Liền ngay lúc này, một tiếng "Vèo" truyền đến.
Một luồng đao mang màu xanh không quá bắt mắt chẳng biết xuất hiện ở bên cạnh nó từ lúc nào, rồi nhanh như thiểm điện lượn quanh cổ nó một vòng.
Ma Thi thủ vệ rống một tiếng kỳ quái, thân thể đột nhiên nhảy sang một
bên, nhưng mà thân thể nó vừa nhảy đến giữa không trung thì đầu liền
rụng khỏi cổ. Thân thể cao lớn nặng nề rơi ầm xuống đất, chân tay giật
giật vài cái sau đó rất nhanh liền bất động.
Ánh đao màu xanh lóe lên biến thành một thanh đao nhỏ màu xanh, "Vèo" một tiếng bay trở về tay Liễu Minh.
Liễu Minh nhẹ thở ra một hơi, hư ảnh Pháp Tướng màu đen trên đỉnh đầu
cũng hóa thành hắc khí cuồn cuộn sáp nhập vào trong cơ thể hắn.
Triệu Thiên Dĩnh cùng Âu Dương Minh thấy vậy cũng thở lớn một hơi, hai
người cùng thu hồi Pháp Tướng rồi bay đến bên cạnh Liễu Minh.
"Không nghĩ tới hai đầu Ma Thi thủ vệ này còn lợi hại hơn nhiều so với
Cổ Ma Thi đụng phải lúc trước." Triệu Thiên Dĩnh nhìn thoáng qua Ma Thi
không đầu ở bên cạnh, sau đó ánh mắt lại chuyển hướng nhìn về Ma Thi bị
Liễu Minh đâm xuyên qua mi tâm ở chỗ xa xa, đôi mi thanh tú của nàng cau lại nói.
"Những Ma Thi thủ vệ này có năng lực khôi phục rất mạnh, ta vừa nãy
chứng kiến Liễu đạo hữu chính là chặt đứt nhánh dây màu đen sau lưng Ma
Thi, chẳng lẽ nguyên nhân là vì nó." Âu Dương Minh cũng cau mày, quay
đầu nhìn về phía Liễu Minh, hỏi.
Liễu Minh suy nghĩ gì đó rồi nhẹ gật đầu, đi đến chỗ có nhánh dây màu đen bị chặt đứt rồi ngồi xổm xuống.
Nhánh dây này chui xuống dưới mặt đất đại điện, lúc này chỗ bị chặt đứt
vẫn đang chậm rãi chảy ra chất lỏng màu đen, thoạt nhìn sền sệt khác
thường.
"Cuối cùng thì đây là thứ quỷ gì vậy?" Hai người Triệu Thiên Dĩnh cũng đi tới, Âu Dương Minh nhìn qua nhánh dây màu đen rồi hỏi.
"Đúng rồi, thứ này nhìn có vài phần giống với quái thụ màu đen mà lúc
trước chúng ta đụng phải ở Lăng viên." Triệu Thiên Dĩnh nghĩ tới điều
gì, chợt mở miệng nói.
Âu Dương Minh nghe vậy khẽ giật mình, lập tức cũng nhẹ gật đầu.
"Nếu
như ta đoán không lầm, đây hẳn là một xúc tu của Hãn Mặc đại thụ, chỉ là không biết làm sao mà nó lại dung hợp cùng những Ma Thi màu đen này.
Vừa nãy vì những xúc tu này âm thầm cung cấp thi khí ma khí cho Ma Thi
nên đám Ma Thi này mới lợi hại như thế. Nếu không phải ta chặt đứt cái
xúc tu này trước tiên thì chỉ sợ những Ma Thi này căn bản là giết không
chết." Liễu Minh trầm mặc một lúc lâu mới từ từ trầm thấp nói ra.
Âu Dương Minh cùng Triệu Thiên Dĩnh nghe vậy thì biến sắc, hai người bọn họ tuy rằng sớm biết xúc tu màu đen kết hợp lên người Ma Thi, nhưng mà
hai người bọn họ chỉ đối phó với Ma Thi cũng hao hết tinh lực rồi còn
sức đâu mà đi quản cái này.
"Thì ra là vậy." Triệu Thiên Dĩnh nhẹ gật đầu, đang muốn nói điều gì thì đột nhiên xúc tu màu đen vốn đang yếu đuối nằm sấp trên mặt chất chợt
như con rắn ngẩng đầu lên.
"Lùi lại!" Liễu Minh biến sắc, chân đạp mạnh một cái, thân thể hắn bắn ngược lại đằng sau.
Sắc mặt hai người Triệu Thiên Dĩnh cũng đại biến, bay nhanh về phía sau.
Nhưng mà xúc tu màu đen dường như hoàn toàn không có hứng thú gì với ba
người, xúc tu nhẹ nhàng lắc lư ở giữa không trung, hình như đang cảm ứng cái gì đó.
Cùng lúc đó, đầu xúc tu bị Liễu Minh chặt đứt ở cách đó không xa cũng
xảy ra tình huống tương tự, giống như sống lại vậy, ngẩng đầu vểnh lên.
Sưu sưu
Hai cái xúc tu màu đen bỗng hóa thành hai đạo bóng đen lóe lên tức thì chui vào thân thể hai đầu Ma Thi đã chết.
Liễu Minh biến sắc, dường như nghĩ tới điều gì.
Sau khi xúc tu màu đen chui vào thân thể Ma Thi thì trên người Ma Thi lập tức nổi lên sương mù màu đen bao phủ Ma Thi lại.
Bên trong sương mù màu đen, hai đầu Ma Thi thủ vệ đã bị đánh chết lúc trước vậy mà lúc này lại mạnh mẽ cử động một cái.
"Nhanh rời khỏi nơi đây rồi đi ngay vào thông đạo, hai đầu Ma Thi này
chỉ sợ lập tức sẽ sống lại." Thân hình Liễu Minh khẽ động, xuôi theo cầu thang uốn quanh cực nhanh bay về phía thông đạo.
Hắn nhanh chóng lao vun vút đồng thời trong nội tâm bất đắc dĩ nở nụ cười khổ.
Khi vừa tiến vào đại điện thì trong lòng hắn liền xuất hiện một cái nghi vấn.
Đám người Liễu gia tiến vào Ma Uyên Tháp còn sớm hơn bọn hắn, nhưng giờ
phút này lại chẳng phát hiện tung tích người Liễu gia ở đâu hiển nhiên
đã sớm tiến vào tầng thứ hai rồi.
Nhưng sau khi người Liễu gia đi qua nơi này lại vẫn để lại hai đầu Ma
Thi. Nguyên do hai đầu Ma Thi này có thể sống lại vô tận, xem ra đều là
do cái xúc tu Hãn Mặc giở trò quỷ.
Hai người Triệu Thiên Dĩnh nghe thấy Liễu Minh nhắc nhở, cũng lập tức hiểu thông vội vàng bay theo.
Một lúc sau, ba luồng hắc quang lóe lên, lần lượt bay vào trong thông đạo.
Tại trước khi bay vào thông đạo, Liễu Minh có quay đầu nhìn lại khu vực
kia thì thấy đầu Ma Thi bị đánh xuyên đã đứng lên, hơn nữa chỗ cổ hình
như còn có một chút hắc quang đang lồi thịt ra.
Sau một khắc, trước mắt hắn trở nên mơ hồ, đến khi thị giác hắn khôi
phục đã phát hiện ba người đang xuất hiện trong một đại điện màu đen.
Ba người liền thở dài một hơi, nhưng rất nhanh đã căng thẳng trở lại, ánh mắt cảnh giác dò xét bốn xung quanh.
Chỉ tầng thứ nhất thôi đã đụng phải hai đầu Ma Thi lợi hại, vậy tầng thứ hai không biết sẽ có con hàng lợi hại gì trông giữ đây.
Đại điện nơi ba người đứng dị thường rộng rãi đồ sộ, diện tích chừng
ngàn trượng, cao phải đến hai ba mươi trượng, do những hòn đá màu đen kỳ quái xếp lên tạo thành, nhưng vách tường xung quanh lại bằng phẳng khác thường.
Trong đại điện còn có không ít cột đá tròn dựng đứng, trên cột đá có khắc một ít phù văn.
Trừ cái đó ra, trên mặt đất còn có một số vũng hố hòa cùng đá vụn lẫn
lộn, thoạt nhìn dấu vết này vô cùng mới, mặt khác còn có một ít xương
chân tay cụt màu trắng rơi khắp mặt đất.
Ngoại trừ những thứ này thì hình như cũng không có mùi vị nguy hiểm gì cả, ba người nhanh chóng buông tâm tư xuống.
"Nơi đây chính là tầng hai nhưng thoạt nhìn thì giống như là một tòa đại sảnh hội nghị." Ánh mắt Âu Dương Minh đánh giá bốn phía, nói ra.
"Xem ra người Liễu gia vừa mới đi qua nơi này, mà còn giao thủ với một
loại quái vật có hài cốt hình người." Liễu Minh bước lên mấy bước, nhặt
lên một hài cốt màu trắng, hai mắt đánh giá, lại tiện tay đáp đi rồi
nhàn nhạt nói ra.
"Người Liễu gia cũng không có hết sức tiêu trừ dấu vết khí tức, bọn họ
đi về hướng kia." Triệu Thiên Dĩnh nhắm mắt cảm ứng một lát, chợt tay
ngọc nhấc lên chỉ về một phương hướng nói ra.
Tại phần cuối vách tường đại điện có hơn mười cái lối đi, xem ra thông
đến bốn phương tám hướng, ngón tay Triệu Thiên Dĩnh chỉ đúng là một cái
thông đạo nhìn rất bình thường.
"Việc này không nên chậm trễ, chúng ta cũng đi xem thôi." Nét mặt Liễu
Minh vui vẻ, hắn không cách nào sử dụng thần thức dò xét nơi này nên
không thể cảm nhận được dấu vết đám người Liễu gia lưu lại, ngược lại
thì Triệu Thiên Dĩnh có đầu thú màu vàng kia chắc hẳn nàng đã sử dụng
thần thông của nó.
Hai người Triệu Thiên Dĩnh không nói hai lời, ba người rất nhanh lặng
yên không một tiếng động phi thân chui vào đầu thông đạo kia.
Thông đạo nơi này làm bằng một loại đá màu xanh, cũng cao tầm vài chục
trượng ngang chỗ đại điện, rộng chỉ có mấy trượng, làm cho người ta chịu một loại cảm giác phi thường bị đè nén.
Thông đạo rất dài, ba người vì sợ nơi này có bẫy rập nên đi tương đối chậm, mất gần nửa khắc đồng hồ mới đến cuối cùng.
Cuối thông đạo là một gian thạch thất to khoảng mười trượng, trong thạch thất có một tòa tế đàn có dáng dấp thạch thai, đỉnh tế đàn bất ngờ có
một tòa cửa đá, tản mát ra hắc quang sâu thẳm rõ ràng là một cái cửa vào thông đạo.
Trên mặt đất phụ cận tế đàn cũng không có thiếu dấu vết chiến đấu, rơi
vãi một ít tàn cốt thân thể, hẳn là người Liễu gia đánh chết Khô Lâu thủ vệ nơi đây. Thông qua thông đạo kia là đến tầng ba Ma Uyên Tháp rồi.
"Không ngờ lần này lại không mất chút công phu nào liền tìm được thông đạo
tầng thứ ba" Liễu Minh vui vẻ, thân hình khẽ động muốn trực tiếp bay lên tế đàn.
Nhưng mà hắn đang định bay lên thì ánh mắt lại thoáng nhìn qua hai người
Triệu Thiên Dĩnh và Âu Dương Minh ở một bên, động tác liền ngừng lại.
"Hai
vị, làm sao vậy?" Liễu Minh thấy vẻ mặt hai người đều hiện lên vài phần
chần chờ, thân thể cũng không có động, vì vậy hắn mở miệng hỏi.
"Liễu đạo hữu, thật có lỗi, không biết ngươi có thể dừng ở chỗ này một thời gian ngắn được không, trong đại điện còn hơn mười thông đạo nữa, ta
muốn dò xét tất cả một lần, biết đâu có thể tìm được một ít tin tức có
quan hệ với Càn Khôn Ngự Lôi Hoàn." Âu Dương Minh chần chờ một chút, mở
miệng nói ra.
Liễu Minh nghe vậy, ánh mắt lóe lên.
"Tiểu nữ cũng giống như Âu Dương đạo hữu, cũng muốn dừng lại một chút, có lẽ
nơi này có thứ mà tiểu nữ muốn." Triệu Thiên Dĩnh cũng mở miệng, có chút áy náy nói với Liễu Minh.
"Là do ta nóng lòng, mục đích của hai vị bất đồng với ta, tất nhiên là có thể tự do hành động." Liễu Minh mỉm cười nói.
Hai người Âu Dương Minh vui vẻ chắp tay thi lễ cám ơn Liễu Minh.
"Vậy
xin Liễu đạo hữu đợi ở đây một chút, chúng ta đi dò xét mấy thông đạo
khác, cũng may diện tích chỗ này không lớn có lẽ rất nhanh sẽ thăm dò
xong." Âu Dương Minh nói ra, Triệu Thiên Dĩnh cũng nhẹ gật đầu tán đồng.
"Ta
sẽ đi cùng hai người, nói không chừng nơi này còn có nguy hiểm khác, ba
người đồng hành cùng một chỗ sẽ an toàn hơn." Liễu Minh mở miệng nói.
"Đa tạ Liễu đạo hữu." Hai người Âu Dương Minh đại hỉ, có cường giả như Liễu Minh tự nhiên sẽ an tâm hơn rất nhiều.
Ba người lập tức theo đường cũ trở về đại sảnh, rồi thương lượng một chút liền đi vào một thông đạo khác ở bên cạnh.
Thông đạo này cơ bản là giống thông đạo lúc trước, đường đá được tu sửa,
thạch bích xung quanh cứng rắn, trên đường đi không hề có dị trạng gì.
Kết
quả đi được tầm mấy trăm trượng thông đạo chợt khẽ cong, đến đây là đến
cuối rồi, phía trước bất ngờ xuất hiện một gian thạch thất đen kịt, đen
sì không thấy rõ tình huống bên trong.
Mà
ngay tại lúc này, dưới chân ba người có chút trầm xuống, lập tức bên
trong thạch thất truyền ra một trận thanh âm răng rắc, không đợi ba
người kịp phản ứng thì từ trong thạch thất hiện ra một điểm màu xanh lá, lập tức có hơn trăm đạo kim quang như mưa phô thiên cái địa kích xạ mà
đến.
Ba người dù kinh sợ nhưng không loạn, đều riêng phần mình nhanh chóng triển khai phòng ngự.
Lôi
Trạch sa mặc trên người Liễu Minh biến thành chiến bào, thân thể hắn
cũng chẳng động, chỉ vung tay áo lên, trên người hiện ra từng đạo hồ
quang điện màu vàng, cả người hắn thoạt nhìn như là Lôi Thần mặc kim
giáp vậy, sau đó thân hình hắn nhoáng lên chắn ở đầu tiên.
"Đinh đinh đang đang "
Một
trận thanh âm giòn vang dày đặc vang lên, kim quang kia là những cái mũi tên kim sắc, Liễu Minh đứng đầu, nhận đến vài chục mũi tên bắn lên
người hắn, lực đạo vô cùng lớn, nhưng mà đều bị Lôi Trạch sa đơn giản
phản lại rơi đầy trên đất.
Số
mũi tên màu vàng này dài khoảng hai thước, tỏa kim quang sáng
loáng, đuôi có lông đỏ thắm, tô điểm cho nhau càng thêm đẹp đẽ.
Phần
lớn mũi tên màu vàng bắn lên thân ba người, cũng có một ít lướt qua ba
người xuyên vào hai bên thạch bích, cái thì đính lại trên vách tường,
cái thì nghiêng dọc nằm trên mặt đất, tung tóe lộn xộn rơi khắp nơi.
Ánh mắt Liễu Minh khẽ đảo qua xem xét mũi tên màu vàng sau đó liền nhìn vào bóng tối ở trước mặt.
Mưa tên qua đi, một tiếng "Hô" phát ra, phía trước thạch thất cháy lên mấy đoàn hỏa diễm chiếu sáng khắp không gian bên trong.
Trong thạch thất bất ngờ có mấy chục đầu khô lâu màu trắng đang đứng, thân
thể chúng cao mấy trượng, trong mắt cháy lên hai điểm hỏa diễm màu xanh
lá, trên người mặc chiến giáp cũ nát, eo cài chiến đao, trong tay chúng
đều nắm một cái cung nhỏ bằng xương trắng.