên Ma Môn đang lặng yên ngồi xếp
bằng, bỗng nhiên trong tay áo truyền ra từng tiếng vù vù, lúc này khẽ
giật mình tay áo run lên, một mâm tròn màu bạc hiện ra, sau đó xoáy lên
lơ lửng trước mặt của hắn.
Bạch quang trong mâm tròn chớp động, mơ hồ có một hàng chữ nhỏ hiện ra.
Chưởng môn Nguyên Ma Môn sắc mặt nhìn qua chung quanh, thoáng cái đứng lên sắc mặt vô cùng khó coi.
- Chưởng môn sư huynh, xảy ra chuyện gì?
Tiêu Duyệt Bạch ngồi xếp bằng bên cạnh lúc này kinh ngạc hỏi một câu.
- Sư phó, lão nhân gia ông ta đã đi!
Chưởng môn Nguyên Ma Môn sau nửa ngày mới bi thống truyền âm nói ra.
Sau khi nói xong lời này, ánh mắt của hắn không khỏi quét nhìn qua thiếu nữ tóc dài "Nhu nhi".
Thiếu nữ lúc này ngồi xếp bằng trên cây đại thụ, đang đọc điển tịch màu bạc, hiển nhiên còn không biết tin tức này.
- Cái gì, điều đó không có khả năng! Sư phó lão nhân gia ông ta tuy bị ma công cắn trả, nhưng sao có thể nhanh vẫn lạc như vậy!
Tiêu Duyệt Bạch vốn ngẩn ngơ, nhưng lập tức nghẹn ngào nói ra.
Nhưng hắn nói ra những lời này không có dùng truyền âm.
Cho dù là thiếu nữ tóc dài hay là những Linh Sư ngồi quanh Trấn Yêu đều
nghe được câu này, tất cả thân hình chấn động, ánh mắt đồng loạt nhìn
qua bên này.
- Tiêu sư huynh, ngươi. . . Ngươi nói cái gì?
Âm thanh thiếu nữ tóc dài có chút phát run, giống như không nghe rõ Tiêu Duyệt Bạch nói cái gì.
...
Liễu Minh nhìn qua tế đàn trên hành lang trước mặt, hắn vừa rồi nhìn thấy một màn đáng sợ.
Hắn không lâu trước đó dựa vào khí tức mà truy tung, rốt cục tới gần tế đàn và nhìn thấy hình ảnh hắc xà xuyên qua đầu lâu của lão giả tóc bạc.
Hắn đuổi theo bản thể hắc xà lại là một cọng lông mà thôi, chuyện này làm
cho hắn có cảm giác không chân thật, nhưng sau đó hắn lại vô cùng hoảng
sợ.
Chỉ là một cọng long chạy vào bên trong Trấn Yêu Tháp lại có
thể hóa thành ma mãng Ngưng Dịch hậu kỳ, cự túc trên tế đàn đáng sợ có
thể nghĩ.
Có quan hệ tới cự ma bị phân giải sau thời thượng cổ
thì Liễu Minh năm đó ở bí cảnh đã nhìn thấy ma thủ chống trời, sau khi
trở về cũng tìm đọc điển tịch tương quan, cuối cùng cũng biết được một
ít nghe đồn.
Hôm nay nhìn thấy một cự túc khác thì hắn mặc dù lớn gan cũng phải giật mình, ngược lại cũng không phải bộ dáng không biết
gì khi nhìn thấy ma thủ chồng trời kia.
- Đây là chỗ phong ấn tứ
chi của cự ma, tu luyện giả bình thường cả đời chỉ sợ đều khó gặp, bản
thân mình trong mấy năm ngắn ngủi đã gặp hai lần! Thật đúng là duyên
phận sâu ah. Nhưng mà lão giả kia là ai, thoạt nhìn có chút quen mặt,
chẳng lẽ cũng là đệ tử Nguyên Ma Môn, nhưng mà thoạt nhìn tu vi rất cao
a.
Liễu Minh lần đầu tiên nhìn thấy tế đàn đã thi triển Ẩn Nặc
Thuật che lấp thân hình của mình, giờ phút này từ trong hoảng sợ tỉnh
táo lại, lập tức tâm niệm nhanh chóng chuyển động và tự đánh giá tình
hình trước mặt.
Cự túc cực lớn mà hắn nhìn thấy đang có dây xích
màu ngà sữa trói buộc, nếu không nếu lúc trước nhìn thấy ma thủ như vật
sống kia thì hắn đã sớm bỏ chạy mất dạng trước tiên.
Hắn hôm nay nhìn thấy ma túc trên tế đàn thì sắc mặt âm tình bất định biến hóa khó hiểu.
Sở dĩ hắn không chạy khỏi đây có nguyên nhân chủ yếu là muốn nhân cơ hội biết rõ bọt khí thần bí và phong ấn.
Dù sao ban đầu ở phong ấn chi địa khác hắn nhìn thấy ma thủ chống trời vừa phục sinh không lâu thì đột nhiên quỷ dị hôn mê, sau khi tỉnh lại thì
ma thủ không có bóng dáng, trong cơ thể lại nhiều ra "Liễu Minh" không
hiểu nổi.
Nếu nói cả hai chúng nó không có chút liên hệ thì hắn tự nhiên tuyệt đối không tin tưởng.
Nhưng mà hiện tại đối mặt với cự ma quân lâm Vân Xuyên đại lục sau thượng cổ
thì một cọng long trên tứ chi bị phong ấn lại có thực lực thâm bất khả
trắc, tự nhiên trong lòng phải cẩn thận.
Liễu Minh cứ như vậy
lẳng lặng đứng nguyên tại chỗ một lúc lâu, vẫn không có nhìn thấy cự túc trên tế đàn có dị động nào, rốt cục cắn răng một cái đi qua tế đàn.
Hiện tại chính là cơ hội tốt hiểu rõ bọt khí thần bí trong người của hắn,
cũng có thể là cơ hội duy nhất, cho nên mặc dù biết rõ tới gần tế đàn sẽ gặp nguy hiểm thì hắn cũng bất chấp nhiều như vậy.
Dù sao trải
qua chuyện đoạt xá lần trước, hắn đối với bọt khí thần bí kiêng kỵ tới
cực điểm, nếu không phải biết rõ chân diện mục thì chỉ sợ về sau thật sự trong cuộc sống bình thường khó an tâm a.
Lập tức cách tế đàn
mấy trượng, thân hình Liễu Minh không hề che dấu hiện ra, đồng thời
không khách khí dán lên người mấy tấm phù lục. Bên ngoài thân lập tức
hiện ra đủ màn sáng đủ màu sắc.
Sau đó hai tay bấm niệm pháp
quyết, trong cơ thể tuôn ra hắc khí, quay tròn ngưng tụ thì hóa thành
một con Giao màu đen, giương nanh múa vuốt xoay quanh người của hắn.
Đồng thời thân hình Liễu Minh ngực bụng dán bùa, mà trên người có lân phiến bao phủ.
Kể từ đó hắn mới hít sâu một hơi, rốt cục bước lên cầu thang, một bước, hai bước...
Sau mấy lần hô hấp thì Liễu Minh rốt cục bước lên đỉnh tế đàn, hai chân
dừng lại và đánh giá chung quanh và ma túc trước mặt của mình.
Khoảng cách gần như vậy, hắn vẫn không cảm nhận được trong linh hải có gì khác thường cả, thở dài một hơi và trong nội tâm xuất hiện nghi ngờ.
Nhưng mà một lát sau ánh mắt của hắn lại nhìn qua vài kiện đồ vật trên mặt đất.
Một kiện cánh quạt màu bạc, một đoàn sương mù màu đen và một viên tinh thạch bóng loáng.
Cánh quạt màu bạc không nói, thần niệm của hắn đảo qua thì phát hiện linh
khí này đã báo hỏng, thậm chí tu bổ lần nữa cũng không có giá trị quá
lớn.
Ngược lại tinh thạch và sương mù màu đen thì hắn chấn động.
Liễu Minh lật tay một cái hấp lực truyền ra ngoài, đoàn sương mù màu đen và tinh thạch bay tới.
Sương mù màu đen vừa vào tay thì lập tức làm cánh tay của hắn trầm xuống.
Liễu Minh hai mắt sáng rõ, không chút do dự há miệng thổi ra một đoàn sương mù.
Cuồng phong nổi lên!
Sương mù màu đen bị cuốn đi, lộ ra bên trong một đoàn dịch ngưng thành hình viên đâu.
- Nhất Nguyên Trọng Thủy! Quả nhiên là một giọt trọng thủy, nhưng mà hình như bị người ta dùng thủ pháp đặc thù tế luyện qua.
Liễu Minh thì thào nói ra, trên mặt lộ ra thần sắc mừng rỡ.
Dùng khí lực hiện giờ của hắn, cầm giọt trọng thủy này có chút quá sức, có
thể thấy được giá trị của nó còn nhiều hơn viên mà hắn có được.