Liễu Minh tiến vô đại sảnh nghị sự được một hồi thì lại có thêm vài người lục tục bước vào. Bọn họ trông thấy sắc mặt khó coi của Hoàng Phủ Ngọc Phách nên chỉ đứng từ xa chắp tay thi lễ rồi vội vàng ngồi vào chỗ một cách im lặng. Được một lúc Hoàng Phủ Ngọc Phách đảo mắt nhìn quanh, thấy toàn bộ tướng lĩnh quân đoàn rốt cục đến đủ bèn nghiêm mặt nói :
"Hôm nay khẩn cấp triệu tập chư vị là bởi vì tiền tuyến vừa có tin quan trọng truyền về. Hơn mười châu quận ở phía Tây, phía Bắc và phía Đông của đại lục cùng lúc bị đại quân Liễu gia áp sát. Đồng thời trong quân đối phương còn xuất hiện một loại Ma thi khổng lồ, đao thương bất nhập (đao thương cũng khó gây tổn hại), khiến quân bản địa cùng binh mã thế gia đều gánh chịu tổn thất nặng nề nên cần tiếp viện nhanh chóng!"
Hoàng Phủ Ngọc Phách vừa dứt lời thì mọi người đều nhao nhao một trận, nét mặt Hoàng Phủ Kiếm Cốc cũng tỏ ra kinh ngạc. Liễu Minh nhíu mày, chiến cuộc quả nhiên xuất hiện biến cố khó lường, trong lòng không tránh khỏi có một tầng mây đen bao phủ.
"Ma thi?" Nhưng mà mắt hắn lập tức sáng lên, ý niệm mau chóng chuyển động suy đoán...
"Do chiến cuộc phát sinh đột biến, Ma Hoàng bệ hạ đã hạ chỉ, sáu đại quân đoàn lập tức chia ra xuất phát đến tiền tuyến tiếp viện, quân đoàn Huyết Sư chúng ta phụ trách tiếp viện Ân Châu. Chuyện này rất khẩn cấp nên chư vị lập tức tụ tập quân đội, nửa canh giờ sau xuất phát." Hoàng Phủ Ngọc Phách trầm giọng nói.
"Tuân lệnh!" Mọi người cùng hô lên một tiếng đáp ứng.
"Ngọc Phách trưởng lão, ngươi mới nhắc tới trong lực lượng của Liễu gia vừa xuất hiện một loại cường đại Ma thi đao thương bất nhập, không biết có tình báo cụ thể hơn một chút không?" Ngay lúc này một giọng nói vang lên, chính là Liễu Minh vẫn một mực ngồi trong góc.
Hiện giờ trong đại sảnh mọi người đều một thân áo tím, chỉ có mình Liễu Minh là mặc một bộ thanh sam chói mắt. Bất quá nghe câu hỏi của Liễu Minh thì thần tình mọi người ngồi đó đều ngẩn ra cùng nhìn về phía Hoàng Phủ Ngọc Phách. Hoàng Phủ Ngọc Phách sắc mặt khẽ động liếc nhìn Liễu Minh thật sâu, sau đó lên tiếng đáp lời:
"Về những Ma thi này tạm thời chưa có tình báo cụ thể, tuy vậy Ma Hoàng đại nhân đã sai người điều tra, tin rằng chẳng bao lâu nữa sẽ có tin tức mới truyền về. Hiện giờ trước tiên chúng ta cần phải mau chóng tiến đến Ân Châu đã."
Liễu Minh nhướng mày không nói gì thêm.
"Tuân lệnh!" Mọi người trong đại sảnh khom người lĩnh mệnh, không ít người cười nhạo liếc mắt nhìn Liễu Minh một cái rồi nối tiếp nhau rời khỏi.
Đối với ánh mắt của mọi người chung quanh, Liễu Minh nhìn như không thấy. Sau một hồi trong đại sảnh chỉ còn ba người là hắn, Triệu Thiên Dĩnh và Hoàng Phủ Ngọc Phách ở lại.
"Ngọc Phách trưởng lão, vừa rồi ngươi nhắc tới Ma thi, thật sự không có đầu mối gì sao?" Liễu Minh nhìn thẳng Hoàng Phủ Ngọc Phách hỏi.
Thoạt nhìn Triệu Thiên Dĩnh đang suy tư như nghĩ tới điều gì đó, nghe Liễu Minh nói vậy cũng giương mắt nhìn Hoàng Phủ Ngọc Phách.
"Vừa rồi quả thật sẽ khó giữ bí mật nếu để nhiều người biết nên còn một số việc ta không tiện nói ra." Hoàng Phủ Ngọc Phách nhìn hai người, từ tốn nói.
"Xem ra các ngươi cũng đều đã đoán được không sai lệch lắm. Không sai, những Ma thi kia của Liễu gia cùng với những Ma thi trong lăng mộ thuộc nội uyên Ma Uyên là một." Hoàng Phủ Ngọc Phách nói.
"Quả nhiên là như thế!"
Con ngươi Liễu Minh co lại, tuy rằng trước đó đã có một chút suy đoán nhưng sau khi chuyện này được xác thực thì hắn vẫn khó nén kinh hãi vạn lần.
"Điều này sao có thể chứ, bí cảnh Ma Uyên đã sớm đóng lại từ mười năm trước. Làm sao bọn họ có thể đem những Ma thi đó ra ngoài?" Triệu Thiên Dĩnh trừng to đôi mắt xinh đẹp hỏi.
"Thật ra lần này Ma Hoàng đại nhân bảo chúng ta đến Ân Châu, một mặt gấp rút tiếp viện quân phòng thủ nơi đó, mặt khác cũng là để điều tra rõ lai lịch của những Ma thi này." Hoàng Phủ Ngọc Phách suy nghĩ một chút rồi khẽ thở dài nói.
Triệu Thiên Dĩnh sắc mặt biến ảo một trận rồi quay sang cạnh liếc Liễu Minh, không nói gì.
"Dĩnh Nhi, Ma Hoàng đại nhân bảo ta nói với ngươi rằng biến cố phát sinh quá đột ngột, có thể nói lần này đi Ân Châu nguy hiểm trùng trùng. Cũng không biết Liễu gia còn ẩn giấu bao nhiêu chiêu bài, ngươi còn muốn theo quân hay không trước nên suy nghĩ cho kỹ." Hoàng Phủ Ngọc Phách quay đầu nhìn Triệu Thiên Dĩnh nói.
"Không, ta cũng không phải kẻ nhát gan vừa lâm trận lùi bước." Triệu Thiên Dĩnh biến sắc liếc Liễu Minh, lớn tiếng nói.
"Thôi được, nhưng mà nếu đi thì ngươi phải luôn theo sát ta, không được hành động một mình." Hoàng Phủ Ngọc Phách cười khổ gật đầu.
"Ngọc Phách trưởng lão, bây giờ số lượng những Ma thi đó bao nhiêu? Có thể đồng thời công kích mấy châu thì chắc cũng không ít đi?" Liễu Minh cau mày hỏi.
"Với tình huống trước mắt mà nói, số lượng những Ma thi này đã đạt tới mấy ngàn con." Hoàng Phủ Ngọc Phách sắc mặt có chút khó coi nói.
Liễu Minh hít nhẹ một hơi, Ma thi trong bí cảnh Ma Uyên đều có thực lực Thiên Tượng cảnh. Mấy ngàn con Ma thi đồng nghĩa với mấy ngàn Thiên Tượng Ma Nhân tấn công qua đây, mặc dù là Hoàng Phủ thế gia thì sợ cũng không chống nổi. Hơn nữa tin xấu này mà truyền tới tai tam đại hào tộc (gia tộc giàu sang, quyền thế) thì không biết sẽ gây ra hậu quả gì. Liễu Minh cùng Hoàng Phủ Ngọc Phách nhìn nhau, đều nhận thấy trong mắt đối phương một tia lo lắng.
"Bất kể thế nào, trước tiên chúng ta tới Ân Châu đã, tin rằng đến đó thì mọi việc liền có thể hiểu rõ." Hoàng Phủ Ngọc Phách nói.
Liễu Minh gật đầu.
Nửa canh giờ sau, bốn phía cứ điểm nổi lên ánh sáng, trong tiếng xé gió ầm ĩ mấy chục chiếc phi thuyền bay lên trời. Quân đoàn Huyết Sư rốt cục đã xuất phát, quân tiên phong tiến thẳng đến Ân Châu. Cùng lúc đó, các quân đoàn khác của Hoàng Phủ thế gia cũng nhao nhao lên đường, hướng về mục tiêu của mình.
Ngay thời gian Hoàng Phủ thế gia điều binh khiển tướng, tin tức Liễu gia xuất động lượng lớn Ma thi, rốt cục lưu truyền trên khắp đại lục Vạn Ma. Cao Hách, Long gia, Khổng Tường tam đại hào tộc tất nhiên là nhận được tin tức đầu tiên.
Hách Châu ở đại lục Vạn Ma, trên một mảnh bình nguyên vô cùng rộng lớn bên trong sơn mạch Bách Hách, đệ nhất sơn mạch Hách Châu, có một tòa thành trì bao la. Trong thành vô số kiến trúc cao tầng mọc lên như rừng. Tòa thành này tên là Hách thành, chính là vùng đất căn cơ của Cao Hách thế gia.
Phía đông Hách Thành, lúc này trên một quảng trường khổng lồ tụ tập vô số binh sĩ Ma Nhân, quân số khoảng hơn hai mươi vạn, phân ra làm hai, theo trang phục trên người thì rõ ràng là hai quân đoàn. Nhân số của mỗi quân đoàn so với các đại quân đoàn của Hoàng Phủ thế gia cũng không chênh lệch gì nhiều. Tuy rằng mấy trăm ngàn người tụ tập nhưng lúc này trên quảng trường lại vô cùng trật tự, hiển nhiên những Ma Nhân này đều được huấn luyện nghiêm túc chứ không phải một đám ô hợp.
Phía trước quảng trường có một tòa đài cao, gia chủ Cao Hách Duệ cùng với em ruột của y đứng đó nhìn hai đại quân đoàn trên quảng trường, ánh mắt toát lên vẻ ngạo nghễ. Trên đài ngoại trừ hai người còn có một thiếu phụ áo vàng, thoạt nhìn phong thái vẫn thanh xuân, nàng ta cũng là một đại năng Thông Huyền cảnh.
"Gia chủ, Liễu gia không biết từ nơi nào có được mấy ngàn cỗ Ma thi Thiên Tượng cảnh, với thực lực của Hoàng Phủ thế gia có lẽ không thể ngăn cản, với tình hình này vì sao ngài còn muốn xuất động hai đại quân đoàn tinh nhuệ nhất trong tộc tương trợ cho họ? Chúng ta ngồi xem bọn chúng lưỡng hổ tranh đấu không phải càng tốt hơn sao?" Thiếu phụ áo vàng không hiểu nhìn Cao Hách Duệ, nói.
"Tâm nhi, ngươi quá coi thường Hoàng Phủ thế gia rồi, gia tộc có thể khống chế đại lục Vạn Ma nhiều năm như vậy nội tình há chỉ biểu hiện ra một chút đó? Tuy lúc này Liễu gia gây nên một chút sóng gió, nhưng xu thế liên minh của các thế gia đã đạt thành. Chỉ cần Hoàng Phủ thế gia ngăn được đợt sóng công kích lần này của Liễu gia, đợi khi chiến sự bình ổn thì bọn họ tất thắng không thể nghi ngờ. Nếu như Cao Hách gia tộc ta lúc này vi phạm minh ước không xuất binh, ngày sau chắc chắn trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích." Cao Hách Duệ từ tốn nói.
Thiếu phụ áo vàng nghe thế lộ ra thần sắc nửa hiểu nửa không.
"Hơn nữa cho dù chúng ta có xuất động hai đại quân đoàn thì cũng chưa chắc là không thể ngồi xem Hoàng Phủ thế gia cùng với Liễu gia tranh chấp." Cao Hách Duệ tựa tiếu phi tiếu nói.
"Ta hiểu rồi." Thiếu phụ áo vàng ngẩn ra, thần sắc sáng tỏ gật đầu nói.
"Tâm nhi, ngươi và Trí trưởng lão sẽ dẫn theo hai quân đoàn đến chiến tuyến, ngươi đi chuẩn bị trước đi." Cao Hách Duệ gật đầu, truyền ra mệnh lệnh.
"Vâng!" Thiếu phụ áo vàng vâng lệnh bay xuống khỏi đài cao.
"Nửa ngày trước, Hoàng Phủ Ung có liên lạc với ngươi phải không, ngươi sảng khoái quyết định xuất binh như vậy chắc là cùng với hắn đạt được thỏa thuận gì rồi?" Đại hán áo đen đứng sau lưng Cao Hách Duệ nói.
"Ha ha không sai, Hoàng Phủ Ung đồng ý nếu như lần này bình định xong phản loạn Liễu gia, hắn sẽ cho phép ta tiến vào Hư Ma Đỉnh một tháng, tìm hiểu pháp tắc chi lực. Nếu không sao ta lại đáp ứng xuất binh ngay bây giờ, cho dù có viện cớ rằng chậm hơn nửa tháng để thu gom binh lực thì Hoàng Phủ Ung kia cũng không thể làm gì được." Cao Hách Duệ cười lạnh nói.
"Gia chủ anh minh!" Đại hán áo đen Cao Hách Trí chắp tay nói.
"Cho nên lần này ngươi và Tâm nhi đến trước không cần phải... liều mạng cùng với Liễu gia, làm bộ một chút thôi. Nếu Hoàng Phủ thế gia thật sự còn có lá bài tẩy gì chưa lật thì lúc đó lại tùy theo hoàn cảnh mà hành sự." Cao Hách Duệ tiếp tục nói.
Thành Vạn Long thuộc Lam Châu, chính là cứ điểm của gia tộc Long thị, một trong tứ đại hào tộc.
Chính giữa thành cung điện mọc lên như rừng, gạch xanh ngói đen, thềm ngọc điêu lan, góc mái cong cong, đúng là mang đầy dư âm cổ xưa.
Trung tâm quần cung điện, trong một tòa đại điện bí ẩn.
Gia chủ Long gia là Long Ế đang đứng đó, trước người sáng lên kim quang nhàn nhạt hiện ra một tòa pháp trận. Trong pháp trận đứng một người cao lớn, chính là Hoàng Phủ Ung.
". . . Người mắt sáng không nói tiếng lóng (ý nói không cần vòng vo). Điều kiện lúc trước không đổi, mong rằng Long gia chủ giúp ta bảo vệ Dực Châu hai tháng rưỡi, chỉ cần Long gia có thể làm được điều này thì ta còn nguyện ý tăng thêm gấp đôi thù lao." Lời của Hoàng Phủ Ung trong pháp trận truyền ra.
Long Ế nghe vậy, không trả lời ngay mà đứng tại chỗ trầm ngâm. Hoàng Phủ Ung chắp tay sau lưng, cũng không có ý thúc giục chút nào. Một lúc lâu sau, Long Ế nhìn Hoàng Phủ Ung thật sâu, cuối cùng cũng cắn răng gật đầu.
"Được, ta đồng ý. Tuy nhiên sau khi chuyện này kết thúc, nhân tình mà ta nợ ngươi lúc trước đến đây là trả xong."
"Điều này thì tất nhiên." Hoàng Phủ Ung mỉm cười vung tay, pháp trận màu vàng nhạt ầm ầm tiêu tán. Thân ảnh của y cũng theo đó biến mất.
Long Ế nhìn pháp trận tiêu tan, đứng lặng một lát mới giương tay lên, một vệt kim quang lóe lên xẹt qua rồi biến mất trong hư không. Hồi lâu sau một nữ tử mặc áo vàng đi đến, chính là Ngân Thiền trưởng lão, một đai năng Thông Huyền cảnh khác của Long gia.
"Truyền lệnh ta cho hai quân đoàn trong tộc tức khắc xuất phát, tiến quân đến Dực Châu." Long Ế bình tĩnh lên tiếng.