"Không những thế, chỉ sợ lệnh bài này là của một đệ tử trực hệ của gia tộc Cao Hách." Ma Thiên nói với vẻ thản nhiên.
Liễu Minh nghe thấy lời ấy, lặng lẽ hít vào một hơi.
Mặc dù hắn không biết nhiều về Vạn Ma Đại Lục, nhưng vị trí của một đệ tử trực hệ cấp Thiên Tượng với gia tộc là quá rõ ràng.
"Nếu ta là ngươi, sẽ mang con bọ cạp kia rời đi ngay lập tức, chạy càng
xa càng tốt." Một lần nữa thanh âm của Ma Thiên lại vang lên.
Liễu Minh gật nhẹ đầu, đưa ánh mắt về phía vài món Ma khí, Pháp bảo rơi trên mặt đất.
"Tốt nhất là ngươi không nên cầm đi những thứ này, theo ta được biết,
thứ mà gia tộc Cao Hách am hiểu nhất chính là truy tung. Trước tiên
ngươi có thể thu lại Ma tinh, Linh tài, nhưng chắc chắn những Ma khí
Pháp bảo này đều lưu lại khí tức của tiểu tử áo đen, ngươi mang theo
người, gia tộc Cao Hách có thể căn cứ vào đó mà tìm đước ngươi một cách
dễ dàng." Ma Thiên tiếp tục nói.
Liễu Minh khẽ thở dài, khống có đụng vào mấy món Pháp bảo của nam tử áo
đen, mà phất tay lấy ra trữ vật pháp khí của thanh niên tóc đỏ, lấy đi
một vài thứ cùng Ma tinh, Linh tài ở bên trong, nhưng để lại toàn bộ
những đồ vật đã được tế luyện.
Hắn khẽ vung tay, liền có mấy hỏa cầu rơi trên thân thể hai nam tử, thiêu hai thi thể thành tro tàn.
Sau khi làm xong hết thảy, Liễu Minh lại xác định xung quanh đã không
còn dấu vết liên quan đến bản thân, thân hình lóe lên, bay vào trong
huyệt động dưới mặt đất.
Sau một lát, bắn ra một đạo hắc quang, sau vài lần chớp động, đã biến mất ở phía xa nơi chân trời
...
Sau khi Liễu Minh rời đi không lâu, từ xa có mấy đạo độn quang lấp lánh
bay nhanh tới, độn quang thu lại hiện ra thân ảnh của bảy tám người, hạ
xuống phụ cận của huyệt động.
Cầm đầu là ba tu sỹ Ma Nhân, hai lão giả áo đen một cao một thấp, còn
lại là một hồng sam thiếu phụ, mỗi người đều tản ra khí tức khổng lồ của cảnh giới Thiên Tượng.
Ba người chứng kiến dấu vết chiến đấu ở phụ cận cùng vài kiện Pháp bảo rơi trên mặt đất, sắc mặt khó coi vô cùng.
"Đây là Cửu Mưu Thí Quỷ Đao của Dạ thiếu gia, chắn chắn là không sai!"
Lão giả cao gầy cầm lên quỷ đầu đại đao của nam tử áo đen, nói với vẻ
trầm trọng.
Lúc này, lão giả thấp lùn cũng phất tay về phía mặt đất, hắc khí cuộn
lên thu lại những pháp bảo khác của nam tử áo đen, hai người liếc nhau
một cái, sắc mặt đều trở nên tái nhợt.
Hồng sam thiếu phụ phất tay phát ra một đạo hồng quang, thu lại vài kiện Ma khí Pháp bảo của thanh niên tóc đỏ, đưa đến trước người kiểm tra một lát, sắc mặt cũng trở nên tái nhợt.
Lão giả cao hẽ lẩm bẩm trong miệnggiưax hai hàng lông mày bắn ra một luống sáng óng ánh, chiếu ra ra xung quanh.
Sau một lát, lão giả mở mắt, khó khăn lắm mới mở miệng nói: " Oán khí
cùng tử khí ở nơi này rất mạnh, sợ rằng Dạ thiếu gia cùng Hỏa Địch công
tử đã..."
"Là người nào làm? Thự lực của Dạ thiếu gia có thể so với Thiên Tượng
Hậu kỳ tu sĩ, hơn nữa còn có Hỏa Địch công tử, chẳng lẽ là đại năng
Thông Huyền đã hạ thủ?" Lão giả thấp lùn nói ra suy đoán.
Hai người khác nghe vậy, sắc mặt cùng biến đổi, dùng ánh mắt nhìn xung quanh, hiện lên trên mặt thần sắc lo sợ bất an.
Nếu thực sự kẻ giết hai người nam tử áo đen là đại năng Thông Huyền, nơi đây sẽ vô cùng nguy hiểm với ba người bọn hắn.
Ngay lúc này, hào quang trên người lão giả cao gầy lóe lên, hiện ra một
cổ kính màu đen, trên mặt kính có lưu quang chuyển động, hiện ra vô số
phù văn lớn như nắm tay, sau đó có một thân ảnh nho nhã chậm rãi hiện ra từ trong phù văn.
Toàn thân nam tử nho nhã bị bao phủ bởi một tầng hắc quang nhàn nhạt,
chỉ có thể thấy mờ ảo dung mạo, thoạt nhìn giống như một thanh niên trẻ
tuổi.
"Bái kiến Yểm Tôn!" Hai người lão giả cao gầy thấy vậy thì lập tức cúi người hành lễ với thân ảnh nho nhã.
Hồng sam thiếu phụ ở bên cạnh cùng mấy tu sĩ Ma Nhân ở phía xacungx vội vã cúi người hành lễ.
"Bổn mạng chi hỏa của Dạ nhi trong Số Mệnh điện của gia tộc đã tắt, gia
chủ sai ta đi hỏi các ngươi, đã xảy ra chuyện gì ở nơi đây?" Nam tử nho
nhã thản nhiên nói.
"Khởi bẩm Yểm Tôn, Dạ thiếu gia chủ cùng Hỏa Địch công tử đã bị đánh
chết tại sơn mạch Đông Lô mà không biết bởi người ở phương nào, địch
nhân đã đào tẩu ra xa."
Lão giả cao gầy vội vã bẩm báo một số tình huống liên quan.
"Thì ra là thế, xem ra địch nhân cũng hiểu khá rõ về Cao Hách nhất tộc
chúng ta, để lại nơi đây thân phận lệnh bài cùng Pháp bảo Ma khí của Dạ
nhi, là một người tương đối cẩn thận. Tuy nhiên, nếu làm như vậy mà cho
rằng đã bình an vô sự, vậy đã quá coi thường Cao Hách nhất tộc ta rồi."
Nam tử nho nhã cười lạnh một tiếng, năm ngón tay đột nhiên mở ra, từ
trong tay khuếch tán ra một khe hở màu trắng.
Khe hở lập tức khuếch tán ra, bao phủ cả sơn cốc vào bên trong.
Sau khi bị khe hở màu trắng bao phủ, mặt đất xung quanh, không trung
giống như có sinh mệnh, bắt đầu di động, không trung vốn là không có vật gì, nổi lên trên mặt đất từng bọt khí màu xám trắng, cùng tàn ảnh của
kiếm quang màu vàng.
Trên mặt nam tử nho nhã hiện lên nét tươi cười, trong tay khẽ động, khe
hở màu trắng nhanh chóng thu nhỏ lại, đồng thời bọt khí màu trắng cùng
kiếm quang màu vàng cũng bị gom lại.
Cuối cùng khe hở màu trắng biến thành một tấm phù lục lớn khoảng bàn
tay, có thể thấy mờ ảo một ít bọt khí màu trắng cùng kiếm quang màu vàng bị phong ấn bên trong.
Khe hở trắng toát cuối cùng biến thành một tấm phù lục lớn chừng bàn
tay, bên trong mơ hồ lộ ra một ít sương mù trắng xám cùng kiếm quang màu vàng bị phong ấn bên trong.
“Yểm Tôn Sưu Thiên Tác Địa đại pháp quả nhiên tinh diệu vô cùng. Mặc cho hung thủ giảo hoạt thế nào cũng không thể thoát khỏi bàn tay đại nhân.” Lão giả cao gầy lên tiếng nịnh bợ.
“Dựa vào khí thu được, hung thủ phải là tu sĩ đạt đến cảnh giới Thiên
Tượng hơn nữa còn có một thân kiếm tu tinh diệu cộng với huyễn thuật cao thâm.” Nam tử nho nhã quan sát phù lục trong tay một lúc rồi mới chậm
rãi tiếp lời.
Ba gã tu sĩ Thiên Tượng bên cạnh nghe vậy đều tỏ ra giật mình.
“Có điều khí tức còn sót lại đã tiêu tán hơn nửa. Bằng vào chút ít manh
mối như vậy, chân thân của ta lại không có ở đây, chỉ sợ các ngươi cũng
không có cách nào truy bắt được hắn. Bất quá ta nhớ rõ ngươi có mang
theo Thập Địa la bàn trong tộc. Bằng vào một ít khí tức còn sót lại hy
vọng có thể cảm ứng đại khái vị trí của hung thủ.” Nam tử kia quay lại
dặn dò lão già cao gầy một câu.
Lão ta nghe vậy lập tức gật đầu tiếp đó phất tay lấy ra một chiếc la bàn màu xám lớn cỡ lòng bàn tay. Mặt ngoài chia làm mười phần, phía trên
khắc rõ mười đạo ma văn cổ quái. Người đàn ông kia thấy vậy liền không
chút dự phất tay đánh ra một đạo pháp quyết khiến cho la bàn phóng ra
cột sáng màu xám mang theo từng đạo phù văn lơ lửng giữa không trung.
Tiếp đó, y lại ném phù lục trong tay vào giữa cột sáng khiến nó bùng lên ngọn lửa màu xám tạo nên biến hóa trên mặt la bàn. Chỉ thấy sắc xám đã
dần chuyển thành màu trắng hơn nữa còn xen lẫn chút ít kim quang, chiếc
kim la bàn ở phía trung tâm cũng bắt đầu xoay tròn nhanh chóng.
Nào ngờ, mãi một lúc lâu, la bàn vẫn tiếp tục xoay tròn như thể không hề có ý định dừng lại. Người đàn ông kia thấy vậy sắc mặt không khỏi trở
nên có chút khó coi. Mấy lão già bên cạnh thấy vậy đều lén nhìn nhau một cái sau đó đồng loạt cúi đầu, đến thở mạnh cũng không dám.
“Xèo” một tiếng thật nhỏ, phù lục trên la bàn lúc này đã bị đốt cháy hoàn toàn.
“Hung thủ là người dị thường cơ cảnh, sau khi gây án lập tức cao chạy xa bay, giờ phút này đã rời khỏi phạm vi mà la bàn có thể cảm ứng. Các
ngươi tiếp tục tìm kiếm xung quanh sơn mạch Đông Lô. Ta sẽ trở về cầu
xin gia chủ ban bố lệnh truy sát. Kẻ dám cả gan đả thương đệ tử dòng
chính của gia tộc Cao Hách nhất định phải trả cái giá rất đắt.” Nam tử
nho nhã mang theo sắc mặt khó coi dặn dò lão già bên cạnh một câu sau đó thân hình lập tức biến mất.
Đám người còn lại thấy vậy lập tức thúc giục độn quang, dò xét chung quanh sơn mạch Đông Lô.
“Hai vị đạo hữu, Hỏa Dịch thiếu chủ của Hỏa gia chúng ta cũng bị kẻ kia
đánh chết. Một khi gia tộc Cao Hách tìm được tung tích của gã hy vọng có thể thông báo một tiếng.” Thiếu phụ hồng sam thấy vậy vội vàng lên
tiếng nói theo một câu.
Hỏa gia là một dòng họ phụ thuộc gia tộc Cao Hách, đã có nguồn gốc lâu
đời ở sơn mạch Đông Lô. Tuy rằng sở hữu quy mô không nhỏ nhưng tự nhiên
không có cách nào sánh với gia tộc Cao Hách.
“Diễm tiên tử yên tâm, Hỏa gia vốn có giao thiệp rộng rãi tại sơn mạch
Đông Lô. Việc điều tra hung thủ còn cần các vị ra tay trợ giúp.” Lão già cao cao nói ra.
Thiếu phụ hồng sam nghe vậy liền gật nhe đầu. Sau đó, đoàn người nhanh chóng biến mất ở phía chân trời.
…
Lúc này, sau khi rời khỏi sơn mạch Đông Lô, Liễu Minh liền hóa thành độn quang hai màu kim ngân chạy như điên về hướng Bắc. Hắn không do dự sử
dụng Hư Không Kiếm Hoàn để thi triển Ngự Kiếm thuật, lại thêm sự hỗ trợ
của đôi cánh bằng thịt trên lưng vì vậy tốc độ tự nhiên trở nên cực kỳ
kinh người, trong chớp mắt vượt qua khoảng cách năm sáu vạn dặm mới dần
chậm lại.
Thời gian kế tiếp, để tránh né sự theo dõi của thành viên gia tộc Cao
Hách, hắn không dám buông lỏng chút nào, thi thoảng lại tiến hành chuyển biến phương hướng, chuyên môn chọn lấy một ít đường nhỏ vắng vẻ để tiến tới.
Tình hình như vậy kéo dài chừng nửa năm, họ Liễu rốt cuộc hữu kinh vô
hiểm tới được Tàng Châu, vùng đất xa xôi nằm ở phía Bắc của đại lục Vạn
Ma. Nơi này sở hữu núi non trùng điệp, quanh năm tuyết đọn trắng xóa.
Phóng mắt nhìn quanh, rõ ràng là một thế giới chỉ toàn tuyết trắng.
Giờ phút này, Liễu Minh đang lơ lửng giữa không trung để quan sát sơn
mạch vạn dặm trước mắt, thần sắc lộ vẻ trầm ngâm. Nơi này là sơn mạch Đà Tạng nằm ở biên giới Tàng Châu. Từ xa nhìn lại, có thể chứng kiến bên
trong sơn mạch là vài chục tòa thành trì lớn nhỏ hoặc trang viên cách
nhau khá xa, hoặc công khai hoặc bí mật bày ra không ít trạm giác hay
pháp trận cấm chế. Chung quanh những địa phương này là vô số giáp sĩ Ma
Nhân liên tục tuần tra. Sau khi quan sát một hồi, đầu vai của hắn liền
lóe lên thanh quang. Thân hình theo đó hóa thành một đạo thanh quang mờ
nhạt xâm nhập vào trong sơn mạch. Dựa vào tu vi của hắn hôm nay, hơn nữa lại có đồ đằng Xa Hoạn che chắn, tự nhiên đường đi không hề xuất hiện
trở ngại gì đáng kể.
Sau một nén nhang, hắn đã xuất hiện trên một đỉnh núi bên cạnh trang
viên nào đó thoạt nhìn tương đối khang trang. Từ xa nhìn lại, mặt ngoài
tường thành có treo một lá cờ lớn thêu lên một chữ ‘Thanh’ bắt mắt. Lúc
này, Liễu Minh đột nhiên vung cao tay áo, phóng ra một đạo phù lục màu
đen. Sau khi làm xong tất cả, hắn mới khoanh chân ngồi xuống đồng thời
nhắm chặt hai mắt.