Nhưng mà cổ tay của Liễu Minh run lên, thời điểm ném viên châu ra xa xa
thì kết quả pháp lực trong cơ thể ngưng tụ, viên châu đột nhiên biến
thành vô cùng nặng nề, cánh tay của hắn vung lên nhưng không động được
mảy may.
Nhưng mà Liễu Minh cũng đã sớm đoán trước chuyện sẽ như
vậy, cơ bắp trên cánh tay nổi lên, một cổ sức lực lớn bàng nhiên hiện ra ngoài.
Viên châu màu đen như đúc hồ, bị hắn ném ra ngoài, cũng lóe lên nện vào loạn thạch chồng chất bên ngoài.
"Oanh" một tiếng nổ mạnh đất rung núi chuyển.
Mặt đất run lên một chút, phiến loạn thạch chồng chất này run lên, ở trung
tâm hiện ra đường kính sâu ba bốn trượng. Vũng hố này sâu nửa trượng,
tất cả thứ gì bên trong cũng biến thành bột phấn, đá ở biên giới bốn
phía đã bị uy năng này ảnh hưởng và vỡ vụn ra.
Liễu Minh thấy vậy thì nhíu mày một cái, một chiêu đánh xuống hố.
"Vèo" một tiếng, Trọng Thủy Châu lại bay lên tay của hắn, sau khi bay bổng
rơi vào trong tay của hắn, lần nữa khôi phục bộ dáng nhẹ như không có
sức nặng.
Liễu Minh lại kiểm tra viên châu một chút, trên mặt hiện ra thần sắc thỏa mãn.
Nhất Nguyên Trọng Thủy này sau khi luyện chế thành linh khí thì uy năng quả
nhiên kinh người, vậy mà dưới tình huống chưa tế luyện và kích phát
cấm chế lại có lực phá hoại kinh người như vậy.
Nếu như hắn nhỏ máu luyện hóa xong, cũng đem thập bát trọng cấm chế nắm giữ trong tay, uy lực khủng bố có thể nghĩ.
Đương nhiên Liễu Minh cũng phát hiện một tin tức không tốt.
Chính hắn muốn sử dụng Trọng Thủy Châu cần thân thể cường đại, dường như vượt qua doán trước của hắn rồi.
Một kích vừa rồi của hắn đã dùng bảy tám phần khí lực. Nếu không phải hắn
vừa tăng một nửa khí lực, chỉ sợ đúng là không cách nào thúc dục bảo vật này được.
Sau khi tế luyện bảo vật này, lại kích phát cấm chế
tăng phúc sức nặng cho nó, chỉ sợ sức lực cần thiết rất kinh người. Nếu
như mở toàn bộ thập bát trọng cấm chế thì cho dù là luyện thể sĩ cũng
không cách nào sử dụng được vật này.
Nhưng mà hiện giờ pháp lực
của hắn gia tăng thì khí lực cũng sẽ cùng gia tăng theo, cộng thêm sau
này tu luyện Long Hổ Minh Ngục Công cũng có tác dụng cường hóa thân thể, lâu dài mà nhìn thì có thể gánh vách được chuyện này.
Liễu Minh nghĩ như vậy thì an tâm hơn rất nhiều.
Tuy dùng tình hình của hắn hiện tại không cách nào phát huy toàn bộ uy lực
của Trọng Thủy Châu, nhưng mà kích pha ba bốn cái cấm chế thì không có
gì.
Mà cho dù như vậy, Trọng Thủy Châu công kích vẫn vô cùng hung mãnh, cho dù sơ kỳ Linh Sư mười phần mạnh mẽ cũng không dám ngăn cản
công kích này của hắn.
Sau khi tự định giá thì Liễu Minh cũng an tâm một ít.
Thời gian kế tiếp hắn cũng thử công kích của viên châu thêm vài lần, hắn quen thuộc Trọng Thủy Châu xong thì rời khỏi sơn cốc.
Nhưng mà hắn vừa bấm niệm pháp quyết triệu hồi một đám mây trắng thì bỗng
nhiên trên dây lưng bên hông có âm thanh "Ông ông" truyền ra, không
ngừng vang lên.
Liễu Minh thấy vậy ngẩn ngơ, nhưng ngay sau đó cầm lấy áo da ném lên không trung phía trước.
"Phốc" một tiếng!
Áo da khẽ đảo và miệng túi mở ra ngoài, trên mặt đất lập tức hiện ra một con bò cạp.
Từ khi quỷ vật này thôn phệ yêu thú bò cạp ở Vạn Man Sơn thì nằm trong túi ngủ say bấy lâu nay, không biết tại sao bỗng nhiên tỉnh lại. Hơn nữa
vừa đi ra ngoài thì thân thể không ngừng vặn vẹo trên mặt đất, toàn thân có lửa tím không ngừng thiêu đốt.
Càng làm cho người ta kinh dị là bên ngoài thân thể của bò cạp có vô số vết nứt, cơ hồ trải rộng mỗi tấc xương cốt của nó.
Thông qua thần thức câu thông. Liễu Minh tinh tường cảm ứng được Bạch Cốt Hạt truyền ra ý tứ thống khổ, cùng một cảm xúc khát vọng hiện ra.
Trong nội tâm Liễu Minh rùng mình. Không kịp nghĩ nhiều, vội vàng hai tay bấm niệm pháp quyết, từng đạo pháp quyết nhao nhao chui vào trong thân thể
của cốt hạt không còn bóng dáng.
Nhưng mà quỷ vật này không ngừng vặn vẹo trên mặt đất, không có chút hiệu quả nào cả.
Liễu Minh thấy tình hình này thì sắc mặt trầm xuống, suy nghĩ một chút thì
lấy ra mấy bình nhỏ phân biệt đổ ra mấy viên đan dược, toàn bộ ném qua
cho cốt hạt.
Thân hình cốt hạt khẽ động, bỗng nhiên tung người
nhảy lên nuốt toàn bộ đám đan dược này vào bụng, nhưng sau một khắc lại
"Phù phù" một tiếng rơi xuống đất và lăn lộn liên tục.
Qua thời gian một bữa cơm thì sắc mặt của Liễu Minh có chút khó coi.
Bạch Cốt Hạt vẫn không ngừng thống khổ, còn không có cải thiện gì cả, hiển nhiên đan dược vừa rồi không có chút hiệu quả nào cả.
Trong lòng của hắn tự định giá, thời điểm suy nghĩ có nên đem cốt hạt vào U
Minh quỷ địa một lần hay không, vốn quỷ vật cốt hạt đang lăn lộn trên mặ đất lại phát ra tiếng kêu, thân hình khẽ động, bỗng nhiên chạy về phía
hắn.
Trong nội tâm Liễu Minh cả kinh, không cần suy nghĩ cánh tay khẽ động, năm ngón bắt đượ cổ của bò cạp, lại kéo nó ra xa xa, nhưng có ý cho tới gần mảy may.
Nhưng tứ chi cốt hạt lộn xộn, âm thanh
sắc bén trong miệng không ngừng vang lên, bộ dáng dốc sức liều mạng muốn tới gần Liễu Minh.
Trong thần thức của cốt hạt truyền ra ý khát vọng còn mạnh hơn trước mấy lần.
Liễu Minh nhướng mày, đã phát hiện cốt hạt không có ý công kích mình, đơn thuần chỉ là muốn tới gần.
Tâm niệm của hắn khẽ động, cánh tay chậm rãi co rụt lại, thân hình bò cạp cũng chậm rãi tới gần Liễu Minh.
"Phốc" một tiếng.
Cốt hạt tâm niệm khẽ động, liền vẽ lên mấy cái trước trường bào của Liễu Minh, xé mở nội y lập tức lộ ra lân giáp giao lân.
Sau đó nó khẽ động, cái càng của nó kẹp lấy giao lân, sau này dốc sức liều
mạng kéo một cái, dĩ nhiên xé mở một vết rách trên đó, kẹp lấy một khối
giao lân và đưa vào trong miệng.
Một màn làm cho Liễu Minh trợn mắt há hốc mồm xuất hiện.
Miệng của cốt hạt khép lại liền đem giao lân nuốt vào trong bụng, không chút
do dự dùng càng đưa tới, muốn xé thêm miêng lân phiến khác nữa.
Lúc này Liễu Minh rốt cục kịp phản ứng, lúc này cánh tay khẽ động, đẩy cốt
hạt ra xa vài phần, sau đó trừng lớn hai mắt quan sát một chút.
Kết quả Bạch Cốt Hạt trừ biểu hiện khát vọng tới gần Liễu Minh ra thì trong thần thức truyền ra ý thống khổ khó hiểu.
Liễu Minh thấy tình hình này, trong nội tâm âm thầm lấy làm kỳ, thoáng do dự một chút, bỗng nhiên dẫn cốt hạt bay lên trời, bay tới một ngọn núi nhỏ gần đó.
Trong một giây lát Liễu Minh mang theo cốt hạt tới sườn núi và mở một cái động ra.
Tay áo của hắn run lên, lúc này hơn mười trận kỳ bay ra ngoài, rơi vào bốn
góc động, lập tức hóa thành một màn sương trắng bao phủ cốt hạt vào
trong.
Lúc này một tay của Liễu Minh hư không một trảo, lập tức ánh sáng màu đỏ lóe lên, một khối giáp xác hiện ra
Đây chính là giáp xác của yêu giao Hóa Tinh Kỳ lưu lại.
Liễu Minh ném cốt hạt lên mặt đất, một tay hư không nhấn một cái, một cổ sức lực lớn vô hình hiện ra ở năm ngón tay.
Thân hình cốt hạt trầm xuống, đã bị trấn áp tại chỗ, không cách nào nhúc nhích một chút.
Liễu Minh lúc này sờ lên tay áo một cái, đoản kiếm màu xanh hiện ra ngoài.
Hàn quang chớp động và hai miếng yêu lân rơi xuống, cũng trực tiếp vứt lên
mặt đất cho Bạch Cốt Hạt dùng ánh mắt chờ mong nhìn qua.
Lân phiến vừa rơi xuống đất, Liễu Minh thu bàn tay ấn Bạch Cốt Hạt lại.
Cốt hạt không bị trấn áp, lập tức thân hình khẽ động bổ nhào qua chỗ lân
phiến, như lang như hổ nuốt hai miếng lân phiền vào bụng, sau đó lung
lay cái đuôi truyền ý khát vọng tới cho Liễu Minh.
Liễu Minh nhướng mày, cũng không nói cái gì, đoản kiếm trong tay lóe lên, lại nạy một lân phiến xuống đưa cho cốt hạt.
...
Cứ như vậy đảo mắt thấy cốt hạt nuốt miếng lân phiến thứ hai mươi vào bụng mới cuối cùng không còn đòi nữa, ngược lại hiện ra thần sắc lười biếng như muốn ngủ.
Liễu Minh thấy vậy, trong nội tâm có chút buông lỏng.
Tuy hắn có rất nhiều lân giáp của yêu giao, nhưng mà nhìn tốc độ cốt hạt thôn phệ thì hắn cũng đau lòng.
Dù sao những lân giáp yêu giao này cầm ra ngoài thì mỗi một miếng cũng vô cùng quý hiếm.
Tay áo của hắn cuốn lấy, giáo xác yêu giao không thấy, bị hắn thu lại.
Về phần cốt hạt tự nhiên cũng thu vào túi da.
Mấy canh giờ sau, Liễu Minh cưỡi mây quay về động phủ trên Cửu Anh Sơn, tiếp tục tu luyện.
Ba ngày sau, lúc này Liễu Minh đang ngồi trong động phủ thì chợt nghe tiếng chuông vang lên.
Hắn biến sắc, hai mắt mở ra và nghe số lần của tiếng chuông.
Chờ thêm một lát thì âm thanh tiếng chuông dừng lại, ánh mắt Liễu Minh lóe lên và thì thào một câu:
- Dĩ nhiên là triệu tập cao tầng tụ hội! Xem ra chư tông không cách nào
chống đỡ ở biên giới rồi, mười phần là phái thêm viện binh.
Sắc
mặt Liễu Minh có chút ngưng trọng, nhưng mà hắn không dám trì hoãn cái
gì, lúc này rời khỏi động phủ bay khỏi Cửu Anh Sơn, bay thẳng tới ngọn
núi chính của Quỷ Tông.
...
Bảy ngày sau, trong Quỷ Tông vang lên tiếng chuông lần nữa.
Một phi chu dài hẹp trong sơn môn lập tức bay lên cao cao, mộc thuyền màu
xanh nhưng có bạch quang bao phủ và hắc khí cuồn cuộn khu động cốt
thuyền, dài chừng bốn năm mươi trượng, thì chừng bảy tám trượng, có
chừng ba bốn mươi chiếc.
Những phi chu này toàn bộ chở theo tu
luyện giả của Quỷ Tông, cũng nghe chưởng môn Quỷ Tông nói một tiếng
"Xuất phát" và xé gió bay đi, phi chu cùng bay thẳng về một hướng.
Sau khi phi chu bay đi, cả Quỷ Tông lại có tiếng chuông vang lên, lúc này trong tông có từng pháp trận cỡ lớn hiện ra.
Những pháp trận này cảm ứng lẫn nhau, vô số phù văn từ trong đó tuôn ra
ngoài, phô thiên cái địa, không lâu sau đã bao phủ toàn bộ Quỷ Tông vào
trong.
Sau đó không gian bên ngoài Quỷ Tông vặn vẹo một hồi, dãy núi Quỷ Tông to như vậy không ngờ lăng không biến mất.
Đồng thời chỗ có ngọn núi lúc trước, bây giờ có vô số hắc khí cuồn cuộn toát ra, trong chốc lát liền đem nơi này bao phủ trong sương mù cuồn cuộn.