Đến ngày hôm nay, Liễu Minh cuối cùng đã
đem tầng cấm chế cuối cùng của Cửu Nghi Khô Lâu Thuẫn tế luyện xong
xuôi, khiến cho nó chân chân chính chính trở thành một kiện pháp bảo sồ
hình có ba mươi sáu trọng cấm chế.
Về phần tài liệu linh tính chủ yếu nhất là cọng lông của Cự Ma, trong
lúc luyện chế lúc trước, đã sớm bị mài thành bụi phấn dụng nhập vào
trong huyết thủy rồi.
Nếu không như vậy, trong quá trình luyện chế vòng cấm chế thứ ba mươi
sáu, linh khí sẽ tự động vỡ tan ra, tự nhiên sẽ không có khả năng thành
công.
Từ nay trở đi, khi đã có thuẫn này, hắn cho dù khi đối mặt với cường giả Hóa Tinh kỳ vẫn chưa địch lại được nhưng để tự bảo vệ mình thì không
gặp vấn đề gì.
Thâm chí là đối mặt với những tồn tại khủng bố như ảo ảnh Kim Liệt
Dương, nghĩ đến cũng nhất định có cơ hội dựa vào bảo vật này mà thoát
thân được.
Kế đó, Liễu Minh tâm niệm vừa động, từ Tu Di Giới lấy ra Diệt Hồn Phiến
của gã thiếu niên áo lục cùng tiểu chùy của tên Thiết Tháp Đại Hán kia.
Khi trước, lúc ở trong Huyễn Cung đối chiến với Kim Liệt Dương, Liễu
Minh ngoại trừ đem không ít linh khí hạ phẩm thu mua trước đó ném ra cho tự nổ để đối phó địch nhân, thậm chí ngay cả xích sắc tiểu kiếm dùng
tương đối thuận tay cũng tự nổ mất, nhưng lại chưa chịu đem hai kiện cực phẩm linh khí này xuất ra.
Lúc này, Liễu Minh lại muốn thử dùng Diệt Hồn Phiến này thêm lần nữa,
liền thúc giục Diệt Hồn Phiền một chút. Kết quả hắn phát hiện phiến này
xác thức không quá thích hợp với công pháp bản thân liền khẽ lắc đầu,
đem thu lại.
Tiếp theo hắn lại đem tiểu chủy màu đen ra chơi đùa một chút nhưng uy năng mà tiểu chùy này thể hiện ra lại khiến hắn chấn động.
Hắn chỉ là tay cầm tiểu chùy, muốn rót một chút ít pháp lực vào trong đó, thể nghiệm qua uy năng của nó.
Kết quả là hắn vừa mới rót vào một tia pháp lực, tiểu chùy màu đen lại
bỗng run lên, phát ra ánh sáng rực rỡ, đồng thời cỗ hấp lực khổng lồ từ
đó truyền ra, khiến cho pháp lực của Liễu Minh lập tức như sôi trào,
không tự chủ được tuôn ra, nhao nhao rót vào trong tiểu chùy.
Liễu Minh kinh hãi liền lập tức thúc giục pháp quyết, mãnh mẽ đè nén pháp lực bản thân, đồng thời ném tiểu chùy bay xuống đất.
Một tiếng “Phanh” vang thật lớn.
Một đạo hắc quang vừa lóe lên trên mặt đất của phòng luyện khí, tức thì mặt đất xuất hiện một vết rách sâu hơn một xích.
Liễu Minh thấy vậy, không khỏi lông mày cau lại.
Linh khí này mặc dù uy lực cực lớn, như tốc độ tiêu hao pháp lực lại cực nhanh khiến cho pháp lực trong người hắn, dù đã vượt xa tu sĩ đồng cấp
vẫn cảm thấy không chịu nổi, có lẽ chỉ thích hợp cho tu sĩ Hóa Tinh trở
lên sử dụng.
Vì vậy hắn sau một hồi suy nghĩ, quyết định trước đem linh khí này bán ra, hẳn là có thể bán được một cái giá không tồi.
Trong nội tâm, kế hoạch đã định, hắn liền đem tiểu chùy thu lại.
Trong thời gian kế tiếp, Liễu Minh lại lấy ra bộ bốn viên châu Kim
Giáp Khôi Lôi, ném nhẹ vào trong không trung rồi liên tiếp đánh ra bốn
đạo pháp quyết.
Sau khi mấy viên châu biến ảo một cái liền hóa thành bốn con khôi lỗi màu vàng cao hơn một trượng rơi xuống trước mặt hắn.
Lúc trước tiến vào Bích Khung Huyễn Cung, vì thời gian cấp bách nên hắn
chưa kịp đem bốn con khôi lỗi này luyện tập điều khiển cẩn thận, vì vậy
trong suốt ba tháng trong Huyễn Cung chưa từng lấy ra để đối phó địch
nhân. Nếu hắn có thể điều khiển thuần thục bốn con khôi lỗi này thì
không khác gì có thêm bốn tên Hóa Tinh sơ kỳ hỗ trợ, như thế hẳn là hành trình trong Huyễn Cung sẽ thoải mái hơn rất nhiều, lại càng có thể đoạt được nhiều Bích Khung Châu hơn nữa..
Mà lần thi đấu ngoại môn của Thái Thanh Môn chẳng mấy chốc nữa sẽ bắt đầu.
Hắn tuy tự biết rằng cơ hội được cường giả Chân Đan cảnh nhìn trúng,
trực tiếp thu làm nội môn đệ tử không quá lớn nhưng cũng sẽ không có ý
dễ dàng buông bỏ.
Những thứ khác không nói, chỉ riêng phần thưởng cho mười thứ hạng đầu
đều cực kỳ hậu hĩnh, đặc biệt là người xếp hạng nhất, nghe nói có thể
được quyền lựa chọn một môn công pháp mà chỉ nội môn đệ tử mới được tu
luyện, thực sự rất động lòng người.
Liễu Minh sau khi suy nghĩ như vậy liền phất tay một cái, bốn đạo phù
văn lóe lên rồi nhao nhao nhắm chỗ mi tâm mà chui vào trong người bốn
khôi lỗi.
Quanh thân bốn khôi lỗi màu vàng lập tức thấy kim quang phát sáng óng ánh…
Nửa tháng sau, trong phòng luyện khí, Liễu Minh đang đứng giữa không trung, mười ngón tay liên tục bấm niệm thay đổi pháp quyết.
Ở phía dưới, từng tràng những tiếng “ầm ì ùng” quái dị vang lên, bốn
khôi lỗi thân tỏa kim quang, dưới sự điều động của Liễu Minh chia ra bốn phía, tỏa ra bốn cỗ khí tức khổng lồ khác nhau liên tục, không ngừng
hoán đổi vị trí khiến người ta cảm giác phảng phất như một chỉnh thể
thống nhất, mơ hồ đã đạt đến trình độ Hóa Tinh sơ kỳ.
Bốn con kim giáp khôi lỗi bỗng nhiên chậm lại, kế đó kim quang quanh
thân lưu chuyển một hồi rồi dừng hẳn lại, im lặng không nhúc nhích gì
nữa.
“Có chút kì quái, tuy đã có thể điều khiển bốn con khôi lỗi như ý nhưng
tại sao mình lại có cảm giác còn chút gì đó chưa đúng lắm.” Liễu Minh
thu lại pháp quyết, trong mắt lộ ra một tia nghi hoặc thì thào tự nói,
kế đó cả người rơi vào trầm tư…
Một tháng sau, sau những âm thanh gào rú, rồng ngâm vang lên trong mật
thất là một tiếng “Oanh” thật lớn vang lên , cả động phũ khẽ rung lên,
tiếp đó có tiếng cười to của Liễu Minh truyền ra:
“Haha, thì ra là vậy. Đây mới chính thức là bí mật của bốn khôi lỗi này. Nếu có người biết bộ Tứ Tượng Khôi Lỗi này còn có đòn sát như thế, chỉ
sợ cái giá sẽ bạo tăng một phen khiến người ta tranh giành nhau đến bể
đầu. ”
Lúc này trong mật thất, bốn con khỗi lỗi vẫn lặng im đứng bốn phía quanh Liễu Minh, nhưng trong trong không gian lại thấy có linh áp kinh người
tỏa ra.
Liễu Minh mặt mũi tràn đầy vẻ vui mừng, ngón tay khẽ búng, bốn đạo pháp
quyết liền lên rồi chui ngay vào trong người bốn khôi lỗi.
Đợi sau một hồi những tiếng “Bụp bụp” loạn hưởng, bốn khôi lỗi này lại
hóa thành những khối cầu, Liễu Minh bèn đem chúng thu lại.
Trong thời gian sau đó, Liễu Minh liền chuyên tâm ở trong mật thất tại
động phủ phục dụng Lãnh Ngưng Đan, bế quan tu luyện bởi đây là giai đoạn chuẩn bị cuối cùng cho kỳ thi đấu sắp tới.
Ngoại trừ luyện công bên ngoài, hắn mỗi ngày còn không ngừng tiến vào
bên trong Hồn Thiên Bia, lợi dụng Tinh Thần Lực từ Hóa Thức Trùng để
kích thích Ma Huyễn Đồng Mục, tiến vào trong ảo cảnh tu luyện.
Một ngày kia, Liễu Minh tâm niệm thay đổi, lần đầu tính tới việc đổi đối thủ trong Huyễn Ma Đồng, thay Lam Tỳ Ma Hóa bằng gã Chân Đan Hải Yêu
Hoàng.
Song từ khi hắn từ không gian thần bí tiến vào bên trong ảo cảnh, lông
mày bỗng nhíu lại, liền phát hiện bản thân có điểm khác lạ.
Không chờ thấy hắn thi pháp, bên ngoài thân đã tản mát một tầng hắc
diễm, lập tức bốc cháy ào ào, đồng thời trong người liên tiếp phát ra
những tiếng “lốp bốp” nghe như xương cốt bị nổ gãy, thân hình so với
trước thình lình lớn vọt lên, trong khoảnh khắc trên da thịt lại từng
đạo linh văn màu tím nhạt nổi lên.
Liễu Minh liên nhấc hai cánh tay lên rồi duỗi ra cẩn thận đánh giá bản thân hiện tại một chút.
Trùng với phỏng đoán trước đây, người hắn hiện tại quả nhiên là thân thể ma hóa.
Liễu Minh lúc ở tế đàn Cự Ma dưới vực sâu từng mình nhìn rõ ràng một màn sau khi chính mình ma hóa liền dễ dàng giết chết Ma hóa Lam Tỳ đồng
thời áp chế Hải Yêu Hoáng, cảnh tượng như mới thấy ngày hôm qua.
Hôm nay hắn lại có thể tự mình khống chế thân hình ở dạng ma hóa, trong lòng không khỏi có chút mong đợi.
Nhưng đúng lúc này, ở chỗ cách hắn mấy trượng lại có thêm một gã thanh
niên áo trắng, khuôn mặt thanh tú, lạnh lùng nhìn Liễu Minh, thình lình
chính là Hải Yêu Hoàng.
Sau một khắc, một thanh đoản xích (thước ngắn) óng ánh ở trong tay Hải
Yêu Hoàng vung lên, tầng tầng hàn quang màu lam theo hành động đó mà
tuôn ra.
Liễu Minh thấy vậy liền không nói hai lời, hai chân đạp mạnh một cái,
thân hình bắn ngược lại phía sau, nháy mắt đã ở cách chỗ cũ hơn ba mươi
trượng.
Nhưng dù sao Liễu Minh đối với thân thể sau khi ma hóa chưa thực sự
thích ứng, sau khi lảo đảo một cái mới miễn cưỡng đứng vững được.
Ngay lúc này, Hải Yêu Hoàng một tay nhẹ nhàng ném ra, đoản xích óng ánh
trên không trung xoay tròn một vòng, lập tức trong không trung hiện ra
từng điểm ánh sáng màu lam nhạt.
Chỉ nghe thấy một tiếng thanh minh, từng điểm ánh sáng màu lam trên
không trung nhanh chóng ngưng tụ lại, sau liền hóa thành một cây trường
thương màu lam bay về phía Liễu Minh.
Liễu Minh ánh mắt lạnh lùng, tay áo run lên, hai tay nắm chặt hai viên Trọng Thủy Châu ném mạnh về phía Hải Yêu Hoàng.
Dựa theo phỏng đoán của hắn, bản thân sau khi ma hóa sẽ có thân thể
khủng bố, không chỉ tốc độ hanh động nhanh hơn không ít mà uy lực mỗi
lần động tay nhấc chân cũng sẽ tăng lên mấy lần, do đó việc đối phó với
Hải Yêu Hoàng có lẽ sẽ không phải là việc quá khó khăn.
Đối mặt với Liễu Minh, không những không lùi mà còn mạnh mẽ đáp trả, Hải Yêu Hoàng mặt không biểu tình, một tay phất lên, ánh sáng màu lam trên
trường thương lập tức sáng lóa, thân thương khẽ rung lên sau đó liền bắn vọt tới hướng Liễu Minh.
Liễu Minh thấy vậy, thấp giọng quát lên, linh văn trên cánh tay đang bị
đám sương mù quấn quanh chợt lóe lên rồi thình lình to lên gấp mấy lần,
quyết thử đón đỡ một kích của trường thương màu lam đang lao tới trước
mặt.
"Phanh" một nổ mạnh!
Một lát sau, hắc khí vốn quay cuồng cũng tan biến mất, chỉ thấy hai tay
được che kín bởi lân phiến màu đỏ đang nắm chặt một cây trường thương
màu lam óng ánh, trong không gian, một cỗ khí tức băng hàn đang cùng ma
khí đan vào nhau, hóa thành một vòng sáng đen, lam lẫn lộn bao quanh
thân mình.
Sau một khắc, Liễu Minh chỉ cảm thấy hai tay lạnh lẽo, hàn khí nhè nhẹ
bức tới, lần phiến màu đỏ đang dần bị đóng băng, hai tay bắt đầu có chút đông cứng lại.
Dưới sự kinh hãi, hắn biết mình hiển nhiên đã đánh giá thấp thực lực của tên cường giả Chân Đan cảnh Hải Yêu Hoàng này.
Suy nghĩ nhanh chóng xoay chuyển, hắn lúc này gầm nhẹ một tiếng, linh
văn trên tay chớp động mấy cái sau đó một cỗ man lực khổng lồ lập tức
phóng vọt ra, hai tay bắt lấy băng thương màu lam, xiết thật chặt.
"Phanh" một tiếng.
Băng thương màu lam vỡ vụn ra thành từng điểm sáng dạng mũi nhọn.
Mà hai tay Liễu Minh dưới sự cắn trả của băng thương khi bị bóp vỡ cũng
hiện chi chit nhưng vết thương nhỏ, gan bàn tay chảy máu đầm đìa.
Nhưng chỉ sau một khắc, Liễu Minh chợt cảm thấy một cảm giác mát dịu từ
trong tay truyền đến, vừa nhìn phía dưới liền thấy ma khi màu đen đang
nhè nhẹ chui vào trong tay, miêng vết thương, lấy tốc độ mắt thường có
thể thấy được, nhanh chóng liền lại.
Bỗng lúc này, Hải Yêu Hoàng ở không xa phía đối diện đột nhiên dùng một
tay chỉ một cái vào không trung, đoản xích đang lơ lửng trước người sau
khi điên cuồng rung động vài cái lại đột nhiên bộc phát ra một dòng nước lạnh khổng lồ.
"Không tốt."
Thân hình Liễu Minh sau khi lóe lên mọt cái đã liền xuất hiện ở bên
ngoài mười trượng, nhưng hai tay cùng hai chân đã hình thành một tầng
băng lạnh nhàn nhạt.
Nhưng đúng lúc này, thân ảnh Hải Yêu Hoàng bỗng nhiên mờ đi rồi đột ngột xuất hiện trên không trung phía đỉnh đầu Liễu Minh, đồng thời một cỗ
linh áp cực lớn kéo tới, một cái ảo ảnh cự chưởng màu lam to hơn trượng
từ đó đánh thẳng xuống.
Liễu Minh lông mày nhíu lại, điều động ma khi toàn thân, hướng lên trởi
đánh ra một chưởng, hắc khí cuồn cuộn trong tay sau khi ngưng tụ một
chút liền hóa thành đại ma chưởng to một trượng phóng thẳng lên trời.
Nhưng sự việc hắn không thể ngờ đã xảy ra!
Cự chưởng màu đen do ma khí biến thành vừa mới đụng vào cự chưởng màu
lam liền biến thành từng sợ hắc khí rồi đột nhiên tán loạn ra giữa không trung.
Một khắc sau, Liễu Minh chỉ cảm thấy không khí quanh người xiết chặt,
tiếp theo một hồi âm thanh vù vù truyền đến bên tai, cảnh tượng trước
mắt mờ đi sau đó liền thấy mình đã lần nữa xuất hiện trong không gian
thần bí.