“Ta là ai sao ? Cũng vậy mà thôi đằng nào ngươi cũng chết, vậy ta cho ngươi chết được một chút minh bạch, nhớ kỹ tên ta là Thanh Linh.” Trên người
nữ tử trung niên mặc áo trắng bất ngờ tản ra một đạo thanh quang lóa
mắt, khuôn mặt lại biến thành một thiếu nữ thanh tú, chỉ có điều phía
dưới làn da lại mơ hồ có chút ố vàng.
Cách đó không xa, Âu Dương Minh không hề rời mắt khỏi nữ tử trung niên,
thấy khuôn mặt nàng bất ngờ thay đổi, miệng hắn khẽ động mấy cái, nhưng
rồi không nói gì tiếp tục im lặng quan sát.
“Khí tức này…………… Ngươi không phải người của Ma Tộc, ngươi ..ngươi là người phương nào?” Liễu Tung Dương biến sắc nói một câu.
"Cái cổ thi thể Cổ Ma mà tên tiểu tử Liễu Minh tìm được cũng không tệ,
chỉ là nó không được bảo quản tốt nên tế luyện có chút khó khắn. . . Ha ha, các hạ muốn kéo dài một ít thời gian để thừa cơ giải độc sao?,
không cần mơ tưởng làm gì, loại thi độc này là thứ chuyên dùng để khắc
chế Ma Nhân, trong vòng nữa canh giờ ngươi không có khả năng khôi phục
một chút pháp lực nào đâu.” Thanh Linh đưa tay làm như vô tình sờ sờ lên làn da ố vàng trên mặt mình, trong miệng thì thào nói, ánh mắt lạnh
nhạt nhìn Liễu Tung Dương.
Liễu Tung Dương nghe vậy nét sợ hãi trên mặt tăng đến cực độ.
"Tốt rồi, tục danh của bản tôn ngươi cũng đã biết rồi, ta lại nói cho
ngươi nghe không ít lời vậy thì ngươi chết cũng không oan nữa, tiễn hắn
lên đường đi.” Thanh Linh khoát tay đanh giọng nói.
Vừa dứt lời một đạo kim sắc đã lóe lên, kim sắc Khôi Lỗi đã hiện ra cánh tay cực lớn của nó đưa lên phía trên đầu Liễu Tung Dương trảo xuống.
Liễu Tung Dương cũng quát lên một tiếng, lúc này trong cơ thể pháp lực
có thể điều động không đến một thành lúc bình thường, nhưng hắn cũng
không muốn đứng im chờ chết, cho nên muốn đem một chút Pháp Lực còn lại
rót vào ma thương trong tay.
Ma thương run lên lập tức hiện ra mười đạo hư ảnh cự thương màu đen, bắn về phía bàn tay của kim sắc Khôi Lỗi.
Kim sắc Khôi Lỗi hừ lạnh một tiếng, thủ chưởng khẽ động lập tức hóa thành một mãnh hư ảnh kim sắc thủ chưởng.
“Dương… Đương” một loạt tiếng kim loại va chạm vang lên, mười đạo hư ảnh cự thương bị chấn nát bấy, sau đó “Phanh “ một tiếng, cự thương trong
tay hắn cũng bị giật bay ra ngoài.
Kim quang lóe lên, Liễu Tung Dương chỉ cảm thấy thân thể xiết chặt, cả
người nằm trong tay của kim sắc Khôi Lỗi, mặc cho hắn có giãy dua như
thế nào cũng vô pháp nhúc nhích, hắn nhìn về phía Thanh Linh trong mắt
tràn đầy vẻ phức tạp pha lẫn sự phẫn nộ và không cam lòng, nhưng lúc này trong họng chỉ có thể phát ra mấy tiếng trầm thấp không rõ.
Sau một khắc, kim sắc Khôi Lỗi đưa một tay lên, ngón tay đặt trên đỉnh đầu Liễu Tung Dương.
"Ba" một tiếng, thủ cấp Liễu Tung Dương bạo liệt thành một đống bột mịn, ngay cả tinh phách cũng không thể chạy thoát.
Ngẫm nghĩ Liễu Tung Dương là một Thông Huyền Cảnh của một trong tứ đại
gia tộc của Van Ma Đại Lục, còn là hậu duệ của Sóc Phong Vương Triều thì bảo vật bên người không thể nào không có, còn chưa kể vì chuyến đi Ma
Uyên này những bảo vật mang theo đã nhiều lại càng nhiều, vậy mà bây giờ lại hồ đồ chết ở đây, mà ngay cả kẻ giết mình có thân phận ra sao cũng
hoàn toàn không biết, thật có chút oan uổng cho hắn.
Kim sắc Khôi Lỗi sau khi giết Liễu Tung Dương thì tiện tay ném xác hắn qua một bên.
Thanh Linh đối với cái chết của Liễu Tung Dương tựa như không thấy, ánh mắt lạnh nhạt nhìn về phía Âu Dương Minh.
Kim sắc Khôi Lỗi hiểu ý buông lỏng tay ra, đồng thời lòng bàn tay bắn ra một đạo kim quang, bao phủ thân thể của hắn.
Cả người Âu Dương Minh được Kim quang bao bọc, nhưng nhìn từ bên ngoài
vẫn có thể thấy được, kim quang đang làm cho thương thế trên cơ thể hắn
nhanh chóng hồi phục lại.
Trước sau chưa đủ mười mấy hơi thở công phu, thương thế trên người Âu
Dương Minh đã hoàn toàn biến mất, Pháp Lực trong thể nội cũng khôi phục
hơn phân nửa.
Thần sắc Âu Dương Minh kinh hỉ, thân hình khẽ động đã hạ xuống trước mặt Thanh Linh, chắp tay hành lễ:
"Bái kiến Thanh Linh tiền bối."
Bên kia, Triệu Thiên Dĩnh nhìn thấy cảnh này thì khẽ kinh ngạc, hiển
nhiên đối với chuyện Âu Dương Minh bất ngờ quen biết với nữ tử thần bí
này thì có chút ngoài ý muốn. Chỉ có chút khó chịu là Khôi Lỗi đang nắm
nàng trong tay lại không có chút ý nào là muốn thả nàng ra.
Nàng đang muốn mở miệng nói đều gì đó thì Khôi Lỗi mặt đen đã cuối
xuống, trong mắt bắn ra một đạo thanh quang, chui vào trong cơ thể Triệu Thiên Dĩnh.
Triệu Thiên Dĩnh cảm thấy cả người bị xiết chặt, toàn thân bị một cổ sức lực quỷ dị quấn lấy ngay cả há miệng cũng không có một chút sức.
"Rất tốt, không thể tưởng được chỉ có ngươi còn sống tiến vào Ma Uyên,
còn có thể đi tới tầng thứ chín của Tháp Ma Uyên. . . Bất quá như vậy
cũng đủ rồi! Xem ra lúc trước cho ngươi một cái chìa khóa Ma Uyên là một quyết định sáng suốt." Thanh Linh đánh giá Âu Dương Minh mấy cái rồi
nhàn nhạt nói.
"Nếu không có tiền bối chỉ điểm, tại hạ tuyệt không có khả năng đến được chỗ này. Đúng rồi, Thanh Linh tiền bối vì sao cũng đến chỗ này, chẳng
lẽ. . ." Âu Dương Minh nghe Thanh Linh nói như vậy, trước là nao nao sau giống như có điều chưa minh bạch trong lời nói của Thanh Linh, ý nghĩ
xoay chuyển tựa nghĩ tới điều gì rồi lại xoay xuyển lời nói, nói ra.
"Yên tâm, ta đối với Càn Khôn Ngự Lôi Hoàn không có hứng thú, ta tới nơi này là vì một kiện khác tên là Hồn Thiên Kính." Thanh Linh chậm rãi
nói.
Âu Dương Minh nghe Thanh Linh nói cũng không phải vì Càn Khôn Ngự Lôi
Hoàn mà đến, thì trong lòng lập tức thả lỏng, nhớ lại mục đích trước đó
của Liễu Minh đến đây cũng là Hồn Thiên Kính.
Nghĩ vậy hắn bất giác quay đầu nhìn về đống loạn thạch phía xa, nơi đó
bây giờ hoàn toàn không còn chút khí tức nào của Liễu Minh.
Cũng khó trách, Liễu Minh bị một kích toàn lực của Liễu Tung Dương đâm
vào thì vẫn lạc là chuyện thường tình, kích đó dù cho Thiên Tượng Đỉnh
Phong đón nhận cũng không có hi vọng sống sót, nên chuyện hắn chết cũng
là bình thường.
"Thanh Linh tiền bối, ta nghe nói Sở nhi hiện đang bái nhập làm môn hạ
của người, không biết. . . Không biết nàng hiện tại có được bình an?" Âu Dương Minh lời nói uyển chuyển, ngập ngừng hỏi.
"Sở nhi rất tốt, nàng mang huyết mạch Sa Tộc cùng Nhân Tộc, tư chất
thiên phú lại thuộc hàng thượng thừa, tu vi tinh tiến rất nhanh, hiện
tại đã đến Chân Đan Cảnh rồi. Bởi lần này hành trình nguy hiểm nên ta
không đưa nàng theo.” Thanh Linh nhẹ gật đầu nhàn nhạt đáp.
"Đa tạ Thanh Linh tiền bối!" Âu Dương Minh nghe vậy sắc mặt vui vẻ nói.
"Tốt rồi, ta thấy hình như Ma Hồn trong người ngươi bắt đầu rục rịch rồi để ta giúp ngươi một tay thâu lấy Càn Khôn Ngự Lôi Hoàn.” Thanh Linh
nhìn Âu Dương Minh một cái rồi nói.
Trên mặt Âu Dương Minh giờ phút này hắc khí quấn quanh, xác thực là dấu hiệu Ma Hồn phát tác.
"Đa tạ Thanh Linh tiền bối tương trợ." Âu Dương Minh đại hỉ, vội vàng ôm quyền cảm ơn không ngớt.
"Đa Tạ thì không cần, đợi lát nữa ta lấy Hồn Thiên Kính còn cần ngươi
trợ giúp một phén đấy.” Thanh Linh nhìn Âu Dương Minh ngữ khí bình tĩnh nói.
"Chỉ cần tại hạ có thể giúp tất nhiên sẽ không chối từ." Âu Dương Minh tuy nhiên không biết Thanh Linh muốn hắn làm cái gì, bất quá trên miệng vẫn không do dự mà đáp ứng.
"Được như thế thì tốt." trong mắt Thanh Linh hiện lên một tia quang mang kỳ lạ, thân hình khẽ động đã xuất hiện ở chỗ trái tim kỳ dị kia.
Nàng nhìn trái tim một hồi, trong mắt lộ ra vài tia phức tạp, sau đó
cánh tay vung lên bắn ra một đạo thanh quang, ánh sáng lóe lên hóa thành một quang nhận màu xanh lớn hơn trăm trượng.
Cáp!
Nàng khẽ quát một tiếng cánh tay đột nhiên chém xuống, Thanh sắc quang nhận cũng hạ xuống chém vào bên trái quả tim.
Chỗ quang nhận chém xuống bất ngờ tràng ra một cổ huyết quang. Ánh mắt
Thanh Linh lóe lên, cánh tay lại khẽ lay động, bất ngờ biến thành một
bàn tay khổng lồ, mỗi ngón tay to hơn mười trượng, bàn tay nhanh chóng
chộp tới chỗ trái tim bị thanh sắc quang nhận chém trúng.
Mặt ngoài trái tim hiện ra vô số tia máu, nhưng bàn tay khổng lồ màu
xanh lại bắn ra năm đạo thanh mang đem những tia máu kia chấn nát, bàn
tay khổng lồ mơ hồ đâm sâu vào phía bên trái của trái tim.
Trái tim lúc này bất ngờ vang lên tiếng thét chói tai, sau đó là những
thanh âm cổ quái nỉ non, nghe giống như tiếng khóc của một đứa trẻ.
Sắc mặt Âu Dương Minh đại biến, bởi thanh âm này vùa lọt vào trong tai
thì đầu óc hắn giống như bị cương châm đâm vào, đau đớn không tả hết,
hắn chỉ có thể ôm đầu rống lên một tiếng.
Nhưng vào lúc này một đạo thanh mang từ trong cánh tay khổng lồ của Thanh Linh lóe lên, bao trùm Âu Dương Minh vào trong đó.
Sắc mặt Âu Dương Minh giãn ra, cơn đau trong đầu lúc này đã nhẹ hơn không ít.
Cánh tay Thanh Linh khẽ động, bàn tay đang nằm trong góc trái của trái
tim bất ngờ rút ra rồi nhanh chóng thu nhỏ lại, lúc này trong lòng bàn
tay bất ngờ xuất hiện một cái ngọc phù, mặt ngoài ngọc phù mơ hồ từng
trận ngũ sắc quang điện.
Ngay khi cánh tay Thanh Linh rút ra thì trên trái tim cũng phát ra một
tiếng chói tai, nhưng sau đó lại kết hợp lại, lỗ thủng nhanh chóng biến
mất, khôi phục nguyên trạng.
Thanh Linh nhìn ngũ sắc ngọc phù trong tay hừ lạnh một tiếng, dùng sức
nắm chặc tay lại. Ngọc phù bị bóp nát từ đó lập tức truyền ra một tràng
tiếng nổ mạnh. Lôi quang trên kết giới Cửu Thiên Thần Lôi trong thạch
động lóe sáng lên sau đó nhanh chóng ảm đạm đi.
Bên trênn kết giới lúc này hiện ra vô số vết nứt, sau đó là một hồi
tiếng nổ vụn vỡ, từng mãnh Ngũ Sắc Cửu Thiên Thần Lôi vỡ ra bay tứ tung
trong động.
"Đơn giản như vậy đã có thể phá giải. . ." Trên mặt Thanh Linh lộ ra vài phần ngoài ý muốn, trong miệng thì thào nói.
Âu Dương Minh thấy cảnh này, trong mắt lại hiện lên vẻ vui mừng.
Giữa không trung ngũ sắc hồ quang điện bay đi, hướng về một chỗ mà tụ
tập lại, mấy hơi thở về sau đầy trời ngũ sắc hồ quang điện đã biến mất
vô tung, không trung phía dưới hiện ra một cái vòng xoáy màu đen, trong
đó mơ hồ truyền ra tiếng kêu nặng nề của Cửu Thiên Thần Lôi.
"Càn Khôn Ngự Lôi Hoàn!"
Hai mắt Âu Dương Minh quang mang sáng rực, phất tay phát ra một cỗ hắc khí, quấn lấy vòng tròn giữa không trung.
Thanh Linh lẳng lặng nhìn nhưng không nói gì, tựa hồ thật sự không hề hứng thú với Càn Khôn Ngự Lôi Hoàn.
Hắc khí vừa thu lại, Càn Khôn Ngự Lôi Hoàn đã được Âu Dương Minh cầm trong tay.
Bất quá ngay khi Âu Dương Minh vừa chạm vào thì một tiếng “Rắc” nhỏ
vang lên mặt ngoài Lôi Hoàn hiện ra vài vết nứt, sau đó lại “Xoạt” vòng
tròn bất ngờ tách ra làm hai mảnh.
Sắc mặt Âu Dương Minh cứng đờ, hai tay cầm lấy hai mảnh của chiếc vòng, cả người như chết lặng.
"Thì ra là thế, cũng khó trách đã trải qua nhiều năm như vậy, chiếc vòng đã bị ăn mòn quá nhiều, khí lực còn lại không bao nhiêu nên trách sao
được kết giới lại dễ dàng phá hủy như vậy.” Thanh Linh nhìn Âu Dương
Minh cầm hai nửa chiếc vòng trong tay, ánh mắt lóe lên thì thào nói.