Bên
kia, Liễu Minh dựa theo chỉ dẫn của Ma Thiên, thúc giục Thú Giáp Quyết,
trực tiếp xuyên qua dãy núi Thiết Hỏa vô cùng nóng. Kết quả vừa mới đi
qua vùng đất bỏng rát như thiêu đốt thì hắn lại thấy một cảm giác lạnh
thấu xương kéo tới, đồng thời cảnh sắc trước mắt biến đổi thành một vùng đất trắng xóa.
Phóng mắt nhìn lại thì thấy phía trước là một dòng sông băng màu lam
rộng mênh mông, khắp nơi là vô số bông tuyết đang nhẹ nhàng bay múa
trong cơn gió nhẹ.
Toàn bộ không gian Băng Hỏa Lưỡng Trọng Thiên này đều tràn ngập một cảm giác quỷ dị khó nói.
Liễu Minh vừa thả thần thức cảnh giác xung quanh, vừa thả ra một đám
khói đen bao phủ toàn thân, cẩn thận tiến về phía trước. Bởi vì chịu ảnh hưởng trọng lực của mặt đất nên tốc độ phi hành của hắn cũng không
nhanh lắm.
Vùng đất Hàn Sát này càng đi cao thì gió càng mạnh, hơn nữa khi đi tới
nơi cách mặt đất hơn trăm trượng thì thỉnh thoảng sẽ gặp những cơn gió
tuyết màu đen, làm cho người ta không thể nhìn rõ cảnh vật xung quanh
nữa. Rơi vào đường cùng, Liễu Minh đành phải phi hành gần mặt đất, đồng
thời hào quang tím nơi mắt liên tục sáng lên. Ở trong hoàn cảnh này, hắn không dám buông lỏng một khắc nào cả.
Ngay khi bay qua một hạp cốc gần sông băng, đột nhiên một tiếng nổ mạnh truyền tới!
Trong hạp cốc, bên trên một ngọn núi băng cực lớn, đột nhiên một con rết khổng lồ dài chừng ba bốn mươi trượng, trên đầu có hai cái sừng nhọn vô cùng dữ tợn nhảy ra. Con rết này toàn thân trắng như tuyết, nó phục
kích trên đỉnh núi băng, thu liễm toàn bộ khí tức nên mắt thường không
thể nhìn thấy được. Lúc này đột nhiên nó bay ra, tốc độ cực nhanh. Chỉ
thấy cái đuôi của nó quất nhẹ xuống đã vượt qua mấy trăm trượng, nhào
tới gần Liễu Minh đồng thời há miệng, phun ra mấy đạo phong nhận trắng
xóa, như phô thiên cái địa quét về hướng đối phương.
Liễu Minh mặt không đổi sắc, ngay khi đầu rết kia vừa nhào tới đã phất
nhẹ tay. Một đạo kiếm quang vàng kim hiện ra, lập tức biến thành một
bóng kiếm hình bán nguyệt dài chừng mười trượng. Kiếm quang không những
chém nát bấy số phong nhận kia mà còn mau chóng ập tới đầu rết. Chỉ thấy kiếm quang cực nhanh đã cắt thân thể đầu rết kia thành mấy mảnh, ngay
cả tiếng kêu thảm còn chưa kịp phát ra đã vẫn lạc. Liễu Minh cũng không
thèm nhìn Ngô Công một cái đã triệu hồi Kiếm Hoàn, tiếp tục bay về phía
trước.
Trên đường đi, hắn đã bị tập kích khá nhiều, trong bí cảnh này, không
ngờ dị thú lại am hiểu ẩn núp như vậy. Đồng thời khí tức trên người
chúng tản mát ra lại không phải Ma Khí mà là một loại sát khí khác.
Liễu Minh hỏi thăm qua Ma Thiên thì biết những loại dị thú này kỳ thực
đều là vật sinh ra trong bí cảnh, điều này làm hắn nhớ tới Hỏa Linh
trong Tiểu Viêm Giới năm đó.
Cũng may mà đám dị thú này cũng không mạnh lắm, tối đa cũng chỉ như Ma
Thú cấp Chân Đan nên việc xử trí chúng cũng chỉ là thuận tay mà thôi.
"Ngươi cũng không nên khinh thường, tuy rằng dựa theo chỉ dẫn của ta,
ngươi có thể tránh được một số hiểm địa trong bí cảnh. Thế nhưng năm xưa ta đã cố ý nuôi hai đầu yêu thú khá lợi hại. Bây giờ đã qua vài vạn
năm, sợ rằng tu vi của bọn chúng tối thiểu cũng tiến cấp Thiên Tượng
đỉnh phong rồi. Dù là ngươi thì sợ rằng cũng khó đối phó được." Dường
như đoán được suy nghĩ của mình, chậm rãi nói.
Liễu Minh nghe lời này thì biến sắc, trong lòng chợt xẹt qua những ý
niệm khác nhau, đồng thời im lặng tiếp tục bay về phía trước. Sau khi đi được chừng một canh giờ, lại đánh chết một đầu dị thú thì bỗng trước
mắt hắn xuất hiện một cái hồ lớn chừng vài trăm mẫu. Nước trong hồ thấm
một màu lam tươi mát, xung quanh lại thêm tuyết trắng làm nền tạo ra một khung cảnh cực kỳ tráng lệ. Thế nhưng kỳ lạ là dưới hoàn cảnh lạnh thấu xương như vậy nhưng hồ này lại không bị đóng băng chút nào. Liễu Minh
vừa nghĩ tới đây thì lập tức ngừng lại ở ven hồ, tia sáng tím trong mắt
bắn ra nhìn về nơi sâu trong.
Còn chưa chờ hắn làm gì thì hồ nước bỗng cuộn trào lên, mấy cột nước lớn hơn một trượng phóng thẳng lên trời, đồng thời đan xen vào nhau, hóa
thành một cự thủ màu lam lớn chừng mười trượng, tung một trảo về hướng
đám Liễu Minh.
Sắc mặt Liễu Minh bỗng đại biến, hắc quang trên người bắn ngược lại,
đồng thời màn hào quang sau lưng y hiện ra một đôi cánh thịt màu bạc,
tốc độ phi hành lập tức nhanh lên gấp bội, tránh khỏi cự thủ của đối
phương. Dưới sự kinh nghi, hắn lại tiếp tục bay về sau hơn trăm trượng
nữa mới ngừng lại. Cự thủ màu lam thất bại thì lập tức tiêu tán đi, tiếp đó hồ nước cuộn trào, dâng lên một Cự Viên màu lam cao chừng mười
trượng.
Trên người Cự Viên có một màn hào quang màu lam, bộ lông còn xanh hơn, khí tức tản mát ra tới cấp Thiên Tượng.
Cự Viên màu lam đôi mắt rực màu đỏ tươi, hung lệ trừng mắt nhìn Liễu
Minh, miệng phát ra một tiếng rống quái dị, mặt nước sau lưng nó liền
cuộn lên, hóa thành một ảo ảnh Cự Viên màu lam lớn như ngọn núi.
"Không thể tưởng được miền Hàn Sát này lại có một dị thú cấp Thiên
Tượng. Xem ra vài vạn năm nay, bí cảnh đã biến hóa nhiều." Ma Thiên yên
lặng xuất hiện, đứng gần Liễu Minh.
"Chủ nhân, đầu Cự Viên cấp Thiên Tượng này cứ giao cho ta hoạt động gân
cốt một chút đi." Hào quang trên hồ lô bên hông Liễu Minh sáng lên, một
đầu Cự Hạt lớn chừng mấy trượng hiện ra, hóa thành một tia sáng bạc, bay về phía Cự Viên. Khi còn trên không trung, nàng đã biến ra một vầng hào quang kim sắc rồi lập tức hiện ra một ảo ảnh Pháp Tướng hình Cự Hạt.
Cự Viên màu lam thấy vậy, trong mắt chợt hiện hung quang, nó đấm mạnh
vào ngực mấy cái đồng thời thét lên một tiếng kỳ quái. Ảo ảnh Cự Viên
sau lưng liền nhảy lên, bàn tay to như cái bánh xa lay động, hóa thành
vô số quyền ảnh, bay về hướng Cự Hạt, tiếng xé gió vang lên mang theo
thanh thế cực kỳ kinh người.
Đúng lúc này, chợt một tiếng kêu bén nhọn từ bên Hạt nhi truyền tới. Chỉ thấy kim quan ấn ký nơi đỉnh đầu Cự Hạt sáng lên, hóa thành một tia
sáng vàng kim chói mắt, tạo ra vô số vòng gợn sóng bắn ra, quét sang bốn phương tám hướng, chỉ sau hai ba lần hô hấp, không gian đã tràn ngập
một màu vàng óng, tranh chấp với quyền ảnh đầy trời kia.
Không phát ra một chút âm thanh nào.
Hàng trăm quyền ảnh màu lam nhìn cực kỳ cường đại nhưng khi chạm phải
kim quang thì lập tức tan ra, trừ một số tia sáng hai màu vàng xanh xen
lẫn nhau rồi từ từ biến mất thì không còn động tĩnh gì nữa.
Cự Viên màu lam thấy thế, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, đang muốn
thúc giục Pháp Tướng tiếp tục tấn công thì Cự Hạt chợt kêu lên một tiếng chói tai, đồng thời đuôi của nó run lên. Chỉ thấy một tia sáng vàng kim bẳn ra, đầu Cự Hại lại thuấn di vài trăm trượng, lao tới đỉnh đầu Cự
Viên, bắn ra vô số sợi tơ đen nhằm đầu nó đâm xuống. Bởi vì tốc độ quá
nhanh nên ảo ảnh Cự Viên chỉ còn cách thu tay lại trước người nhằm đỡ
lấy công kích của đối phương.
Những thanh âm Xùy Xùy vang lên!
Tia sáng đen lập tức xuyên qua hai tay Cự Viên, dưới màn hào quang màu
vàng lập tức tỏa ra những sợi khói xanh. Cùng lúc đó, màn sáng vàng kim
cũng như sóng biển ập tới, bao phủ toàn bộ ảo ảnh Cự Viên và cả đầu Cự
Viên bên dưới. Kết quả ảo ảnh Cự Viên vừa chạm vào kim quang đã vang lên những tiếng xì xì rồi nổ tung, hóa thành từng sợi sương mù màu lam.
Không ngờ đầu Cự Viên cấp Thiên Tượng này còn chưa kịp kêu một tiếng đã mau chóng bị tiêu diệt.
Liễu Minh thấy vậy, trong nội tâm không khỏi khẽ giật mình.
Xem ra sau khi Hạt Nhi tiến giai Thiên Tượng thì kim quan ấn ký cũng
phát triển theo, cũng càng khắc chế được yêu vật. Giữa không trung, kim
quang thu lại lộ ra thân ảnh Cốt Hạt, đồng thời nó há miệng phun ra một
cỗ hấp lực, thu lại toàn bộ đám sương mù màu lam.
Liễu Minh thấy Hạt Nhi chém giết một đầu dị thú Thiên Tượng thì vô cùng
vui vẻ, không ngờ thực lực sau khi tiến giai của nó vẫn còn hơn hẳn dự
đoán của hắn.
"Đầu Ma Sủng này của ngươi tiềm lực không nhỏ đâu, nếu cố gắng rèn luyện thì sau này sẽ trợ giúp được ngươi một phần." Ma Thiên thấy vậy, kinh
ngạc nói.
Liễu Minh sắc mặt khẽ biến, gật nhẹ đầu.
Sau khi Cự Viên biến mất liền lộ ra một viên tinh châu màu trắng, tản ra một màn hào quang trắng xóa.
Ma Thiên vừa thấy viên tinh châu này thì sắc mặt liền biến đổi.
Bên kia, Hạt Nhi hoan hô vài tiếng, dường như gặp phải đồ ăn yêu thích, đang định nuốt xuống.
"Chờ một chút!" Đúng lúc này, đột nhiên hắc khí cuộn lên, thân ảnh của
Ma Thiên bỗng xuất hiện trước mặt Hạt Nhi, mắt chăm chú nhìn vào viên
tinh châu màu trắng mà đôi cự ngao kẹp lấy. Nghe vậy, Hạt Nhi cũng chỉ
liếc Ma Thiên một cái, khinh miệt kêu lên một tiếng, không chút nào
ngừng lại động tác của mình.
"Hạt nhi, chờ đã." Bỗng Liễu Minh bay tới.
Hạt nhi nhìn Liễu Minh một cái, động tác lập tức ngừng lại. Hắc quang
quanh người hiện ra rồi nàng lập tức biến về hình người, trên bàn tay
trắng nõn vẫn nắm chặt viên châu.
Ma Thiên nhìn chằm chằm vào viên châu hồi lâu rồi mới thu hồi ánh mắt, trên mặt lộ ra một tia trầm ngâm.
Thấy vậy, Liễu Minh liền cầm lấy viên châu trong tay Hạt Nhi, đưa thần
thức vào dò xét thì chỉ thấy bên trong ẩn chứa Linh lực cực lớn, tương
đương với một yêu thú Chân Đan, ngoài ra hắn không phát hiện được bất kỳ điều gì bất thường khác.
"Sao? Viên tinh châu này có vấn đề gì?" Liễu Minh trả lại cho Hạt Nhi, liếc mắt nhìn Ma Thiên hỏi.
Hạt Nhi tóm lấy viên châu, há miệng nuốt vào, trên mặt lập tức lộ ra nét thỏa mãn.
"Hình như viên châu này có một chút khí tức của Tam Quang Chi Thủy, ta
không gạt ngươi, vật mà có thể giải quyết chuyện người của Thanh gia
chính là một con sông do Tam Quang Chi Thủy ngưng tụ ra, đồng thời được
ta phong ấn trong một Động Thiên Pháp Bảo, giấu trong bí cảnh này. Hôm
nay xem ra Tam Quang Chi Thủy đã tiết ra ngoài, sợ rằng phong ấn nơi này có chuyện rồi." Ma Thiên nghiêm túc nói.
Liễu Minh nghe vậy, nhíu mày lại, trầm ngâm một chút rồi mở miệng nói.
"Được rồi. Chúng ta hãy mau chóng đi tới nơi ngươi đặt phong ấn, xem nơi đó đã xảy ra chuyện gì đã."
"Đúng vậy, ngươi nói có đạo lý, chúng ta lập tức đi thôi." Ma Thiên lập tức nhẹ gật đầu, thân thể bay đến gần Liễu Minh.