Sau khi đạt được toàn thắng, Dương Lăng ra lệnh cho A Tư Na Ma suất lĩnh người dọn dẹp chiến trường. Canh chừng tù binh để tránh cho chúng trốn thoát hoặc bạo động. Đào một hố lớn, chôn hết đám hải đạo xuống dưới để tránh phát sinh ôn dịch. Phái binh tuần tra, để tránh đám lưu manh thừa dịp cướp bóc!
Nhìn thấy thảm trạng của Gia Bá Lợi trấn, Vưu Na tự thân đi trấn an trấn dân. Dẫn người trị liệu vết thương cho họ. Dựng lều trại cho những người có nhà cửa bị đốt cháy tạm thời trú ẩn. Dán thông cáo vỗ về trấn dân đang kinh hoảng…hết sức bận rộn.
Nàng trời sanh vốn thông minh, hơn nữa dạo gần đây thường đi theo Cổ Đức xử lý chánh vụ trên lãnh địa, nên những việc làm này hết sức trôi chảy.
“ Á Mạn Ni, thân thể ông nội ngươi có khỏe hơn chút không?”
“ Không có, vết thương vẫn cứ chảy máu, Ca Đặc ca ca còn chưa trở về, làm sao bây giờ?”
“ Ngốc quá, mau đưa đến quân doanh ở bờ biển a, binh lính của Ma Thú Lĩnh có dẫn theo mục sư cao minh lắm đó, nhanh lên!”
Trấn dân đến Gia Bá Lợi trấn định cư đến từ bốn phương tám hướng, chỉ cần tại cố hương có thể sống tốt, sẽ không ai ngồi thuyền vượt biển, gian khổ đến Gia Bá Lợi trấn mà mưu sinh. Đối với những di dân đời thứ nhất tuổi cao một chút mà nói, họ nghĩ thường thì binh lính khoát vỏ cứu giúp mà thừa cơ đánh cướp thì có lẽ nhiều hơn!
Cho nên khi vừa mới bắt đầu, bọn họ cũng rất cảm kích, nhưng lại ước thúc người nhà ở yên trong nhà, đối với những binh lính tự xưng là người đến từ Ma Thú Lĩnh kính nhi viễn chi, e sợ bọn họ giống như bọn hải đạo thừa dịp mà đánh cướp.
Bất quá cũng nhờ Vưu Na và A Tư Na Ma cố gắng, bọn họ cũng từ từ bình tĩnh trở lại. Mặc dù trong lòng còn chưa tin hẳn, nhưng đối với những binh lính có thực lực cường đại này, quân kỷ rất nghiêm minh, cùng với những binh lính ở những nơi khác hoàn toàn khác hẳn. Nếu gặp phải chuyện gì không thể giải quyết, thậm chí đã chủ động tìm Vưu Na thiện lương xin hỗ trợ.
A Tư Na Ma và Vưu Na bận rộn không ngừng, Dương Lăng tranh thủ thời gian thẩm vấn tù binh, hiểu rõ tình báo khắp nơi. Vừa mới bắt đầu thì còn có vài hải đạo không chịu mở miệng, nhưng từ lúc một tù binh bị Song Đầu Thực Nhân Ma xé thành hai nửa, ở trước mặt tù binh thi thể máu tươi đầm đìa đó, từ đó không còn tên nào dám cứng đầu không khai nữa.
“ Đại nhân tha mạng, tha mạng a!” Bị hai gã Thực Nhân Ma áp giải tới, Cẩu Đầu Nhân mặc trường bào lớn tiếng cầu xin tha mạng, sắc mặt tái nhợt.
Vốn đem đầu của thủ lĩnh Đại Hồ Tử Bổn Cách Lạp tới đầu hàng, hắn cứ tưởng rằng sẽ được đãi ngộ, ít ra cũng có thể giữ được mạng sống. Không nghĩ tới lại bị vài tên Thực Nhân Ma hành hung, sau đó lại cùng bị nhốt một chỗ với đám hải đạo, thêm lời đồn đãi ngày mai sẽ đem ra chém đầu tất cả, hắn sợ đến hai chân như nhũn ra.
“ Ngươi…ngươi chính là tên đem đầu của thủ lĩnh hải đạo đầu hàng?” Nhìn tên râu dê này, sắc mặt trắng bệch, thoạt nhìn giống như một tên Cẩu Đầu Nhân gầy nhỏ, Dương Lăng cười cười: “ Không sai, ngươi tên là gì?”
“ Đại nhân có thể gọi ta là Thản Tề Mã Đặc, thủ lĩnh hải đạo đúng là ta giết.” Nhìn thấy Dương Lăng không có phản ứng, Cẩu Đầu Nhân thoáng chần chờ rồi nói tiếp: “ Ta ở trên biển lưu lãng vài chục năm, quen thuộc tình huống ở các hải vực. Nếu có cơ hội, Thản Tề Mã Đặc hy vọng có thể vì đại nhân ra sức, lập công đền lại tội ác trước kia!”
Tại Thái Luân đại lục, mọi người đối với hải đạo hận thấu xương. Nếu bắt được chỉ chém đầu là trừng phạt nhẹ nhất. Có không ít địa phương bắt được hải đạo là hành hạ chết sống, thậm chí cắt đi từng miếng thịt cho đến chết.
Thản Tề Mã Đặc không muốn chết, vì mạng sống, hắn không tiếc giết chết thủ lĩnh hải đạo Bổn Cách Lạp, vì sống sót, hắn hận không thể lập tức đem hết những gì mình biết nói ra hết.
Làm một gã mưu sĩ, hắn hiểu được Dương Lăng đích thân thẩm vấn đã là cơ hội cuối cùng của mình. Nếu mình biết được nhiều chuyện, bản lãnh càng lớn, lại càng có hy vọng tránh được một kiếp.
Vì mình ra sức?
Nhìn Cẩu Đầu Nhân đang kinh hồn bạt vía, trong lòng Dương Lăng vừa động. Bây giờ hắn không thiếu tinh tệ, không thiếu dũng sĩ trung tâm nhưng lại thiếu mưu sĩ âm mưu sách lược.
Cổ Đức kinh nghiệm phong phú, nhưng đáng tiếc tuổi càng lúc càng cao, tinh lực có hạn. Vưu Na thiên tính thông minh, đáng tiếc lại quá thiện lương, không đủ tàn nhẫn, không thể làm bất cứ chuyện gì độc ác. Nếu Cẩu Đầu Nhân này thực có bản lãnh thì không ngại cho hắn một cơ hội!
“ Ma Thú Lĩnh rất cường đại, lương thực và tinh tệ có nhiều không kể xiết! Nhưng tuyệt đối không nuôi một kẻ lười biếng.” Nhìn sắc mặt tái nhợt của Cẩu Đầu Nhân, Dương Lăng trầm ngâm chốc lát, sau đó bảo Áo Lan Đa cởi trói cho hắn.
“ Cảm ơn đại nhân, Thản Tề Mã Đặc nhất định sẽ không phụ kỳ vọng của đại nhân !” Xoa xoa hai tay cơ hồ bị Thực Nhân Ma làm cho muốn gãy, Thản Tề Mã Đặc thở dài một hơi, đem hết tình huống mình biết nói ra.
Nguyên lai, bọn hải đạo này có khoảng hơn tám trăm người, nhiều năm nay vẫn ở hải vực lân cận hoạt động, hoặc là tới cướp đoạt những thương đội lui tới Gia Bá Lợi trấn.
Trước kia Gia Bá Lợi trấn mặc dù cư dân cường hãn, nhưng mọi người chỉ như một đống cát, khó có thể ngăn cản hải đạo hung mãnh. Mỗi lần chỉ đành tùy ý hải đạo cướp đoạt, hoặc chỉ có thể giao ra lượng lớn tiền bảo vệ.
Nhưng hơn nửa năm trước, có một gã võ sĩ tên là Ca Đặc mang theo gia đình đến nơi này, thì tình huống đã hoàn toàn thay đổi.
Hắn tổ kiến vệ đội cho Gia Bá Lợi trấn, tăng mạnh phòng thủ của trấn, không để cho hải đạo có một cơ hội nào. Liên tục mấy lần tay không mà về, Thản Tề Mã Đặc phái người giả dạng thương nhân, tuyên bố sẽ dùng số tiền lớn để thu mua tinh hạch của Đại Địa Bạo Hùng. Sau đó dùng tiền mua chuộc một gã thợ săn trong trấn, để cho hắn khuyến dụ các huynh đệ, cổ động cho Ca Đặc suất lĩnh các huynh đệ đi vào rừng săn thú. Đợi đến khi phòng thủ của Gia Bá Lợi trấn đã trở nên trống không thì đã chỉ huy đám hải đạo thừa cơ mà vào.
“ Sách..sách..thật âm hiểm..thật hèn hạ!”
Biết được Cẩu Đầu Nhân ở trước mắt chính là thủ phạm chính cướp bóc cư dân trong trấn, Vưu Na hận không được lập tức kéo hắn ra ngoài cho binh lính xử tử, nhưng Dương Lăng lại thưởng thức gật gật đầu. Bây giờ hắn rất cần một tên mưu sĩ đa mưu túc trí, mà không phải một võ sĩ thô lỗ.
“ Thản Tề Mã Đặc, nếu muốn trong một thời gian ngắn ở nơi này xây dựng thành trì, ngươi xem nên làm cái gì?” Trầm ngâm chốc lát, Dương Lăng nói ra mục đích lần này, chuẩn bị nhìn thử bản lãnh thật sự của tên quân sư Cẩu Đầu Nhân này.
Tại Gia Bá Lợi trấn dựng thành?
Nghe Dương Lăng vừa nói, cả người Thản Tề Mã Đặc chấn động, vốn hắn vẫn hoài nghi như thế nào lại trùng hợp tới mức gặp được đại quân của Dương Lăng, suy nghĩ vì sao hắn không tiếc lực đánh chết đám hải đạo. Bây giờ rốt cuộc hắn đã hiểu được mục đích của đối phương.
Gia Bá Lợi dân cư không đủ hai vạn, không có thiết quáng, càng không có tinh quáng. Dương Lăng ở chỗ này muốn dựng thành mục đích chính là giống như thế lực lớn trước kia của Ban Đồ đế quốc, coi trọng tư nguyên phong phú của Á Mã Tốn sâm lâm.
Hải đạo môn cướp một lần là chạy, không ngờ khẩu vị của Dương Lăng còn lớn hơn nữa!
“ Đại nhân, Á Mã Tốn sâm lâm mặc dù tư nguyên phong phú, nhưng đã bị đồn đãi là một mảnh sâm lâm đã bị nguyền rủa. Nếu ngươi đi vào săn thú thì không có vấn đề, nhưng nếu muốn tại đây dựng thành thì sẽ bị đại quân ma thú công kích, cái này…” Thản Tề Mã Đặc sắc mặt tái nhợt, trong lòng cảm thấy khổ không nói nên lời.
Nếu Dương Lăng để cho hắn dẫn đường, tìm ra nơi tàng bảo của thủ lĩnh Bổn Cách Lạp cũng không thành vấn đề, thậm chí để hắn dẫn đường, công kích những hải đạo khác cũng không thành vấn đề, nhưng để cho hắn ở Gia Bá Lợi trấn dựng thành, điều này thật vô cùng khó khăn.
Trăm ngàn năm qua, đối mặt với ma thú điên cuồng trong Á Mã Tốn sâm lâm, ngay cả cường thịnh như Ban Đồ đế quốc mà cũng không thể đứng vững bước chân ở nơi này, không cách nào dựng thành ở Gia Bá Lợi trấn này. Hắn chỉ là một tên mưu sĩ nho nhỏ, làm sao có được bản lãnh này?
“ Hừ, phương diện phòng ngự ngươi không cần lo lắng, ta có biện pháp giải quyết, ngươi chỉ cần nói làm sao thông qua dân cư trong trấn này là được!” Nhìn vẻ mặt của Thản Tề Mã Đặc đầy khổ sở, Dương Lăng tự nhiên hiểu được hắn lo lắng cái gì.
“ Đại nhân, về phương diện trấn dân cũng dễ giải quyết!” Nhìn xem như Dương Lăng tựa hồ không chút ngần ngại nào, Cẩu Đầu Nhân quân sư thoáng chút trầm ngâm, sau đó bất an nói: “ Nếu đại nhân lo lắng trấn dân gây phiền phức, thì cứ đem họ giết hết sạch sẽ, mọi chuyện đều giải quyết hết, dù sao chỉ có hơn hai vạn trấn dân mà thôi.”
Tất cả đều giết sạch sẽ?
Nghe Thản Tề Mã Đặc vừa nói, Dương Lăng không chút phản ứng, nhưng Vưu Na lại tức giận đến hai mắt bốc lửa “ Hỗn đản, ngươi..ngươi là tên Ma vương giết người. Chẳng lẽ ngươi dám nghĩ việc đồ thành?”
“ Đại nhân tha mạng, tha mạng a!”
Nhìn Vưu Na đang lửa giận trùng trùng ngồi bên người Dương Lăng, nhìn những thị nữ như hoa tợ ngọc đứng bên người nàng, Thản Tề Mã Đặc tuyệt đối hiểu được không thể xúc phạm đến đại nhân vật như nàng. Hắn kinh hãi quỳ xuống xin tha thứ, sợ hãi bị lôi ra ngoài chém đầu.
“ Hắc, hắc, đứng lên đi, bây giờ cũng chưa tới bước phải đồ thành!” Sau khi phân phó Thản Tề Mã Đặc đứng lên, Dương Lăng đối với ý kiến bất trí của hắn không chấp nhất, nhàn nhạt nói: “ Ngoại trừ đồ thành..ngươi còn có biện pháp khác hay không?”
“ Có, đại nhân.” Lau mồ hôi lạnh trên trán Cẩu Đầu Nhân Thản Tề Mã Đặc nói: “ Trải qua tràng đại chiến này, đại nhân đã lập uy trước mặt trấn dân, biểu hiện ra thực lực cường đại, chỉ cần trấn áp thế lực chủ yếu trong trấn, hứa hẹn một ít chỗ tốt, giết đi một ít những ai cứng đầu, không cần bao lâu là có thể lấy được Gia Bá Lợi!”
Gia Bá Lợi hoàn cảnh ác liệt, phải đối mặt với hải đạo điên cuồng, lại phải đối mặt với ma thú bất cứ lúc nào cũng có thể xông ra, cho nên trấn dân đối với dũng sĩ cường đại cầu mong như khát nước, sẽ không bài xích người ngoài ở chỗ này định cư, nằm mơ cũng hy vọng có được cuộc sống bình an ở nơi này.
Mặc dù dựng thành sẽ mang đến cho Gia Bá Lợi trấn không ít phong hiểm, chọc đến đại quần ma thú, sẽ không ít trấn dân phản đối. Nhưng chỉ cần cấp vài ngày thời gian, Thản Tề Mã Đặc tự tin sẽ hoàn thành nhiệm vụ!
“ Được, tốt lắm. Ta cho ngươi ba ngày thời gian, muốn cái gì cứ mở miệng, nếu thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ, ngươi có thể lưu lại làm việc cho ta, nếu thất bại, hắc hắc…” Sau khi phân phó cho Song Đầu Thực Nhân Ma canh chừng Thản Tề Mã Đặc, Dương Lăng nhanh chóng rời đi.
Trước tiên hiến quỷ kế điệu hổ ly sơn, công phá Gia Bá Lợi trấn, sau đó hạ thủ với hải đạo thủ lĩnh, đem theo đầu hắn để đầu hàng, điều này đủ nói lên rằng, Thản Tề Mã Đặc là một lão gian hoạt mưu sĩ. Đối với người như vậy, người khác có lẽ tránh không kịp nhưng Dương Lăng không có gì lo lắng.
Bây giờ hắn có binh có tướng, nhưng khuyết một lão mưu thâm toán, một mưu sĩ tâm ngoan thủ lạt! Giữ một tên như vậy chẳng khác một thanh kiếm hai lưỡi, sẽ có không ít nguy hiểm, nhưng nếu có thể lợi dụng thật tốt, tuyệt đối sẽ là một thanh đồ đao sắc bén!