Liễu
Minh không hề ngạc nhiên khi chứng kiến thân ảnh màu xanh kia lạnh lùng
kết liễu tính mạng đồng bạn của mình. Từ khí tức mà kẻ vừa đến phát ra,
thực lực của đối phương còn kém một bậc so với Cực Ảnh chứ chưa nói đến
phân thân của Huyết Tổ hay là Ma Nhân Thiên Tượng cảnh lúc trước.
Ma Nhân Lục Ảnh vừa thấy Liễu Minh, trong mắt liền lóe lên ánh nhìn hung ác, không nói không rằng vươn tay chộp về phía trước. Ma diễm xanh lục
cũng theo đó tuôn ra toàn thân, hóa thành một ma trảo to lớn như ngọn
núi, hơn nữa còn mang theo từng cỗ gió tanh xộc đến trước mặt Liễu Minh.
Chỉ thấy toàn thân ma trảo tỏa ra lửa xanh ngùn ngụt, nơi đầu ngón tay
cũng thình lình co duỗi từng hồi lửa ma xanh tím bất định, chiếu rọi
tầng tầng thủy tinh sóng xanh lấp lánh xung quanh, thoạt nhìn cứ như một tòa địa ngục sâm la.
Cả người Liễu Minh bị uy áp của ma trảo đè ép đến không thể tung người
né tránh thế nhưng đúng vào lúc này, hắn lại bất ngờ giơ cao một tay,
lần nữa phóng ra viên châu lấp lánh ánh vàng. Chỉ nghe một tiếng kêu
thanh minh, một ảo ảnh tiểu sơn màu vàng đã mạnh mẽ nghênh đón thế công
của ma trảo.
Tiếng va chạm kinh thiên động địa vang lên khiến cho toàn bộ hư không cũng theo đó không ngừng run rẩy.
Lục sắc ma trảo kia lại không bị ngọn núi nhỏ màu vàng nghiền nát như dự liệu của Liễu Minh, hơn nữa còn ghìm chặt pháp bảo của hắn giữa không
trung. Trong lúc nhất thời, cả hai đã rơi vào thế cục bất phân thắng
bại.
Liễu Minh thấy vậy khẽ giật mình, vội vàng bắt niệm ấn quyết chỉ về phía tiểu sơn màu vàng đang lơ lửng giữa không trung.
Một âm thanh chấn động nặng nề chậm rãi vang lên!
Ngay tức khắc, ngọn núi nhỏ kia liền trở nên to lớn gấp bội, hơn nữa còn phát ra từng trận âm thanh vù vù giống như sẵn sàng nghiền nát ma trảo
xanh lá trước mặt.
“Chút tài mọn!”
Ma Nhân đang đứng giữa quang ảnh màu xanh thấy vậy thình lình nhấc khẽ
cánh tay khiến cho ma trảo lục sắc nhanh chóng hóa thành một đám khí
diễm màu xanh không ngừng quấn quanh tòa cự sơn sau đó đột ngột ném văng ngọn núi này sang hướng khác.
“Oanh” một tiếng vang thật lớn!
Cự sơn màu vàng sau khi đánh thủng nóc tòa cung điện thành từng khối đá
vụn lớn nhỏ không đều rơi lả tả trên mặt đất liền biến thành một viên
châu màu vàng tùy ý rơi xuống.
Lục Ảnh thấy thế không khỏi lộ ra thần sắc vui mừng. Thân hình nhoáng
một cái liền muốn tiến lên cướp đoạt pháp bảo của đối phương. Nhưng ngay lúc hắn chỉ còn cách viên châu màu vàng kia một bước ngắn, một bóng đen đã lóe lên một cách quỷ dị đồng thời ra tay đoạt lấy đồ vật kia nhanh
như thiểm điện. Đúng là Tam Phân Mông Ảnh Đại Pháp đã được thúc giục đến mức tận cùng.
Sau khi hoàn thành tất thảy, Liễu Minh mới ngẩng đầu mỉm cười nhìn qua
khuôn mặt tức đến xí khói của Ma Nhân Lục Ảnh sau đó khẽ động cánh tay , bất ngờ ném đi viên châu đang cầm trong tay.
Tiếng nước chảy “Rào rào” đột ngột vang vọng khắp nơi, ảo ảnh một dòng
nước đen tuyền rộng chừng một trượng cũng theo đó lăng không biến ảo,
cuồn cuộn chảy xiết, liên miên bất tận. Cả phiến hư không nơi hành lanh
cung điện bị hắc thủy bao phủ lập tức trở nên tối sầm.
Dưới áp lực chết chóc không ngừng bủa vây, Lục Ảnh vẫn kịp tránh thoát
khỏi xoáy nước đang thành hình, sau đó không chút chậm trễ dồn sức bắn
ngược trở về sau. Nhưng đúng lúc này, một hư ảnh tiểu sơn chói lòa bỗng
nhiên hiện ra trên đầu của gã. Dưới sự bao phủ của ánh sáng kim sắc, vị
Ma Nhân Chân Đan cảnh này đột nhiên cảm thấy thân thể trở nên vô cùng
nặng nề, dù muốn cử động tay chân cũng là chuyện vô cùng khó khăn.
“Thế này là sao, ngươi rốt cuộc cuộc đã giở trò quỷ gì?” Bóng xanh mơ hồ đột nhiên biểu lộ vẻ mặt dữ tợn đồng thời điên cuồng hét lên một tiếng
như muốn chất vấn Liễu Minh.
Liễu Minh vẫn bảo trì sự trầm mặc, chỉ khẽ cười lạnh một tiếng, tiếp
theo liên tục biến hóa pháp quyết trong tay khiến cho trường hà màu đen
đại phóng hắc quang, triệt đệ nuốt trọn thân hình Lục Ảnh vào trong sau
đó nhanh chóng hóa thành một quả cầu nước màu đen khổng lồ, chậm rãi
xoáy tròn giữa không trung.
Tên Ma Nhân kia bị giam giữ bên trong thủy cầu, chỉ cảm thấy cơ thể như
bị vô số ngọn đao nhọn cắt xén mặc cho sự chống cự yếu ớt của ma diễm
lục sắc xung quanh, khiến cho da thịt của gã trong chốc lát đã bị chia
năm xẻ bảy. Nhận ra tình hình nguy hiểm của bản thân, gã liền cắn răng
nhổ ra một ngụm tinh huyết, mưu đồ mượn nhờ hơi nước khiến cho máu tươi
tán ra bao trùm toàn thân. Chỉ thấy linh văn lục sắc quanh người gã nhận được sự tẩm bổ của tinh huyết lập tức lóe lên sáng ngời, hơn nữa miệng vết cũng theo đó được lấp đầy trở lại.
Đồng thời, ma khí lục sắc bên cạnh cũng lần nữa ngưng kết thành một
chuỗi gai nhọn dài hẹp, chậm rãi nhúc nhích như muốn phá vỡ lồng giam
bằng nước xung quanh.
Nhưng Liễu Minh làm sao để cho kẻ thù có bất cứ cơ hội thoát khốn nào,
lúc này không nhanh không chậm đánh ra một đạo kim quang về phía thủy
cầu màu đen. Ngay lập tức, tốc độ xoay chuyển của dòng nước màu đen đột
ngột tăng nhanh gấp mấy lần. Một ảo ảnh sơn hà thình lình hiện ra giữa
lòng cung điện thủy tinh. Toàn bộ thủy cầu màu đen cũng theo đó bỗng
nhiên xiết chặt lại.
“Thu!” Sau khi quát to một tiếng, Liễu Minh liền chỉ tay về phía quả cầu nước màu đen đang từ từ thu lại.
Chỉ nghe một tràng âm thanh vang vọng núi sông, từng giọt chất lỏng màu
đen đã dễ dàng xuyên qua chuỗi gai bén nhọn rồi phô thiên cái địa kích
bắn về phía Lục Ảnh. Ma Nhân kia vậy lập tức cả kinh, toàn thân sau khi
ngưng tụ ma khí liền hóa thành một đạo độn quanh xanh lá mưu đồ cưỡng ép phá vây thoát khốn.
Khi nhìn thấy cử động của đối phương, Liễu Minh chỉ lạnh lùng cười cười sau đó từ từ nắm chặt bàn tay.
“Phanh” một tiếng, quả cầu nước màu đen liền ầm ầm bạo tác khiến cho
chất lỏng đen kịt bay múa đầy trời rồi lập tức ngưng tụ thành một dải
lụa đen nhánh. Mà tên Ma Nhân kia, sau khi hét thảm một tiếng, đã bị
đánh đến thần hình câu diệt, biến mất vô ảnh vô tung giữa hắc hà cuồn
cuộn, chỉ còn lại một chiếc nhẫn chứa đỗ màu đen đánh “Keng” xuống mặt
đất.
Liễu Minh còn chưa nhìn rõ tướng mạo của tên Ma Nhân xấu số kia đã có
thể vào một viên Sơn Hà Châu đánh cho đối phương nát thành tro cám. Điều này không khỏi khiến cho tâm trạng của hắn vừa mừng vừa sợ.
Chỉ thấy Liễu Minh khẽ vẫy một tay, trường hà màu đen quanh người đã
dựng lên cuồn cuộn rồi lần nữa biến ảo trở lại hình thái viên châu màu
vàng chui tọt vào trong tay áo. Cùng lúc đó, vòng tay trữ vậy kia đã nhẹ nhàng, chậm rãi hạ xuống trên tay còn lại của hắn.
Liễu Minh lúc này liền đem thần thức thăm dò bên trong. Ma Nhân kia có
thực lực không kém, vì vậy những thứ mà gã mang bên người quả thật khiến người khác phải chờ mong.
Sau một hồi quan sát, Liễu Minh đã làm ra vẻ mặt vui mừng như điên. Bên
trong vòng tay kia, ngoài một ít vật dụng thông thường còn có một góc
chất đầy những vật phát ra hào quang lóng lánh: có thể kể ra hàng trăm
loại Linh dược đặc thù cùng quáng thạch chồng chất như một một ngọn núi
nhỏ, trong đó Diệp Linh Chi bốn màu, Lục Mạch Thảo đều là những linh vật mà cao tầng Thái Thanh Môn dặn dò tìm kiếm, ngoài ra còn rất dược vật
mà Liễu Minh cũng không thể nhận ra.
Phải biết rằng những thứ này tuy chưa có tác dụng trọng yếu đối với Liễu Minh nhưng lại có thể khiến cho những lão quái Thiên Tượng, Thông Huyền hao tẩm tổn trí tìm kiếm. Vì vậy bất luận là bán cho Thái Trân Điện để
đổi lấy điểm cống hiến hay là nộp lên tông môn đều có thể mang lại cho
Liễu Minh một món lợi to lớn.
Vốn dĩ Liễu Minh vẫn còn lo lắng chuyện giao nộp Sơn Hà Châu cho tông
môn, nhưng đã có những thứ này trong tay việc gom góp cho đủ số lượng
cần thiết đã trở nên dễ dàng hơn một chút.
“Xem ra tên Ma Nhân này cũng không phải tay không tiến vào phế tích của
Thượng giới.” Liễu Minh sau thì thào một câu liền vỗ nhẹ bên hông. Lập
tức hai đạo sương mù một lục một xám liền phiêu nhiên bay ra sau đó
ngưng tụ thành hai người Hạt Nhi cùng Phi Nhi.
“Hạt Nhi, ngươi hãy kiểm tra xung quanh xem liệu có còn mạch khoáng quý
hiếm nào sót lại hay không. Phi Nhi đi theo ta.” Liễu Minh nhanh chóng
ra lệnh cho hai đạo Linh sủng vừa xuất hiện.
“Tuân mệnh!” Hạt Nhi nghe vậy liền chắp tay đáp lời sau đó nhanh nhẹn chui tọt vào bên trong lòng đất.
“Chúng ta cũng đi thôi, nhìn xem nơi này còn sót lại bảo vật nào khác
hay không. Hành động phải thật nhanh chóng, phòng khi nơi này lại bị
người khác phát hiện có thể dẫn đến một ít phiền phức không đáng có.”
Liễu Minh sau khi dặn dò một câu liền triệu tập hắc khí quấn quanh hai
người rồi hóa thành một đạo hắc quanh bay vọt về phía cung điện trước
mặt.
Tầm nửa ngày sau, Liễu Minh đang đứng chắp tay tái lối vào cung điện
thủy tinh để thưởng thức cảnh trí nơi đáy hồ. Cách đó không xa, Phi Nhi
đang đuổi theo một ít linh ngư cấp thấp một cách hăng hái. Đúng lúc này, một đạo hắc thình lình hiện lên, thì ra là Hạt Nhi.
“Chủ nhân, ta đã thu hồi toàn bộ quáng thạch còn sót lại vào hai vòng
tay trữ vật này. Trong đó có một ít khoáng thạch ta cũng không thể nhận
ra nhưng cũng tạm thời để chung một chỗ.” Hạt nhi vừa nói vừa cẩn thận
giao nộp hai vòng tay trữ vật lại cho Liễu Minh.
“Không ngờ lại có nhiều như vậy! Làm tốt lắm!” Liễu Minh nhàn nhạt xem
xét số khoáng thạch bên trong vòng tay trữ vật, khuôn mặt không khỏi lộ
ra vẻ hài lòng.
“Chúng ta kế tiếp có tính toán gì hay không?” Hạt Nhi suy nghĩ một chút sau đó lên tiếng thắc mắc.
“Hiện tại đã có quân bài Sơn Hà Châu trong tay, chúng ta cũng không cần
vội vã hội họp với những người trong tông môn. Dùng nửa năm thời gian
còn lại, chúng ta có thể âm thầm càn quét những bí cảnh còn lại, hảo hảo vơ vét một phen, nói không chừng sẽ có được thu hoạch không tưởng. Tốt
rồi, chúng ta lên đường đi.”
Sau khi vỗ nhẹ túi Dưỡng Hồn, thu hồi hai người Phi Nhi cùng Hạt Nhi
cách đó không xa, Liễu Minh liền phóng xuất đôi cánh bằng thịt trên
lưng, hóa thành một đạo độn quang màu lam mạnh mẽ băng qua mặt hồ tĩnh
lặng bên dưới.
Trong lúc Liễu Minh một mình lưu lạch bên trong phế tích, tình cảnh chém giết diễn ra ở các địa điểm khác ngày càng trở nên thảm thiết.
Vào lúc này, tại một mảnh sơn cốc cực nóng, quang cảnh bốn bề là một
mảnh đỏ rực. Phóng mắt nhìn quanh chỉ có thể thấy từng rặng núi lửa nối
tiếp nhau, dồn dập thở ra khói đen dày kịt. Thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy từng dòng nham thạch nóng chảy phun trào, kéo theo những tiếng nổ
mạnh ù ù.
Trong sơn cốc, tám chín tu sĩ đang tranh đấu với một cự thú được lửa
nóng bao bọc toàn thân. Từ những âm thanh đì đùng vang vọng liên tiếp,
có thể nhận ra mức độ quyết liệt của trận chiến đang diễn ra.
Phần lớn những người này trên người đều mặc áo bào xanh, đúng là đệ tử
của Thái Thanh Môn. Người cầm đầu là một đại hán râu quai nón với dáng
người khôi ngô, không ai khác ngoài Cầu Long Tử, một trong hai vị dẫn
đội Chân Đan cảnh của Thái Thanh Môn lần này. Kề vai sát cánh với y lúc
này là những gương mặt quen thuộc như tỷ muội Âu Dương Thiến, La Thiên
Thành, Long Nhan Phỉ,… nhưng không ngờ lại không nhìn thấy tung tích của Ôn Tăng.
Đối thủ của bọn họ là một loại yêu thú vừa giống sư vừa giống hổ. Thân
hình to lớn như ngọn núi nhỏ của nó được một tầng lân giáp màu đỏ sậm
bao phủ, trên trán là một chiếc sừng bén nhọn trắng xám, so ra lại có
vài phần tương tự với thánh thú Kỳ Lân trong truyền thuyết. Chỉ là súc
sinh này tuy có vẻ ngoài tương tự Kỳ Lân nhưng lại không có chút cảm
giác uy nghiêm nào của Thánh Thú, ngược lại còn nhiều thêm vài phần thô
bạo, hoang dã. Đôi mắt của nó lúc này đã bị hung quang làm cho tóe lửa.
Lỗ mũi thỉnh thoảng toát ra sương mù nóng hổi trắng xóa. Trải qua một
phen chiến đấu, hỏa diễm trên người nó càng lúc càng mạnh miễn cưỡng
khiến hai bên rơi vào thế bất phân thắng bại.
Sau khi gào thét một tiếng, cự thú kia đột nhiên vọt thẳng lên thông rồi vung chân vồ lấy ba gã đệ tử Thái Thanh Môn gần nhất khiến ba người này đồng thời phun ra một ngụm máu tươi.
Cầu Long Tử thấy vậy không khỏi biến sắc. Kiếm quang màu vàng trên người lập tức đại phóng rồi ngưng tụ thành bóng kiếm ánh kim dài hơn mười
trượng, tranh thủ cơ hội hung hăng bổ xuống thân thể đang sơ hở của cự
thú.
Súc sinh kia không kịp trốn tránh, liền bị kiếm quang màu vàng đánh cho
trầy da tét thịt. Một vết thương khổng lồ dài hơn một trượng lập tức
hiện lên kéo theo máu tươi nóng hổi tuôn trào. Một ít trong số chúng rơi lên vòng bảo hộ quanh người Long Nhan Phỉ còn kéo theo âm thanh “Xèo
xèo” rợn người.
Đối với những yêu thú bình thương, một kích vừa rồi của Cầu Long Tử có
thể tạo thành vết thương trí mạng nhưng không ngờ cự thú thuộc tính lửa
trước mặt lại không thèm để ý đến thương thế trên người. Khi mọi người
còn chưa kịp tỏ ra vui mừng, chiếc sừng trên trán nó đã phóng ra điệm
mang màu trắng, bất ngờ kích bắn về phía Cầu Long Tử.
Quá trình từ lúc vị tu sĩ họ Cầu chém ra kiếm quang đến khi cự thú đáp
trả bắn ra đạo điện quang đáp trả chỉ diễn ra trong khoảng thời gian
không quá một hơi thở. Dựa vào thân thủ của Cầu Long Tử, giờ phút này có muốn trốn tránh cũng không kịp nữa rồi. Sau một phen giật mình, y liền
tế xuất kiếm khí đồng thời không chút chậm trễ xoay tròn thân hình giống như con quay màu vàng lơ lửng giữa không trung.
Một tiếng “Oanh” thật lớn vang lên, thân hình của Cầu Long Tử vừa bị điện mang màu trắng đánh trúng đã lập tức bắn ngước về sau.