Ma Thiên Ký

Chương 1410: Q.6 - Chương 1410: Xây chương lập chế




Cấm Ma Hoàn khiến Ma khí trong mật thất hỗn loạn một lúc, Ma Thiên hình như có cảm nhận được chút gì đó liền mở mắt ra. Bất quá, lão chỉ xoay đầu nhìn thoáng qua mật thất một cái, rồi lại thu hồi ánh mắt, tiếp tục đắm chìm trong tu luyện.

Thời điểm Liễu Minh cùng Ma Thiên tĩnh tu, tin tức gia chủ Thanh gia – Liễu Minh lấy một địch hai, nhẹ nhàng đánh bại hai cường giả Thiên Tượng cảnh của Địch gia, đánh chết gia chủ đối phương được truyền đến tất cả đại thế gia trong sơn mạch Duyên Vân.

Từ lúc Thanh gia cắm rễ ở sơn mạch Duyên Vân, một mực lánh mặt. Một ít thế gia phụ cận mặc dù biết có sự tồn tại của Thanh gia, nhưng căn bản không hề quan hệ qua lại. Thậm chí còn có một vài thế gia khác nhìn trúng bảo địa Ma Vân cốc, rục rịch ngốc đầu, ý đồ bất chính, nhưng kết cục của Địch gia vừa rồi khiến một vài thế gia có ý nghĩ này chịu đả kích, đồng thời cũng thầm than may mắn không tùy tiện đi trêu chọc Thanh gia.

Cùng lúc đó, từng thế gia một bắt đầu tìm hiểu sự tình Thanh gia, nhất là chi tiết Liễu Minh quật khởi. Bất quá Thanh gia sau trận chiến đó, lập tức mở ra cấm chế niêm phong cốc. Các đệ tử bên trong cốc đóng cửa không ra ngoài. Điều này làm cho những thế lực phụ cận không dò la được bao nhiêu tin tức, không khỏi có chút thất vọng.

. . .

Ở một nơi sâu trong sơn mạch Duyên Vân, xuyên qua tầng tầng lớp lớp Ma khí nồng đậm, có thể thấy được ba ngọn núi khổng lồ. Một cao hai thấp đứng sóng vai nhau, chính giữa là ngọn núi cao nhất, nguy nga xanh biếc, giống như một gốc Thông Thiên cự trụ. Xa xa nhìn lại, có thể thấy từng tòa kiến trúc uốn lượn từ chân núi cho đến đỉnh núi trên ba ngọn núi lớn.

Nơi này chính là bản doanh của đệ nhất thế gia tại sơn mạch Duyên Vân, Cái gia. Giờ phút này, trên đỉnh ngọn núi khổng lồ màu đen ở chính giữa, trong một đại điện rộng lớn, Cái Hải Bằng đang hướng mặt về phía chủ tọa, quỳ một gối trên mặt đất, miệng đang thấp giọng thuật lại gì đó.

Chỗ ngồi cao nhất phía trước đại điện, một lão giả áo đen phong thái cổ xưa nghiêm nghiêm chễm chệ ngồi ở đó, tuy lão giả chỉ ngồi nghiêm trang ở đó nhưng vẫn tản ra uy áp trầm trọng. Người này là trụ cột chống trời của Cái gia, Thông Huyền lão tổ Cái Phi Hồng.

". . . Ngươi nói trên người tên Liễu Minh kia có lệnh bài dành cho Hoàng Triều Trưởng Lão!" Cái Phi Hồng biến sắc, bật tiếng thốt lên.

"Đúng vậy. Ta dùng Thiên Nghi Hoàn ghi chép cảnh tượng lúc đó. Mời lão tổ xem." Cái Hải Bằng nghe lão giả hỏi giống như gà con mổ thóc, gật đầu lia lịa. Sau đó lật tay lấy ra một vòng tròn hơi mờ, phất tay đánh ra một đạo pháp quyết.

Phía trên vòng tròn bắn ra một đạo quang mang, bên trong hiện lên hình ảnh Liễu Minh, trong tay cầm tử sắc lệnh bài rất rõ ràng. Cái Hải Bằng vung tay thêm lần nữa, hình ảnh trong vòng tròn biến đổi, hiện ra lúc Liễu Minh cầm trong tay đồ án lệnh bài. Con mắt lão giả áo đen chăm chú nhìn chằm chằm vào hình ảnh, lòng cẩn thận đánh giá tử sắc lệnh bài trong tay Liễu Minh vài lần.

"Thực sự không sai, đây đúng là lệnh bài của Hoàng Phủ thế gia . Hơn nữa là còn là lệnh bài của một trong bốn Đại tôn giả dưới trướng Ma Hoàng – Hoàng Phủ Ngọc Phách trưởng lão. Làm thế nào lại rơi vào tay người này?" Lão giả áo đen nhíu mày tự nói.

Cái Hải Bằng thấy vậy, trong lòng không khỏi buông lỏng một chút.

Ma Vân cốc là địa phương rất tốt do Cái gia quản lý, rất nhiều thế lực bên ngoài muốn mượn. Cái gia vốn ôm ấp ủ trước khi song phương thi đấu chấm dứt. Vô luận phương nào chiến thắng, lập tức mượn cơ hội đẩy giá lên cao, định đem nơi này bán với giá cao.

Chẳng qua Cái Hải Bằng vì sợ Liễu Minh, cùng lúc đó trên người Liễu Minh đột nhiên xuất hiện lệnh bài, do đó Cái Hải Bằng chưa hoàn thành được nhiệm vụ, nên trong lòng hắn thập phần lo lắng sẽ bị lão tổ chỉ trích.

Cái Hải Bằng sợ nhất chính là lệnh bài mà Liễu Minh cầm trong tay là giả, như vậy chẳng phải gã đã không công bỏ lỡ thời cơ mặc cả tốt nhất sao. Hôm nay lão tổ đã xác định lệnh bài kia chính là chứng minh thân phận trưởng lão của Hoàng Phủ thế gia. Gã lập tức không có khuyết điểm gì rồi.

"Nếu như Liễu Minh đã lấy ra Trung ương Hoàng Triều lệnh bài, chuyện kia cũng không có cách nào, đành phải đem Ma Vân cốc chuyển nhượng cho Thanh gia a." Lão giả áo đen trầm ngâm một lát, mở miệng nói.

Cái gia mặc dù được gọi là đệ nhất đại thế gia tại sơn mạch Vân Duyên, nhưng nếu đem so sánh với Trung ương Hoàng Triều thì cũng chỉ giống như con sâu cái kiến, tự nhiên không dám chống đối điều lệ Trung ương Hoàng Triều định ra. Bất quá Trung ương Hoàng Triều đối với lãnh địa bị thu thập, tự nhiên sẽ có đền bù tổn thất tương ứng.

"Đúng, cẩn tuân lão tổ phân phó, ta lập tức đi xử lý." Cái Hải Bằng lên tiếng đáp lời, đang muốn nhanh chống lui xuống.

"Chờ một chút." Lão giả áo đen bỗng nhiên gọi Cái Hải Bằng lại.

"Lão tổ, ngài còn gì phân phó?" Cái Hải Bằng khẽ giật mình, hỏi.

"Hoàng Phủ Ngọc Phách mặc dù được coi trọng một trong Hoàng Triều Tôn Giả, nhưng người này rất ít xuất hiện, đơn giản không rời khỏi Ma Hoàng cung. Tên Liễu Minh này sao lại có Hoàng Phủ Ngọc Phách lệnh bài, thật sự có chút kỳ quái. Ngươi tạm thời nghĩ biện pháp đi thám thính một chút quan hệ giữa Liễu Minh và Trung ương Hoàng Triều." Lão giả áo đen phân phó nói.

Diện tích Ma Vân cốc tuy có vài chục dặm, nếu đem so sánh với địa vực rộng lớn của Cái gia, vẻn vẹn chỉ như chín trâu mất một sợi lông. Nhưng căn cứ theo Cái Hải Bằng nói, thực lực Liễu Minh thật sự không thể khinh thường, hơn nữa hắn còn có lệnh bài của Trung ương Hoàng Triều Trưởng Lão , không thể không khiến lão giả áo đen kiêng kị. Cái Hải Bằng trong lòng đau khổ, bất quá miệng vẫn lập tức đáp ứng.

. . .

Bên trong Ma Vân cốc.

Từ lúc Liễu Minh trở về đến nay, đã trải qua được bảy tám ngày. Trước khi Thanh gia quét sạch địch nhân, không khí trong gia tộc vô cùng âm trầm, chán chường, giờ phút này đã hoàn toàn lột xác thay đổi. Liễu Minh từ bí cảnh Ma Uyên mang tài liệu trân quý ra ngoài, đưa cho Thanh Cổ, Thanh Cổ trích ra một phần phân phát cho nhân thủ xuất sắc của Thanh gia phục dụng, đã bắt đầu triển khai tác dụng.

Biết được những tài liệu trân quý này đều là do Liễu Minh từ bên ngoài mang đến, đệ tử Thanh gia đối với Liễu Minh không khỏi cung kính sâu hơn một tầng, lời nói đối với Liễu Minh lại càng tôn sùng hơn.

Một ngày này, Liễu Minh rốt cuộc cũng rời khỏi đình viện của mình, đi ra nghị sự đại sảnh của Thanh gia, triệu tập đám người Thanh Cổ tới đây. Ngoại trừ một số người đang bế quan chữa thương bên ngoài Thanh gia, ba Trưởng lão Thiên Tượng cảnh của Thanh gia rất nhanh đã có mặt ở đại sảnh.

"Hôm nay triệu tập ba vị tới đây, là vì bản thân ta đối với sự phát triển trong tương lai của Thanh gia có chút ý tưởng, muốn cùng ba vị thảo luận một chút." Liễu Minh không nói nhảm, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.

"Chúng ta cẩn tuân gia chủ phân phó." Ba người Thanh Cổ hướng Liễu Minh ôm quyền thi lễ, nói ra.

"Ba vị Trưởng lão hành động của ba vị mấy ngày nay, bản thân ta cũng nhìn thấy, ba vị đem tài nguyên tu luyện trích ra phân phát cho đệ tử xuất sắc trong tộc, một ít đệ tử bổn tộc đã bắt đầu được lợi. Bất quá theo ta thấy, nếu cứ không ràng buộc mà phân phát tài nguyên cho đệ tử trong tộc như vậy về lâu về dài cũng không phải là một chuyện tốt, chỉ sợ đệ tử trong tộc phát sinh tâm tư lười biếng." Liễu Minh khoát tay áo, nghiêm mặt nói.

Ba người Thanh Cổ nghe Liễu Minh nói vậy, sắc mặt hơi đổi, trầm ngâm một hồi, đều âm thầm nhẹ gật đầu.

Tài nguyên Thanh gia vốn có chút cằn cỗi, tạm thời hoạ ngoại xâm khá nhiều, vì lợi ích trong tộc, đem tài nguyên có hạn ban cho một ít đệ tử xuất sắc trong tộc tự nhiên không có gì đáng trách. Hôm nay, trong tộc thoáng chốc đã giàu có lên, nhưng lại thiếu khuyết chế độ phân phối tài nguyên hợp lý, nếu cứ làm theo phương thức phân phối lúc trước, không những sẽ bất lợi với sự phát triển của gia tộc, mà còn dễ khiến cho đệ tử khác bất mãn. Hiện nay thời gian ngắn ngủi, tạm thời Liễu Minh còn tọa trấn trong tộc, cố gắng chu toàn đối sách cho gia tộc nhưng không lập tức biểu hiện ra ngoài mà thôi.

"Không biết gia chủ có phương pháp xử lý tốt nào?" Thanh Cổ hướng Liễu Minh ôm quyền hành lễ, hỏi.

Liễu Minh cười nhạt một tiếng, lật tay lấy ra một ngọc giản, cong ngón tay búng một cái, đã đến trước người Thanh Cổ.

Thanh Cổ khẽ giật mình nhận lấy, thần thức đắm chìm vào bên trong ngọc giản, sau một lúc lâu, sắc mặt hơi đổi.

Nửa khắc đồng hồ sau, Thanh Cổ thu lại thần thức, đem ngọc giản đưa cho Diêm Sơn Trưởng lão bên cạnh, trên mặt lộ ra thần sắc suy tư. Diêm Sơn Trưởng lão tiếp nhận ngọc giản, thả thần thức vào ngọc giản tìm hiểu. Lúc sau, thần sắc cũng lộ ra một tia kinh ngạc. Rất nhanh, ba người đều xem qua nội dung trên ngọc giản một lần.

"Ba vị cảm thấy phương pháp trên ngọc giản có được hay không?" Liễu Minh ánh mắt lóe lên, hỏi.

Liễu Minh mấy ngày nay đã tham khảo nội dung về chế độ quản lý tông môn của Thái Thanh Môn trên ngọc giản, thiết lập các loại sự vụ như Tàng Kinh Các, Nhiệm Vụ Điện, Huyền Điện,… một loạt chế độ. Tuy rằng bên trên phân phối tài nguyên tương đối tập trung vào đệ tử hạch tâm, nhưng lại khác trong tộc là phân phối dựa vào độ cống hiến.

Luận thực lực, khách quan mà nói, những môn phái ở đại lục Trung Thiên so với nơi này, hoặc các chủng tộc trên đại lục Man Hoang đều có hơi thua kém một chút, nhưng luận phương thức thống trị tông môn cùng ngưng tụ thực lực tổng thể mà nói, đại lục Vạn Ma và đại lục Man Hoang còn xa mới bằng được. Về điểm này, mô hình tứ đại Thái tông có thể dùng hai chữ 'mẫu mực' để hình dung.

Đã có những chế độ tương đối nghiêm cẩn này, không chỉ có thể khiến cho Thanh gia sử dụng số tài nguyên kia một cách hợp lý, Liễu Minh còn có thể đem những thượng cổ điển tịch lấy được ở Ma Uyên tháp nhập vào Tàng Kinh Các, từng bước cho người trong tộc sử dụng.

"Ta cảm thấy phải, gia chủ đưa ra những đề nghị này vô cùng hợp lý. Không những có thể phân phối tài nguyên trong tộc một cách hiệu quả, đồng thời cũng có thể điều động tính tích cực của đệ tử trong tộc, đúng là một mũi tên trúng hai đích!" Tâm tình Thanh Cổ có chút hưng phấn nói.

Hai người Thanh Phương, Diêm Sơn cũng nhao nhao gật đầu, nhìn về phía Liễu Minh, trong ánh mắt tràn đầy sự tôn sùng. Thân là nhân tộc tứ đại Thái tông Thái Thanh Môn, trải qua vô số năm tháng, qua muôn ngàn thử thách mới tạo dựng nên một chế độ, tất nhiên là nghiêm cẩn vô cùng, ba người vừa nhìn lập tức rõ mồn một.

"Những thứ này bất quá là ta tham khảo một ít hình thức chế độ các thế lực, nếu ba vị cảm thấy thích hợp, Thanh gia ta sẽ y vậy mà làm." Liễu Minh cười ha ha nói.

"Bất quá, gia chủ đưa ra những đề nghị bên trong ngọc giản này, nếu có thể điều chỉnh sơ lược, có lẽ sẽ rất tốt." Thanh Cổ do dự một chút, nói thêm.

"Những thứ này chỉ là ta đại khái dự liệu, vốn là ôm lý tưởng thả con tép, bắt con tôm. Về phương diện chi tiết, ví dụ như chế độ thưởng phạt cụ thể trong tộc, còn cần ba vị cùng nhau thương nghị đấy." Liễu Minh gật đầu nói.

Thái Thanh Môn dù sao cũng là nhân tộc tông môn, cùng tình huống Thanh gia bất đồng, lại thêm hai đại lục có nhiều đặc điểm riêng, muốn áp dụng chế độ này tất nhiên cần phải điều chỉnh vài thứ, đây cũng là mục đích hắn triệu tập ba người Thanh Cổ tới đây. Đối với Thanh gia, ba người Thanh Cổ so với Liễu Minh tất nhiên nắm rõ trong lòng bàn tay.

Cứ thế bốn người thương nghị trọn vẹn ba ngày, đồng thời triệu tập không ít đường chủ Chân Đan cảnh để tiến hành hỏi ý, đại khái một ít chế độ thưởng phạt mới căn bản đã được xác định.

Ba ngày sau.

"Tốt, cơ bản cứ như thế này ban bố xuống dưới." Bên trong nghị sự đại sảnh của Thanh gia, Liễu Minh buông ngọc giản trong tay xuống, nhẹ gật đầu, nói.

Giờ phút này Thanh Cổ đang ngồi đối diện Liễu Minh. Hai người Thanh Phương, Diêm Sơn không có ở chỗ này.

"Tốt. Ngày mai, ta lập tức thông tri đến tất cả đệ tử Thanh gia, đem những chế độ mới của gia chủ triệt để áp dụng." Thanh Cổ đứng dậy, chắp tay nói ra.

Liễu Minh ừ một tiếng, lúc này Thanh Phương cùng Diêm Sơn đã phụng mệnh của hắn, bắt đầu kiến tạo Tàng Kinh Các, Huyền Điện trong Ma Vân cốc. Theo như phỏng đoán, có số tài nguyên này làm nội lực, lại thêm chế độ quản lý mới, chỉ cần có thời gian trăm năm để phát triển, nhất định Thanh gia có thể phát triển lớn mạnh tại sơn mạch Duyên Vân, thành công cắm sâu gốc rễ ở đại lục Vạn Ma này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.