Ngày hôm sau đột nhiên Liễu Minh không hiểu biến mất khỏi thôn này.
Ngay từ đầu việc này tự nhiên làm cho toàn bộ gia đình trong thôn bạo động,
nhưng mà sau liên tục mấy tháng không thấy tung tích của Liễu Minh,
người trong thôn cũng dần dần ít người hỏi, cuối cùng người trong thôn
cũng quên mất thanh niên mất trí nhớ này.
Tuy Trương Nha ngay từ
đầu rất quan tâm tới chuyện của "Liễu Danh", nhưng qua một thời gian cái tên "Liễu Danh" cũng bắt dầu mơ hồ trong tâm trí của nàng.
Qua
hơn nửa năm Trương Hùng rốt cục đồng ý gã nàng cho một đại gia đinh
trong huyện thành, thời điểm cuối năm diễn tấu sáo và trống mang nàng về huyện thành.
Chú rễ là một thanh niên tuấn tú tao nhã, cho dù là gia cảnh hay tướng mạo đều hơn xa "Liễu Danh", hơn nữa sau hôn sự lại
ân cần săn sóc Trương Nha, vô cùng yêu thương, làm cho nàng triệt để
chìm đắm trong sinh hoạt ân ái, chỉ cảm thấy đời minh không còn gì tiếc
nuối.
Mà bóng dáng của "Liễu Danh" từ nay về sau triệt để biến mất khỏi tâm trí của nàng.
Sang năm thứ hai, rốt cuộc Trương Nha đã có thai, hơn nữa trải qua lang trung chuấn đoán thì hoài thai là một bé trai.
Kể từ đó gia đình nhà phu quân đại hỉ, từ trên xuống dưới càng yêu thương
nàng hơn, phu quân của nàng sớm tối tương bồi, mà hắn thỉnh thoảng nghị
luận sinh hoạt ngày sau vô cùng khoái hoạt.
Nửa năm sau, nàng rốt cuộc sinh ra bé trai mập mạp, lúc này cả gia đình chúc mừng.
Một ngày này Trương Nha đang ngồi trên ghế đá đình viện, nhìn qua phu quân
đang đùa giỡn với ái tử mặt như trăng rằm, chỉ cảm thấy cuộc đời này
không còn gì tiếc nuối.
Bỗng nhiên bên ngoài thành có tiếng hét thảm. Sau đó có người kinh hô "Có cường đạo vào thành", sau đó là tiếng kêu thảm thiết.
Tướng công của Trương Nha cả kinh. Vội vàng đứng dậy muốn chạy ra ngoài nhìn
xem, ngoài cửa lớn của đình viện có một tên gia đinh kinh sợ chạy vào.
Vừa muốn há miệng nói cái gì đó thì bỗng nhiên một mũi tên dài đen nhánh bắn hắn đóng đinh lên đất.
Lúc này bên ngoài có bảy tám tên
tráng hán chạy vào trong đình viện, mỗi người mặt hung ác, tay cầm đao
bén nhọn, mà một người cầm đầu chính là thanh niên mặc trường bào xấu
xí, ánh mắt của hắn quét qua thiếu phụ. Trên mặt lại hiển hiện một tia
biểu lộ như cười mà không phải cười nhìn qua nàng.
Nam tử bên
cạnh Trương Nha dưới sự kinh hãi, lúc này ngăn trước mặt nữ tử, há miệng muốn nói cái gì đó lại bị một gã đại hán cường tráng đá lăn trên mặt
đất.
Trương Nha thét lên kinh hãi, lúc này cúi người muốn nâng
tương công của mình dậy, lại bỗng nhiên cảm giác bên cạnh có thân ảnh
lóe lên, thanh niên xấu xí cầm đầu vậy mà tới trước mặt của nàng, cũng giẫm lên tướng công của nàng. Không cách nào đứng dậy mảy may.
- Đại vương, ngươi muốn điều gì. Nếu cần ngân lượng thì cứ lấy đi.
Nam tử trên mặt đất kêu lên.
- Bạc ta không cần, nhưng mà ta có hứng thú với phu nhân và hài tử của
ngươi. Nhưng không chỉ như vậy, ta cho ngươi cơ hội. Phu nhân ngươi cùng nhi tử thì ngươi có thể lưu một người, một khác ta sẽ mang về sơn trại.
Thanh niên xấu xí cười dữ tợn nói ra. Hơn nữa hàn quang lóe lên, một thanh đao sắc bén đặt lên cổ tên nam tử kia.
- Cái gì. Đại vương vì sao phải mang theo khuyển tử!
Nam tử cả kinh, nghẹn ngào hỏi.
- Hắc hắc. Ta thích dùng tim con nít uống rượu, mang về làm món ngon
không được sao? Ta đếm tới ba, nếu không trả lời ta thì ta một đao chém
chết ngươi, lại mang theo cả hai rời đi, một, hai...
Thanh niên xấu xí lạnh lùng nói ra.
Lời này vừa thốt ra, lúc này làm cho Trương Nha và nam tử trên đất giống như bị ngũ lôi oanh đỉnh.
- Lý gia ba đời nhất mạch đơn truyền, quyết không thể tuyệt hậu. Đại vương thật sự vừa ý phu nhân của ta thì mang đi đi.
Bờ môi nam tử trên đất run run nói ra, nhưng ánh mắt căn bản không dám nhìn nữ tử bên cạnh.
Mà Trương Nha nghe được lời này thì sắc mặt không còn chút máu nào, nhưng
nhìn qua đứa bé trong rỗ thì lại cắn răng một cái không nói ra lời nào.
- Ha ha ha, rất tốt. Nhưng bản đại vương hiện tại đổi chủ ý rồi!
Thanh niên xấu xí nghe vậy lúc này cười như điên, bỗng nhiên đơn đao trong
tay đánh xuống, đánh ngất nam tử kia đi, sau đó thân hình khẽ động, xuất hiện sau lưng nữ tử, lại ôm lấy hài nhi trong rỗ kia.
- Ác tặc, ngươi muốn làm gì.
Trương Nha thấy vậy, cực kỳ kinh sợ, hai tay nâng lên muốn đoạt con của mình lại.
Nhưng vào lúc này đầu của nàng tê rần, hai mắt tối sầm lại và ngã nhào xuống đất.
Nhưng ngay thời điểm nàng hôn mê, mơ hồ nghe được thanh niên xấu xí tức giận gào thét.
- Ngu xuẩn, ai cho các người ra tay, ta không phải đã nói không được động thủ với cô gái rồi sao?
Sau đó Trương Nha không còn thần trí.
Không biết qua bao lâu, thời điểm Trương Nha mơ mơ màng màng tỉnh lại, lại
phát hiện mình đang nằm trong một gian sương phòng tráng lệ, hơn nữa
chính mình đang mặc quần áo và trang sức tân nương.
Ở cách nàng không xa có tên thanh niên xấu xí ợ một cái, bên người vuốt vuốt cái khóa bạc quen thuộc.
- Ngươi làm gì con ta rồi.
Trương Nha vừa thấy cảnh nầy lúc này không quan tâm cái gì khác, run giọng nói.
- Hắc hắc, còn phải hỏi sao, đương nhiên là nằm trong bụng bản đại vương
rồi. Cũng may, bản đại vương đã ăn uống no đủ, ta và ngươi bái thiên địa a.
Thanh niên xấu xí ném cái khóa bạc đi, lúc này trên mặt hiện ra nụ cười dâm đãng.
Trương Nha nghe xong lời ấy, lập tức nhìn chằm chằm vào khóa bạc, không còn
động đậy nữa, hai con ngươi mơ hồ tràn ngập huyết hồng.
- Như thế nào, chỉ là một đứa con, sinh cho bản đại vương là được.
Thanh niên xấu xí đi tới trước mặt Trương Nha, một tay vuốt cằm của nàng và tùy ý nói ra.
Đột nhiên Trương Nha mãnh liệt há miệng ra, vậy mà nhìn chằm chằm vào nam
nhân xấu xí này, răng ngà dốc sức liều mạng cắn ngón tay của hắn, muốn
dùng miệng cắn nam tử này thành bốn đoạn.
Nhưng mà hai ngón tay
của nam tử này cứng rắn như sắt thép, căn bản không cách nào cắn động
mảy may, nhưng mặc dù như thế hai mắt nữ tử vẫn như phóng hỏa, trong
miệng căn bản không buông ra.
- Ha ha, chỉ bằng chút lực lượng
của ngươi mà muốn làm tổn thương ta sao, thật sự là si tâm vọng tưởng,
vẫn nên ngoan ngoãn làm áp trại phu nhân của ta đi.
Thanh niên xấu xí cười lên như điên, cổ tay khẽ run lên, hàm răng tê rần nhã ra, té trên đất.
- Ta muốn giết ngươi, ta nhất định phải giết ngươi...
Hai mắt của Trương Nha lưu lại hai vết máu. Nhìn chằm chằm vào thanh niên
xấu xí và nói ra, trên mặt đầy hận ý. Cho dù thanh niên đối diện nhìn
thấy cũng run lên.
- Hừ, muốn giết ta. Đời này ngươi đừng nghĩ nữa.
Bỗng nhiên sắc mặt nam tử xấu xí trầm xuống, bỗng nhiên tay áo run lên, lúc này một cổ kình phong ập tới.
Trương Nha chỉ cảm thấy trên mặt có chút tê rần, nàng bây giờ vô cùng khát
vọng lực lượng, rốt cuộc không cách nào kiên trì mà hôn mê.
Lúc này đây nàng làm một giấc mộng thật dài.
Trong mộng nàng có thể phi thiên độn địa, giống như thần tiên thi triển không ít pháp thuật không tưởng tượng nổi. Cũng khống chế một thanh phi kiếm
tuyết trắng chém giết không ít quái thú.
Nhưng cổ quái là trong
quá trình nằm mơ thì trước mặt của nàng hiện ra thần ảnh mơ hồ, đồng
thời trong tai truyền ram âm thanh "Trương sư muội" "Tú Nương" đầy cổ
quái.
Trương Nha bỗng nhiên cả kinh, lần nữa tỉnh lại, nhưng
những kinh nghiệm trải qua mộng cảnh lúc trước không ngờ đã quên mất
mười phần.
Nhưng lúc này nàng tuy đang ở trong sương phòng lúc
trước, nhưng đồ dùng bốn phía đã bị đánh tan nát. Đầy đủ mọi thứ trang
trí càng không xong, giống như vừa có vòi rồng quét qua nơi này.
Mà đúng lúc này bên ngoài có tiếng bước chân vang lên. Một thanh niên cao lớn cầm theo trường kiếm dính đầy máu đi tới.
Nữ tử quay đầu nhìn rõ bộ dáng của thanh niên kia, lúc này thân hình run lên, kêu to:
- Liễu đại ca, là ngươi!
- Trương gia muội tử. Thật có lỗi, ta tới chậm một bước.
Thanh niên mặc da báo tay cầm trường kiếm sau đó cho kiếm vào trong vỏ. Có chút áy náy nói ra.
- Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, tại sao ngươi xuất hiện ở đây, ác tặc kia đâu?
Trương Nha thần sắc kích động hỏi.
- Ngươi muốn nói là sơn đại vương ở đây sao. Hắn trúng một kiếm của ta,
nhưng mà hắn đã chạy thoát. Thủ hạ và nanh vuốt khác của hắn đã bị ta
chém giết sạch sẽ. Về phần tại sao ta xuất hiện ở chỗ này, đó là ta nghe người ta nói ở chỗ này có một đam sơn tặc chuyên cướp bóc giết người và bắt cóc, việc ác bất tận, cho nên đặc biệt lên núi này tiễu trừ bọn
chúng, không nghĩ tới lại đụng phải tặc tử đang định cưỡng hiếp Trương
gia muội tử ngươi.
Liễu Minh chậm rãi nói ra.
- Thì ra là như vậy, đa tạ ân cứu mạng của Liễu đại ca. Xem ra Liễu đại
ca đã khôi phục trí nhớ. Đúng rồi, Liễu đại ca, ngươi có nhìn thấy một
đứa trẻ hay không?
Trương Nha cảm ơn một tiếng sau đó lo lắng nói ra.
Tuy nàng căn bản không ôm hy vọng quá lớn, nhưng vẫn hy vọng ác tặc bắt mình cũng chưa ra tay với con của nàng.
- Đứa trẻ thì không có nhìn thấy, nhưng ở trong phòng bếp hình như có nhìn thấy một ít quần áo của trẻ con.
Thanh niên mặc da báo suy nghĩ một chút và nói ra.
- Liễu đại ca, ngươi có thể nâng ta đi hay không?
Trương Nha được nghe chuyện đó chỉ cảm thấy đầu óc chấn động, trên người cuối cùng mất đi tia khí lực cuối cùng.
- Chuyện này không có vấn đề!
Thanh niên mặc da báo cũng không có hỏi nhiều cái gì, lập tức một lời đáp ứng.
...
Một giờ sau, Trương Nha mười ngón tay đầy máu chảy rồng đang đào cái hố nhỏ dưới góc liễu, sau đó đem một ít quần áo đứa trẻ từng món từng món đưa
vào trong hô, sau đó dùng đất lấp lại.
Thời gian kế tiếp thần sắc nữ tử này đờ đẫn đứng ở cái hố mà ngây người.
Thanh niên mặc da báo vẫn đứng nguyên, thần sắc ngưng trọng không nói một lời.
Không biết qua bao lâu, rốt cuộc Trương Nha xoay người lại và lạnh lùng nói:
- Liễu đại ca, ta nhất định phải giết chết ác tặc ăn thịt con ta. Ngươi
có thể dạy ta một thân sở học hay không? Ngươi có thể đánh bại ác tặc
đó, nếu ta học bổn sự của ngươi thì có thể giết hắn rồi.
- Ngươi muốn học bổn sự của ta? Ngươi là một tiểu nữ tử yếu đuối, chuyện này cần ăn thật nhiều đau khổ đấy.
Liễu Minh hai mắt nhíu lại, nhìn qua nữ tử trước mặt chậm rãi nói ra.
- Chỉ cần có thể báo huyết cừu này, cho dù ăn khổ nhiều thế nào ta cũng nguyện ý!
Nữ tử không chút do dự trả lời, thần sắc kiên nghị dị thường, hoàn toàn không còn thần sắc nhu nhược nữa.
Liễu Minh chỉ cảm thấy gương mặt nữ tữ trước mặt kiên định, hoàn toàn giống
như đúc với Trương Tú Nương, trong nội tâm khẽ giật mình.
- Ngươi muốn học bổn sự của ta thì không có vấn đề, nhưng phu quân của ngươi làm sao bây giờ, không quay về làm bạn với hắn.
Liễu Minh bất động thanh sắc hỏi ngược lại.