Ma Thiên Ký

Chương 34: Q.1 - Chương 34: hôi thị




"Ra là pháp thuật đã có chút thành tựu! Thảo nào ngày ấy lúc tu luyện thuật Phong Nhận này, trong lòng bỗng nhiên sáng tỏ thông suốt, chẳng những tốc độ phóng ra tăng lên khá nhiều, mà uy lực còn tăng thêm ba thành. Tuy nhiên tu luyện loại pháp thuật này, hoàn toàn phải lần lượt tập trung tinh thần tu luyện mới có thể thành công. Hiện giờ đã có chút thành tựu, chắc chắn còn có cảnh giới đại thành. Mà trên phương diện này, đệ tử chín Linh Mạch chỉ sợ cũng giống như đệ tử ba Linh Mạch bình thường, không có được bao nhiêu ưu thế. Trái lại thiên phú nhất tâm nhị dụng của ta có thể luân phiên tu luyện pháp thuật, sẽ chiếm ưu thế cực lớn trên phương diện tu luyện pháp thuật." Liễu Minh tự nói một mình, trên mặt vừa có chút khó hiểu, lại vừa có chút hưng phấn.

Hôm nay trong nhiều đệ tử cũ như vậy, mặc dù cũng có người tu luyện pháp thuật tới cảnh giới đại thành, nhưng số lượng tuyệt không vượt quá mười ngón tay, hơn nữa phần lớn đều là Phong Nhận Hỏa Đạn, … các loại pháp thuật đơn giản nhất.

Về phần những thuật có đẳng cấp hơi cao một chút như Băng Trùy, Viêm Xà, … lại không thấy có bất kỳ người nào tu luyện tới cảnh giới đại thành.

Ngẫm lại điều này cũng không có gì kỳ quái!

Phần lớn pháp thuật đẳng cấp cao đều thi pháp rất phức tạp, Pháp lực cần thiết lại hơn xa pháp thuật cấp thấp, luyện tập đương nhiên cũng cực khổ gấp bội.

Đương nhiên quan trọng nhất vẫn là phần lớn đệ tử đều dùng thời gian vào việc tu luyện công pháp và Pháp lực của bản thân, hiếm có người quá coi trọng pháp thuật mà mình tu luyện

Dù sao chỉ có tu vi cảnh giới tiến giai, mới là cơ sở nhất, mới có thể trở thành Linh Sư như nho sinh họ Khuê, sư thúc Chu Xích, theo đó mà thọ nguyên tăng nhiều, có được càng nhiều khả năng.

Còn đối với Liễu Minh, nếu không có thiên phú nhất tâm nhị dụng, chỉ sợ cũng sẽ chọn như thế. Nhưng hiện giờ nếu hắn đã biết rõ thiên phú của mình có thể có được lợi ích thật lớn trên phương diện này, kẻ một lòng truy cầu thực lực bản thân như hắn đương nhiên sẽ nghiêng về một vài lựa chọn khác.

Pháp thuật đẳng cấp cao quá phức tạp còn khó nói, nhưng tối thiểu pháp thuật đơn giản như Phong Nhận này, hắn định sau này sẽ dành thêm chút thời gian để luyện tập, xem xem có thể có thu hoạch khác hay không.

Liễu Minh đứng trong tiểu viện suy nghĩ một hồi, sau đó bèn tiến vào trong phòng tu luyện, khoanh chân ngồi xuống.

Hắn do dự một chút rồi lấy ra cây Tĩnh Tâm Hương vừa mới nhận được từ trong tay áo, một ngón tay bùng lên ngọn lửa đốt hương, sau đó cắm vào mặt đất cạnh đó.

Theo một luồng khói xanh lượn lờ bay lên, một mùi hương có chút quái dị tràn ngập căn phòng.

Liễu Minh hít sâu một hơi, sau đó liền nhắm mắt nhập định.

Giờ phút này, trong đầu hắn hiện lên từng chuỗi văn tự khẩu quyết màu xám, đúng là pháp quyết tu luyện "Luyện Hồn Tác" kia.

Mặc dù hắn đã trả cuốn sách da ghi lại pháp quyết về Tàng Kinh Các tư lâu, nhưng những văn tự ghi lại phía trên đã được hắn nhớ kỹ trong đầu, một chữ cũng không quên.

Trước kia hắn vội vàng tìm hiểu qua một lần, nhưng sau khi biết diều kiện tu luyện bắt buộc phải có tu vi Linh Đồ sơ kỳ, lập tức từ bỏ không nghiên cứu nữa.

Hiện giờ đã có Tĩnh Tâm Hương phụ trợ, ý định của hắn là tìm hiểu luôn một lần đến khi nào thấu triệt bí thuật này mới thôi.

Thời gian từng ngày trôi qua, Liễu Minh ở trong phòng năm ngày năm đêm, không bước ra khỏi phòng một bước.

Sáng sớm ngày thứ sáu, hai mí mắt hắn cuối cùng cũng khẽ động, hai mắt mở ra, trên mặt tràn đầy vẻ mệt mỏi.

"Thì ra muốn tu luyện Luyện Hồn Tác này phải tế luyện Âm hồn còn sống tại chỗ mới có thể thành công. Nếu ta nhớ không lầm, trong tông có một chỗ chuyên môn nuôi dưỡng Âm hồn là ‘Hồn Đàm’, chỉ cần giao nộp một lượng điểm cống hiến nhất định là có thể đi vào trong thu lấy Âm hồn trong một thời gian nhất định. Ngoài ra, trong tông còn có một chỗ gọi là ‘Hôi thị’, là địa điểm các đệ tử trong tông tiến hành trao đổi mua bán các loại đồ vật, nói không chừng cũng có người bán ra Âm hồn. Trên người mình hiện giờ một điểm cống hiến cũng không có, đương nhiên phải chọn biện pháp phía sau a."

Liễu Minh nhanh chóng suy nghĩ một lần, sau đó đã có quyết định, tuy nhiên trước đó đương nhiên hắn còn phải ngủ say một giấc cái đã.

Sáng sớm ngày hôm sau, Liễu Minh vội vàng cưỡi mây rời khỏi chỗ ở.

Dựa theo đánh dấu trên địa đồ mà Lý Tông tặng, hắn bay thẳng tới một địa điểm khác.

Ngoài rìa sơn mạch Man Quỷ Tông, một khu rừng trúc nhỏ không chút hấp dẫn lọt thỏm giữa hai ngọn núi.

Thỉnh thoảng lại có một vài đệ tử nội môn bay lên bay xuống trên một mảnh đất trống lớn giữa rừng trúc.

Liễu Minh điều khiển đám mây xám dưới chân hạ xuống khu rừng trúc, sau đó mới dùng ánh mắt tò mò bắt đầu đánh giá xung quanh.

Chỉ thấy bốn phía mảnh đất trồng này không ngờ lại có nhiều gian hàng đơn sơ lớn nhỏ, đằng sau mỗi gian hàng là một tên đệ tử Man Quỷ Tông, trong đó hơn phân nửa đều là đệ tử nội môn, nhưng cũng có một vài người mặc quần áo và trang sức của đệ tử ngoại môn.

Còn lại là một số người đi tới trước những gian hàng này hoặc là cầm lên mấy thứ đồ vật quan sát, hoặc là trực tiếp cò kè mặc cả cùng chủ nhân gian hàng, khiến cho Liễu Minh nhớ tới hình ảnh mơ hồ về một phiên chợ nào đó trong thế tục.

Liễu Minh ổn định lại tâm thần, sau đó cũng học theo những người khác chậm rãi đi qua phía trước những gian hàng, cũng ngẫu nhiên cầm lên một vật nào đó xem xét một chút.

Những đồ vật bày trên những gian hàng này có đủ loại từ đan dược Phù Lục đến tài liệu Phù Khí, xem ra loại nào cần cũng có.

Nhưng lại càng nhiều những đồ vật kỳ lạ cổ quái, đến nghe hắn cũng chưa từng nghe nói qua, ví dụ như cái gì mà "Độc Thứ Huyết Thi Phong", "Linh Vũ Thực Thi Thứu", "Tinh Huyết Bách Niên Ngư Yêu"…

Mà Âm hồn mà hắn muốn tìm kiếm, với tư cách một loại tài liệu thường dùng, Liễu Minh đều thấy mấy gian hàng có bán, tuy nhiên sau khi hỏi giá cả một chút, lại khiến cho hắn bó tay không biết làm sao.

Một Âm hồn phẩm chất thấp có giá mười viên Linh Thạch, phẩm chất bình thường ba mươi viên Linh Thạch, về phần phẩm chất cao trở lên căn bản không thấy bán, trái lại có chủ quán tỏ vẻ sẵn sàng bỏ ra Linh Thạch thu mua loại Âm hồn này.

Liễu Minh mặc dù xấu hổ vì trong túi rỗng tuếch, nhưng cuối cùng cũng biết được cái gọi là ‘Âm hồn’ có dáng vẻ ra sao, hơn nữa cũng nghe được một vài chuyện liên quan.

Phần lớn những Âm hồn này được chứa bên trong bình sứ nào đó được Phù Lục đặc chế phong ấn lại, sau khi vừa mở nắp bình ra sẽ hóa thành một luồng khí đen từ trong đó chui ra, có thể biến thành mặt Quỷ, đầu Hổ, sương mù, … đủ loại hình dáng.

Mà thủ đoạn công kích của Âm hồn, trừ chiêu đưa hàn khí băng lạnh thấu xương của bản thân ra ngoài lại chỉ có thể thi triển một vài huyễn thuật đơn giản, có khả năng ảnh hưởng tới thần trí người ta trong một phạm vi nhất định.

Nói tóm lại, Âm hồn cũng không tính là một loại Quỷ vật chính thức, mà một thứ không hề có ý thức sinh ra từ trong Âm khí, phát động công kích thường thường cũng là một loại phản ứng vô thức mà thôi.

Cho nên để bắt được một Âm hồn phẩm chất thấp cũng không phải là chuyện quá mức khó khăn.

Tuy nhiên nếu đổi lại là Âm hồn phẩm chất cao thì lại có khác biệt vô cùng lớn.

Đầu tiên, loại Âm hồn có phẩm chất này cực kì thưa thớt, trong một trăm con mới có thể ra đời một con, hơn nữa phần lớn lại tiềm phục ở nơi có Âm khí dày đặc, không thích ra ngoài hoạt động, cho nên việc tìm được chúng rất khó.

Hơn nữa ngoài hai loại thủ đoạn công kích đã nói phía trên, Âm hồn phẩm chất cao còn có được năng lực chạy trốn khi gặp nguy hiểm, khiến cho việc bắt được nó đã khó còn khó hơn. Trong truyền thuyết còn có Âm hồn cực phẩm tồn tại, nhưng đây cũng chỉ là một tin đồn mà thôi, chưa ai từng gặp qua.

Đương nhiên những Âm hồn này, tất cả đều do đệ tử nội môn tiêu phí điểm cống hiến bắt được ở Hàn Đàm, cho nên giá bán mới cao như vậy.

Liễu Minh nghe Đông một lần, hỏi Tây một lượt, sau một hồi nghe ngóng cũng đã nắm rõ được tình hình, cuối cùng cắn răng một cái, vẫn phải bỏ ra mười viên Linh Thạch mua một Âm hồn phẩm chất thấp làm tiêu chuẩn để khi trở về sẽ nghiên cứu một phen.

Âm hồn đã tới tay, Liễu Minh đang định cưỡi mây rời đi, chợt nghe một giọng nói dịu dàng của nữ tử truyền tới từ sau lưng.

"Ồ, đây không phải Bạch sư đệ ư!"

Liễu Minh nghe xong lời này, hơi giật mình, quay người nhìn lại, chỉ thấy sau lưng chẳng biết lúc nào đã xuất hiện hai người một nam một nữ.

Người nam là một thanh niên mặc áo lam chừng hai mươi mốt hai mươi hai tuổi, hai hàng lông mày dài nhỏ, thần sắc lãnh khốc. Người nữ thì là một thiếu phụ mặc quần áo trắng, chạc tuổi người nam, khuôn mặt xinh đẹp, mặt mày tươi cười, không ngờ lại là Mục Tiên Vân Mục gia mà hắn đã gặp mặt một lần trong nghi thức Khai Linh năm đó.

"Ra là Mục sư tỷ, tiểu đệ có lễ." Mặc dù cảm thấy hơi bất ngờ, nhưng Liễu Minh vẫn ôm quyền nói.

"Bạch sư đệ, lúc trước ngươi đã đồng ý tới thăm chỗ ta một chút đấy. Nhưng nửa năm qua, sư tỷ không hề thấy Bạch sư đệ ngươi tới tông môn lần nào." Mục Tiên Vân hé đôi môi son đỏ thắm, cười cười nói.

"Khụ ... Mục sư tỷ chớ trách, tiểu đệ và mấy vị sư đệ sau khi nhập môn, vẫn chịu lệnh cưỡng chế phải tu luyện trong núi, luôn không có thời gian rảnh rỗi. Vị sư huynh này là ..." Liễu Minh hàm hồ ứng đối hai câu, sau đó liền nhìn về phía thanh niên lãnh khốc bên cạnh.

"Âm Sát Sơn, Đỗ Hải." Thanh niên trả lời ngắn gọn, trên mặt không lộ ra chút cảm xúc nào.

"Thì ra là sư huynh thuộc chi Âm Sát." Liễu Minh nghe vậy, sắc mặt hơi đổi.

Trong rất nhiều chi của Man Quỷ Tông, Âm Sát vẫn luôn luôn được xếp vào ba thế lực mạnh mẽ đứng đầu, hơn nữa đệ tử chi này luôn luôn có quan hệ không tốt với Cửu Anh Sơn.

"Bạch sư đệ không cần lo lắng, Đỗ sư huynh là hảo hữu nhiều năm của sư tỷ ta, sẽ không bởi vì quan hệ giữa các chi mà ảnh hưởng tới việc kết giao của chúng ta. Đúng rồi, Bạch sư đệ lần này tới ‘Hôi thị’ muốn mua vật gì vậy, ta cũng quen biết một vài hảo hữu ở đây, nói không chừng sẽ giúp đỡ sư đệ được một chút đấy." Mục Tiên Vân giải thích hai câu, sau đó vừa cười vừa hỏi.

"Đa tạ ý tốt của Mục sư tỷ, nhưng ta đã mua xong rồi, sẽ không phiền tới Mục Sư tỷ." Liễu Minh nhanh chóng suy nghĩ, sau đó lựa lời từ chối.

"Nếu đã như vậy, sư tỷ sẽ không miễn cưỡng. Đúng rồi, gần đây sư đệ có cân điểm cống hiến không?" Mục Tiên Vân vốn hơi bất ngờ, nhưng thần sắc lập tức bình thường trở lại, hỏi.

"Điểm cống hiến?" Liễu Minh nghe xong, trong lòng hơi động.

"Đúng vậy. Gần đây ta, Đỗ sư huynh, còn có mấy vị hảo hữu khác chuẩn bị nhận một nhiệm vụ trọng yếu, nhưng lại thiếu mất hai người. Nếu sư đệ có hứng thú thì có thể tham gia với chúng ta." Mục Tiên Vân nói không cần suy nghĩ.

"Nếu là nhiệm vụ trọng yếu, sư đệ mới nhập môn không quá nửa năm, đến lúc đó chỉ sợ không giúp được việc gì. Hơn nữa nếu thành công thì điểm cống hiến phải phân phối ra sao đây!?" Ánh mắt Liễu Minh chớp động vài cái, sau đó chậm rãi trả lời.

"Sư đệ yên tâm, nhiệm vụ lần này rất đặc biệt, kỳ thật cũng không quan trọng tu vi, chỉ có nhiều người nhiều tay mới an tâm là không thất bại. Về phần điểm cống hiến ư, nếu cùng nhận nhiệm vụ, đương nhiên tất cả đều sẽ chia đều." Thiếu phụ nhận thấy rung động của Liễu Minh, lúc này mới giải thích rõ hơn một chút.

"Được, nếu như không có nguy hiểm, lại không quan trọng tu vi. Vậy phần tiểu đệ một chân." Liễu Minh suy nghĩ hồi lâu, cảm thấy nhiệm vụ vừa có thể mở mang kiến thức lại vừa có chút điểm cống hiến không dễ tìm, lập tức gật đầu đồng ý.

"Quyết định của sư đệ cực kỳ sáng suốt. Loại nhiệm vụ cần nhiều người này là thích hợp nhất với đệ tử mới nhập môn như sư đệ. Vậy ba ngày sau, sư đệ hãy tới tầng hai Chấp Sự Đường, mấy người chúng ta sẽ cùng nhau tới đó để nhận nhiệm vụ." Mục Tiên Vân nghe vậy, trên mặt hiện lên vẻ quyến rũ, cười nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.