Ma Thiên Ký

Chương 336: Q.3 - Chương 336: Suy đoán




Trên một mảnh đất hoang gần rừng rậm ở phụ cận khoảng hơn mười dặm bên ngoài thành Cốc Nam. Đưa mắt nhìn xem, mảnh đất hoang này ngoại trừ những viên đá lớn nhỏ trơn bóng ra, tựa hồ không có lấy một ngọn cỏ.

Liễu Minh chắp hai tay sau lưng, chăm chú nhìn một tòa miếu đổ nát ở trước mặt, tròng mắt hơi co lại.

Trên đường từ Thanh Trúc tiểu lâu ra khỏi thành, hắn liền bám theo hai ông cháu này một đoạn. Nhưng khi vừa đến bãi đất hoang này, một già một trẻ lại đột nhiên mất tích. Liễu Minh thấy vậy khẽ chau mày, phóng xuất tinh thần lực dò xét bốn phía. Nào ngờ với tinh thần lực cường đại hiện giờ của hắn vậy mà cũng không phát hiện được cái gì. Bỗng nhiên vào thời khắc này, Liễu Minh chỉ vừa mới cảm thấy trước mắt hoa lên một cái, từ trong tòa miếu đổ nát ở một bên rừng rậm một cái bóng đen đã phóng ra. Tốc độ của bóng đen cực nhanh, chỉ thoáng chốc đã ở trước mặt “Phanh” một tiếng đánh vào người hắn.

Dưới một kích bất ngờ, một cỗ lực lượng cuồng bạo trút xuống. Mặc dù thân thể của Liễu Minh mạnh mẽ nhưng dưới tình huống không kịp chuẩn bị hắn cũng run lên lùi về sau mấy bước. Chẳng qua một chút va chạm này cũng không tạo thành tổn thương gì đối với Liễu Minh. Sau khi thúc giục pháp quyết, thân hình hắn trầm xuống rồi đứng vững.

Chỉ thấy ở vị trí va chạm vừa rồi dường như để lại một cái hố đất.

Hai mắt hắn hơi nheo lại, ánh mắt quét đến bóng đen trên mặt đất. Hắn lúc này mới thấy được bóng đen hóa ra là một con rắn lớn toàn thân ngăm đen, từ trên những mảnh lân phiến to như cái chén ăn cơm lóe ra ánh sáng rét lạnh. Vậy nhưng trong mắt con rắn này lại không có sinh cơ, hiển nhiên chỉ là một con khôi lỗi thú.

Vào lúc này, từ sau tòa miếu đổ nát, một hoàng bào lão giả và một thiếu nữ áo vàng chậm rãi đi ra.

Đúng là hai ông cháu đã gặp ở tửu lâu!

Ánh mắt bất thiện của thiếu nữ áo vàng nhìn chăm chú vào Liễu Minh.

Về phần lão giả tuy vẻ mặt bình tĩnh nhưng trong lòng lại trầm xuống, có chút ngoài ý muốn đối với việc người thanh niên mặc áo bào xám trước mắt có thể ngăn cản một kích bất ngờ do khôi lỗi thú của lão đánh ra. Nhưng mà người thanh niên này thoạt nhìn bên ngoài khá trẻ tuổi nên lão giả thấy vậy cũng không cảm thấy quá mức lo lắng.

Đối phương tu vi có hạn, mặc dù thân thể có vẻ mạnh mẽ nhưng có lẽ lão vẫn đối phó được. Nhìn thấy trận thế của lão giả và thiếu nữ, Liễu Minh mặt không cảm xúc đánh một trảo vào hư không, giữa năm ngón tay lập tức truyền đến âm thanh khí thể nổ đùng đùng. Hắn biết rõ lúc này dù có giải thích gì đi nữa cũng vô dụng. Không nói đến việc hai người này đến từ bên ngoài. Trước hết bọn họ bị chính mình đuổi theo khẳng định trong lòng đã có địch ý, hơn nữa người mất tích mà họ nói có quan hệ với không tầm thường với bọn họ, để đảm bảo sự chắc chắn dĩ nhiên sẽ không nói lời nào với mình. Thời điểm này, cũng chỉ có một ít thủ đoạn lôi đình mới có thể đem lại cho hắn hiệu quả nhất.

Bên kia, hoàng bào lão lão giả đồng dạng cũng không nghĩ sẽ cùng Liễu Minh nói nhảm gì cả. Bỗng thấy tay phải của hắn niệm pháp quyết sau đó một ngón tay chỉ vào cự mãng khôi lỗi thú. Cự mãng khôi lỗi thú lập tức ngửa mặt lên trời phát ra âm thanh “Ô ô”, cái đuôi lớn đập xuống mặt đất, thân thể mơ hồ một cái liền lần nữa hóa thành một cái bóng đen vọt đến Liễu Minh. Đồng thời những nơi thân thể nó đi qua truyền đến một hồi âm thanh trầm thấp.

“Oanh” một tiếng!

Một tay Liễu Minh bấm niệm pháp quyết, trên người hắn bỗng có một luồng khí đen nồng đậm cuồn cuộn bốc lên. Hắc khí xoay tròn trên đỉnh đầu hắn rồi nhanh chóng ngưng tụ thành hư ảnh một con giao long màu đen bay múa xung quanh, cuối cùng quấn quanh ở trên cánh tay phải.

Đúng là Long Hổ Minh Ngục Công tầng thứ nhất!

Liễu Minh không chút do dự khẽ động cánh tay, một quyền nhanh chóng đánh đến cự mãng khôi lỗi thú.

Một tiếng nổ mạnh kinh thiên động địa!

Sau đó chỉ thấy trước người Liễu Minh bùng lên ánh đen, trong không gian một cỗ chấn động còn mãnh liệt hơn truyền tới. Lúc này con rắn lớn run lên bay ra ngoài rồi nặng nề rơi xuống trước mặt lão giả. Đến khi con rắn này khó khăn lắm mới đứng dậy nổi thì mới thấy chỗ nắm đấm của Liễu Minh đánh, lân phiến đã bị nện đến lõm vào.

Một màn này làm cho tròng mắt của lão giả co rút lại, mí mắt không tự chủ giật giật. Phải biết rằng, con cự mãng khôi lỗi thú này của lão chẳng những sở hữu lực lượng vô cùng lớn mà bên ngoài thân thể còn được luyện chế từ một loại kim loại quý hiếm cứng rắn dị thường, độ cứng đã sớm vượt xa tinh thiết thông thường.

Vậy mà con khôi lỗi này lại bị Liễu Minh đánh gục một cách dễ dàng. Chỉ có một cách giải thích duy nhất đó là thực lực người trẻ tuổi trước mắt thực sự sâu không lường được, căn bản mình không thể địch lại.

“Vị đạo hữu này. Ta và ngươi không thù không oán. Kính xin các hạ tạm thời thu tay.” Hoàng bào lão giả bỗng nhiên khoát tay với Liễu Minh ý bảo hắn dừng lại. Dù sao nếu bây giờ Liễu Minh cho cự mãng khôi lỗi thú thêm mấy quyền thì con rắn này coi như hỏng thật.

Mà con khôi lỗi thú này có thực lực Ngưng Dịch sơ kỳ, trên người hắn cũng chỉ có vài con, đương nhiên không nỡ để bị hủy diệt đơn giản như vậy.

Liễu Minh nghe thế, cười hắc hắc, thu nắm đấm lại, sau đó khí đen trên người cũng chui vào trong cơ thể.

Bên kia, hoàng bào lão giả cũng gọn gàng mà linh hoạt bấm niệm pháp quyết, con cự mãng khôi lỗi thú kia lập tức hóa thành một dải sáng đen rơi vào trong tay, sau khi hào quang thu lại cuối cùng biến thành một viên cầu màu đen.

“Xin hỏi vị đạo hữu này, vì duyên cớ nào mà lại một đường theo dõi chúng ta đến tận đây?” Lão giả chăm chú vào Liễu Minh chậm rãi hỏi, ngữ khí mang theo vài phần kính cẩn, đồng thời lặng lẽ liếc mắt một cái về phía thiếu nữ áo vàng ý bảo lui ra sau một chút, để tránh bị cuộc giao tranh với người phía trước lan đến gần.

Thiếu nữ áo vàng không nói hai lời lập tức lui về phía sau mấy bước.

“Các hạ không nên hiểu lầm. Chỉ là ta trong lúc vô tình ở trên tửu lâu nghe các ngươi nói có người quen mất tích ở thành Cốc Nam, đúng lúc ta cũng đang tìm vài người mất tích ở nơi này, tình huống cùng với các ngươi nói hết sức giống nhau. Cho nên muốn hỏi hai vị tỉ mỉ về tình hình cụ thể, chẳng biết có được giải thích một chút hay không.” Liễu Minh mỉm cười với lão giả nói.

Hoàng bào lão giả nghe xong lời này sắc mặt hơi đổi, không khỏi quay đầu trừng mắt với thiếu nữ. Mà thiếu nữ áo vàng sau khi nghe được trong lòng run lên, mới biết mình lúc trước nói chuyện ở tửu lâu đã làm cho người khác nghe thấy, lúc này liền cúi đầu xuống, căn bản không dám nói gì nữa. Lúc này, lão giả mới ho nhẹ một tiếng trả lời:

“Đạo hữu đuổi đến đây, có lẽ là tình huống bắt buộc, tại hạ không nói cũng không được rồi. Dù sao với người ngoài việc này cũng không cần phải giữ bí mật. Đạo hữu muốn hỏi, lão phu có thể kể rõ từng cái.”

“Rất tốt. Hai vị đạo hữu cũng không cần phải lo lắng gì cả. Tại hạ hỏi xong sẽ rời đi. Thỉnh đạo hữu nói rõ chi tiết.” Liễu Minh thấy lão giả thức thời, thần sắc cũng hòa hoãn hơn.

Lão giả họ nhẹ một tiếng sau đó thuật lại :

“Tại hạ và cháu gái thật ra đến từ một môn phái nhỏ ở phía nam đảo Miết Nguyên. Tông môn tại đây cũng coi như có danh tiếng. Bổn tông chuyên bán khôi lỗi thú để kiếm sống. Chỉ là chín tháng trước, khuyển tử của tại hạ cùng với vài người khác đi đến thành Cốc Nam với ý định mua một ít tinh thể ở Tinh Cốc về luyện chế khôi lỗi. Nhóm tài nguyên này là thứ mà tông chủ cấp bách yêu cầu, khuyển tử cũng là người cẩn thận, nếu mọi chuyện đã thỏa đáng sẽ không ở lại thêm. Huống hồ những chuyện mua bán này khuyển tử cũng không phải lần đầu mới làm, hành trình cả đi lẫn về tuyệt đối không quá ba tháng. Nhưng không ngờ lần này đã qua nửa năm vẫn chưa trở lại, đã thế không có chút tin tức gì truyền về. Lão phu cảm thấy không ổn mới chạy đến thành Cốc Nam điều tra một chút.”

“A, đạo hữu có nghe ngóng được chuyện gì đã xảy ra? Lúc trước ở tửu lâu nghe khẩu khí của đạo hữu tựa hồ có ý định rời khỏi nơi đây.” Liễu Minh nhàn nhạt hỏi lại.

“Tại hạ tìm được lữ điếm nơi khuyển tử ở, chỉ biết hắn tiến vào mà chưa từng đi ra. Khuyển tử có tu vi Ngưng Dịch sơ kỳ lại biến mất không chút tăm tích. Cho nên lão phu liền thấy việc này kỳ lạ, hoài nghi mấy thế lực lớn có liên quan, thậm chí có khả năng dính líu tới cường giả Hóa Tinh kỳ. Mà cường giả như thế, tại hạ cùng với tông môn sao dám trêu chọc. Dưới tình huống này chỉ có thể cùng cháu gái trước tiên về lại trong tông rồi mới bàn bạc kỹ hơn.” Lão giả có chút bất đắc dĩ trả lời.

“Thì ra là thế. Nhưng mà theo lời đạo hữu nói thì đã tới thành Cốc Nam thời gian không ngắn. Có từng phát hiện ra manh mối nào khác?” Liễu Minh nghe xong, suy tính một phen rồi lại hỏi.

“Thật ra khoảng thời gian này lão phu ở trong thành, theo một ít người quen cũ biết được trong bọn họ cũng có người mất tích ở thành Cốc Nam. Hơn nữa phần lớn đều là người đến mua sắm, hơn nữa người mất tích đều là tu sĩ trẻ tuổi có tu vi Ngưng Dịch kỳ. Cũng vì như thế, lão phu mới quyết định tạm rời khỏi đây.” Lão giả trầm ngâm một lát liền trả lời, thần sắc có chút ảm đạm.

Nhiều lần có tu sĩ Ngưng Dịch kỳ tuổi tráng niên mất tích, mà lại đều là người đến Cốc Nam Thành mua sắm!

Liễu Minh sau khi nghe xong ánh mắt chớp lên, dường như đã tự có suy đoán. Thế nhưng trên mặt hắn không hề lộ vẻ khác thường, chỉ gật đầu nói với lão giả:

“Đã như vậy, cảm ơn đạo hữu.”

Sau một khắc, chỉ thấy thân ảnh màu xám lóe lên, Liễu Minh đã đi xa vài trượng, mơ hồ xuất hiện sau lưng thiếu nữ áo vàng. “Ba” một tiếng, hắn vỗ nhẹ một chưởng lên vai nàng, thân hình nhoáng một cái sau đó huyễn hóa ra vô số đạo tàn ảnh rồi trở về chỗ cũ.

Toàn bộ quá trình nhanh như chớp. Lão giả gầm lên giận dữ, một lần nữa thúc dục cự mãng khôi lỗi ngăn cản nhưng chỉ bắt được tàn ảnh của Liễu Minh chứ căn bản không thể đụng vào thân hình hắn nửa phần.

“Ngươi đến tột cùng động tay động chân gì trên người Linh nhi?” Lão giả khoát tay ném ra một viên cầu màu trắng, huyễn hóa ra một con bạch sắc cự ưng khôi lỗi, hung dữ nói với Liễu Minh.

“Đạo hữu không cần kinh hoảng! Liễu mỗ chỉ lưu lại ấn ký trên người tiểu nha đầu này thôi, nếu phát hiện lời nói của đạo hữu có chỗ giả dối cũng có thể lần nữa truy tìm để xác nhận lại. Đạo hữu yên tâm, ấn ký này ba ngày sau sẽ tự hủy, hoặc là, hiện tại đạo hữu bỗng nhớ ra cái gì đó để bổ sung.” Liễu Minh để hai tay sau lưng, không chút hoang mang nói.

“Điều lão phu biết đã nói toàn bộ cho ngươi rồi.” Lão giả nắm lấy hai tay, mặt mũi tràn đầy tức giận nhìn vào Liễu Minh.

“Được như vậy tự nhiên là tốt nhất. Chẳng qua nếu đạo hữu biết thêm điều gì thì có thể đến lữ điếm Bích Ba ở thành Cốc Nam để tìm ta.”

Liễu Minh vừa dứt lời một tay đã bấm niệm pháp quyết, dưới bàn chân liền hiện ra một đám mây đen, bay thẳng về phía Cốc Nam Thành.

Chờ Liễu Minh đi rồi, hai tay nắm chặt của hoàng bào lão giả mới chậm rãi buông lỏng.

“Tổ phụ. Hiện tại chúng ta nên làm thế nào?” Thiếu nữ áo vàng ngẩng đầu nhìn về phía Liễu Minh rời đi, thần sắc có vài phần kinh hoảng.

“Không nghĩ tới chúng ta chưa kịp thăm dò được tin tức của phụ thân ngươi thì đã dẫn đến một gia hỏa lợi hại như vậy. Ta và ngươi trước hãy đến phụ cận cứ điểm Hắc Phong nghỉ ngơi vài ngày, xem xét tình hình rồi tính sau. Trên đường đi để ta xem trước một chút có thể gỡ bỏ ấn ký của người này hay không.” Lão giả sắc mặt thay đổi không ngừng, sau đó nói với thiếu nữ áo vàng.

Tiếp theo lão giả vạch áo chỗ đầu vai của nàng, phát hiện ra một cái phù văn màu đen khắc ở trên, không khỏi hừ một tiếng.

“Tổ phụ. Người vừa nãy thực lực đáng sợ như vậy sao, đến mức lão nhân gia người không dám xung đột chính diện?” Thiếu nữ áo vàng thấy vậy cắn chặt hàm răng tỏ vẻ oán hận hỏi.

“Người này là một gã thể tu, tuyệt đối là kẻ mạnh trong những kẻ mạnh, một đòn vừa rồi hắn còn chưa tung hết sức. Xem ra đảo Miết Nguyên sắp xảy ra chuyện lớn rồi.” Sắc mặt lão giả trở nên ngưng trọng. Hắn vừa dứt lời dưới chân liền hiện ra một đám mây đưa thiếu nữ áo vàng rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.