Ma Thiên Ký

Chương 230: Q.2 - Chương 230: Sát thi




Thiết thi này lập tức bay đầu, sau đó "Phù phù" một tiếng ngã xuống đất không dậy nổi, cuối cùng bị hỏa diễm thiêu đốt thành bột vôi.

Liễu Minh lúc này mới khẽ hấp đống vôi một cái.

"Vèo" một tiếng, một khối thiết bài bay ra rơi vào trong tay của hắn.

Hắn chỉ cúi đầu dò xét thiết bài trong tay vài lần, sau đó thân hình bay về.

- Đạo hữu, đầu thiết giáp thi này...

Hắc y nhân lúc này nhìn qua Liễu Minh hạ xuống muốn giải thích một câu...

Nhưng mà Liễu Minh khoát tay chặn lại, trực tiếp đánh ngang lời nói của hắn, cũng cầm thiết bài trong tay ném qua, mặt không biểu tình nói:

- Đồ vật mà ngươi đã nói có phải là vật này không. Nếu là nó thì mở phong ấn cho ta, ta không muốn nghe ngươi nói nhảm.

- Vâng, đây chính là vật thiết yếu mở phong ấn, tại hạ sẽ thi pháp mở phong ấn ngay.

Tuy Liễu Minh căn bản không quan tâm tới thiết giáp thi trong quan tài, nhưng vẫn làm cho nội tâm hắc y nhân phát lạnh, vừa hai mắt nhìn qua thiết bài và đáp ứng không ngớt.

Sau đó hắn đi tới động quật, một tay đem thiết bài giơ lên cao cao, há miệng phun ra một đoàn máu tươi, lúc này không ngừng lẩm bẩm.

Âm thanh chú ngữ khó hiểu tối nghĩa, nhưng tràn ngập một loại vận luật nói không nên lời.

Phốc một tiếng, thiết bài nhìn như bình thường kia đột nhiên phát sáng, hơn nữa càng ngày càng sáng, cuối cùng thoát ra khỏi khống chế của hắc y nhân béo, bay lên không trung của động quật.

Bạch quang lóe lên tức thì, thiết bài trực tiếp chui vào đỉnh động quật không còn bóng dáng.

Sau một khắc phía trên động quật xuất hiện vô số hào quang màu trắng giống như rơi xuống phía dưới, cũng nhao nhao chui vào trong đất không còn bóng đáng đâu nữa.

Sau đó mặt đất vang lên âm thanh trầm đục, cả động quật cũng bắt đầu khẽ run lên, cuối cùng vân trận hiện ra ngoài, sau khi quay tít một vòng thì một cổ khí tức mạnh mẽ hiện ra.

Cùng lúc đó vân trận vỡ tan từng khúc, sau đó xuất hiện cái động nhỏ, bên trong mơ hồ có tiếng quỷ gào vang lên.

- Đây là cửa vào vũng hố sát khí?

Liễu Minh nhìn qua cái động này, trong mắt hiện ra một tia nóng bỏng nói ra.

- Chắc có lẽ không sai.

Hắc y nhân béo nhìn qua cái động này, trên mặt cũng có một tia kích động nói ra.

- Đã như vậy, ngươi đi xuống đi.

Liễu Minh lườm qua hắc y nhân béo nói ra.

- Đạo hữu muốn tại hạ đi xuống trước?

Hắc y nhân nghe vậy thì sắc mặt hơi cứng lại.

- Như thế nào, chẳng lẽ ngươi muốn ta đi xuống trước hay sao. Nhưng mà yên tâm, ta sẽ cho hai chúng nó đi xuông cùng với ngươi.

Liễu Minh nhíu mày nói ra.

- Tốt, tại hạ đi xuống trước!

Mập mạp dườn như biết rõ chính mình căn bản không có khả năng phản đối, trên mặt cố nặng ra nụ cười nói ra.

Lúc này hắn cẩn thận đi vào trong cái hố, thò đầu ra nhìn, ló đầu ra ngó bên trong một chút, mới kiên trì nhảy vào trong, phi sọ cùng cốt hạt cũng theo sát phía sau.

Qua một lát sau Liễu Minh cũng không từ phi sọ và cốt hạt cảm thấy có cái gì không ổn, lúc này mới bay vào trong cái động.

Lỗ đen cũng không quá sâu, Liễu Minh cảm giác mình chỉ qua mấy hô hấp nhìn qua đột quật này.

Nhưng nơi này trừ trận pháp không chế có nơi đật chân ra, địa phương khác tất cả đều có hắc khí nồng đậm bao phủ, làm cho người ta không rõ bộ dáng của động quật.

Hắc y nhân béo cùng phi sọ và cốt hạt đều thành thành thật thật đứng ở đây.

- Những cái này không phải chân sát khí!

Ánh mắt Liễu Minh nhìn qua hắc khí nồng đậm bên ngoài trận pháp nói ra.

- Ta cũng biết, những thứ này khẳng định không phải. Nhưng mà vũng hố ở gần nơi này thôi, không bằng chúng ta đi tìm xem.

Hắc y nhân béo nhìn qua hắc khí bốn phía, chần chờ nói ra.

- Nhìn chung quanh? Đi, ngươi có thể rời khỏi đây, đi xem hắc khí bên ngoài là như thế nào.

Liễu Minh nghe vậy cười lạnh một tiếng trả lời.

- Đạo hữu nói giỡn! Nơi đây đã bố trí cấm chế ngăn cản những hắc khí này, nghĩ đến chúng khẳng định không phải là thứ gì tốt cả.

Hắc y nhân nghe lời này trên mặt hiện ra thần sắc ngượng ngùng.

Nhưng mà đúng lúc này hắc khí bốn phía vốn bắt động thì cuồn cuộn lên, bắt đầu cùng tụ tập vào một hướng.

Chỉ qua một lát, hắc khí vốn tràn ngập cả động quật đã co rút đi không còn, tụ tập vào một cái hố sâu bảy tám trượng, cũng hình thành một đám khói đen to lớn trong không khí.

Khói đen trong không khí thình lình nổi lên cái ghế bằng vàng, phía trên có một người ngồi, cũng chậm rãi ngẩng đầu nhìn qua Liễu Minh bên này.

Ánh mắt như điện!

Một thanh niên mặc áo bào vàng khô gầy, bên hông còn mang trường kiếm màu bạc, diện mục âm trầm, ngũ quan cực kỳ thanh tú, hai đầu lông mày lại mơ hồ có bốn năm phần tương tự tên hắc y nhân béo này.

Khối hắc khí đang lơ lửng này trong bốn năm hô hấp như có ý thức chui vào trong người của nam tử kia.

Liễu Minh mắt thấy tình hình yêu dị như vậy thì hít sâu một hơi.

Nhưng mà thời điểm này không chờ hắn làm ra phản ứng gì, vốn tên hắc y nhân béo thành thật đứng bên cạnh bỗng nhiên không chút nào dấu hiệu nào từ bên cạnh hắn lao về phía trước, phóng tới hố to chạy như điên, đồng thời trong miệng còn hét lớn:

- Thái tử gia cứu mạng, ta là hậu nhân của ngươi, là ta mở phong ấn, đặc biệt cứu lão nhân gia đi ra ngoài.

Nhìn thân hình của hắn mập mạp nhưng mà chạy không chậm chút nào, nhảy mấy cái đã tới gần hố to mấy trượng rồi.

Liễu Minh thấy vậy sắc mặt trầm xuống.

Mà phi sọ bên cạnh hắn lại cười quái dị, tóc co rút lại.

Đám tóc chui vào trong người của tên mập này cũng xiết lại.

"Phốc" một tiếng, hắc y nhân béo bị tóc dài quấy nát trái tim, sau khi hét thẻm một tiếng và phun ra một ngụm máu tươi.

Nhưng mà bộ pháp linh hoạt trừ loạng choạng một chút, vậy mà khôi phục tốc độ chạy như bay.

Loại tình hình này làm cho Liễu Minh trợn mắt há hốc mồm.

- Ha ha, tiểu tử, ngươi không nghĩ tới sao. Ta đây có tới hai trái tim đấy. Chỗ huyền diệu của Thú Giá Thuật không phải ngươi có thể tưởng tượng. Cấm chế của ngươi chỉ vây khốn được một trái tim mà thôi, hơn nữa ta đã sớm đánh tráo thứ tự của trái tim rồi. Mục đích chủ yếu của ta lần này cũng không phải là bảo tàng tiền triều, mà là thả thái tử tiền triều ra mà thôi.

Hắc y nhân béo chấn động một cái, lúc này tới bên cạnh cái ghế vàng kia, sau đó mới quay người lại, dương dương đắc ý nhìn qua Liễu Minh cười nói.

Liễu Minh nghe đến đó sắc mặt có chút khó coi.

Nhưng vào lúc này hắc y nhân béo bỗng nhiên hét thảm một tiếng, sau đó bàn tay của hắn lại xuyên thủng thân thể cầm lấy một trái tim.

- Tại sao có thể như vậy, tổ tiên đại nhân, ngươi...

Hắc y nhân béo cơ hồ không dám tin vào mắt của mình, nhưng khó khăn lắm quay đầu ra sau, sau lưng của hắn ngoại trừ thanh niên khô gầy kia, căn bản không còn người thứ hai nào.

Xuyên thủng trái tim của hắn cũng chính là thanh niên ngồi trên ghế vàng.

- Ngươi có biết hay không, ngươi làm sai hai chuyện.

Khóe miệng thanh niên này co giật, lộ ra nụ cười thập phần quái dị.

- Ngươi...

Hai mắt hắc y nhân béo trợn lên, cảm giác khí lực toàn thân trôi đi sạch sẽ, chỉ nói một chữ thì không nói được lời nào.

Thanh niên khô gầy không chút hoang mang nói ra.

- Đầu tiên, ngươi căn bản không nên tới gần ta như vậy. Ngươi có biết hay không, hiện tại thân thể này trải qua không biết bao nhiêu năm không nếm thử huyết nhục tươi sóng. Dưới loại tình huống này đứng gần ta như vậy thì cho dù là con ruột của ta, ta cũng ăn từ từ cho hết. Thứ hai, ta cũng không phải tổ tiên đại nhân của ngươi. Chủ nhân của thân thể này trước đó là chính là thái tử tiền triều, ngàn năm trước kia đã sớm không chịu nổi tịch mịch mà nổi điên tự sát rồi. Ta chỉ là tân chủ nhân của thân thể này sinh ra sau mà thôi. Đương nhiên cũng hơi dung hợp trí nhớ của thái tử gì đó rồi. Nhưng mà nhìn qua phân lượng ngươi vất vả mở phong ấn ra, ta mới có thể cho ngươi chết thống khoái một chút. Nếu không ta sẽ từ từ hưởng dụng mỹ vị huyết nhục tươi sống của ngươi.

Thanh niên nói xong câu sâu cùng, năm ngón tay đột nhiên hợp lại, bóp nát trái tim trong tay, sau đó cánh tay co lại, sau đó đem thi thể hắc y nhân béo đặt lên gối, lại hơi cúi đầu cắn cổ của hắn, trong miệng có máu tươi trào ra.

Liễu Minh nhìn đến đây, sắc mặt cũng biến đổi, bỗng nhiên thân hình khẽ động bay vút về cửa ra vào.

"Phanh" một tiếng.

Hắn vừa tiếp cận lối ra, phía trước bỗng nhiên hiện ra tầng sáng màu đen, cũng không kịp đề phòng mà bay ngược về.

- Ngươi không nên uổng phí công phu. Trừ phi là ta rời khỏi nơi này, nếu không nơi đây sẽ bắt đầu tự hành phong bế. Đương nhiên dùng thực lực của ngươi thì phá vỡ cấm chế này không cần thời gian quá dài, nhưng mà ngươi phải được ta cho thời gian này mới được.

Rốt cuộc thanh niên này cũng ngẩng đầu lên nói, lúc này hai cây răng nanh trong miệng của hắn lộ ra ngoài.

- Ngươi là sát thi?

Sắc mặt Liễu Minh âm trầm như nước, nhưng mà ánh mắt của hắn nhìn qua vũng hố thì biến đổi.

Cùng lúc đó đoản kiếm màu xanh trong tay quét qua, tay kia có âm thanh "Đinh đương" loạn hưởng vang lên, một đầu xiềng xích màu bạc bay ra ngoài, cũng quay chung quanh thân hình của hắn, từ từ chuyển động.

Phi sọ cùng Bạch Cốt Hạt lúc này cũng đi lên, hai mắt có hào quang chớp động.

- Sát thi! Ân, cái tên này xem như được đấy. Ta năm đó bị đại địch đánh bại thân thể này, thậm chí ngay cả tàn hồn và vũng hố sát khí này cũng bị phong ấn với nhau, vốn cho rằng sau này không có ngày thấy mặt trời, nhưng không ngờ vạn năm sau lại có người mở phong ấn ra ngoài, còn có thể được sát khí tế luyện một thân thể mạnh mẽ như vậy. Ha ha, xem ra là trời không tuyệt đường của ta!

Tên thanh niên khô gầy nói xong thì cười như điên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.