Liễu Minh phất tay đánh ra mấy đạo pháp quyết sau đó há miệng phun một cỗ đan hỏa đen kịt bao lấy thân thể của cự cầm khiến cho lông tóc trên người yêu cầm tan rã trong nháy mắt rồi hóa thành thi thể trần trụi màu xám trắng lộ ra nhiều chỗ tổn hại cùng xương cốt trắng bệch bên trong. Họ Liễu thấy vậy bèn không chút do dự tiếp tục đánh ra một đạo pháp quyết khiến cho độ sáng của hắc diễm tăng thêm vài phần.
Theo thời gian dần dần trôi qua, thi thể của cự cầm đã bị rút nhỏ đi nhiều. Dường như toàn bộ máu thịt bên trong đã bị lửa nóng làm cho bốc hơi, chỉ còn lại bộ khung xương trơ gầy, tái nhợt. Đến lúc này, Liễu Minh khẽ vẫy một tay khiến cho đoạn xương dài vài thước rời khỏi cơ thể tiếp đó hắn lại há miệng phun ra một đạo hắc diễm quấn quanh bạch cốt. Lần này, ngọn lửa phát ra hắc quang vô cùng chói mắt cùng nhiệt lượng cực cao khiến xương cốt cự điểu nhanh chóng bị hòa tan, biến thành một đoàn dịch thể xám trắng.
Theo sự điều động của Liễu Minh, dòng chất lỏng này liền bay tới cánh tay bên trái của Phi Thiên Ngân Thi sau đó chậm rãi dung nhập vào trong khiến đầu khôi lỗi này há miệng gào rú vô cùng thống khổ bất quá thân thể của nó đang bị đôi càng khổng lồ của Hạt Nhi đè lấy vì vậy không cách nào động đậy mảy may. Đợi đến lúc toàn bộ chất lỏng xám trắng đều tiến vào cánh tay trái của Ngân Thi, Liễu Minh lại vung tay rút ra một thanh xương từ trong cơ thể cự cầm để luyện hóa thành dịch thể tiếp tục bơm vào thân thể của khôi lỗi nhưng lần này vị trí sáp nhập lại là cánh tay phải.
Thời gian sau đó, Liễu Minh lần lượt rút ra từng đốt xương trong cơ thể cự cầm để dung luyện các bộ phận trên người khôi lỗi của lão già họ Ngạn. Sau nửa canh giờ, ngoại hình Phi Thiên Ngân Thi rốt cuộc đã xảy ra biến hóa rất lớn. Chỉ thấy thân thể của nó đã cao hơn gần nửa, bên ngoài thân thể còn nổi lên từng đạo hoa văn màu xám, đồng thời đôi cánh màu bạc cũng dài thêm và trở nên cứng rắn như sắt thép. Hơn nữa, chấn động pháp lực tản mát ra từ trên người nó đã bất ngờ đạt đến cảnh giới Hóa Tinh sơ kỳ đỉnh phong, tựa hồ chỉ thiếu một lập tức sẽ bước chân vào đẳng cấp trung kỳ.
Thấy vậy, Liễu Minh bèn thở phào một cái tiếp đó lấy ra một quả đan được đen nhánh, mặt ngoài hiển hiện từng điểm hào quang lấm tấm màu vàng. Chính là Kim Cương Thối Cốt Đan. Hắn vừa búng khẽ ngón tay, viên thuốc liền bay vào trong miệng của Phi Thiên Ngân Thi.
Rắc!!!
Một cỗ khí tức cuồn bạo lập tức tán ra từ trong thân thể của khôi lỗi đang nằm dưới đất. Trong lúc dược lực của viên thuốc bắt đầu phát huy tác dụng, tu vi của nó cũng dần trở nên mạnh mẽ hơn trước, miễn cưỡng đạt đến thực lực Hóa Tinh trung kỳ. Bất quá phương pháp tiến giai mượn nhờ ngoại lực này đương nhiên để lại hậu hoạn không nhỏ, khiến nó về sau hầu như sẽ không có cơ hội tiến giai lên đẳng cấp cao hơn. Ngay cả như vậy, Phi Thiên Ngân Thi cũng không ngừng gầm nhẹ tỏ vẻ vui thích, thân thể cũng theo đó vặn vẹo liên hồi một cách hưng phấn. Thế nhưng không đợi nó phấn khích bao lâu, cự ngao bên trên đã khẽ động mang theo lực ép kinh khủng giúp đầu Ngân Thi này lần nữa khôi phục trạng thái thanh tỉnh. Hành động này khiến nó gầm gừ nho nhỏ tựa như cảm thấy vô cùng ủy khuất.
“Sau khi tiến cấp Hóa Tinh trung kỳ, linh trí của ngươi có lẽ đã có tiến bộ không ít, đủ để nghe hiểu lời nói của ta đúng không?” Liễu Minh vừa lấy ra lệnh bài bổn mạnh màu trắng vừa chậm rãi nói ra.
Phi Thiên Ngân Thi bèn ngước nhìn tu sĩ Nhân tộc trước mặt. Lúc này, phần lớn lục quang trong mắt nó đều đã biến mất , thay vào đó là một loại cảm giác vô cùng linh động, đầu lâu khôi lỗi theo đó nhẹ gật.
“Tốt lắm, hiện tại ta cho ngươi hai lựa chọn. Một là tình nguyện để ta thiết hạ cấm chế Khốn Tâm Tỏa sau đó tận tâm bảo vệ Man Quỷ Tông. Nếu ngươi không đồng ý ta sẽ gạt bỏ linh trí của ngươi sau đó luyện chế một cỗ Khôi lỗi cương thi! Ngươi nghĩ sao?” Liễu Minh khẽ nheo hai mắt sau đó lạnh lùng thốt ra từng từ.
Phi Thiên Ngân Thi vừa quan sát sắc mặt Liễu Minh vừa há to miệng lộ vẻ do dự cùng thần sắc không chút cam lòng. Họ Liễu thấy vậy bèn đưa mắt ra hiệu. Lập tức, cự ngao của Cốt Hạt liền mạnh mẽ đè xuống khiến cho thân thể Ngân Thi phát ra từng tràng âm thanh lách cách tựa như có thể vỡ vụn bất cứ lúc nào.
“Xem ra ngươi đã không đồng ý với đề nghị của ta. Như thế cũng tốt, cương thi tuy có thực hơi kém nhưng lại không có linh trí, một khi sử dụng sẽ trở nên dễ bảo hơn nhiều.” Liễu Minh lạnh giọng cười cười, trong tay cùng lúc toát ra một đoàn hắc quang.
“Không, không… Muốn, ta… nguyện ý bị thiết hạ… cấm chế…” Phi Thiên Ngân Thi vội vàng lên tiếng. Lần đầu tiên mở miệng nói chuyện khiến cho lời nói của nó có chút đứt quãng, lại thêm âm thanh vô cùng khô khốc tạo cảm giác như hai miếng không ngừng va chạm lẫn nhau.
Liễu Minh nghe vậy bèn mỉm cười lập tức lẩm bẩm niệm chú, rồi vung tay đánh ra một đám phù văn màu đen chậm rãi hòa tan vào trong cơ thể Phi Thiên Ngân Thi đồng thời hai mắt của bắn ra hai đạo tinh quang xám xịt về phía đồng tử của khôi lỗi. Rất nhanh sau đó, ánh mắt của Ngân Thi liền trở nên mơ hồ, sau một lát mi tâm của nó lóe lên hắc quang thành hình một đạo ấn ký màu đen sau đó chui tọt vào lệnh bài màu trắng trên tay họ Liễu. Lập tức, bề mặt lệnh bài cũng nổi lên một đạo ấn ký màu đen chỉ khác là chung quanh còn có một đạo phù văn cổ quái. Thấy vậy, Liễu Minh mới tản đi tinh quang trong mắt.
“Hạt Nhi, có thể buông nó ra.” Hắn thản nhiên nói ra.
Cốt Hạt nghe vậy lập tức thu hồi cự ngao tiếp đó khẽ động thân thể, biến lại thành hình thiếu nữ áo lụa đen, đứng sau lưng Liễu Minh. Gần như cùng lúc, Phi Thiên Ngân Thi cũng lắc khẽ đầu sau đó chậm rãi đứng lên, ánh mắt của nó nhìn về phía hắn đã nhiều hơn một tia gần gũi thân quen.
“Xem ra bí thuật Khốn Tâm Tỏa đã được hoàn thành.” Sau khi nói một câu, Liễu Minh mới phất tay đánh ra một cỗ hắc khí bọc lấy Ngân Thi rồi ném nó vào túi Dưỡng Hồn trước kia thuộc về Hạt Nhi.
“Pháp lực của chủ nhân ngày càng cao thâm, không chỉ đề cao năng lực thân thể của Phi Thiên Ngân Thi mà còn giúp nó tiến cấp Hóa Tinh trung kỳ một cách dễ dàng.” Hạt Nhi vừa phủi tay vừa lên tiếng tán thưởng.
“Sáp nhập nhiều tinh hoa của nghiệt thú cấp Chân Đan như vậy, lại thêm một khỏa Kim Cương Thối Cốt Đan. Nếu như đầu Ngân Thi này còn không tiến giai vậy quả thật không có tiềm chất gì rồi.” Liễu Minh lắc đầu.
Rồi như nghĩ tới điều gì, hắn lại lấy ra hồ lô màu đen:
“Không nói về những thứ này nữa, thủ pháp luyện chế hồ lô này còn khá đơn giản, để ta tinh luyện lại thêm một ít để ngươi có thể tiền vào tu luyện về sau.”
“Đa tạ chủ nhân!” Hạt Nhi tỏ vẻ vui mừng.
Sau khi sử dụng một khỏa đan dược để khôi phục Pháp lực đầy đủ như trước, hắn liền ngồi xuống điều tức tại chỗ tiếp đó bắt đầu tế luyện hồ lô màu đen.
…
Tầm nửa ngày sau, khi rời khỏi mật thất, có thể thấy được vẻ mặt Liễu Minh tràn đầy vẻ hài lòng. Trong tay hắn là một chiếc hồ lô đen kịt với vô số hoa văn màu xanh lá giống như vòng tuổi. Trải qua một phen luyện chế, kích thước của nó đã thu nhỏ một nửa so với ban đầu nhưng không gian bên trong đã thình lình mở rộng thêm chừng hai ba trăm trượng. Hắn thấy vậy còn đặc biệt ngăn cách nơi này thành hai phần để sau khi mang Phi Nhi trở về từ Cửu U có thể đưa nó tiến vào ‘hồ lô Hóa Âm’.
‘Hồ lô Hóa Âm’ là tên mà Liễu Minh đặt cho vật trên tay. Tuy vẫn không biết chất liệu của nó nhưng mà trải qua một phen luyện chế, hắn phát hiện đồ vật này có tác dụng chuyển hóa một ít khoáng thạch cùng tài liệu thuộc tính Âm thành Âm khí vô cùng tinh thuần. Liễu Minh đã thử ném một ít thân thể Minh thú vào hồ lô. Không đến nhất thời nửa khắc, những vật này liền bị tiêu hóa sạch sẽ, biến thành từng cỗ Âm khí. Năng lực này cũng không phải tác dụng của cấm chế bên trong hồ lô mà chính do bản thân tài liệu của nó tạo thành. Điều này khiến cho họ Liễu càng thêm cảm thấy hứng thú. Hắn quyết định sau khi trở lại đại lục Trung Thiên sẽ dành thời gian điều tra lai lịch của chất liệu tạo thành hồ lô.
Đúng vào lúc này, cửa lớn tiểu viện liền bị đẩy ra.
“Minh đại ca!” Càn Như Bình bước nhanh từ bên ngoài vào.
“Truyền Tống trận đã có manh mối gì sao?” Liễu Minh thấy vậy khẽ gật đầu.
“Muội đã kiểm tra cẩn thận. Người bố trí trận pháp này so với ta còn lợi hại hơn. Toàn bộ đại trận không có bao nhiêu địa phương có thể cải tiến. Bất quá Muội đã có cách để sửa chữa những vị trí bị hư hỏng. Nhưng điều này thật ra lại không giúp ích gì lắm. Nếu như không đồng thời sửa lại Truyền Tống trận bên kia, chúng ta không thể rút ngắn chu kỳ hồi phục của toàn bộ đại trận.” Càn Như Bình có chút ảo não.
Liễu Minh thoạt tiên khẽ cau mày sau đó chậm rãi lên tiếng an ủi:
“Không cần bận tâm, một trăm thì một trăm năm, chúng ta vẫn có thể đợi được. Hơn nữa trong lúc này, nói không chừng có thể tìm ra biện pháp khác để trở về đại lục Trung Thiên chứ không nhất định phải dùng Truyền Tống trận kia.”
“Đúng rồi, việc sửa chữa trận pháp đòi hỏi một ít tài liệu trân quý, không biết Minh ca có sẵn trong tay hay không?” Càn Như Bình miễn cưỡng nhẹ gật đầu, sau đó báo lên vài loại tài liệu cần thiết.
“Cũng may những thứ này ta đều có sẵn ở đây.” Sau khi suy nghĩ một chút Liễu Minh liền phất tay lấy ra một viên Tinh Thạch màu đen, một khối tinh quáng lấp lánh kim quang cùng tài liệu Yêu thú màu lửa đỏ để đưa cho Càn Như Bình.
Đột nhiên, khi thần thức quét qua một phiến đá màu xanh nằm khuất tại một góc túi Tu Di, hắn liền tỏ ra giật mình. Đây là vật hắn thu được dưới mặt đất tại sơn mạch Thanh Tang trong đại chiến Minh Trùng lúc trước.
“Đúng rồi, Như Bình, muội nhìn qua vật này giúp ta một chút.” Liễu Minh đặt phiến đá màu xanh lên bàn.
“Đây là?” Vừa nhìn qua văn trận bên trên phiến đá, thân thể mềm mại của Càn Như Bình đã trở nên cứng đờ, hai mắt tỏa sáng trực tiếp ngồi xuống nghiên cứu kỹ càng vật đặt trên bàn.
Nửa ngày sau, Càn Như Bình mới ngẩng đầu, nghiêm túc nói với Liễu Minh:
“Văn trận này hẳn là một loại pháp trận Truyền Tống vô cùng cổ xưa. Có điều quy tắc bố trí của những thứ này vô cùng kỳ quái, muội muốn nghiên cứu thêm một thời gian rồi mới trả lời chính xác tác dụng của nó.”
“Quả nhiên là Truyền Tống trận, khi thu được thứ này ta đã cũng dự đoán như vậy.” Sau khi giật mình thì thào tự nói một câu, Liễu Minh mới kể lại sơ lược quá trình thu được phiến đá này.
“Thì ra là thế, hẳn là khi thu lấy phiến đá này, Minh ca đã sử dụng lực lượng quá lớn từ đó tạo thành một ít đứt gãy bên trên bề mặt của nó.” Càn Như Bình tỏ ra giật mình.
“Muội có thể sửa được không? Nếu như thứ này quả thật chính là một loại pháp trận truyền tống, nói không chừng chúng ta có thể tìm được phương pháp quay về đại lục Trung Thiên.” Liễu Minh tỏ vẻ suy tư.
“Muội sẽ gắng sức một phen.” Càn Như Bình gật đầu đáp lời sau đó sử dụng hai tay bưng lấy phiến đá rồi mới cáo từ rời đi.
Nhìn thấy bộ dạng nôn nóng cùng hưng phấn của cô gái này, Liễu Minh liền mỉm cười sau đó tiêu sái quay về phòng ngủ của mình.