Ma Thiên Ký

Chương 686: Q.5 - Chương 686: Kinh nghi




Phía dưới không hề có tiếng đáp lại, mặt hồ cũng đã sớm khôi phục vẻ tĩnh lặng như trước, tựa như chẳng có chuyện gì xảy ra vậy.

Liễu Minh thấy vậy bèn cười lạnh một tiếng, trên người bỗng nhiên có một con vụ giao đen bốc lên, theo một cánh tay hắn vung vẩy, vụ giao rời thân hắn đồng thời phát ra những tiếng rồng ngâm cao vút rồi chợt lóe lên, lao xuống dưới mặt nước.

“Ầm” một tiếng, một đám bọt nước cực lớn bắn tung lên trời.

Bên trong thủy quang, một bóng người đen sì nhảy vọt ra, ở sau lưng gã, một con vụ long vẫn đang chăm chăm truy đuổi.

*Thủy quang: Hiểu đơn giản là lớp nước (hơi nước, bọt nước) quanh người gã.

Bóng người màu đen phất một tay lên, tức thì trước người gã sáng lên một khối thủy cầu màu trắng nhạt, thủy cầu cũng lóe lên rồi lập tức ào ào đập lên người vụ long, chỉ nghe vài tiếng trầm đục, nó thình lình đã khiến vụ long nổ tan ra.

“Các hạ rút cuộc cũng chịu lộ mặt rồi, không biết vì sao vô duyên vô cớ lại đánh lén ta vậy?” Liễu Minh đưa một tay vẫy khẽ, con vụ long bị nổ tán loạn kia liền biến thành một đám khói đen cuồn cuộn bay về, sau đó nó lóe lên rồi tiến vào trong cơ thể hắn.

Đối phương là một gã nam tử dáng người có phần thấp bé, toàn thân được che kín bởi bộ trang phục màu đen, chỉ để lộ đôi mắt nhỏ màu xanh lục. Gã tựa như hoàn toàn không ngờ Liễu Minh sẽ hỏi như thế nên không khỏi kinh ngạc đưa mắt nhìn lại.

“Xem ra ngươi đúng là người mới vào ha? Nếu đã vậy thì lập tức ngoan ngoan giao tinh phách cho ta!” Nam tử áo đen cất giọng khàn khàn cười hai tiếng quái dị, xong thân thể khẽ động như muốn lập tức động thủ thêm lần nữa.

Liễu Minh nghe vậy bèn đưa mắt nhìn về phía nam tử, trong mắt hắn lộ nét trào phúng.

Nam tử áo đen thấy được ánh mắt của Liễu Minh thì trong tâm bất giác cảm thấy có điều không ổn, gã cân nhắc một hồi rồi bèn dứt khoát không tiến mà bắt đầu lui lại.

Nhưng đúng vào lúc này, ánh sáng màu đen vô cùng tận bỗng nhiên từ sau lưng Liễu Minh cuồn cuộn tỏa ra, chỉ cuộn tròn tới trước một cái đã bao phủ cả khoảng không gian có phạm vi hơn mười trượng.

Nam tử áo đen chỉ vừa mới thấy trước mặt tối sầm thì đã rơi vào trong không gian Minh Ngục, ngũ giác bắt đầu trở nên mờ hồ không còn nhận thức được rõ ràng khiến nội tâm gã vừa giận vừa sợ.

*Ngũ giác: Thính giác, thị giác, vị giác, khứu giác, xúc giác.

Nhưng gã thân là tu sĩ Chân Đan cảnh nên chỉ hoảng hốt chốc lát xong liền lập tức kịp phản ứng, gã gầm lên giận dữ sau đấy thủy quang quanh người bỗng sáng lóa rồi nổ tung, vô số hơi nước tỏa ra, trong nháy mắt đã đánh không gian Minh Ngục rách xác xơ.

Nhưng đợi khi gã vừa mới thấy rõ tình hình bên ngoài thì trước mặt gã đã có ngay một luồng hàn ý cuốn tới, cảnh tượng trước mặt gã sau đấy liền trở nên hỗn loạn, toàn bộ đất trời trông như đảo điên.

Đầu gã ngay khi phá vỡ Minh Ngục đã lập tức bị thanh phi kiếm màu vàng, thứ mà gã hầu như không cách nào cảm thấy, cắt xuống với tốc độ cực nhanh khiến gã này không kịp cảm giác được chút đau đớn nào.

“Phốc” một tiếng, tinh hồn của gã hóa thành một luồng sáng màu lục cao vút, trông như kinh sợ mà muốn lập tức bỏ trốn mất tích.

Nhưng trong đường kiếm mới cắt xong kia, phi kiếm màu vàng nhạt lại hiện ra, nó chỉ xoay một cái đã lại hóa thành chi chít những kiếm khí màu vàng bắn vọt tới rồi lập tức xuyên thủng tinh hồn khiến nó thủng lỗ chỗ trông như tổ ong, cuối cùng chỉ thấy nó gào thét một tiếng rồi biến thành hư vô.

Lúc này Liễu Minh đưa một tay vẫy khẽ, phi kiếm màu vàng liền “vèo” một tiếng bay trở về giữa mi tâm hắn rồi biến mất dạng.

Từ khi hắn thúc giục thần thông Minh Ngục đến khi thả ra Hư Không phi kiếm đánh chết đối phương rồi thu hồi, thời gian chỉ là vài hơi thở.

Lúc này, thi thể không đầu của nam tử áo đen kia mới vô lực rớt xuống, nơi cổ hắn, một tia máu phun mạnh ra để lại một chuỗi tàn ảnh trong không trung.

Liễu Minh thở dài một hơi, thần sắc trên khuôn mắt có phần buông lỏng.

Hắn có thể dễ dàng chém giết một gã tu sĩ Chân Đan sơ kỳ như thế khiến bản thân cũng có phần ngoài dự kiến.

Xem ra, một là trong số các tu sĩ Chân Đan thì thực lực tên nam tử áo đen này là loại thấp nhất.

Hai là đối phương không ngờ tới sự quỷ dị của thần thông Minh Ngục và việc Nguyên Linh phi kiếm ẩn nấp nên mới có thể bị một kích như thế giết chết. Nếu nam tử áo đen khi bị Minh Ngục vây khôn thì lập tức thi triển thủ đoạn phòng ngự ra ngay thì Liễu Minh cũng không thể đắc thủ dễ dàng như vậy.

Liễu Minh suy nghĩ một chút rồi tay áo run lên, một luồng khói đen cuộn tuôn ra, kéo thi thể nam tử áo đen về trước người.

Đúng lúc này, thi thể này bỗng thoáng mờ đi rồi hóa thành một quái vật dữ tợn, thân thể nửa trên là chim, nửa dưới là cá, trên ngực nó hiện đầy những miếng vẩy lân lớn bằng móng tay.

“Thì ra là một gã yêu tu.”

Liễu Minh lẩm bẩm một tiếng, một tay khẽ vẫy, thân thể nam tử áo đen xoáy một cái rồi một tấm phù chưa đồ bị vẩy lân che kín bay thẳng vào trong tay hắn.

Hắn đưa thần thức vào trong phù chứa đồ rồi quét qua, tức thì hắn cực kỳ thất vọng lắc đầu đoạn tiện tay thu nó lại.

Bên trong cái phù chứa đồ này ngoài trừ một chút linh thạch cùng vài bình đan thường bình thường thì không có đồ đáng giá gì khác, thậm chí đến cả một kiện linh khí cực phẩm cũng không có.

Xem ra nếu không phải gã yêu tu quá nghèo thì khả năng rất cao gã là một kẻ bảo thủ trong Yêu tộc.

Lại nói tiếp, tu sĩ Yêu tộc vì có thiên phú dị bẩm, thọ nguyên lâu dài, thêm nữa là thân thể họ so với Nhân tộc thì mạnh mẽ hơn nhiều nên từ khi bắt đầu thời Thái Cổ, người trong Yêu tộc ban đầu khinh thường việc ngoại lực như linh khí, pháp bảo, cho đó là thủ đoạn mưu lợi chứ không phải là tu luyện chân chính.

"Dữ kỳ lãng phí thì gian tại ngoại vật chi thượng, bất như đa hoa ta tâm tư tu luyện bản mệnh thần thông." Nghĩa là “ Cùng người lãng phí thời gian với những thứ đồ ngoài thân sao bằng tốn tâm tư tu luyện bổn mạng thần thông.”

Đây chính là một câu ngạn ngữ cổ lưu truyền phổ biến bên trong Yêu tộc, từ xưa đến nay, có rất nhiều người trong Yêu tộc ôm loại suy nghĩ này. Thực chất thì nó cũng có đạo lý bởi dù sao thì nhiều gã yêu tu khi tu luyện bản thể đến một trình độ nhất định là liền có thể vượt xa những thứ linh khí, pháp bảo bình thường rồi.

Nhưng mà trải qua bao năm tháng đúc kết, vô số tu sĩ yêu tộc khi cùng tu sĩ loài người tranh đấu thì đều bị chết bởi tầng tầng lớp lớp linh khí, pháp bảo của đối phương, có những món thậm chí còn vượt xa tu vi của đối phương.

Cứ như thế, mưa dầm thấm đất, càng ngày càng nhiều kẻ trong Yêu tộc cũng dần dà bắt đầu chuyển đổi suy nghĩ, bắt đầu tế luyện pháp bảo, linh khí, xem chúng như ngoại lực phụ trợ vậy.

Nhưng cho đến ngày nay, vẫn còn một ít kẻ trong Yêu tộc tiếp tục khư khư giữ cái suy nghĩ của Yêu tộc từ thời Thái Cổ này nên họ không muốn sử dụng bất kỳ linh khí pháp bảo nào, chỉ một mặt khổ tu, mặt khác tiến hành tế luyện chính thân thể mình thành bảo vật.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.