Liễu Minh tự nhiên không thèm quan tâm chuyện này, lúc này từ trong lòng móc cái áo da ném qua.
Tiễn đông chủ tiếp được và mở ra xem xét bên trong, lại gật đầu vẫy tay một cái.
Thị nữ tướng mạo xinh đẹp đi lên phía trước.
Tay áo Liễu Minh run lên liền thu ba bảo vật trên khay vào trong người.
Sau một chén trà Liễu Minh lại lần nữa đi ra ngoài đại sảnh, tên tu luyện
giả họ Nam mang mũ vành rộng được tên bồi dẫn vào, vừa vặn đi tới trước
mặt.
Sau khi hắn nhìn thấy Liễu Minh thì thân hình cũng hơi dừng lại.
- Vừa rồi đa tạ đạo hữu tương trợ, nếu không Nam mỗ không cách nào đạt
được cơ quan chiến giáp. Nhưng mà Nam mỗ không thích nhận ân huệ của
người ta, ngày sau đạo hữu có cần chế tác cơ quan khí cụ thì đem thẻ tre này tới chỗ của ta.
Bỗng nhiên tu luyện giả họ Nam mở miệng nói ra, tay áo khẽ động, một thẻ tre vàng nhạt bay về phía Liễu Minh.
- Đã như vậy, từ chối là bất kính rồi.
Liễu Minh nghe vậy mặc dù có chút ngoài ý muốn, nhưng mà hắn tự nhiên không
bỏ qua chỗ tốt ngoài ý muốn rồi, một tay bắt lấy thu thẻ tre vào trong
tay, sau đó tránh qua cho đối phương đi tới.
Thời điểm quay lại
chỗ ngồi lần nữa, trên bệ đá đã nhiều ra bốn gã Linh Đồ mang mặt nạ dữ
tợn, hơn nữa còn đứng sau bệ đá còn có một nữ nhân tuyệt sắc tay nâng
một cái bình nhỏ vàng kim cẩn thận từng chút đi lên đài cao.
Miện lão tiếp nhận bình nhỏ vàng nhạt này, thần sắc nghiêm nghị nhìn qua người dưới đại điện, nói:
- Kế tiếp chính là vật phẩm cuối cùng của bán đấu giá ngày hôm nay, cũng
là vật phẩm áp trục có giá trị cao nhất, tin tưởng có không ít đạo hữu
đã sớm nghe được tiếng gió rồi. Không sai, nó chính là Thiên Tinh chân
sát mà Bách Linh Cư tốn hao vô số tâm huyết mới có được. Mà chân sát này cực kỳ quý hiếm dị thường, thậm chí số lần nó xuất hiện trên Vân Xuyên
đại lục không quá năm ngón tay. Dùng chân sát này cô đọng cương khí,
chẳng những công kích và phòng ngự có hiệu quả tuyệt hảo, càng có thể
câu thông với sao trời ban đêm. Do đó hiệu quả phụ trợ tu luyện có tác
dụng không tưởng tượng nổi.
Lão giả vừa nói xong lời này thì hít sâu một hơi mở nắp bình màu vàng nhạt ra, sau đó dùng pháp lực thúc dục đáy bình.
"Phốc" một tiếng!
Trong miệng bình có hào quang màu vàng bắn ra ngoài, sau khi vây quanh bình
nhỏ một hồi thì ở gần bình có không ít kim quang chớp động, giống như
ngôi sao đầy trời mở ảo cực kỳ diễm lệ.
- Đây chính là Thiên Tinh chân sát. Quả nhiên bất phàm!
Có biết rõ vật phẩm đấu giá cuối cùng chính là Thiên Tinh chân sát, bọn họ gắt gao nhìn chằm chằm vào dị tượng trên bệ đá, thì thào tự nói.
Về phần những người không biết chuyện càng trợn mắt há hốc mồm, líu lưỡi không thôi.
Lúc trước trong đại điện lúc này vẫn còn có vài người thờ ơ không quan tâm, hiện tại tinh thần của bọn họ đại chấn. Tràn đầy lửa nóng nhìn chằm
chằm vào bình nhỏ trên đài.
- Tốt rồi, chuyện khác lão phu không
cần noi thêm, một phần Thiên Tinh chân sát, giá quy định hai mươi vạn
tinh thạch, mỗi một lần tăng giá không được ít hơn năm ngàn tinh thạch!
Miện lão đợi tới khi bạo động bình tĩnh lại thì mới dùng thu hồi kim quang quanh bình nhỏ, không chút hoang mang nói ra.
- Hai mươi mốt vạn!
Một người bao phủ trong trườn bào màu xám nhàn nhạt nói ra.
- Hai mươi ba vạn!
Một người mang mặt nạ khác tắc không chút do dự tăng thêm hai vạn.
- Hai mươi bốn vạn!
Một âm thanh cực kỳ âm trầm vang lên, không ngừng phiêu đãng trong đại sảnh, giống như quỷ mị.
- Hừ, thêm một chút như thế này thì tới bao giờ mới chấm dứt đây, lão phu ra ba mươi vạn linh thạch, xem ai còn dám tranh với ta.
Một âm thanh già nua vang lên.
Giá tiền này vừa ra chẳng những vô số người trong đại điện hai mắt đăm đăm, ngay cả mấy người ra giá cũng chấn động.
Trong lúc nhất thời cả đại sảnh im ắng.
...
Nửa canh giờ sau Liễu Minh một thân một mình xuất hiện trên đường phố vắng
vẻ, hai bên trừ mấy cửa hàng gia đình củ nát thì cả con đường không có
quá nhiều người đi lại.
Nhưng hắn không thèm quan tâm mà chậm rãi đi lại trên con đường, hơn nữa sau khi rẽ đông rẽ tây thì bỗng nhiên đi vào một con hẽm trống không.
Ánh mắt Liễu Minh nhìn quét ba con hẽm xong. Bỗng nhiên cũng không quay đầu lại nói một câu.
- Ở trên đấu giá hội ra ngoài đạo hữu vẫn đi theo ta. Tu vi của ta và
ngươi chẳng qua là tám lạng nửa cân mà thôi, thực cho rằng có thể giấu diếm được tai mắt Kiền mỗ sao?
- Hừ! Quả nhiên ngươi là Kiền
tiên sinh thanh danh nổi như cồn của Bách Linh Cư gần đây! Nếu là như
vậy thiếp thân cũng muốn nói một câu. Vì sao phải phá hư chuyện tốt của
ta trên đấu giá hội?
Bỗng nhiên lối nhỏ sau lưng Liễu Minh có một bóng người xuất hiện, một thân tài ảnh thon dài vô thanh vô tức hiện ra.
- Thì ra là Hồ tiên tử, còn tưởng rằng người đi theo là tên kia đấy.
Liễu Minh nhàn nhạt trả lời một câu, sau đó quay trở lại.
Chỉ thấy cách sau lưng hắn không xa có một người mang khăn lụa màu trắng
che đầu, đầu đầy châu ngọc, hai mắt của nàng lộ ra sát khí, đang lạnh
lùng nhìn qua hắn.
Tuy nửa gương mặt của nàng ta bị cái khăn che
chắn lại, nhưng mà hai mắt long lanh và lông mày lá liễu hẳn là thiếu
phụ tuyệt sắc, lại hơi quen thuộc làm cho Liễu Minh có chút ngẩn ngơ,
không khỏi hồ nghi nhìn qua nàng ta.
- Không nghĩ tới Kiền tiên sinh trong truyền thuyết lại còn là một gã háo sắc!
Thiếu phụ che mặt thấy tình hình này thì trong nội tâm giận dữ, âm thanh càng lạnh hơn nữa.
- Ah, Hồ đạo hữu vừa mới nói cái gì! Thật có lỗi, Kiền mỗ vừa rồi chợt
phát hiện đạo hữu giống một người, cho nên có chút thất thần.
Lúc này Liễu Minh mới từ trong thất thần khôi phục tinh thần lại, bỗng nhiên cười lên ôm quyền nhìn qua nàng.
- Giống một người? Kiền đạo hữu cho rằng chuyện đó thiếp thân còn tin
tưởng sao? Tính toán, việc này không nói trước, câu hỏi của ta lúc trước đạo hữu còn chưa trả lời đấy!
Hồ Xuân Nương có chút bán tín bán nghi nhưng thần sắc hòa hoãn vài phần.
- Có cái gì có thể nói đây? Kiền mỗ nhìn trúng mấy món cơ quan vật phẩm kia, tự nhiên thấy thích thì mua mà thôi. Đạo hữu có nghi vấn gì không?
Liễu Minh khẽ cười một tiếng trả lời.
- Cho dù Kiền đạo hữu là vô tâm, nhưng làm như thế là phá hỏng đại sự của ta, tính như thế nào đây?
Hồ Xuân Nương hừ một tiếng.
- Vậy cũng không có biện pháp! Hồ tiên tử chỉ có thể trách mình vận khí
không tốt. Nhưng nếu như Tiên Tử còn cảm thấy lòng còn không vui, chúng
ta cũng chỉ có đánh nhau một hồi, dù sao đối với tán tu như chúng ta mà
nói tự nhiên nắm đấm lớn chính là đạo lý.
Liễu Minh cười hắc hắc nói ra.
- Tốt, thiếp thân cũng muốn biết được bản lĩnh chân chính của Kiền tiên
sinh. Không biết các hạ lúc lúc nào có rảnh cùng luận bàn với ta đây.
Thiếu phụ thấy tình hình này thì sinh nghi trong lòng, nhưng trên mặt không lộ ra chút nào.
- Nếu hôm nay đã có chuyện không vui, vậy thì chọn hôm nay đi. Đương
nhiên là nơi đây không thích hợp động thủ rồi, không bằng ra đỉnh núi ở
phía tây cách Huyền Kinh vài dặm đi. Kiền mỗ đi trước, xin đợi đại giá
tới sau.
Liễu Minh cười ha ha rồi thân hình khẽ động đón gió bay ra ngoài.
Hồ Xuân Nương cả kinh, nhưng cuối cùng vẫn nhìn qua Liễu Minh rời khỏi đường phố đi ra hướng tây của Huyền Kinh.
- Tốt, ta ngược lại muốn nhìn ngươi là yêu ma quỷ quái như thế nào, cũng dám lớn mật như thế!
Gương mặt của thiếu phụ dưới khăn lụa âm tình bất định nói một câu, cuối cùng vẫn giậm chân đi theo.
Mấy phút sau bên ngoài cửa tây Huyền Kinh.
Liễu Minh cùng Hồ Xuân Nương đang đứng đối mặt nhau.
- Nếu tỷ thí thì phải có tiền đặt cược. Nếu thiếp thân thắng thì Kiền đạo hữu phải đem vài món cơ quan kia đưa ra đây. Trái lại đạo hữu nếu đạo
hữu thắng thì ta sẽ hai tay dâng Hỏa Nguyên chân sát ra.
Hồ Xuân Nương lạnh như băng nhìn qua Liễu Minh một lúc rồi lấy cái bình nhỏ màu đỏ ra, cầm nó trong tay.
- Hỏa nguyên chân sát! Thì ra một phần trong đó rơi vào trong tay của
Tiên Tử, trách không được tranh đoạt cơ quan chiến giáp sau đó lại vô
lực. Vật ấy xác thực đáng giá vài món vật phẩm của ta, định như vậy đi.
Ánh mắt của Liễu Minh lóe lên, sau đó là ngưng trọng đối đãi.
- Rất tốt, vậy cũng cho Kiền đạo hữu nhìn Điệp Vũ đại pháp thành danh của ta một chút.
Hồ Xuân Nương nói xong đem bình nhỏ thu trở về, hai tay áo rũ xuống, lại bỗng nhiên nổi lên hào quang màu xanh.
Những vòng ánh sáng bảo vệ này nhanh chóng kết lại thành vòng, càng ngày càng nhiều, trong nháy mắt tràn ngập non nửa hư không.
Liễu Minh thấy vậy, hai mắt của hắn nhíu lại.
Bỗng nhiên trong miệng Hồ Xuân Nương quát lớn một tiếng, tất cả quang đoàn quay tít hóa thành một con bướm năm màu, cánh của nó hơi run lên, nhanh chóng hóa thành điệp ảnh đầy trời lao thẳng về phía Liễu Minh.
Cùng lúc đó thân hình thiếu phụ uốn éo, hoàn toàn dung nhập vào trong thân
ảnh hồ điệp, rốt cuộc không nhìn ra bóng dáng của nàng.
Trong nội tâm Liễu Minh rùng mình, tay của hắn lúc này bấm pháp quyết, lập tức
trước người xuất hiện ánh sáng màu xanh, bảy tám đạo lưỡi đao gió bắn
thẳng ra ngoài.
"Đương" "Đương" vài tiếng.
Mấy lưỡi đao gió vừa đánh trúng đã chui vào trong người hồ điệp, lúc này lại bị bắn ngược trở về.
Liễu Minh thấy vậy thì không nói hai lời, tay áo của hắn run lên, lại từ đó bắn ra mấy viên hỏa cầu đỏ thẫm.
"Oanh" "Oanh" vài tiếng.
Hỏa cầu còn chưa tới gần điệp ảnh đã bị mấy đạo hàn quang bên trong đánh nát.
Sắc mặt Liễu Minh trầm xuống, bỗng nhiên hắc khí bên ngoài thân sáng lên, lập tức hóa thành một xúc tu mùa đen.
Đúng lúc này đột nhiên điệp ảnh cuốn tới, giống như mơ mộng bao phủ Liễu Minh vào trong đó.
Xúc tu màu đen của Liễu Minh lúc này lại biến thành hào quang bảo vệ, hắn
lạnh lùng nhìn qua điệp ảnh ở bốn phía, hai mắt của hắn có tinh quang
chớp động không thôi, đột nhiên trong tay của hắn nhiều ra tiểu kiếm màu xanh.
Bỗng nhiên điệp ảnh sau đó có chút ngưng tụ lại, bỗng nhiên bị chém thành hai nửa, tất cả có một đạo hàn quang chém tới.
"Đương" "Đương" hai tiếng.
Cổ tay của Liễu Minh run lên, hai đạo kiếm khí màu xanh chém ra ngoài, lại chuẩn xác chém lên hai đạo hàn quang kia.
Sau đó hắn quát khẽ một tiếng, đoản kiếm trong tay khẽ bay múa, bỗng nhiên
bộc phá vô số kiếm khí màu xanh ra ngoài, hóa thành một đạo trăng tròn
màu xanh bắn lên trời.