Liễu Minh nghe vậy bèn sử dụng thần thức quét qua đồ vật trên bàn sau đó khẽ động bàn tay, thu lấy chiếc hộp gấm lớn nhất trong số đó. Chỉ thấy bên trong là một mảnh xanh rì, rõ ràng là vài phiến mai rùa lục giác lớn cỡ đầu người. Những mảnh quy giáp giống như được chia ra một cách khéo léo từ khối mai rùa hoàn chỉnh nào đó. Hơn nữa, dựa vào thủ pháp phân tách, có thể thấy được người động thủ cũng là một hảo thủ vì vậy mới có thể không làm hư hao dù chỉ một chút Linh tính của tài liệu. Linh khí mà nó tản mát vô cùng nồng đậm, so với mai rùa Chân Đan cảnh năm đó hắn ngẫu nhiên tìm thấy ở phường thị Đồng Dương còn muốn vượt xa gấp mấy lần.
“Quả nhiên mai rùa cấp Thiên Tượng hơn nữa con thú này đã mơ hồ đạt đến cảnh giới Thiên Tượng trung kỳ vì vậy tài liệu trên người cũng là mặt hàng thượng phẩm khó gặp trên thị trường. Từ đó, Liễu mỗ càng thêm vài phần tin tưởng đối với việc luyện chế Kim Cương Thối Cốt Đan địa phẩm.” Sau một thoáng trầm ngâm, Liễu Minh mới chậm rãi nói ra.
“Lần đầu tiên thử qua đã có thể luyện thành bốn khỏa Xích Viêm đan, trình độ như vậy dùng để luyện chế một ít Kim Cương Thối Cốt Đan địa phẩm hẳn không phải việc gì khó khăn! La Toa Quả cũng được ta mang đến. Tốt rồi, không nói nhảm thêm nữa, khi nào các hạ có thể bàn giao đan dược?” Huyết Lung nghe vậy bèn lên tiếng cắt lời.
Điệu bộ điêu ngoa của đối phương khiến Liễu Minh không khỏi có chút buồn cười. Càng nghĩ hắn càng cảm thấy cô gái này có điểm thú vị, đường đường là thiếu chủ của đệ nhất đại tộc tại Man Hoang, tu vi cũng không kém thế nhưng tâm tính lại vô cùng ngay thẳng, đơn thuần. Tuy rằng cái hiểu cái không đối với lĩnh vực luyện đan nhưng lại cứ muốn tỏ rõ sự am tường của bản thân.
“Quá trình luyện đan đồi hỏi rất nhiều thời gian và công sức vì vậy muốn gấp cũng không được. Cho dù Liễu mỗ lập tức khai lò luyện đan cũng cần thời gian không dưới nửa tháng!” Liễu Minh trả lời đại khái.
Hôm trước khi từ biệt Lam Tư, nàng ta đã nói cần quay về trong tộc chuẩn bị thật tốt một phen, hẹn hắn nửa tháng sau sẽ cùng nhau tới đảo Khô Âm vì vậy lúc này thời gian vẫn đủ để họ Liễu hoàn thành mọi thứ.
“Không ngờ lại lâu như thế! Nói như vậy, nếu ta chờ đợi ở đây, các hạ sẽ không có ý kiến gì chứ?” Huyết Lung suy nghĩ một hồi sau đó đột nhiên lên tiếng đề nghị.
“Cái này… Được rồi, nếu như Huyết tiên tử đã sốt ruột cầu đan như thế, Liễu mỗ cũng sẽ gắng sức để hoàn thành đạo gia chủ.” Liễu Minh nghe vậy không khỏi cười khổ trong lòng thế nhưng cũng đành đáp ứng thỉnh cầu của Huyết Lung.
“Nói vậy còn nghe được!” Huyết Lung nghe vậy, khóe miệng chợt nổi lên ánh cười giảo hoạt không dễ nhận ra.
“Có điều trước đó, còn một số việc ta phải nói rõ với cô…”
Sau khi suy nghĩ một hồi, Liễu Minh liền nói rõ sự tình bế quan của Càn Như Bình cho Huyết Lung được biết. Cô gái này nghe vậy cũng không nhiều chuyện hỏi thăm quá nhiều mà lập tức gật đầu đáp ứng. Lúc này, họ Liễu mới thu lấy toàn bộ dược liệu trên bàn vào trong tay áo sau đó cất bước tiến vào Địa Hỏa phòng.
“Hừ. Không phải chỉ là luyện thành vài khỏa đan được thôi sao, chẳng biết tại sao mẫu thân đại nhân lại coi trọng việc này như thế, còn phái ta đến đây tận lực lôi kéo! Đều do nha đầu Lam Tư kia lắm miệng, theo ta thấy thân phận của kẻ này còn có chút khả nghi, vẫn cần kiểm nghiệm kỹ càng một phen!” Huyết Lung nhìn qua đại môn Địa Hỏa phòng đóng sầm trước mặt sau đó nhếch miệng thì thào lẩm bẩm.
Sau khi liếc nhìn xung quanh một hồi, Huyết Lung khẽ đảo cổ tay lấy ra một tấm kinh bát giác màu bạc nhạt, tám góc lần lượt có khắc đồ hình con mắt quái dị. Đợi khi đặt vật này đối diện cửa ra vào Địa Hỏa phòng, nàng liền phất tay đánh ra một đạo pháp quyết khiến cho tám con mắt trên mặt kính đột nhiên phát sáng rực rỡ!
Tiếp theo, mặt kính liền phát ra một hồi Linh quang lập lòe, dần dần hiện ra một chút hình ảnh mơ hồ. Sau khi ổn định, có thể thấy rõ một thanh niên áo bào xanh đang khoanh chân tọa thiền, sắc mặt nghiêm túc, hai tay không ngừng đánh ra từng đạo pháp quyết về phía cự đỉnh màu xanh biếc đối diện.
“Hắc hắc. Cái gương này của Huyết sư thúc quả đúng là bảo vật, không uổng công bổn tiểu thư mang đến. Ta muốn nhìn xem tiểu tử kia luyện đan thế nào!” Huyết Lung tựa hồ có chút hưng phấn bèn khoanh chân ngồi xuống quan sát một cách kỹ càng.
Kết quả không được mấy ngày, Huyết Lung đã cảm thấy buồn ngủ muốn chết. Điều này cũng khó trách, Liễu Minh trong Địa Hỏa phòng trước sau cũng chỉ lặp lại từng đó động tác mà thời gian mỗi lần như vậy lại rất dài vì vậy người ngoài nhìn vào tự nhiên sẽ cảm thấy nhàm chán cực độ. Nhưng vào lúc này, một hồi chấn động kịch liệt của Pháp lực thình lình truyền tới từ một gian mật thất khác đang đóng kín.
“Ồ!” Huyết Lung thấy vậy không khỏi ngạc nhiên bèn kêu nhẹ một tiếng.
Cùng lúc đó, trong một căn mật thất khác, Càn Như Bình đang khoanh chân ngồi trên bồ đoàn, quanh người bị một đoàn sương mù màu lam bao bọc, hai tay bấm niệm pháp quyết khiến cho sắc mặt lúc đỏ lúc trắng. Lúc này, nàng chỉ cảm thấy bên trong Linh Hải tồn tại một loại chân nguyên dạng lỏng không ngừng chấn động kịch liệt sau đó chậm rãi biến thành một cái vòng xoáy. Mỗi khi vòng xoáy này cuộn tròn một vòng, chân nguyên trong cơ thể lại trở nên dày đặc thêm một phần. Chỉ sau thời gian ngắn ngủi chừng một nén nhang, Linh lực trong cơ thể cô gái này đã trở nên đặc sệt như keo. Tình huống này càng kéo dài, sắc mặt của Càn Như Bình càng trở nên tái nhợt hơn nữa còn lộ vẻ đau đớn không cách nào chịu nổi, cả người giống như phải hứng chịu áp lực thật lớn, khiến cho hơi thở trở nên run rẩy, giọng nói cũng theo đó bị ngắt quãng.
“Phụ thân… Mẫu thân… Đừng rời xa Bình nhi, Minh ca… Minh ca…”
Cùng lúc đó, bên ngoài cơ thể Càn Như Bình lại nổi lên một đám sương mù màu lam thỉnh thoảng vây lấy những bóng người đang di chuyển liên tục. Cũng trong lúc này, cách nàng không xa, chợt có huyết quang lóe lên kéo theo một bóng người thon thả xinh đẹp. Người này không ai khác chính là Huyết Lung. Nhìn thấy sắc mặt trắng bệch như tờ giấy của Càn Như Bình, nàng khẽ nhíu đôi mày đồng thời thì thào lẩm bẩm:
“Thì ra tiểu nha đầu này đang trùng kích bình cảnh Hóa Tinh, hơn nữa còn đang gặp phải phiền toái không nhỏ do Tâm Ma gây ra… Đành vậy, nếu như mẫu thân đã muốn ta lôi kéo tiểu tử kia vậy bổn thiếu chủ liền thuận tay giúp đỡ cho hậu bối của hắn một chút!”
Vừa dứt lời, Huyết Lung liền tiến tới nửa bước sau đó khẽ nhếch chiếc cổ trắng ngần lầm rầm một hồi chú ngữ tối nghĩa đồng thời duỗi tay nhẹ nhàng đặt lên vai thơm của Càn Như Bình, tay còn lại lấy ra một chiếc tiểu đỉnh màu máu máu vô cùng tinh xảo.
Sau một khắc, toàn thân Huyết Lung liền có huyết quang chớp động, trên trán cũng dần hiện lên một hình vẽ cây cối màu đỏ. Theo từng tràng chú ngữ biến đổi liên tục, tiểu đỉnh màu máu trong tay Huyết Lung tiếp tục tỏa ra huyết quang mang theo vô số tơ máu li ti hóa thành tấm lưới chụp xuống thân thể Càn Như Bình giúp cho đau đớn của cô gái này dần dần giảm bớt, thần sắc cũng theo đó bình tĩnh trở lại. Thời gian trôi qua từng chút một, lượng tơ máu mà tiểu đỉnh phun ra cũng ngày càng ít tuy vậy Huyết Lung vẫn tỏ ra vô cùng cẩn thận, âm thanh chú ngữ trong miệng cũng dần trở nên nhỏ lại.
Tình huống như vậy kéo dài chừng mấy ngày, sương mù màu lam nhạt quanh người Càn Như Bình cũng dần ổn định trở lại, hai màu trắng đỏ luân phiên thay đổi trên khuôn mặt cũng dần tuân theo quy luật nào đó. Lại sau một lúc, Càn Như Bình đột nhiên cong môi kêu lên một tiếng buồn bực, mồ hôi bên ngoài thân thể cũng theo đó lập tức bốc hơi sạch sẽ.
Tuy rằng thân thể hiện tại có chút đau đớn thế nhưng thần thức của nàng lại đạt đến trạng thái vô cùng thanh tỉnh, hai tay lập tức như xa luận đánh ra từng đạo pháp quyết về phía sương mù màu lam bốn phía chung quanh. Rất nhanh sau đó, sương mù màu lam bất ngờ tuôn ra từ cơ thể nàng tiếp đó hòa nhập làm một với biển sương xung quanh để hóa thành tinh ti màu lam rồi mới chui ngược trở lại thân thể của Càn Như Bình khiến cô gái này lập tức thở gấp vài tiếng. Nương theo một hồi đau nhức kịch liệt khó có thể hình dung, chân nguyên trong linh hải của nàng giống như bị thứ gì đó kích thích lập tức chấn động theo quy luật, điên cuồng hấp thu tinh ti màu lam đang tràn vào. Bất quá mỗi lần trải qua đau đớn như vậy, bên trong cơ thể cô gái này sẽ xuất hiện một mẩu lam tinh lớn bằng ngón tay cái.
Trọn vẹn nửa ngày sau, đau đớn âm ỉ mới thật sự chấm dứt. Lúc này, bên trong Linh Hải của Càn Như Bình đã có tổng cộng mười tám khối kết tinh. Sau một lát, nàng liền cảm thấy bất luận là thân thể hay pháp lực của mình đều có tăng trưởng rất lớn, cảm giác đối với sự vật xung quanh cũng đó tiến triển vượt bậc.
“Đa tạ tỷ tỷ tương trợ! Như Bình vô cùng cảm kích!” Vừa mở mắt ra, nhìn thấy Huyết Lung trước mặt, nàng liền nói lời cảm kích, nói xong lại muốn đứng dậy hành lễ với đối phương.
“Đừng đứng lên, ngươi vừa mới đột phá bình cảnh Hóa Tinh, giờ phút này chính là thời cơ tốt nhất để củng cố tu vi, không nên lãng phí.” Nghe thấy đối phương gọi mình là “Tỷ tỷ”, khuôn mặt Huyết Lung không khỏi có chút đỏ lên.
Giờ phút này, sắc mặt của nàng cũng có vài phần tái nhợt, hiển nhiên vừa rồi vận dụng bí thuật trợ giúp Càn Như Bình đột phá bình cảnh đã khiến nguyên khí của cô gái này tổn hao không nhỏ. Càn Như Bình nghe vậy mới chợt nhớ tới những điều Liễu Minh nhắc nhở trước khi bế quan bèn lên tiếng cảm ơn sau đó từ tốn phục dụng đan dược mà họ Liễu giao cho rồi mới khép chặt hai mắt, lần nữa bắt đầu tĩnh tọa.
Ba ngày sau.
Đại môn Địa Hỏa phòng bị đẩy ra lập tức mang theo mùi thuốc nồng đậm lan tỏa bốn phía. Khi Liễu Minh bước ra đã nghe từng tiếng cười “Khanh khách” trong trẻo như chuông bạc vang vọng khắp nơi. Điều này khiến họ Liễu không khỏi cảm thấy kỳ lạ bèn bước nhanh đến phòng khách. Thế nhưng cảnh tượng trước mặt lại làm cho hắn có chút ngạc nhiên. Chỉ thấy trong phòng khách lúc này, Càn Như Bình đang trò chuyện vui vẻ với một thiếu nữ xinh đẹp thân vận hoa phục huyết sắc.
Thiếu nữ tuyệt sắc kia không ai khác chính là Huyết Lung.
Giờ phút này đang kể lại một ít sự tình mà bản thân đã trải qua khiến Càn Như Bình thỉnh thoảng lại tấm tắc kêu lạ, bộ dáng thoạt nhìn hết sức thân mật. Dựa vào biểu cảm của hai cô gái này, người ngoài căn bản không thể nhân ra chút gì ngượng nghịu, giống như bọn họ đã sớm quen biết từ lâu vì vậy lúc này mới có thể thân mật như vậy.
“Minh ca, huynh đã xuất quan!” Càn Như Bình nghe được tiếng bước chân bèn quay đầu nhìn lại sau đó reo lên một cách mừng rỡ.
Huyết Lung vốn đang nói chuyện cao hứng vì vậy không hề nhận ra sự xuất hiện của Liễu Minh. Lúc này, nghe được giọng nói của Càn Như Bình, nàng liền vội vàng đứng dậy, ho nhẹ một tiếng rồi nói:
“Liễu đạo hữu, cuối cùng ngươi đã đi ra. Đã mười lăm ngày rồi đấy, nếu ngươi còn không xuất hiện, ta đã định xông vào nhìn xem có phải có người đang muốn lười biếng hay không! Đúng rồi, không biết quá trình luyện chế Kim Cương Thối Cốt Đan địa phẩm thế nào rồi?”