Hai người một đuổi một chảy, chỉ chốc lát đã xuyên qua mảnh đất bằng, cách ngọn núi chỗ Liễu Minh không xa.
Liễu Minh thấy vậy, khẽ cau mày, cứ theo cái đà này, nang dường như muốn dẫn tên này đến cho mình rồi.
Hắn không muốn vô cớ phải liều mạng với cái loại nhân hình huyễn thú
kinh khủng như này, lúc này liền thúc giục pháp quyết lén lút thực hiện
một trong ba mươi sáu kế tẩu vi thượng sách.
Nhưng mà Liễu Minh chỉ mới hơi động thân hình bay lên trời một chút,
thiếu nữ áo tím chợt mạnh mạnh mẽ vặn mình, một tay phất lên, phi đạo
trong tay lại một lần nữa thành Bạch Giao, bay nhào về phía sau.
Kim bào thanh niên ở phía sau lại là một kiếm đem Bạch Giao bổ làm đôi thêm lần nữa.
Lúc này, thiếu nữ áo tím bỗng nhiên một tay bấm niệm pháp quyết, trên
không trung hơi chuyển hướng bay rồi như lưu tinh cản nguyệt nhắm thẳng
chỗ Liễu Minh bay nhanh tới, tốc độ một thoáng đã nhanh gấp bội lúc
trước.
Liễu Minh trong nội tâm rùng mình, âm thầm kêu khổ không thôi.
Hôm nay chỉ còn cách ngày Bích Khung Huyễn Cung đóng cửa có ba ngày, chỉ cần ba ngày này bình yên vô sự, dùng số Bích Khung Châu bản thân đã
đoạt được, nghĩ ít nhất cũng có thể đổi được một thanh cực phẩm Linh Khí hoặc là một ít tài liệu hiếm thấy.
Nhưng nếu lúc này hắn bị đá bay ra khỏi Bích Khung Huyễn Cung thì tự nhiên là chẳng có cơ hội này nữa.
Lúc này, mấy tấm phù lục trong tay Liễu Minh đồng thời nổ tan ra hóa
thành vô số phù văn màu xanh lóe sáng hướng lên trên người Liễu Minh
chui vào, đồng thời sau một hồi rồng ngâm hổ gầm, bỗng nhiên trên người
hắc khí cuồn cuộn, nhoáng một cái, liền đã hóa thành một bóng đen mờ mờ
nhằm một bên bay vọt đi.
Nhưng mà đúng lúc này, sau lưng lại vang lên tiếng cười khẽ của thiếu nữ áo tím.
“Liễu huynh thật là đúng là ý chí sắt đá, không có chút tâm tư thương hoa tiếc ngọc nào, lại muốn cứ như vậy bỏ đi ngay.”
Vừa dứt lời, kim bào thanh niên ở đằng sau bỗng nhiên thân mờ đi một
cái, thình lình cũng đã đuổi tới cách sau lưng thiếu nữ mấy trượng, đồng thời khoát tay, lại một đạo kim sắc kiếm quang xé gió mà ra.
Tay áo thiếu nữ lại lại run lên, bỗng nhiên từ trong đó liên tiếp ném ra ba kiện linh khí, cũng không nói hai lời bắt quyết.
"Phanh" "Phanh" "Phanh" ba tiếng nổ liên tiếp truyền đến.
Trong không gian phía sau, một hồi linh lực mãnh liệt quay cuồng nổi
lên, kiếm quang màu vàng ở bên ba kiện linh khí tự bạo nên lúc này bị
cứng rắn ngăn cản lại, kim bào thanh niên cũng bị ép thân hình hơi chậm
đi.
Cùng thời gian đó, thiếu nữ áo tím một tay khẽ đảo chuyển, một loạt đồ
vật sáng lấp lánh chợt hiện ra, tiếp đó bạch quang đại phóng, bóng người liền biến mất ngay tại chỗ không thấy đâu nữa.
Sau một khác, Liễu Minh cảm thấy bên cạnh mình chợt chấn động, bạch
quang sáng người, rồi nhoáng cái liền có một bóng người mờ mờ hiện ra,
đúng là thiếu nữ áo tím, người có lẽ vẫn còn phải cách xa hắn vài chục
trượng.
Không biết nàng này dùng cách này mà thuấn di (teleport – dịch chuyển
tức thời) thắng tới bên cạnh, hướng sang Liễu Minh tự nhiên cười nói:
"Liễu huynh, không nghĩ tới chúng ta lại gặp mặt."
Nhưng mà Liễu Minh lúc này sắc mặt không thế nào trông dễ coi được.
Bởi vì kim bào thanh niên chỉ là trông như chậm nhưng lại cực nhanh, chỉ chớp động mất cái đã liền quỷ dị xuất hiện sau lưng hai người cách hơn
mười trượng, hơn người không đợi Liễu Minh mở miệng, kiếm trong tay chỉ
là nhấc một chút đã thấy có một đạo kiếm khí màu vàng cuốn ngay ra,
thanh thế rất kinh người.
Liễu Minh cũng phản ứng rất nhanh, gần như cùng lúc kiếm quang đằng sau
xuất hiện, đột nhiên xoay người bắn ngược ra, đồng thời tay áo rung lên, xích sắc tiểu kiếm dĩ nhiên giữ trong tay, đem pháp lực điên cuồn rót
vào rồi liền rời khỏi tay hóa thành đạo xích quang (đường sáng đỏ) dài
năm sáu trượng, trực tiếp đón đỡ.
Còn chính hắn lại bỗng nhiên hóa thành một một đạo quang đoàn bay vọt về phía xa xa.
Không trung phía sau, kiếm quang màu vàng cùng màu đỏ quần chiến đan vào nhau thỉnh thoảng phát ra âm thanh va chạm thanh thúy.
Thiếu nữ áo tím thấy thế, lông mày giãn ra một chút cũng hóa thành một đạo độn quang màu thì, đi theo sát Liễu Minh.
Vào lúc này, kiếm quang màu đỏ gào thét một tiếng, đã bị kiếm quang màu
vàng một chiêu xé rách tan ra, lần nữa lại gào thét rồi biến thành một
thanh tiểu kiếm nhằm Liễu Mình vụt đi.
Liễu Minh vì tâm thần tương liên nên lúc này nội tâm thấy rùng mình, tay áo vung lên liền đem xích sắc tiểu kiếm thu lại trong tay áo.
Chỉ vẹn vẹn một lần giao thủ đơn giản này, Liễu Mình thình lình phát
hiện sự lợi hại của ảo ảnh kim bào thanh niên còn hơn xa sự tưởng tượng
của mình..
Nhân hình huyễn thú này tuy chỉ có tu vi Ngưng Dịch hậu kỳ nhưng thực
lực chân chính nếu đem so với Huyễn thú Hóa Tinh Hậu kỳ khi trước chỉ sợ còn mạnh gấp đôi trở lên khiến cho hắn có cảm giác áp bức của Chân Đan
Cảnh như Hải Yêu Hoàng.
Trong những lúc mấu chốt, tên kim bào thanh niên này không biết là tu
luyện thần thông kiếm tu nào mà mỗi đạo kiếm quang đánh ra nhìn vô cùng
đơn giản nhưng lại ngưng thực vô cùng, đánh đâu thắng đó.
Một kiếm vừa rồi, Liễu Mình trong lúc nội tâm cấp bách sử dụng bảy, tám
phần uy lực của Ngự Kiếm Thuật nhưng lại bị đối phương dễ dàng phá vỡ
như vậy thật có chút thần kỳ vượt ngoài dự đoán.
Đúng lúc này, kim bào thanh niên cũng bay lên trời, đồng thời đuổi theo
không thôi, rồi lại yên lặng chém xuống một kiếm, một đạo kiếm quang lúc này so với lúc trước, tốc độ còn nhanh hơn mấy phẩn, nhằm hướng hai
người Liễu Minh bay tới, qua mấy lần hô hấp đã xuất hiện ngay sau bọn
họ.
Liễu Minh cảm giác thân hình có chút trầm xuống, một cảm giác áp bức cực lớn không thể tránh né từ sau lưng truyền tới, tâm niệm cấp chuyển
xuống dưới, cắn răng xoay người một cái đồng thời hai tay vung lên.
Lập tức bên ngoài thân hắc khí cuồn cuộn phòng lên trời, trên hai tay
linh văn màu đen như ẩn như hiện, Giao long màu đỏ cũng nổi lên tầng
tầng, mỗi tay cầm một khỏa Trọng Thủy Châu, tức thì hai luồng quyền ảnh
tối om bắt vọt ta đón đỡ kiếm quang màu vàng đang gào thét đảo tới.
"Oanh" "Oanh " hai tiếng nổ mạnh!
Quyền ảnh màu đen có Trong Thủy Châu phụ trợ trở nên ngưng trọng vô
cùng, sau đỡ một của kiếm quang màu vàng vẫn tạm thời giữ thế bất phân
thắng bại.
Liễu Minh thấy vậy, lần nữa dốc sức liều mạng điều động pháp lực trong
người, hai tay thúc giục man lực, một loạt hành động như thế mới khó
khăn thay đổi được một chút phương hướng của kiếm quang, hướng sang
khoảng không bên cạnh bay đi.
Cùng lúc đó, hai tay Liễu Minh chấn động, một cỗ man lực cực lớn từ kiếm quang màu vàng mới bị đánh bay cách không truyền đến, giao lân màu đỏ
trên tay nhao nhao nổ tan ra, hai tay lập tức đầm đìa máu tươi.
Càng làm cho hắn biến sắc chính là, bên trong khí huyết nhộn nhạo, kỳ
kinh bát mạch đau đớn khó tả mất một hồi, nếu có khôi phục trở lại mà
phải tiếp ngay một đạo kiếm quang nữa chỉ sợ khó tránh khỏi bị thương.
Kim bào thanh niên này kiếm tu thần thông lợi hại đến bực này mà thiếu
nữ áo tím có thể một đường chạy trốn từ đó đến giờ không bị tổn thương
chút lông tóc nào càng chưa bị đá ra khỏi cung. Điều này cũng thực kỳ
diệu.
Đang trong khi Liễu Minh cùng kiếm quang màu vàng giao đấu, thiếu nữ áo
tím đã biến thành một đạo độn quang màu tím bày ra xa hơn 30 trượng.
Xem ra cô nàng này vốn là đem Liễu Minh liên lụy vào trong đó, ý định một mình chạy mất tích.
Liễu Minh tâm niệm vừa động, không chút do dự từ hông nhanh chóng lấy ra một khỏa đan dược chữa thương nuốt xuống rồi lập tức thúc giục kiếm
quyết, sử ra bí thuật Nhân Kiếm Hợp Nhất, hóa thành một đạo xích
mang(ánh sáng đỏ) phi ra theo sát phía sau.
Nói đến đây cũng là hành động bất đắc dĩ, dưới tình huống bình thường
Nhân Kiếm Hợp Nhất là dùng để đuổi giết địch nhân, mà lúc này bản thân
lại chỉ có thể dùng nó để nâng cao tốc độ, mong tìm đường sống trong lúc chạy trốn.
Kim bào thanh niên vẫn như trước, điềm tĩnh theo sát đằng sau, đột nhiên kiếm quang trong không dấu hiệu run lên, lại lần thứ tư nhằm thiếu nữ
áo tím trước mặt cách không chém tới.
Liễu Minh Tinh Thần lực quét qua phía dưới, không khỏi thầm thở phào một hơi, trong tay đã nhanh chóng cầm chắc Cửu Nghi Khô Lâu Thuẫn lúc này
có chút buông lỏng.
Mà thiếu nữ áo tím tuy rằng độn tốc cực nhanh, so với Liễu Minh còn cách xa một khoảng hơn mười trượng, nhưng kiếm quang màu vàng tốc độ cực
nhanh vượt xa tưởng tưởng, chỉ là một thoáng mơ hồ, liền quỷ dị xuất
hiện gần gang tấc sau lưng nàng.
Thiếu nữ áo tím tất nhiên cũng cảm ứng được sự xuất hiện của kiếm quang
sau lưng, tuy rằng một trăm hai mươi phần trăm không tình nguyện cũng
chỉ có thể dừng bay, mạnh mẽ lắc người qua, tay áo vội vàng vung lên,
một chồng phù lục tỏa ánh sáng màu lam nhạt đồng loạt bay vọt ra.
Màu lam Phù Lục tại thời điểm vừa đụng kiếm quang, nhao nhao nổ tung ra, hóa thành từng điểm ánh sáng màu lam biến mất không thấy gì nữa.
Một thoáng trì hoãn này, Liễu Minh tự nhiên đã đuổi tới, cùng nàng này kế vai sát cánh mà chạy.
"Liễu huynh lại cứng rắn tiếp được người này một kích, quả nhiên thực
lực phi phàm." Thiếu nữ áo tím nhìn thoáng qua Liễu Minh, bỗng nhiên
truyền âm nói ra.
"Liễu mỗ trước kia chẳng qua là trong lúc vô tình đi qua nơi này, đa tạ
cô nương ban tặng, hiện tại cũng không tránh khỏi một đường chạy trốn."
Liễu Minh hừ một tiếng, từ chối cho ý kiến trả lời một câu.
"Tiểu nữ vốn không có ý liên lụy Liễu Huynh, chẳng qua là khi đó tình
huống nguy cấp muôn phần, mong rằng Liễu huynh thứ lỗi. Trước mắt không
ngại chúng ta hai người liên thủ, có lẽ có thể từ đó tìm được cơ hội tốt để chạy thoát, không biết Liễu huynh ý như thế nào?" Cô gái áo tím nghe vậy, lại "Khanh khách" cười cười nói.
Liễu Minh nghe xong lời này, trong nội tâm khẽ động, cũng không lập tức
đáp ứng, đồng dạng thúc giục pháp quyết, màu đỏ ngoài thân kiếm kiếm đậm thêm, độn tốc lúc này nhanh vài phần.
Nàng này thấy Liễu Minh không có trả lời, cũng không có ý tứ thúc giục ngay, mà là thúc giục pháp quyết chạy theo.
Cứ như vậy, hai người bên trên thạch lâm chạy liền một mạch hết thời
gian cạn chung trà, từng ngọn núi sau lưng bị từng đạo kiếm quang màu
vàng chém nát.
Mặc cho hai người thi pháp tăng tốc thế nào, ảo ảnh kim bào thanh niên cứ như giòi trong xương theo sát không tha.
Trong thời gian này, thiếu nữ áo tím nhiều lần thả ra phi đao màu trắng
hóa thành Giao long tiến hành ngắn cản, nhưng vẫn như trước chỉ có thể
khiến kim bào than niên phía sau tốc độ chậm lại một chút rồi một lúc
sau đã thấy đang đuổi sát theo.
Liễu Minh tức thì sử dụng nhất tâm nhị dụng chi thuật, vừa trốn chạy vừa thử thúc giục Lạc Kim Sa, ý đồ đem áo bào màu vàng thanh niên vây trọng Sa trận, nhưng sa trận còn chưa thành hình liền bị thanh niên trong tay kim quang lóe lên chém mà phá.
Ngoài ra, hắn đã từng thúc giục Long Hổ Minh Ngục Công, thế nhưng sương
mù màu đen biến thành Giao Long cùng Cự Hổ cũng như La Vũ Đao của thiếu nữ áo tím biến thành màu trắng Giao Long đồng dạng căn bản không cách
nào ngăn kiếm quang lại chút nào.
Khi hai người chạy thêm được mười dặm, thình lình đi tới phần cuối của sơn mạch.
Cảnh sắc trước mắt đột nhiên biến đổi, là một mảng đất hoang lớn, cả hai cùng nhìn lại, chỉ có thế thấy mấy khối đá lớn màu xám trắng, còn lại
không có bất cứ cái gì có thể che đậy.
Giờ phút này nếu tiếp tục chạy trốn về phía trước, hai người sẽ không còn bất kỳ chỗ nào có thể tránh né rồi.
Liễu Minh một chút do dự qua đi, liền đột nhiên lại xé rách hai tấm Phù
Lục, bên ngoài thân hắc quang sáng ngời, độn tốc lại một lần nữa nhanh
hơn vài phần.
Cô gái áo tím trong mắt đẹp tinh quang chớp lên, cũng không biết thi
triển loại thủ đoạn nào, độn quang vậy mà vẫn có thể chăm chú đuổi kịp
Liễu Minh không tha.