Ma Thú Lãnh Chúa

Chương 120: Chương 120: Bầy sói dong binh đoàn






Trải qua một đêm ngủ ngon lành vừa sáng ngày hôm sau Ngả Lỵ Ti đã bê một cái khay từ phía sau hậu đình đi đến.

“Dương đại ca, đây là món huynh thích ăn nhất, Bính Quả Tử và bánh kem đó. ”

Tiểu nha đầu giống như làm ảo thuật lấy từ trong khay ra một tô Bính Quả Tử và một chén bánh kem, mặt cười ửng đỏ. Cũng không biết là do nàng vừa đi một đoạn đường hay vì nhìn thấy nửa thân trên ở trần của Dương Lăng mà xấu hổ.

Điểm tâm ở thế giới này rất phong phú nhưng Dương Lăng vào buổi sáng vẫn rất thích ăn Bính Quả Tử, một ít thịt và một quả trứng. Nếu còn có thêm một chén bánh kem hay sữa đậu tương thì tuyệt biết mấy.

Tại Trung Quốc phồn hoa suốt bốn năm đại học, món ăn mà hắn thích nhất chính là Bính Quả Tử.

Thường thường vào buổi sáng tám giờ rưỡi đi học thì khoảng tám giờ mười hắn cũng cố gắng rời khỏi giường rồi chỉ dùng ba phút để cùng một đám huynh đệ chạy nhào tới trước cửa trường học cố mua lấy Bính Quả Tử thơm tho sau đó dụng tốc độ nhanh nhất vượt qua trăm thước chạy tới phòng học rồi như sói như hổ tiêu diệt nó trước khi thầy lên giảng đường.

Ở thế giới xa lạ này chẳng có Bính Quả Tử nhưng Ngả Lỵ Ti tâm linh nhanh nhạy, chỉ nghe Dương Lăng nói qua một lần nhưng nàng cũng cố gắng làm thử, ngoại trừ có chút hương vị khác nhau nhưng gần như đã giống với món mà hắn thích.

“Dương đại ca, quần áo ngày hôm qua của ngươi đâu?” thấy Dương Lăng ăn xong, Ngả Lỵ Ti bắt đầu thu dọn, định dọn mang đi. “Cái này. . ” Sờ sờ quần áo trên người, gương mặt Dương Lăng không đổi sắc, nói : ”Ngả Lỵ Ti, quần áo ta đã đưa cho mọi người đem đi giặt, nào, chúng ta đi ra ngoài thôi. ”

Quần áo đã giao cho người khác?

Ngả Lỵ Ti rõ ràng không tin câu nói ma quỷ của Dương Lăng. Vốn nàng còn định hỏi vài câu nhưng thấy Dương Lăng đi thẳng một đường ra ngoài đành phải đi theo .

Không khí sáng sớm của Duy Sâm trấn vốn rất thanh tân, Dương Lăng định cùng tiểu nha đầu đi đến bên ngoài sâm lâm tản bộ, không ngờ còn chưa đi xa thì đã gặp mưu sĩ Cổ Đức.

“Đại nhân, chuyện dong binh môn náo loạn cả đêm qua đã điều tra rõ ràng, ngươi xem…”Cổ Đức hai mắt đỏ bừng lại giống như một con gấu trúc với hai quầng mắt thâm đen, xem ra tối qua từ sơn cốc trở về hắn đã lo điều tra xét hỏi nguyên nhân nhiễu loạn của dong binh môn ngay lập tức a.

Đến thư phòng, sau khi ngồi xuống thì rất nhanh Dương Lăng đã hiểu được rốt cục là chuyện gì xảy ra.

Nguyên lai vì có tin đồn trong sâm lâm Đặc Lạp Tư phát hiện cự long bảo tàng nên rất nhiều dong binh và mạo hiểm giả tuôn vào Duy Sâm Trấn, kỳ vọng có thể tìm được vận khí. Trong đó có những cao thủ thực lực cao thâm khôn lường, cũng có rất nhiều kẻ không biết trời cao đất rộng, có người một thân một mình, cũng có người tụ tập thành nhóm hội.

Phát hiện được thi thể của Đại Địa Bạo Hùng là do hai nhóm dong binh đoàn, nói là dong binh đoàn kỳ thật chỉ là bọn hắn tự nói ra ngoài mà thôi. Trải qua tra xét, bọn họ không có chứng nhạn gì thế nhưng cái tên nghe rất kêu, một là Đồ Long Dong Binh đoàn còn một là Thíết Huyết Dong Binh đoàn.

Hai bên tranh chấp, tất có người chết, hai thái điểu đánh nhau, dĩ nhiên có kẻ bị thương.

Càng đấu càng khó phân đúng sai, cuối cùng hai phe quyết định trở về Duy Sâm Trấn tìm người giải quyết. Thái điểu (con chim ngu ngốc ý chỉ người ngốc) đúng là thái điểu, dám tự nhiên ở ngay trước cửa Hương cách lý lạp mà tiếp tục tranh chấp đưa tới một đám ruồi nhặng dong binh và mạo hiểm giả. Kết quả có thể dễ đoán được, chẳng những máu tuôn không dứt lại còn bị cướp đi phần lớn tinh hạch, hơn nữa thiếu chút nữa ngay cả tánh mạng cũng mất luôn.

“Đại nhân, ngươi xem chuyện này xử lý như thế nào?” Sau khi chuyện đã điều tra rõ ràng, Cổ Đức lại thấy khó khăn. Đồ Long dong binh đoàn có hai người trọng thương, cướp được ba viên tinh hạch, Thíết Huyết dong binh đoàn càng thảm, tám thành viên cơ hồ đều trọng thương, chỉ có đoàn trưởng cố sức mới có thể bảo tồn được một viên tinh hạch mà thôi. Tại hiện trường tìm được năm viên tinh hạch tổng cộng có chín viên tinh hạch, còn phần lớn đều đã bị người khác thừa loạn mà cướp đi muốn tìm về là không thể, chuyện này quả thật khó khăn không nhỏ.

Nhìn sắc mặt Cổ Đức như gặp nạn, Dương Lăng hiểu được khó khăn của hắn nên nói : ”Đem tinh hạch ra giá hợp lý mà mua lại rồi đem tinh tệ chia đều ra cho hai dong binh đoàn, sau đó đem những dong binh thừa dịp nhiễu loạn ra trước mặt mọi người kêu Dã Man Nhân đánh trăm trượng rồi đuổi ra khỏi trấn. ”

Để cho Dã Man Nhân đánh chúng một trăm trượng?

Cổ Đức lắc đầu cười khổ, Dã Man Nhân khí lực rất mạnh, chỉ sợ bị một trăm trượng của họ thì đám dong binh và mạo hiểm giả thừa dịp cướp đoạt không chết cũng thành tật. Bất quá chủ ý của Dương Lăng đã định hắn cũng không thể nói thêm gì nữa.

“Được rồi, bên phía sơn cốc thế nào rồi?”

“Đại nhân, thuộc hạ đã bày trọng binh bên trong sơn cốc, phân phó Song Đầu Thực nhân ma Bố Lạp Tư Gia tự mình trấn thủ, không có mệnh lệnh của ngươi không ai được tùy ý ra vào!”Cổ Đức hít một hơi, nói tiếp : ”Bởi vì xử lý kịp thời cho nên Bán Thú Nhân cũng không có phát hiện quáng mạch dưới đất, cũng không có hoài nghi lý do việc chúng ta phong tỏa. Chỉ cần lập ra truyền tống trận, là có thể lập tức khai thác quáng mạch. ”

Ma pháp truyền tống trận?

Cổ Đức vừa nói như vậy, Dương Lăng liền nhớ lại quyển ma thú Đồ Phổ bên trong Không gian giới chỉ đồng thời muốn chuẩn bị thật nhanh tìm kiếm xem có Không gian hệ ma thú thích hợp hay không. Hắn không muốn ngơ ngơ ngác ngác chạy vào sâu trong Đặc Lạp Tư sâm lâm rồi mơ mơ hồ hồ bị cao giai ma thú nuốt như một món điểm tâm.

“Đại nhân, ở Hắc Thủy Hồ gần sơn cốc. . . ”Dừng một chút rồi Cổ Đức hưng phấn nói: ”Nơi đó tư nguyên cực kỳ phong phú, không những có thể đánh bắt cá, lại còn có thể chăn nuôi. Chỉ cần có biện pháp cải thiện vận chuyển, đối với việc phát triển lãnh địa tuyệt đối sẽ có không ít điểm lợi. ”

“Đúng vậy, kế tiếp có thể tập trung phần lớn nhân công cải thiện thương lộ từ Hắc Thủy Thành đến Duy Sâm Trấn, vì các thương đội đến sang năm mà chuẩn bị sẵn sàng. ”

“Không, đại nhân. Đường bộ chỉ là một phương diện chứ kỳ thật chúng ta hoàn toàn có thể đi bằng đường thủy, ta nghe nói trước kia đã có người đi từ Duy Sâm Trấn đến Hắc Thủy Hồ bằng đường thủy. ” Nếu có thể đi bằng đường thủy thì sẽ càng nhanh chóng phát triển tòa thành.

Vận chuyển bằng đường thủy?

Nghĩ tới lưu lượng khổng lồ của Đa Não Hà cùng Hắc Thủy Hồ mênh mông, Dương Lăng ngày càng kích động. Ở thế kỷ hai mươi mốt, vận chuyển vật tư cho dù không phải là nghề có tiền đồ nhất thì cũng tuyệt đối là một nghề có tương lai rực rỡ. So với vận chuyển bằng đường bộ, hắn tự nhiên rất hiểu giá trị và ý nghĩa chiến lược của vận chuyển bằng đường thủy. Nếu ở Đa Não Hà tạo một cảng khẩu rồi mở đường nối Đa Não Hà với Hắc Thủy Hồ cũng chính là tạo cho ma thú Lĩnh một động lực phát triển chưa từng có. Chưa nói đến thứ khác, việc đó sẽ thu ngắn khoảng cách giữa ba nơi hơn rất nhiều.

Hiểu được giá trị của vận chuyển đường thủy rồi ngay lập tức Dương Lăng và Cổ Đức liền tiếp tục thảo luận phương án phát triển. Song còn chưa nói được vài câu thì Áo Lan Đa đã hưng phấn đi đến: ”Đại nhân, Hải Nhi Bối Lỵ tiểu thư thuê Quần lang dong binh đoàn đem tới một phong thư mật cùng một lượng lớn vật tư nên lão quản gia mời ngài đến xem. ”

Đưa tới lượng lớn vật tư?

Thật mừng rỡ, Dương Lăng và Cổ Đức bước nhanh ra ngoài, đi tới nghị sự sảnh rộng lớn. Phía trước sân rộng của đại sảnh đã đặt rất nhiều thứ, Dương Lăng nhìn qua, tuyệt đại bộ phận đều là lương thực cần thiết cho Duy Sâm Trấn. Xem ra Hải Nhi Bối Lỵ quả thật là người cơ trí, đã nhìn trước được khốn cảnh của Duy Sâm trấn.

Ngoại trừ vật tư, Hải Nhi Bối Lỵ còn kịp thời đưa đến một lượng lớn nhân công, có thợ mộc, có thợ xây, còn có cả năm tên thuật sĩ luyện kim do một gã tóc thưa dẫn đầu, khiến cho kẻ cầu nhân tài như Dương Lăng thỏa cơn khát vọng.

Mặc dù Địa tinh tự xưng rất hiểu kiến thức về thuật luyện kim và kỹ xảo, nhưng trong lòng hắn vẫn không thỏa mãn. Có luyện kim thuật sư với nhiều kinh nghiệm phong phú, có lẽ nan đề kiến tạo truyền tống trận sẽ giải được, cũng có thể lợi dụng Hắc Tương Qua, lưu hoàng làm ra địa lôi thật lớn hoặc là tạc đạn gì đó.

Mặc dù chủ động hướng tới Ban Đồ đế quốc hòa hảo, nhưng đối phương vẫn chưa có trả lời, thế cục của Duy Sâm trấn cũng còn chưa chắc chắn nên trong lòng Dương Lăng vẫn có chút âu lo. Nhưng nếu có lượng lớn địa lôi và tạc đạn lại dựa vào sự hiểm yếu của A Lạp Sơn khẩu, hắn tự tin có thể đánh lui bất cứ thế lực nào dám tấn công hắn.

Sau phút kinh ngạc, Dương Lăng liền mời người phụ trách của đoàn dong binh ngồi xuống rồi khiến lão quản gia dâng rượu và thức ăn, nhiệt tình chiêu đãi.

Có lẽ do chính Hải Nhi Bối Lỵ mời hoặc có lẽ do lượng lớn vật tư giá trị quá trọng đại nên chính đoàn trưởng của Quần lang dong binh đoàn nổi danh toàn đại lục đích thân hộ tống. Dọc theo đường đi mặc dù gặp không ít phỉ tặc, nhưng chỉ có kinh sợ chứ không hề nguy hiểm, không chút tổn thất một đường chạy thẳng tới Duy Sâm trấn.

Sau khi uống một hớp Lãng Mỗ tửu, Cổ Nhĩ Ban Đức đoàn trưởng đưa một phong thư mật tự mình giao cho Dương Lăng đồng thời nói ”Lĩnh chủ đại nhân, đây là mật thư đích thân Hải Nhi Bối Lỵ tiểu thư gửi, xin người tự mình xem qua”

Cổ Nhĩ Ban Đức mặc dù đã trung niên nhưng tinh thần vẫn rất tỉnh táo, ánh mắt lợi hại, động tác nhanh nhẹn cường mãnh. Nói chuyện thong thả có khí lực, tạo cho Dương Lăng cảm giác rất tự tin, tinh minh và trầm ổn.

Thư của Hải Nhi Bối Lỵ nội dung không nhiều lắm, ngoại trừ báo tin Phỉ Nhiệt Á vương tử đã đáp ứng chuyện khai thác quáng thạch đồng thời sơ lược nói đến thế cục các nước hiện tại. Qua tác động của nàng, vài đại thần của Ban Đồ đế quốc đã cùng dâng chiếu đề nghị cùng ma thú Lĩnh của Dương Lăng tạo hiệp nghị hòa bình nhưng đã thất bại vì bị quân bộ cực lực chủ trương cùng ma thú Lĩnh khai chiến, mặc dù nàng đã phái người đi biếu lễ vật nhưng kết quả không thể nào đoán trước được nên khuyên Dương Lăng nhanh chóng tu kiến cửa ải tường thành của A Lạp Sơn khẩu.

Tiếp đó là tin Tác Lạp Thác Tư quốc vương của Lợi Văn Tác công quốc liên minh sắp cử hành khánh điển đại thọ năm mươi ở Mông Đặc Sâm, nhờ nàng vận động, hoàng cung cũng đã phát ra cho Dương Lăng một thiếp mời. Hải Nhi Bối Lỵ hy vọng Dương Lăng có thể đến chúc thọ đồng thời có thể cùng các thế lực khắp nơi giao hảo.

Cuối cùng, Hải Nhi Bối Lỵ nói một chút vắn tắt về bối cảnh và thực lực của Quần lang dong binh đoàn, lờ mờ lộ ra quan hệ giữa họ và hoàng thất.

Khánh điển đại thọ năm mươi của quốc vương?

Nhìn thư của Hải Nhi Bối Lỵ, lại nhìn thiếp mời bên trong thư Dương Lăng chợt hiểu lý do Cổ Nhĩ Ban Đức tự mình đích thân hộ tống.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.