"Đúng vậy, chính là Hồn Vân và Quỷ Phong. Một khi gặp phải hai loại
thiên tai ở U Minh Quỷ Địa này, cho dù những đệ tử có kinh nghiệm như
chúng ta mà không cẩn thận cũng sẽ táng thân trong đó. Trên thực tế,
trước lúc bộc phát thiên tai Hồn Vân hoàn toàn không có chút dấu hiệu
báo trước nào, cho dù có muốn tránh đi cũng không thể tránh nổi." Mục
Tiên Vân giải thích.
"Mong sư tỷ giảng giải tường tận thêm một
chút nữa." Liễu Minh thấy hai người nói với vẻ trịnh trọng như vậy,
trong lòng không kìm được mà rùng mình một cái.
"Thứ gọi là Hồn
Vân, kỳ thật chính là do một loại Quỷ vật cấp thấp tên gọi ‘Hồn Thi’
trong U Minh Quỷ Địa tạo nên. Loại Quỷ vật này được sinh ra từ trong Âm
khí, nhưng bản thân không có chút năng lực nào, hơn nữa hành động còn
chậm chạp giống như xác chết vậy, điều duy nhất có thể làm cho người ta
không muốn trêu chọc chính là sau khi loại Quỷ vật này chết đi, chúng sẽ biến thành Thi Vân đủ để bao phủ phạm vi mấy trượng, hơn nữa còn vô
cùng kịch độc. Mà tuổi thọ của loại Hồn Thi này quá ngắn, nếu không thể
xuất hiện dị biến tiến giai thành Quỷ vật đẳng cấp cao khác, bình thường chỉ có thể sống được mấy năm, hơn nữa vô cùng ưa thích sống theo quần
thể. Cho nên một khi bầy Hồn Thi này đạt tới số lượng ngàn con trở lên,
một khi quần thể đó cùng lúc chết đi sẽ hóa thành một đám mây độc cực kỳ khủng bố, đủ để vô thanh vô tức chôn vùi bất cứ sinh linh nào chạm
phải, hơn nữa còn luôn luôn tồn tại đến tận khi toàn bộ đám mây độc này
biến mất mới thôi, cho nên nó còn một tên gọi khác là Táng Vân. Thiên
tai Quỷ Phong cũng được hình thành bởi một loại Quỷ vật cùng loại với
Độc Phong (*). Cứ cách một khoảng thời gian là loại Quỷ Phong này lại ưa thích di chuyển từ chỗ này sang chỗ khác, mà một khi bắt đầu thường
hành động theo bầy đông tới hàng nghìn con, khi gặp phải đương nhiên
cũng không thể nào dùng lực chống lại. Nhưng cũng may trong đa số trường hợp loại Quỷ Phong này có đường di chuyển cố định, chỉ cần cẩn thận một chút là có thể tránh được. Mà ngoại trừ Hồn Vân, Quỷ Phong, U Minh Chi
Địa còn có mấy loại nguy hiểm cực kỳ đáng sợ khác, sư đệ cũng phải lưu ý nhiều thêm một chút. Nói thí dụ như sư đệ nếu đi vào địa phương cùng
loại với đầm lầy, ngàn vạn lần phải cẩn thận một loại Quỷ vật trung giai gọi là Hủ Quỷ, chúng ..." Mục Tiên Vân kể lại chi tiết từng thứ một.
(*) Ong độc (Phong = con ong)
Liễu Minh đương nhiên lại càng thêm tập trung tư tưởng chú ý nghe.
Mục Tiên Vân nói một hơi trong thời gian uống hết một chén trà nhỏ mới ngừng lại.
"Đa tạ sư tỷ đã chỉ điểm, tiểu đệ thật sự không biết U Minh Chi Địa còn có
nhiều chỗ nguy hiểm như vậy, xem ra phải thực sự cẩn thận một chút rồi." Sau khi Liễu Minh nghe xong, liền ôm quyền liên tục cảm ơn.
"Bạch sư đệ cũng không cần quá lo lắng. Nguy hiểm ở U Minh Quỷ Địa này mặc dù trùng trùng điệp điệp, nhưng chỉ cần không rời khỏi cứ điểm Tổ sư gia
thiết lập này ngoài trăm dặm thì vẫn hết sức an toàn. Dù sao Quỷ vật quá mạnh mẽ đã bị các vị tiền bối bổn tông quét sạch từ lâu rồi. Nếu sư đệ
vừa mới học được Thuật Thông Linh, cũng không thể hàng phục được Quỷ vật mạnh mẽ, nhất định trong vòng trăm dặm sẽ tìm được mục tiêu phù hợp!
Cho dù một lần không được, sư đệ cũng có thể tới đây nhiều lần, chắc
chắc sẽ được như ý nguyện." Đôi mắt đẹp của Mục Tiên Vân long lanh, nói.
"Hy vọng là như thế. Đúng rồi, Mục sư tỷ và Đỗ sư huynh nếu không phải tìm
Quỷ vật Thông Linh, có việc gì cần tiểu đệ ra sức không?" Liễu Minh cười khổ một tiếng, sau đó hỏi ngược lại một câu.
"Đa tạ ý tốt của
Bạch sư đệ. Hai người chúng ta đã chờ ở đây hơn nửa tháng rồi, đồ vật
muốn tìm cũng đã có chút manh mối, sư đệ không cần lo lắng đâu." Mục
Tiên Vân cười cười trả lời.
"Nếu đã như vậy, tiểu đệ cũng chúc
hai vị có thể mã đáo thành công. Ta cũng không làm phiền sư huynh sư tỷ
nữa, xin cáo từ trước để còn tìm hiểu khu vực xung quanh một chút." Liễu Minh nhẹ gật đầu, đang định cáo từ rời đi.
"Đúng rồi, nếu Bạch
sư đệ còn Linh Thạch, có thể tới chỗ Quỷ lão mua một phần bản đồ khu vực xung quanh và một quyển điển tịch chuyên môn giới thiệu Quỷ vật chỉ có ở U Minh Quỷ Địa. Nếu có hai thứ này, tin tưởng hành động lần này của sư
đệ sẽ thuận lợi hơn ít nhiều đấy." Đỗ Hải mở miệng nhắc nhở.
Liễu Minh nghe xong vui mừng, một lần nữa cảm ơn hai người, sau đó khom người thi lễ bước ra khỏi gian nhà đá.
"Sau khi nói những chuyện vừa rồi cho Bạch sư đệ, cuối cùng chúng ta cũng
trả được phần nhân tình trước kia rồi." Đỗ Hải đợi sau khi Liễu Minh đi
ra khỏi phòng, mới quay đầu lại phía thiếu phụ thở dài một hơi, nói.
"Đúng vậy. Nếu không phải như thế, những tin tình báo này cũng là do chúng ta cũng phải vào sinh ra tử nhiều lần mới thu thập được, sao có thể đơn
giản nói cho người khác như vậy. Tuy nhiên đáng tiếc cũng chỉ mới hầu
như trả được phần nhân tình kia mà thôi, nếu có thể làm cho hắn nợ chúng ta một phần thì tốt hơn nhiều." Mục Tiên Vân trầm ngâm một lát, sau đó
nói như vậy.
"A, chẳng lẽ Tiên Vân rất coi trọng Bạch sư đệ sao?" Đỗ Hải nghe vậy, thần sắc lộ ra chút kinh ngạc.
"Không chỉ đơn giản là coi trọng Bạch sư đệ đâu. Nếu ta có thể khiến cho huynh trưởng của ta tin tưởng, gả Minh Châu cho Bạch sư đệ, ngươi thấy thế
nào?" Mục Tiên Vân bỗng nhiên nói như vậy.
"Cái gì!? Nàng muốn gả muội muội Minh Châu cho Bạch sư đệ sao? Điều này thực sự không thể.
Theo ta được biết, Minh Châu dường như rất có thiện cảm đối với tiểu tử
Địa Linh Mạch kia, huynh trưởng của ngươi sao có thể đồng ý loại chuyện
này được!" Đỗ Hải sợ hãi kêu lên một tiếng.
"Hừ, đầu huynh trưởng của ta đã bị tiểu tử Địa Linh Mạch tên Cao Trùng chưa có tí tên tuổi
nào kia làm cho mụ mẫm rồi, còn muốn nhận gã làm con rể nữa chứ. Có thể
tượng tượng được, với tư chất của tiểu tử Cao Trùng kia, sau này không
biết có bao nhiêu nữ Linh Đồ ao ước muốn bạn lữ song tu của hắn, sao hắn có thể lấy một đệ tử ngoại môn ngay cả Linh Mạch cũng không có làm vợ
được. Nói một câu không dễ nghe, thậm chí ngay cả hy vọng Minh Châu làm
thị thiếp của hắn e rằng cũng không có bao nhiêu. Sở dĩ tiểu tử kia đến
tận bây giờ vẫn còn dây dưa không rõ với Minh Châu, một mặt là tuổi còn
trẻ, tính tình vẫn tương đối đơn thuần chất phác, thứ hai là chưởng môn
sư bá quản thúc nghiêm khắc, căn bản không để cho hắn có nhiều cơ hội
tiếp xúc với những nữ đệ tử khác. Về phần bây giờ Minh Châu có thể ngẫu
nhiên tiếp xúc với tiểu tử này một chút, chỉ sợ cũng do chưởng môn sư bá cố ý gây ra. Ngươi đừng quên công pháp hiện giờ mà tiểu tử này đang tu
luyện là gì!" Khuôn mặt Mục Tiên Vân bỗng nhiên lạnh lùng, nói.
"Sao, chẳng lẽ sư bá muốn biến Minh Châu muội muội thành ..." Sắc mặt Đỗ Hải đại biến, giọng nói lắp bắp không nói thành lời.
"Đúng vậy, chỉ sợ chưởng môn muốn biến Minh Châu trở thành Lô Đỉnh chuẩn bị
cho tiểu tử kia tu luyện trên phương diện tâm cảnh." Lúc này đây Mục
Tiên Vân đã không thèm gọi hai chữ ‘Sư bá’ nữa, lạnh giọng nói.
"Nếu theo những lời ngươi vừa nói, đúng là chuyện này ít nhiều cũng có khả
năng. Nếu như vậy, gả Minh Châu cho Bạch sư đệ trái lại là một chủ ý
thật tốt. Mặc dù Bạch sư đệ cũng là Linh Đồ, nhưng chỉ có ba Linh Mạch,
hy vọng sau này tiến giai hậu kỳ cũng không phải quá lớn, mà với thế lực của Mục gia hiện giờ, tin tưởng Bạch gia bên kia sẽ hết sức vui vẻ thúc đẩy việc này. Mà sau này Bạch gia đã có vị Bạch sư đệ Linh Đồ trung kỳ
này, thế lực cũng lớn mạnh không ít, cũng đủ tư cách để làm một viện trợ mạnh mẽ cho Mục gia các ngươi rồi. Tuy nhiên chỉ e muội muội Minh Châu
sẽ không dễ bị thuyết phục đâu." Đỗ Hải thở khẽ một hơi, sau đó cũng cực kỳ đồng ý với chủ ý của Mục Vân Tiên.
"Bây giờ Minh Châu còn
nhỏ, đương nhiên sẽ không không thể hiểu rõ nặng nhẹ trong chuyện này.
Ta sẽ tìm cơ hội khuyên bảo, tuy nhiên chuyện làm mai với Bạch gia không thể chậm trễ, phải báo tin cho huynh trưởng lập tức bắt tay tiến hành
chuyện này. Dù sao Minh Châu đã không thể trở thành Linh Đồ, chuyện kết
hôn sự tình vẫn phải do gia tộc quyết định." Mục Tiên Vân chậm rãi nói.
"Cũng chỉ có làm như vậy. Nhưng cũng có thể vì như vậy mà Minh Châu sẽ hận nàng cả đời đấy." Đỗ Hải thở dài một tiếng nói.
"Cho dù như thế, ta cũng nhất định phải làm, ta quyết không thể để nàng rơi
vào kết cục Lô Đỉnh sống không bằng chết đó." Mục Tiên Vân cắn răng một
cái, nói.
Giờ phút này, Đỗ Hải bước lên phía trước mấy bước, nắm chặt lấy bàn tay Mục Vân Tiên, không nói thêm điều gì nữa.
Mục Tiên Vân than nhẹ một tiếng, trán khẽ dựa vào vai Đỗ Hải, cũng mím môi không nói lời nào.
Trong khoảnh khắc này, mặc dù hai người không nói với nhau lời nào, nhưng
trong bầu không khí lại có một loại cảm giác mập mờ không thể nói ra
được.
******
Trong tay Liễu Minh đang cầm một tấm bản đồ
được vẽ trên da thú thô ráp, cách mặt đất ba bốn mươi trượng, chậm rãi
bay về phía trước.
Lúc này, hắn đã rời khỏi quảng trường chừng hơn mười dặm, đang cẩn thận từng li từng tí dò xét liên tục bốn phía.
Mặc dù Mục Tiên Vân đã từng nói trong vòng trăm dặm không có gì quá nguy
hiểm, nhưng với tính tình của hắn, đương nhiên sẽ không thực sự tùy tiện tin là thật.
Trên đường đi, ngoại trừ vài đầu Quỷ Tích cấp thấp trông giống như thằn lằn, cũng không phát hiện được Quỷ vật gì khác.
Liễu Minh cũng không cảm thấy kỳ quái gì với tình hình này.
Dù sao mấy ngàn năm qua, không biết môn nhân đệ tử Man Quỷ Tông đã quét
sạch khu vực xung quanh bao nhiêu lần rồi, nếu dễ dàng gặp được một Quỷ
vật Thông Linh phù hợp như vậy, trái lại còn là một chuyện kỳ quái.
Liễu Minh một hơi bay đi hơn ba bốn mươi dặm mới dừng lại trên một khu rừng toàn những cây thấp lùn màu đỏ thẫm.
Mặc dù diện tích khu rừng Âm Phong này không lớn, nhưng lại có một loại
thực vật mà Quỷ vật Thông Linh cấp thấp tên gọi ‘Song Cốt Ngưu’ thích ăn nhất, tuy nơi đây đã bị người ta tìm kiếm không biết bao nhiêu lần,
nhưng thỉnh thoảng vẫn có người vận khí không tệ, ngẫu nhiên có được thu hoạch.
Liễu Minh điều khiển đám mây nhanh chóng bay mấy vòng trên khu rừng màu đỏ, trên mặt hiện lên chút thất vọng rời đi.
Mục tiêu kế tiếp của hắn là một Âm Đàm cách đây hơn mười dặm, nơi đó là địa điểm mà một loại Quỷ vật cấp thấp gọi là ‘Thi Ngạc’ (*) thường xuyên
xuất hiện.
(*) Ngạc : Cá sấu
Nhưng một lúc lâu sau, hắn
lại rời đi với vẻ mặt tràn đầy hậm hực khỏi hồ nước màu đen lượn lờ
sương mù màu xám, điều khiển đám mây bay thẳng tới một địa điểm khác.
Cứ như vậy, trong thời gian ba bốn ngày kế tiếp, Liễu Minh dựa theo những
chỗ đánh dấu trên bản đồ, kiểm tra từng địa điểm dễ dàng xuất hiện Quỷ
vật Thông Linh nhất trong vòng trăm dặm, kết quả là tất cả đều không thu hoạch được gì.
Ngày hôm nay, hắn đang đứng trên không một gồ đất thấp, quan sát một cái tổ trống rỗng trên mặt đất gần đó, hai hàng lông mày nhíu chặt lại.
Hắn thực sự không ngờ tìm kiếm một đầu Quỷ
vật cấp thấp phù hợp lại khó khăn như vậy, tuy nhiên cũng không thể thực sự đi tìm một đầu Quỷ Tích thậm chí không bằng cả dã thú bình thường để làm Quỷ vật Thông Linh của mình được.
Nhưng đây đã là địa điểm
cuối cùng trong phạm vi trăm dặm có khả năng xuất hiện Quỷ vật Thông
Linh được đánh dấu trên bản đồ rồi. Nếu còn muốn dựa theo bản đồ tìm
kiếm, chỉ có thể đi xa hơn một chút mới có khả năng mà thôi.
Trong lòng Liễu Minh nghĩ như vậy, lại lật tay lấy ra tấm bản đồ kia, ánh mắt quét qua phía trên một lần nữa.
Tấm bản đồ da thú này, khu vực càng gần cứ điểm càng đánh dấu chi tiết,
những địa phương xa hơn thì chỉ đánh dấu thô sơ giản lược, mà một khi
vượt ra khỏi phạm vi ngàn dặm thì hoàn toàn trống trơn.
"Xem ra
chỉ có thể chấp nhận chút mạo hiểm, nếu không lần này thực sự một trăm
điểm cống hiến sẽ lãng phí một cách vô ích mất." Liễu Minh cất tấm bản
đồ vào trong ngực, sau đó thì thào tự nói.
Đây chính là tổn thất mà hắn không thể nào chịu nổi!
Huống chi cho dù sau khi trở về hắn lại kiếm đủ cống hiến rồi tiếp tục tới
đây, cũng không thể cam đoan nhất định sẽ có thu hoạch.