"Hừ, chúng ta đã không tranh chấp đệ tử có Linh Mạch bổn môn bồi dưỡng
với bọn hắn rồi, nếu như vẫn muốn tranh giành đám con cháu thế gia này,
vậy thì đừng trách vi huynh không khách khí. Bản nhánh tuy rằng xuống
dốc nhiều năm, nhưng cũng không phải để cho người thực sự cưỡi đầu cưỡi
cổ." Sắc mặt nam tử mặc nho bào trầm xuống trả lời.
"Nếu sư huynh đã quyết, tiểu đệ và Chung sư muội nhất định sẽ hết sức ủng hộ. Nhánh
chúng ta cũng chỉ còn lại ba Linh Sư, đương nhiên phải cùng tiến cùng
lùi rồi." Nam tử tóc dài suy nghĩ một lát, sau đó rút cuộc quyết định
nói.
Nhưng gã vừa mới nói xong lời này, đột nhiên biến sắc, ho
khan kịch liệt một hồi, vội vàng tháo hồ lô màu đỏ thắm bên hông xuống,
mở nắp ra, ngửa đầu uống vào mấy ngụm chất lỏng màu xanh biếc.
Một mùi rượu nồng nặc lan ra, không ngờ trong hồ lô kia lại là một loại rượu mạnh không biết tên nào đó.
Sau khi mấy ngụm rượu mạnh vào trong bụng, sắc mặt nam tử tóc dài mới tốt hơn một chút.
"Chu sư đệ không sao chứ! Không biết hàn khí trong cơ thể ngươi nhiều năm
như vậy cuối cùng là bệnh gì, nếu chỉ dùng rượu thuốc để ứng phó thì chỉ trị được phần ngọn, không thể trị được tận gốc." Nho sinh thấy vậy, lo
lắng nói.
"Khuê sư huynh yên tâm, ta chỉ phải kịp thời dùng Tam
Dương Tửu này là có thể khống chế hàn khí phát tác, không cần quá mức
quan tâm." Nam tử tóc dài cười cười trả lời, dường như không hề để hàn
khí đó ở trong lòng.
"Đều tại vi huynh, năm đó biết rõ ngươi vừa
mới tiến cấp Linh Sư, đáng ra phải để sư đệ củng cố cảnh giới trong thời gian dài hơn một chút, nhưng lại để ngươi đi Mộng Yểm Nhai kia. Nếu
không, nói không chừng sư đệ sẽ không phải chịu đựng hàn khí như vậy."
Nho sinh nói với vẻ đầy tiếc nuối.
"Chuyện đó không thể trách sư
huynh được, năm đó là do ta chủ động xin đi. Dù sao lúc ấy sư huynh đang tu luyện đến thời điểm mấu chốt, không thể nào rời khỏi tông môn nửa
bước, mà Chung sư muội lại đang ở vào tình thế cực kỳ nguy cấp, căn bản
không cách nào trì hoãn thêm nữa." Nam tử tóc dài lắc đầu nói.
"Đợi sau khi nghi thức Khai Linh lần này kết thúc, ta sẽ đi cầu xin sư thúc
lần nữa, nhất định phải xin thêm mấy viên Thuần Dương đan. Đan này tuy
không thể trị hết hàn khí, nhưng tối thiểu cũng có thể giảm chút đau đớn cho sư đệ." Nho sinh nghiêm túc nói.
"Được rồi, sư thúc hiện tại đang bế quan sinh tử, mấy lần trước quấy rầy đã khiến cho mấy nhánh
khác có rất nhiều ý kiến, nếu chúng ta lại đi thêm lần nữa thì bọn họ
thực sự sẽ nắm được nhược điểm của chúng ta." Nam tử tóc dài cười khổ.
"Ngươi không cần phải xen vào chuyện này. Nếu bọn họ thật sự muốn kiếm chuyện, ta ắt có biện pháp đối phó." Nho sinh hừ lạnh một tiếng, nói.
Nam tử tóc dài sau khi do dự một chút, cuối cùng cũng không nói thêm gì nữa.
Hai người này nói chuyện với nhau thêm vài câu nữa sau cây cổ thụ, sau đó lần nữa biến mất sau một màn sương mù nhàn nhạt.
Lúc này, đám thiếu nam thiếu nữ kia đã đi tới trước một dãy nhà đá mới được xây dựng không lâu, sau khi đại hán tiện tay chỉ một cái, tất cả nhao
nhao tiến vào trong.
Liễu Minh khẽ đẩy một cánh cửa làm bằng gỗ mộc hương còn mới, một gian phòng dài rộng tầm ba bốn trượng xuất hiện trước mắt hắn.
Một cái bàn gỗ xanh, một vài cái ghế cũng làm bằng loại gỗ tương tự, một
cái giường đá xám trắng dài hơn một trượng, phủ lên phía trên là một tấm chăn mỏng, ngoài ra không còn bất cứ vật nào nữa.
Liễu Minh
thấy căn phòng chỉ có từng ấy đồ vật, hắn chẳng những không tỏ vẻ thất
vọng, trái lại lại khẽ thở dài một tiếng, sau đó bước vài bước ngồi
xuống giường đá.
Bài trí đơn giản trong nhà đá khiến cho hắn bất
giác hồi tưởng lại thời gian sinh sống khó khăn trên Hung đảo, tinh thần không khỏi có chút hoảng hốt.
Không biết bao lâu sau, hắn mới
phục hồi lại tinh thần một lần nữa, sau một phen suy tính liền bắt đầu
cẩn thận kiểm tra mọi ngóc ngách và tất cả những đồ dùng bày biện trong
nhà, khi thấy tất cả chỉ là vật bình thường, không có bất cứ điều gì
khác lạ, mới chính thức gỡ tảng đá treo nặng trong lòng xuống, nằm thẳng cẳng lên giường, bắt đầu yên lặng hồi tưởng lại một chuyện.
Năm
đó, bởi vì cha hắn mang trọng tội mà hắn bị quan phủ trực tiếp bắt lại
rồi đưa thẳng đến Hung đảo, tuy chuyện đó đã xảy ra nhiều năm, nhưng hắn vẫn nhớ rõ rất nhiều chi tiết.
Lúc chuyện đó xảy ra, trừ hắn và cha mình, trong nhà cũng chỉ có vài người hầu mà thôi.
Về phần mẹ của hắn, từ khi hắn biết hiểu chuyện thì chưa từng gặp một lần, nghe nói trước kia lúc sinh hắn, mẹ hắn vì khó sinh nên đã qua đời.
Về phần những thân thích bằng hữu khác, lại càng chưa từng nghe cha nhắc tới.
Nhưng hắn lại nghe kể từ miệng những người khác, năm đó cha hắn mang hắn lúc
đó vẫn còn là trẻ nhỏ, từ một nơi khác tới. Về phần trước kia hắn sống ở nơi nào, không ai biết cả.
Cha vô cùng nghiêm khắc, từ lúc hắn
mới biết chuyện đã bắt đầu dạy chữ, bắt hắn đọc sách, cũng làm cho hắn
học thuộc lòng một ít sách cổ điển tịch.
Một buổi tối trước khi
cha bị bắt mấy ngày, cha hắn bắt hắn lúc đó mới chỉ là đứa bé mấy tuổi,
dốc sức liều mạng học thuộc lòng vị trí của một chỗ cực kỳ bí ẩn nào đó, sau khi căn dặn hắn không được nói cho người thứ ba mới chịu thôi.
Vài ngày sau, cha hắn bị Sai Nha tràn vào trong nhà bắn lại, hắn thì lập tức bị đưa tới Hung đảo.
Chắc hẳn những Sai Nha kia nghĩ rằng không thể moi được tin tức tốt xấu gì từ miệng một đứa nhỏ mới có mấy tuổi đầu.
Lúc này khi hắn nghĩ tới mình vẫn luôn luôn ghi nhớ vị trí bí ẩn kia trong lòng, không nhịn được mà cười khổ một hồi.
Khi hắn còn bé, hoàn toàn không biết ý nghĩa của địa danh kia như thế nào,
nhưng đến hôm nay, hắn đã biết chỗ đó cũng không kém đầm rồng hang ổ là
bao.
Nếu như không có thực lực mà đi tới chỗ đó, nói là tự sát cũng chẳng phải quá đáng.
Năm ấy cha nghiêm túc bắt hắn ghi nhớ địa điểm bí ẩn kia, nhất định nơi đó
có ẩn chứa bí mật cực kỳ trọng đại, hơn nữa tám chín phần mười có liên
quan đến việc cha bị giết trong ngục.
Sau đó vậy mà cha hắn bị
gán tội danh ‘đại bất kính’, khẳng định kẻ trực tiếp đẩy cha tới chỗ
chết cũng là người rất có thế lực, thủ đoạn dò xét bình thường chỉ sợ là vô dụng, thậm chí có khả năng đánh rắn động cỏ, dẫn tới họa sát thân.
Nhưng thù giết cha làm sao có thể không báo?
Liễu Minh nghĩ tới đây, trong mắt hiện lên sự lạnh lẽo mà tuổi này không nên có.
Trước đây hắn không có cách nào báo thù, nhưng hiện tại chỉ cần có thể trở
thành Linh Đồ, hoặc là còn sống vượt qua nghi thức Khai Linh, đợi sau
khi thực lực tăng mạnh lại tiến vào nơi đó, chắc hẳn sẽ không phải là
chuyện quá khó.
Những vừa nghĩ tới lời nam tử áo đen nói về tỷ lệ con cháu thế gia vượt qua Khai Linh cực thấp, cho dù hắn luôn luôn tự
tin vào bản thân, trong lòng cũng không khỏi trầm xuống.
Quá trình cụ thể có liên quan đến nghi thức Khai Linh, hắn đương nhiên đã hỏi kỹ hai người Quan lão đại trên đường đi tới đây.
Đáng tiếc hai người chỉ là tôi tớ cao cấp của Bạch gia, cũng không biết
nhiều lắm về chuyện đó, chỉ biết là thông qua nghi thức này có thể dùng
ngoại lực cường hóa Linh Mạch chưa vững chắc trong cơ thể, nghi thức
cũng mượn nhờ lực lượng trong người ngưng tụ ra Linh Hải - điểm khác
nhau lớn nhất giữa Linh Đồ và Luyện Khí Sĩ.
Chỉ sau khi có được Linh Hải, Linh Đồ mới có thể chính thức chuyển hóa một chút Nguyên lực
thành Pháp lực, tốc độ tu luyện Nguyên lực so với trước kia là một trời
một vực, căn bản không phải Luyện Khí Sĩ bình thường có thể tưởng tượng
được.
Linh Hải này thần bí muôn phần, hai người Quan lão đại
không biết tí gì về chuyện này, điều này làm cho Liễu Minh có chút không biết làm sao.
Được rồi, việc hắn có thể làm lúc này chỉ là gấp rút tu luyện thuật khống Nguyên mà thôi.
Tuy hắn không biết thuật này thành thục hơn một chút có thể trợ giúp ngược
lại tới nghi thức Khai Linh hay không, nhưng bây giờ việc hắn có thể làm cũng chỉ có như vậy mà thôi.
Hơn nữa mình có được năng lực đó, tuy rằng thời gian còn lại không nhiều lắm, nhưng chắc chắn sẽ có chút hiệu quả.
Liễu Minh vừa nghĩ tới mình có thiên phú đặc thù, khóe miệng không khỏi nhếch lên mỉm cười.
Năng lực này cũng không phải hắn bẩm sinh đã có, mà do năm đó trong nhà xảy
ra biến đổi như vậy, công thêm sau khi hắn tận mắt nhìn thấy chuyện giết chóc máu tanh trên Hung đảo mới phát bệnh nặng một trận, sau khi khỏi
mới đột nhiên phát hiện ra mình có loại thiên phú cổ quái này.
Năng lực này làm cho hắn có thể mạnh mẽ chia ý thức của mình ra làm hai
phần, trong cùng một thời gian, một nửa có thể chỉ huy thân thể, một nửa ý thức còn lại có thể suy nghĩ bất cứ chuyện gì.
Mà năng lực này của hắn có điểm khác biệt rất lớn với thiên phú ‘nhất tâm nhị dụng’ trong truyền thuyết kia.
Sau khi ý thức của hắn phân thành hai, mỗi phần ý thức chỉ cần trải qua sự
rèn luyện nhất định vẫn có thể dần dần lớn mạnh, hơn nữa còn có thể để
cho một nửa ý thức hoạt động, một nửa còn lại ở vào trạng thái ngủ đông.
Mà ‘nhất tâm nhị dụng’ bình thường căn bản sẽ không xuất hiện loại tình huống này.
Lúc hắn phát hiện ra mấy điểm dị thường, cũng đã cẩn thận từng li từng tí
hỏi thăm những người khác ở trên Hung đảo, cộng thêm sau khi đọc qua một ít điển tịch có liên quan trên đảo, sau đó mấy năm mới khẳng định là
mình có loại năng lực này, hẳn là một loại ‘nhất tâm nhị dụng’ biến dị
cường hóa.
Về phần loại biến dị này rút cuộc là thứ gì, có hậu hoạn gì hay không, đây cũng không phải chuyện mà Liễu Minh có thể biết được.
Sau khi có được thiên phú, hắn đương nhiên sẽ không lãng phí, trải qua
những năm không biết là vô tình hay cố ý rèn luyện, làm cho Tinh Thần
lực đã có tốc độ tăng trưởng kinh người, dường như là gấp đôi người bình thường.
Nếu không phải như thế, lúc trước dưới tình huống bị rất nhiều Bộ Khoái và Hắc Hổ Vệ đuổi giết, hắn cũng không có khả năng kiên
trì trong một thời gian dài như vậy.
Lúc trước hắn cũng không
triển khai toàn bộ năng lực thiên phú trước mặt Quan lão đại và Cốc lão
tam, đã để cho hai nửa ý thức thay phiên nhau nghỉ ngơi, năng lực của
hắn cũng không phải chỉ có chút ít đơn giản như vậy.
Thời gian ở trên Hung đảo, chỉ cần hắn nguyện ý, thậm chí có thể liên tục năm sáu
ngày đêm không ngừng tu luyện nghiên cứu bí kỹ nào đó, sau đó chỉ cần
ngủ say một giấc, tinh thần lại có thể khôi phục như lúc ban đầu.
Nói một cách chính xác, thời gian hắn tu luyện dường như gấp mấy lần người bình thường trở lên.
Đây cũng là nguyên nhân căn bản vì sao hắn nhỏ tuổi như vậy đã có thể nắm giữ nhiều bí kỹ thiên môn ở trên Hung đảo như vậy.
Liễu Minh hồi tưởng tới đây, hai mắt nhắm lại một lát, sau đó liền ngồi
thẳng dậy, hít sâu một hơi bắt đầu tu luyện trên giường đá.
Đối với hắn, nghỉ ngơi thật sự là một chuyện xa xỉ.
Vì vậy hơn mười ngày kế tiếp, ngoại trừ thời gian bắt buộc phải ăn cơm,
hầu như Liễu Minh không bước khỏi nhà một bước, ngày đêm không ngừng tu
luyện thuật khống Nguyên.
Vốn dĩ việc thúc giục Hổ Giảo Hoàn còn có chút miễn cưỡng, dưới sự tu luyện không ngừng nghỉ, chỉ trong hơn
mười ngày ngắn ngủi mà liên hệ giữa hắn và Phù Khí này đã mạnh thêm một
chút.
Trong thời gian này, những thiếu nam thiếu nữ khác, có một
vài người đóng cửa trong nhà đã không ra giống Liễu Minh, có một vài
người lại đi dạo khắp nơi trong rừng cây, còn có một đám thì tụ tập cùng huynh đệ, không biết mỗi ngày bàn luận rôm rả chuyện gì.
Mà đám
đệ tử ngoại môn Phương Hùng dường như không trông thấy việc này, chỉ cần không đi ra khỏi phạm vi rừng cây, gã cũng chẳng quản đám thiếu nam
thiếu nữ làm trò gì.
Cứ như vậy, ngày cử hành nghi thức Khai Linh cuối cùng đã tới.