Tâm niệm Liễu Minh nhanh chóng chuyển động, liền không chút do dự thúc giục pháp quyết, tiểu kiếm màu vàng lóe lên liền đâm thẳng vào mi tâm Hắc Cửu.
Hắc Cửu kêu lên một tiếng, thân thể mềm nhũn ngã quỵ xuống, đoàn tinh hồn ẩn nấp trong thủ cấp cũng bị phi kiếm xuyên qua mà diệt.
Tiếp theo kiếm ảnh lóe lên, tiểu kiếm liền quỷ dị xuất hiện trước người Liễu Minh, phát ra âm thanh ù ù trầm thấp.
“Tiểu bối, lá gan thật lớn, cũng dám giết người trước mặt lão phu. Nếu không muốn chết thảm thì ngoan ngoãn phong bế pháp lực. Gần đây trong phường thị xuất hiện Uẩn Linh Đan chắc là từ trong tay ngươi mà ra, ngoan ngoãn chấp nhận cấm chế, lão phu có thể bỏ qua chuyện vừa rồi.” lão giả béo thấy vậy, ánh mắt lạnh lẽo nhưng cũng không lập tức động thủ, ngược lại chậm rãi nói ra.
Liễu Minh không nói lời nào, nhưng trong đầu tâm niệm nhanh chóng xoay chuyển.
Những người này quả nhiên là vì Uẩn Linh Đan mà đến, mà gã lục bào thanh niên bên cạnh lão giả kia có phần quen mắt, xem ra từ lâu hắn đã bị theo dõi rồi.
Nhưng cho dù đối mặt với lão giả, hắn cũng không sợ hãi chút nào.
Với thực lực của hắn hiện tại, đối mặt với Chân Đan, mặc dù không địch lại cũng có thể toàn thân trở ra, hơn nữa thực lực Chân Đan cũng chia mấy loại khác biệt, mà áp lực của lão giả trước mặt cũng kém xa so với bất cứ một gã Trưởng lão chưởng tọa tại Thái Thanh Môn.
Cùng lúc đó, Lệ Hoàng nhìn chằm chằm vào vết tích trên cổ của Hắc Thập cách đó không xa, sắc mặt trầm xuống, hướng Liễu Minh hừ lạnh:
“Vết thương loại này, xem ra năm đó người giết Hắc Ngũ chính là ngươi rồi.”
Hiển nhiên Liễu Minh cũng không có ý tứ trả lời, mà khóe miệng run rẩy thấp thoáng, tiểu kiếm trước người “Vèo” một tiếng, liền mơ hồ không thấy bóng dáng.
Sau một khắc, một đạo kim sắc kiếm ảnh như ẩn như hiện cách Lệ Hoàng hai ba trượng, ánh sáng rực rỡ liền hóa thành một thanh cự kiếm dài hai ba trượng chém xuống, xu thế muốn đem hắn bổ thành hai mảnh.
Nếu như không tránh khỏi một trận chiến, Liễu Minh liền chọn xuất thủ trước.
Mà Lệ Hoàng cũng không nghĩ Liễu Minh dám ra tay, mà còn dùng lôi đình thủ đoạn, sắc mặt đại biến, muốn thi pháp tránh né, căn bản là không kịp.
“Tiểu bối, muốn chêt!”
Mắt thấy Lệ Hoàng khó có thể tránh né, trong mắt lão giả lóe lên hung quang, mười ngón tay bắn ra mười đạo hàn quang như điện, trọng đó năm đạo khó khăn lắm mới đánh trúng cự kiếm màu vàng, năm đạo còn lại thì lóe lên bay thẳng đến chỗ Liễu Minh.
Oanh một tiếng nổ mạnh!
Kim quang và hàn mang va chạm vào nhau, cự kiếm màu vàng liền bắn ngược trở lại, cũng thu nhỏ lại thành tiểu kiếm dài hai thước.
Bên kia, thân hình Liễu Minh khẽ nhoáng, lập tức một tàn ảnh mơ hồ lắc lư không thôi, mà năm đạo hàn mang như không có gì ngăn cản, toàn bộ rơi vào khoảng không.
Tiếp theo, Liễu Minh giẫm chân, liền hóa thành ba đạo hư ảnh cùng lao về phía lão giả.
Trong mười năm nay, Liễu Minh ngoài khổ tu luyện đan, cũng giành không ít tâm tư tu luyện các loại bí thuật, trong dó Tam Phân Mông Ảnh Đại Pháp đã có thể phân ra hai cái tàn ảnh.
“Phốc” một tiếng muộn hưởng truyền đến!
Một đạo hư ảnh liền bị lão giả thả ra năm đạo hàn mang lợi hại ngăn cản, hóa thành một đám hắc quang bạo liệt ra.
Hai đạo hư ảnh còn lại vẫn tiếp tục bay thẳng về phía lão giả.
“Hừ, Chỉ là Huyễn ảnh cũng dám mang ra bêu xấu.”
Lão giả béo thấy công kích không có hiệu quả, hừ lạnh một tiếng, trong mắt lóe lên một đạo kim quang, liền phát hiện ra bản thể Liễu Minh, tay áo giơ lên liền bay ra một đạo lục quang, lóe lên biến thành một tấm lưới lớn hướng về hai đạo hư ảnh bủa vây xuống.
Liễu Minh nhíu mày, bản thể liền lóe lên liền xuất hiện cách đó bảy tám trượng, mà đạo hư ảnh kia bị tấm lưới lớn bao phủ, liền hóa thành từng điểm hắc quang bao liệt ra.
Liễu Minh không nói hai lời, một tay bấm niệm pháp quyết, tiểu kiếm màu vàng ở phía ra run lên, tỏa ra chằng chịt tơ vàng hướng thẳng về phía Lệ Hoàng bắn đến.
“Còn không lui xuống.” Lão giả thấy vậy liền minh bạch ý đồ của Liễu Minh, lập tức hét lớn, đồng thời một tay vừa lật, một Mộc trượng xuất hiện trước người, liền lóe lên không thấy bóng dáng.
Sau một khắc, vô số đóa hoa sen màu xanh biếc hiện ra trước người Lệ Hoàng, nhao nhao nở rộ.
“Đùng” thanh âm nổ ra!
Tơ vàng cùng lục quang đan xen vào nhau, mấy đóa hoa sen phía trước lập tức bị xuyên thủng như tổ ong, biến thành một mảng lớn sương mù, mà kiếm ti nhìn như sắc bén kia cũng cứng rắn bị cản lại.
Liễu Minh không nói hai lời, thúc giục kiếm quyết.
Lập tức trong hư không, kim quang lóe lên, phi kiếm lần nữa hiện ra, tiếp tục tỏa ra rằng chịt kim ti định một lần nữa bắn đến.
Lão giả hừ lạnh một tiếng, trong tay nhanh chóng bấm niệm pháp quyết, miệng nói lẩm bẩm.
Kết quả trên không chấn động một hồi, ngay sau đó một bóng Mộc trượng hiện ra, giống như độc xà bay thẳng vào kim ti, chuẩn xác đánh trúng vào bản thể phi kiếm.
“Oanh” một tiếng về sau, kim ti đầy trời tiêu tán, phi kiếm màu vàng lại bị đánh bay về, đồng thời một luồng sóng khí tản ra bốn phương tám hướng.
Một phen giao thủ vừa qua nhanh như tia chớp, toàn bộ chỉ trong nháy mắt.
Lệ Hoàng cực kỳ hoảng sợ trước thủ đoạn lôi đình của Liễu Minh, trong mắt hiện lên sự ghen ghét cùng sợ hãi, cũng nhanh chóng thúc giục pháp quyết bay đi.
Liễu Minh thấy vậy, ánh mắt tỏ ra thất vọng.
Nhưng mà nếu thủ đoạn đã bị nhìn ra, cuộc chiến tiếp theo chỉ có thể dựa vào bản lĩnh thật sự của mình rồi.
Mà lão giả thấy Lệ Hoàng rời đi, sự cố kỵ trong lòng cũng tan biến, trên mặt hiện lên vẻ dữ tợn, bàn tay nhấc lên vỗ về phía Liễu Minh.
“Phốc” một tiếng.
Phía trên không trung chỗ Liễu Minh kịch liệt chấn động, một đại thủ mờ mờ ẩn hiện, xòe ra năm ngón tay giống như một ngọn núi hạ xuống.
Đại thủ chưa thật sự hạ xuống nhưng một luồng vô hình lực lượng đã hạ xuống trước.
Nếu là một tu sĩ Hóa Tinh trung kỳ khác đối mặt với kích này, chỉ sợ liền bị luồng lực lượng này trực tiếp đè trên mặt đất, khó có thể nhúc nhíc rồi.
Dù sao pháp lực giữa Chân Đan sơ kỳ so với Hóa Tinh trung kỳ chênh lệch đâu chỉ một trời một vực, mà cái này hoàn toàn dựa vào pháp lực thi triển Cầm Nã Thủ, đúng là thủ đoạn hữu hiệu đối phó với kẻ yếu.
Người có pháp lực thấp kém dù trên người có vô số bí thuật, cũng sợ chỉ có thể khoanh tay chịu chết.
Nhưng mà Liễu Minh cũng đâu phải tu sĩ Hóa Tinh bình thường, không nói pháp lực được bong bóng khí tinh luyện mấy lần, độ tinh thuần gấp mấy lần so với người thường, mà trong Linh Hải còn có một trăm năm mươi ba viên Pháp lực kết tinh, cũng đủ nói lên độ hùng hậu của Pháp lực.
Bây giờ một thân Pháp lực của Liễu Minh còn khó có thể so sánh với Chân Đan , nhưng tuyệt không thua so với Giả Đan, huống chi thân thể cũng mạnh mẽ vô cùng.
Trước mắt, Liễu Minh nhìn lên đại thủ màu xanh phía trên, trong mắt tinh quang lưu chuyển, trong miệng liền hét lớn một tiếng, hai tay nhoáng lên liền đem hai quyền đập cho man lực (lực lượng) xung quanh tan nát.
“Phốc””Phốc” hai tiếng!
Trên người Liễu Minh hắc khí cuồn cuộn tuôn ra, theo hai nắm đấm liền bay ra hai luồng Vụ Giao dài bảy tám trượng, giương nanh múa vuốt lao vào đại thủ bên trên.
Một tiếng nổ kinh Thiên động Địa!
Đại thủ màu xanh lá nhấp nháy vài cái, bên trong hắc khí chuyển động mà vỡ tan ra, tỏa ra từng vòng sóng khí khuếch tán ra bốn phương tám hướng.
Liễu Minh đánh ra hai quyền, thân hình khẽ lung lay, tại chỗ đứng cũng nổ vang một tiếng, thụt xuống phía dưới, xung quanh nứt ra vô số khe hở.
Sắc mặt Liễu Minh trắng ửng đỏ một chút, liền khôi phục như thường, đem hai cánh tay hạ xuống, lộ ra một tia kỳ quái.
“Chân Đan thực lực, xem ra cũng không cường đại như ta dự đoán lắm. Xem ra Chân Đan của ngươi cũng hoàn toàn là do ngoại lực mà thành, nếu không thì uy lực cũng không chỉ có từng ấy.”
“Tiểu bối, ngươi nói cái gì, chẳng lẽ thật sự muốn chết! Tốt, lão phu sẽ cho ngươi biết thế nào là thủ đoạn của Chân Đan Cảnh.” Lão giả thấy Liễu Minh tiếp được một kích hơn một nửa pháp lực mà điềm nhiên như không cũng có chút sững sờ, nhưng nghe xong Liễu Minh nói, mặt mày giận tím lại.
Hiển nhiên lời nói của Liễu Minh đã nói trúng nỗi khổ tâm của lão.
Sau một khắc, lão giả trảo một trảo vào hư không, thanh Mộc trượng liền chấn động hiện ra, mà tay kia khẽ đảo, một đoàn lục diễm hiện ra.
Cổ tay run lên, lục diễm liền bắn thẳng vào bên trong pháp trượng. Pháp trượng tỏa ra ánh sáng rực rỡ, ngoài thân hiện ra phù văn nhàn nhạt.
Tiếp theo lão giả khẽ quát một tiếng, tay nhanh chóng bấm niệm pháp quyết, nhanh như tia chớp bay về phía Liễu Minh.
Pháp trượng lơ lửng trên không trung, quay tít một vòng liền biến thành một con cự mãng xanh lá dài hơn ba mươi trượng, cái đuôi khẽ đảo, lại giống như Giao Long hạ thủy đánh về phía Liễu Minh.
Liễu Minh biến sắc, thân hình lập tức lùi lại, tay áo run lên, Lạc Kim Sa nhanh chóng bay ra hóa thành một màn cát chắn trước người.
Cự mãng há miệng, liền phun ra một mảng lớn nọc độc màu vàng.
Ps: Có gì xin được chỉ giáo thêm, mà mùi hoa sữa ghê quá, không ngửi được. Cứu!