Nét kinh hãi hiện lên trên mặt Liễu Tung Dương, thần sắc lão trở nên chăm chú hơn.
Sau một phen giao thủ, lão đã thấy kẻ đối diện có thực lực mạnh không
kém so với đám Thông Huyền như Hoàng Phủ Ngọc Phách, gã lại cảm thấy khí tức kẻ này có chút quen thuộc, dường như đã từng gặp ở đâu đó.
Ánh mắt lão lóe lên hàn quang, hai cánh sắt sau lưng trở nên mờ ảo, tỏa
ra mảng lớn khói đen, thân hình lão bỗng biến mất vô ảnh vô tung trên
không.
Sau một khắc, ở một chỗ không xa sau lưng Liễu Minh, thân hình lão hiện
ra một cách quỷ mị, hai tay chập chờn ma khí, hiện ra hai chùy tiêm màu
đen, chính là vật đã công kích Âu Dương Minh.
Tiêm chùy lập lòe hàng mang, lóe lên đâm về hai chỗ hiểm sau lưng Liễu Minh. Tốc độ nhanh đến không tưởng.
"Không tốt!"
Liễu Minh biến sắc, ngân quang lóe lên sau lưng, đôi nhục xí ngân sắc
sau lưng bỗng giãn ra, một âm thanh “Tách” vang lên thật nhỏ, cả
ngườihắnhóa thànhmộtvệt sáng bạc, biến mất vô ảnh vô tung.
Hai đạo hàn mang màu đen đâm vàomột bóng người màu bạc, chiếc bóng tán
loạn, sau một khắc, thân ảnh Liễu Minh hiện ra ở ngoài hơn mười trượng,
cảm thấy sau lưng toát mồ hôi lạnh.
Hắn khẽ vẫy một tay,pháp tướng khổng lồmàu đen bay vụt trở về, nhập vào thân thể hắn.
Cốt Hạt cùng Phi Lâu lại không thu hồi Pháp Tướng, cả hai mở miệng gào
rú. Ngân sắc Cự Hạt Pháp Tướng cùng lục sắc Phi Lâu Pháp Tướng tiếp tục
đánh về phía Liễu Tung Dương.
"Là ngươi!"
Liễu Tung Dương không thèm để ý đến công kích của hai ma sủng, ánh mắt như đao nhìn Liễu Minh.
Khi hắn nhìn đến đôi nhục xí ngân sắc sau lưng Liễu Minh, như đang suy nghĩ đến điều gì đó.
Khi ở ngoại thành U Nhung, kẻ đã nội ứng ngoại hợp trốn khỏi Đại Hỗn Độn Ma La Trận, cướp đi chìa khóa Ma Uyên chính là thanh niên Thiên Tượng
cảnh này.
"Tốt, rất tốt! Quả nhiên người có được chìa khóa Ma Uyên của Hoàng Phủ
Lưu Thủy cũng đi tới nội Uyên.” Liễu Tung Dương giận quá hóa cười,
nghiêm nghị nói ra.
Khi hắn nộ tiếu, đôi cánh sắt sau lưng tỏa sáng hào quang, bắn ra vô số
phong nhận màu đen, dễ dàng đón đỡ công kích của Cốt Hạt cùng Phi Lâu
Pháp Tướng.
Liễu Minh thấy vậy. Sắc mặt bỗng trầm xuống.
Cũng không phải do thân phận bị bại lộ, linh giác của một đại năng Thông Huyền như Liễu Tung Dương vô cùng linh mẫn, sớm muộn cũng nhận ra hắn,
hắn bị nhận ra cũng không phải chuyện to tát gì.
Sắc mặt hắn trở nên âm trầm là bởi chiến giáp màu đen trên người Liễu Tung Dương, còn có đôi cánh sắt sau lưng lão.
Đôi cánh sắt có lực phòng ngự cường hãn dị thường,hắn muốn phá vỡ, chỉ sợ dùng động thiên pháp bảo như Sơn Hà Châu cũng rất khó.
Nhưng ngay lúc này, sau khi Liễu Tung Dương ngăn được công kích của hai
đầu ma sủng, hai cánh sau lưng vỗ mạnh một cái, tiếng xé gió đại tác.
Vô số phong nhận màu đen bắn ra từ đôi cánh phát ra âm thanh xuy xuy,
bắn như mưa về phía Liễu Minh, gần như che nửa phiến không gian, phong
kín mọi đường lui của Liễu Minh.
Nhưng vào lúc này, nhục xí ngân sắc sau lưng Liễu Minh tỏa ra hào quang
sáng ngời, cả người không lùi mà tiến, đánh thẳng về phía Liễu Tung
Dương.
Sau một khắc, thân hình hắn mơ hồ, biến thành bốn thân ảnh giống nhau
như đúc. Len lỏi vượt qua phong nhận đầy trời, nhanh chóng tiến sát chỗ
Liễu Tung Dương.
"Phân thân. . . Chút tài mọn!"
Ánh mắt Liễu Tung Dương lóe lên, lập tức lão hừ lạnh một tiếng, trên trán lóe lên hắc quang, dài ra một sừng màu đen.
Chiếc sừng màu đen tỏa sáng hào quang, lập tức khuếch tán một vòng gợn sóng màu đen.
Bốn thân ảnh Liễu Minh chạm phải gợn sóng màu đen, lập tức tán loạn mất ba cái.
“Chỉ là một thủ đoạn nho nhỏ, cũng dám mang ra bêu xấu!”
Liễu Tung Dương cười ha ha, trong tay lóe lên hắc quang. Hai chùy tiêm
đánh ra lần nữa, giống như răng nanh màu đen cắn về phía Liễu Minh.
Lúc này Liễu Minh đang tránh trái né phải những phong nhận đầy trời,
không cách nào tránh thoát công kích của hai chùy tiêm màu đen. Vẻ tàn
khốc hiện lên trong mắt hắn, một tay vung lên, bắn ra một thanh sắc đao
mang.
Đúng là Ma Tủy Thanh Ma Nhận!
Thần sắc hắn nghiêm túc và trang trọng, một tay đột nhiên bấm niệm
pháp quyết, đồng thời đọc lên một câu chú ngữ ngắn gọn, hắc quang lóe
lên tức thì rồi nhập vào thanh sắc đao mang.
Chỉ trong giây lát thanh mang kịch thịnh, uốn lượn trên không trung, hóa thành thanh sắc đao mang hình bán nguyệt dài hơn mười trượng.
Vang lên hai tiếng Khanh khanh, hai chùy tiêm màu đen bị thanh sắc đao mang đánh bay.
Hai chùy tiêm màu đen bay rớt ra ngoài, ánh sáng đại giảm, dường như bản thể đã bị một kích đả thương.
Thân thể Liễu Minh một cái mơ hồ, biến mất vô tung, sau một khắc giống
như thuấn di đến sau lưng Liễu Tung Dương, đao mang của Ma Tủy Thanh Ma
Nhận đại phóng, lớn lên gấp bội, trảm về phía gã.
Liễu Tung Dương biến sắc, với thị lực của hắn mà không phát hiện được
Liễu Minh tiếp cận như thế nào, nhưng hắn hoảng sợ mà không loạn, hai
cánh sắt sau lưng lóe lên hắc quang, nghênh hướng Thanh Ma nhận.
Ngay lúc này, mắt Liễu Minh chợt lóe sáng, tay vừa lật, trong tay hiện ra một Kim sắc lục lạc chuông.
Đinh!
Một hư ảnh kim sắc lục lạc chuông bay ra từ tay hắn, biến thành một
chùm kim quang mờ ảo, xuyên thẳng qua màn sáng màu đen, chui vào cơ thể
Liễu Tung Dương.
Thân thể Liễu Tung Dương cứng đờ, bỗng ôm đầu hét thảm một tiếng, hòa
quang trên người đại giảm, ngay cả dôi cánh sắt sau lưng cũng chậm hơn
vài phần.
Nhân lúc này, Thanh Ma nhận không bị đôi cánh sắt ngăn cản, lóe lên trên không trung, với một thế quỷ dị, chem mạnh về phía cổ Liễu Tung Dương.
Cùng lúc đó, miệng hắn mặc niệm chú ngữ, hai cánh tay bắn mạnh ra kim
sắc hồ quang điện, lòng bàn tay bỗng kích ra một tia ngũ sắc lôi quang
to bằng đầu ngón tay, đúng là Cửu Thiên Thần Lôi được phong ấn trong cơ
thể hắn.
Lôi Quang nhấp nháy một lần, đánh vào dưới xương sườn Liễu Tung Dương với xu thế sét đánh không kịp bưng tai.
Lập tức, Liễu Tung Dương cũng bị Thanh Ma nhận chém vào đầu, trên trán gã đột nhiên hiện ra đồ án Ma Long màu đen.
Trên người gã lóe lên hắc quang, hiển hóa ra một thanh ma thương phủ đầy ma văn.
Khắp ma thương được phủ bởi hắc quang, mũi thương tỏa ra hàn quang sâm lãnh, tản mát rakhis tức cực kỳ đáng sợ.
Khanh!
Ma thương màu đen chặn Thanh Ma nhận chém tới, thân thương phóng mạnh
hắc quang, tụ thành một Ma Long màu đen, cắn Thanh Ma nhận.
Nhưng lúc này, Cửu Thiên Thần Lôi từ tay Liễu Minh đã oanh kích lên người Liễu Tung Dương.
Thân thể Liễu Tung Dương bị ra ngoài ngay, ngũ sắc hồ quang điện lan
khắp toàn thân gã, Ma Long màu đen vừa mới ngưng tụ liền kêu thảm một
tiếng, bị ngũ sắc hồ quang điện xé tan, biến thành hư ảo.
Nhưng ngũ sắc hồ quang điện cũng tán loạn biến mất theo.
Ánh mắt Liễu Minh nhìn lên trên ma thương màu đen, khóe mắt nhấp nháy một hồi, một tay khẽ vẫy, Ma Tủy Thanh Ma Nhận bay về.
Thân thể Liễu Tung Dương lảo đảo một hồi, lúc này mới buông hai tay ôm đầu, lạnh lùng nhìn Liễu Minh.
“Được lắm, tiểu tử người đã làm lão phu nổi giận thực rồi, chuẩn bị chịu chết đi!”
Liễu Tung Dương phát ra lời nói vô cùng băng lãnh, quầng trăng mờ trên
người đại phóng, một pháp tướng ma ảnh cực lớn hiện ra sau lưng gã.
Trông mờ mờ, giống như Man Hoang Cự Viên, tản mát chấn động pháp lực
khiến người sợ hãi, trên trán Cự Viên có một sừng, lượn lờ một quầng
trăng mờ đặc như mực.
Ngay lúc này, ngân, lục lưỡng sắc quang mang lóe lên, Cốt Hạt cùng Phi
Lâu khu động pháp tướng lần nữa, đánh tới Liễu Tung Dương.
"Các ngươi lui ra! Đây không phải thứ các ngươi có thể đối phó!” Liễu Minh biến sắc, quát to với hai ma sủng.
Nhưng đã chậm.
Cự Viên Pháp Tướng nhấc lên hai cự quyền, mặt ngoài cự quyền nổi lên một tầng hắc quang, cuồng kích sang hai bên.
Trong chốc lát, từng loạt quyền ảnh phát ra những tiếng rít, toàn bộ hư
không như bị sức mạnh của quyền ảnh chèn ép, đánh về phía Pháp Tướng của Cốt Hạt cùng Phi Lâu với xu thế phô thiên cái địa.
Chiếc sừng trên trán Cự Viên tán phát ra những chấn động quỷ dị khó
hiểu, mấy đạo hắc tuyến bắn ra nhanh như tia chớp từ chiếc sừng.
Cái kia đen nhánh một sừng tại Cự Viên cái trán tán phát ra đạo đạo quỷ
dị không hiểu năng lực chấn động, mấy đạo hắc tuyến nhanh giống như tia
chớp, tự một sừng bên trong, kích xạ mà ra.
Hạt nhi cùng Phi Lâu nghe được Liễu Minh cảnh cáo, sắc mặt đều biến đổi.
Phi Lâu phát ra những tiếng cổ quái "Khặc khặc", lục sắc Phi Lâu Pháp
Tướng tỏa sáng, tóc xanh bỗng dài ra gấp mấy lần, nghênh hướng quyền
ảnh, trong miệng cũng phun ra vố số lục quang.
Trán Hạt Nhi lóe lên kim quang, hiện ra ấn ký kim quan.
Mi tâm Ngân sắc Cự Hạt Pháp Tướng cũng hieenj ra một điểm kim quang, sau một khắc liền sáng rực, một chùm kim sắc quang mang bắn ra từ mi tâm.
Liễu Tung Dương phát ra một tiếng cười lạnh, quầng trăng mờ trên đỉnh
đầu Cự Viên Pháp Tướng đại phóng, một tay vung lên, đầu nắm tay hiện ra
hắc sắc quang mang như một tầng nước sơn, giống như hai cái bao tay.
Tóc dài màu lục chỉ cản trở được quyền ảnh trong chốc lát, bị mãnh quyền quyền đánh ngược lại, vô số tóc xanh bị cắt đứt rơi xuống, Hạt nhi phát ra kim quang cũng không thể cản quyền ảnh dù trong chốc lát.
Sau một khắc, quyền ảnh oanh kích liên tục lên Pháp Tướng của Phi Lâu,
Cốt Hạt, hai pháp tướng chống đỡ không nổi một nhịp hô hấp, ầm ầm vỡ
vụn.
Cốt Hạt cùng Phi Lâu há miệng hét thảm, pháp tướng bị hủy trong chốc lát khiến hai bản thể cũng bị trọng thương, đồng thời miệng thổ huyết, khí
tức toàn thân nhanh chóng suy yếu.
"Hạt nhi, Phi nhi!" Sắc mặt Liễu Minh khẩn trương, hai tay vung vẩy liên tục, phát ra hai chùm hắc khí nâng thân thể hai ma sủng lên, cuốn nhanh về sau.
"Chủ nhân, ta không sao. . ." Pháp lực của Phi Lâu hơi yếu, đã lâm vào
hôn mê, mà Hạt Nhi vẫn còn hơi tỉnh một chút, dùng tâm thâm thần truyền
âm một cách khó khăn.
"Các ngươi tiên tiến nhập Hóa Âm Hồ Lô tu dưỡng, chuyện tiếp theo hãy để ta.” Liễu Minh vung tay lên, thu hai ma sủng vào trong Hóa Âm Hồ Lô,
quét mắt về phía Liễu Tung Dương cách đó không xa.
Giờ phút này, Liễu Tung Dương đã hồi phục sau ảnh hưởng của Nhiếp Hồn Linh, Cự Viên Pháp Tướng lóe lên rồi nhập vào cơ thể gã.
Gã từ từ ngẩng đầu, hai mắt bắn ra hắc mang dài hơn một trượng, hắc
quang ngoài thân đại phóng, trên làn da hiện ra vô số ma văn màu đen,
rối lóe lên hiện ra từng miếng lân giáp, bao phủ toàn thân Liễu Tung
Dương trong nháy mắt.
Lập tức một cỗ khí tức vô cùng cuồng bạo phát ra trên thân Liễu Tung
Dương, cả hư không rung động theo, dường như không thể thừa nhận cỗ khí
tức khổng lồ này.