Ma Thiên Ký

Chương 132: Q.1 - Chương 132: Thạch Linh




Ở biên giới cái hố to, có bốn đạo nhân ảnh loạn choạng ngã chầu trực xuống đất đang cố gắng ổn định thân hình.

- Cự viên này thật sự quá đáng sợ. Lúc trước rõ ràng bị bốn người chúng ta đánh cho hấp hối vậy mà vẫn có thể sử dụng thần thông tự bạo. Nếu không phải cấm chế có thể ngăn cản một chút, nói không chừng có người đã phải vẫn lạc rồi.

Thanh niên mặt đen trong đợt sóng xung kích vừa rồi vô cùng chật vật, quần áo rách rưới. Hắn nhìn lại cái hố to cùng một khối thịt cháy đen không trọn vẹn, tỏng lòng không khỏi có vài phần run sợ, thì thào nói.

- Đúng vậy! Ta cũng không nghĩ tới đầu cự viên này tính tình lại dữ dằn như vậy. Không địch lại cũng không nghĩ cách đào tẩu mà có ý định đồng quy vu tận với chúng ta!

Mặt nạ bạc trên mặt Dương Kiền cũng cháy đen một phần, hắn cũng hít sâu một hơi nói.

- Nhưng bộ trận kỳ này của Dương sư huynh xem như đã bị hủy diệt hoàn toàn. Thật sự quá đáng tiếc.

Liễu Minh đã thay đổi một bộ trường bào nới, nhìn chung quanh một chút rồi cười nói.

- Không có sao, bất quá chỉ là một bộ trận kỳ mà thôi. Chỉ cần có thể ở trên đỉnh núi đoạt được nhiều chỗ tốt, đủ để đền bù ngần ấy điểm tổn thất.

Dương Kiền lại không có để ý tới nói.

- Đáng tiếc, túi mật của đầu cự viên lông vàng này lại không đoạt được. Với sự cường đại của nó, túi mật của nó hẳn có hiệu quả vượt xa những đầu cự viên khác.

Thanh niên mặt đen cũng thay một bộ trường bào mới, vẻ mặt tiếc nuối nói.

- Chuyện này cũng không có biện pháp. Ai có thể nghĩ nó sẽ tự bạo cơ chứ.

Dương Kiền nhàn nhạt nói.

- Hai vị sư huynh! Những chuyện khác sau này hãy nói, chúng ta phải nhanh chóng lên núi. Hiện tại đỉnh núi không có cự viên, đừng để người khác vượt lên đoạt lấy tài nguyên, bảo vật.

Kim Vũ nhịn không được nói.

- Hừ! Chúng ta tốn công tốn sức nhiều như vậy để giết chết đám cự viên, ai dám vượt lên đoạt đồ của chúng ta? Nếu như thật có người, cũng đừng nghĩ từ trên đỉnh núi đi xuống.

Thanh niên mặt đen nghe vậy, trong mắt lóe lên hung quang.

- Kim sư đệ nói rất đúng! Vân huynh, Bạch sư đệ, chúng ta vẫn nên khởi hành nhanh một chút. Chúng ta cũng không cần đi cùng một chỗ. Đến đỉnh núi, ai tìm được linh vật thì là của người đó. Nhưng nếu vạn nhất đụng phải người lạ tới, lập tức tung ra một hỏa cầu lên không trung để thông báo cho những người khác. Chúng ta hợp lực xua đuổi ngoại nhân.

Dương Kiền nói.

Ba người Liễu Minh nghe vậy, tự nhiên không có ý kiến.

Bốn người nhanh chóng bay lên trời, bảy thẳng lên đỉnh núi cách đó không xa.

...

- Phốc!

Một cự nhận màu lam nhạt dài hơn mười trượng như thiểm điện chém xuống, Ngân Quang Mãng đang bị một tầng sương lạnh màu xanh da trời đóng bóng toàn thân không cách nào tránh thoát khỏi cự nhận. Ngân Quang Mãng bị chém bay đầu.

Hai tay huynh muội Lam thị nắm chặt lại với nhau, lúc này mới thở dài một hơi, pháp quyết trên tay cũng chậm rãi tản ra.

- Rầm! Ào, ào!

Cự nhận màu xanh da trời vốn đang lơ lửng ở trên không trung bỗng hóa thành một bãi nước biển màu xanh da trời tản ra. Cũng từ đó hiện ra một cây đoản nhận màu lam chỉ lớn bằng ngón tay cái, lóe lên chui vào tỏng tay áo nam tử không thấy bóng dáng đâu.

- Ha ha! Cuối cùng cũng giải quyết được đầu Ngân Quan Mãng này! Không uổng công chúng ta trước sau hao tổn tâm huyết lớn như vậy. Bây giờ chúng ta có thể lên núi tìm kiếm Thông Linh Xích Giao.

Nam tử buông lỏng bàn tay tiểu kiều nữ, nhìn thi thể không đầu của cự mãng, cười nói.

- Huynh trưởng, hay là vẫn nhanh một chút thu chân thân lại, nắm chắc thời gian khôi phục Pháp lực. Chúng ta bây giờ hiển lộ chân thân, bị người khác nhìn thấy chỉ sợ tất cả mọi người cũng sẽ biết được chúng ta là người của Hải tộc.

Sau khi biến thân thành tiểu kiều nữ, tính tình của nàng bỗng nhiên thay đổi, cẩn thận nói với huynh trưởng.

- Tiểu muội nói rất có lý, vừa rồi huynh đã quá lơ đãng. Nhưng thời gian còn không nhiều lắm, Pháp lực cũng không cần khôi phục vội, chúng ta vẫn nên đi tìm đầu Thông Linh Xích Giao kia trước đã. Nếu không vạn nhất xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn sẽ làm hỏng đại sự.

Nam tử vốn gật đầu, nhưng lại do dự một chút nói.

- Huynh trưởng, ngươi thật sự là hồ đồ. Đầu Thông Linh Xích Giao kia bị những cường gả nhân tộc đánh cho trọng thương, có lẽ nó đã không còn chút sức phản kháng nào. Nhưng dù sao vẫn là một tồn tại Hóa Tinh Kỳ. Chỉ cần khôi phục được một chút, mạng nhỏ của huynh và muội vẫn có thể bị hắn nắm lấy. Cho nên để tránh vạn nhất....chúng ta vẫn nên dùng trạng thái tốt nhất lên núi, đó mới là hành động sáng suốt. Dù sao chúng ta cũng đã chậm trễ thời gian như vậy rồi, kém nửa ngày cũng không có sao.

Tiểu kiều nữ lại lắc đầu nói.

- Tốt! Vi huynh nghe muội.

Nam tử tuy không có chút quá tình nguyện, nhưng hắn cũng biến tiểu muội muội của mình, sau khi khôi phục chân thân thì trí tuệ cao hơn rất nhiều. Trước kia phán đoán chưa bao giờ phạm sai lầm nào. Cho nên hắn chi thoáng di dự một chút, cuối cùng vẫn đáp ứng.

Hai người, riêng phần mình cầm một cái túi trắng ở bên hông ra, ném lên không trung, miệng lẩm bẩm niệm pháp quyết. Lúc này nước biển màu xanh da trời đang nhấp nhô ở xung quanh biến hành hai cột nước màu xanh da trời bay vào trong túi da của hai người.

Thời gian cạn một chén trà, tất cả nước biển đều biến mất không còn một giọt. Toàn bộ đã bị hai túi da màu trắng của hai huynh muội thu lại.

Lúc này, hai người biến đổi pháp quyết, ngoài thân bỗng nhiên trở nên mơ hồ lại khôi phục bộ dáng nhân tộc như trước.

Thời gian kế tiếp, hai người thu hồi túi da, ăn vào một khỏa đan dược bắt đầu khoanh chân ngồi xuống thổ nạp nghỉ ngơi.

...

- Oanh!

Một cây trượng màu xám trắng không chút dấu hiện này từ dưới mặt đất xông lên. Một tên đệ tử Hóa Nhất Tông né tránh không được thân thể bị xuyên thủng từ dưới lên. Tầng hào quang bảo hộ trên người hắn lập tức vỡ vụn thành từng mảnh, căn bản không có bao nhiêu hiệu quả.

Mà hết lần này đến lần khác, dưới tình huống như vậy, tên đệ tử Hóa Nhất Tông không có lập tức mất mạng, ngược lại miệng không ngừng kêu thảm thiết, kêu cứu không thôi.

Nhưng thời điểm này trong đống loạn thạch, ngoại trừ đầu Sư Hổ Thú ra còn có một người đá toàn thân rêu xanh cao ba trượng.

Ngoại hình người đá cực giống nhân loại, nhưng thân hình bị một tầng đá cứng dày đặc bao bọc ở bên ngoài. Hơn nữa ở gần đó còn có bảy tám khối cự thạch màu xanh to bằng một cái đầu lâu không ngừng bay lượn bất định bức lui đám đệ tử lục tiên về phía sau.

Đồng thời, người đá này hành động nhìn như chậm chạp, nhưng chỉ cần trong mắt lóe lên quang mang thì phụ cận nhất định có mọt khối cự thạch thoát khỏi mặt đất đâm tới. Mà xung quanh thạch nhân lại có đến ít nhất ba, bốn mươi khối cự thạch khiến cho đệ tử lục tông bị chế trụ, muốn trốn tránh cũng rất khó khăn.

Mà ở bên kia, Sư Hổ Thú toàn thân đầy thương tích, miệng phun ra hỏa cầu hồ quang điện, liên tiến không ngừng công kích đệ tử lục tông. Sau lưng Sư Hổ Thú không xa có một thi thể đệ tử Phong Hỏa Môn bị cháy đen nằm trên mặt đất.

Quỷ dị hơn nữa, mỗi khí có người quay đầu bỏ trốn thì ở gần đó lại có một bức tường khí vô hình bắn ngược hắn quay trở lại. Mà đống loạn thạch chồng chất bốn phía cũng đã không giống với lúc trước.

Vốn ở đây có rất nhiều cục đá lớn nhỏ khác nhau, chẳng biết từ lúc nào lại lấy đám đệ tử lục tông làm trung tâm, từng khối chồng chất cùng một chỗ hình thành một tòa thạch trận tự nhiên mang phong cách cổ xưa.

Phong Thiền, Cao Trùng đang bị hai con yêu thú đuổi giết, trong lòng không ngừng kêu khổ.

Lúc trước mọi ngươi thi triển ra hết các loại thủ đoạn, vốn tưởng rằng đã khiến Sư Hổ Thú bị thương thì chỉ cần tăng thêm một phần khí lực nữa là có thể đắc thủ. Đột nhiên ở dưới mặt đất chui ra một thạch linh, mà bọn hắn cũng chỉ có nghe đồn chứ chưa bao giờ nhìn thấy.

Thạch linh này có thể nói là quái vật bán linh, miễn cưỡng được coi như một loại yêu thú. Nhưng thiên sinh thạch linh am hiểu rất nhiều loại pháp thuật thuộc tính thổ, hơn nữa da thịt cũng rất dày, còn có thể dùng đất đá xung quanh làm thành một bố áo giáp, tùy thời có thể tu bổ. Cho nên những thủ đoạn bình thường không thể nào làm gì được nó.

Bọn người Phong Thiền tuy nghe đồn qua về thạch linh, nhưng dù sao đây chẳng qua chỉ là đồ vật được ghi lại trong điển tịch, mà bọn hắn lúc ấy đã đánh Sư Hổ Thú bị thương. Dưới tình huống như thế tự nhiên bọn hắn không muốn bỏ dở nửa chừng. Lúc đó vẫn kiên trì tại chỗ, muốn đánh chết Sư Hổ Thú.

Nhưng bọn hắn tuyệt đối không ngờ, đầu thạch linh này vừa xuất hiện liền vô thanh vô tức khu động tất cả đất đá ở xung quanh, trong chốc lát hình thành nên một tòa thạch trận tự nhiên, cũng vây bọn hắn ở trong này không trốn thoát được.

Nếu là tình huống bình thường, thạch trận này dù có mấy phần huyền diệu muốn vây khốn bọn hắn tự nhiên là không có khả năng.

Nhưng trong thạch trận còn có hai đầu yêu thú lợi hại lúc nào cũng đuổi giết bọn hắn, tự nhiên bọn hắn không có thời gian phá trận.

Càng đáng giận hơn, Sư Hổ Thú lúc trước nhìn như đã hấp hối, vậy mà lúc này uy lực thần thông tăng lên không ít, vô luận là hỏa cầu hay hồ quang điện hộ thể so với trước phải cường đại hơn non nửa.

Con yêu thú này dĩ nhiên từ trước đến nay vẫn không có lấy ra toàn bộ thực lực của mình. Nó đợi đến khi thạch linh xuất hiện mới thể hiện ra thực lực vô cùng khủng bố của mình.

Nếu không phải tên đệ tử Phong Hỏa Môn họ Điền mới gia nhập vào trong nhóm người bọn hắn thi triển ra một bí thuật thủy hỏa dung hợp vô cùng lợi hại khiến công kích của Sư Hổ Thú giảm đi phân nửa uy lực, chỉ sợ đám người bọn hắn đã bị hai con yêu thú tàn sát sạch sẽ từ lâu rồi.

Nhưng cũng chính vì như vậy mà trong nháy mắt có hai người bị độc thủ.

- Điền huynh, tiếp tục như vậy không được. Chúng ta phải phá vỡ thạch trận này mới được!

Phong Thiền lóe lên, tránh thoát một khối cực thạch dưới chân, âm trầm dị thường hét lớn.

Cách đó không xa, thanh niên họ Điền đang huy động Tam Diễm Phiến trong tay thả ra hai chủng phù văn ngạnh sanh đánh bay Sư Hổ Thú về phía sau.

- Ta tự nhiên biết rõ, chỉ cần có người phối hợp ta có thể xuất ra một kích toàn lực. Có thể dùng man lực trong thời gian ngắn nhất đánh bại thạch trận này. Nhưng phải có người ngăn chặn hai con yêu thú này ta mới có thời gian thi pháp.

Thanh niên họ Điền nhàn nhạt nói.

Đến lúc này, vị đệ tử Phong Hỏa Môn này vẫn không hề hoang mang lo sợ chút nào.

- Ta có một môn bí thuật, có thể tạm thời vây khốn thạch linh trong giây lát, nhưng không cách nào công kích được nó.

Ánh mắt Phong Thiền lóe lên, nhanh chóng nói.

- Sư Hổ Thú cứ giao cho ta. Ta không tiếc Pháp lực cũng có thể vây khốn nó được một thời gian.

Cao Trùng nghe vậy, cắn răng nói.

Đến lúc này, mọi người cũng bất chấp những chuyện khác, chỉ đồng tâm hiệp lực đánh vỡ thạch trận.

- Tốt! Hai đầu yêu thú này giao cho các ngươi. Những người khác trong chốc lát dùng thủ đoạn lợi hại nhất phối hợp với ta công kích trận pháp.

Thanh niên hộ Điền bỗng nhiên lùi về phía sau, không lưỡng lự nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.