Dương Lăng và Vưu Na lên đường trở về quan khẩu A Lạp Sơn, dọc theo đường đi cẩn thận chạy trong sâu trong rừng núi. Mặc dù mây mắn đánh chết Lưu Độc, nhưng nếu có một sát thủ kinh khủng như vậy nữa, sợ rằng không còn gặp may nữa.
Hai người vô cùng cẩn thận di chuyển, không hề biết rằng ở Mông Đặc Sâm cách đó ngàn dặm lại nổi lên một cơn sóng động trời.
Mỗi tên sát thủ trước khi hành động, thì Hiệp hội đều lưu lại một đạo Ma pháp ấn ký lên người hắn, để kịp thời phán đoán được vị trí và tình huống của hắn. Lưu Độc đã mất hành tung suốt 2 ngày, nhìn chằm chằm vào Ma pháp cầu đang từ từ chuyển động, vài tên Hắc y nhân sắc mặt càng lúc càng tối tăm.
Trầm ngâm một lát, một gã Hắc y nhân khuôn mặt giống ngựa từ từ nói: “Hai ngày đã trôi qua mà không có tin tức gì. Chẳng lẽ, bên người Dương Lăng có ẩn giấu cao thủ Thánh giai, Lưu Độc vì khinh thường đại ý mà gặp nạn?”
Hai ngày không có tin tức gì, có nghĩa là Lưu Độc đã gặp bất trắc. Từ 20 năm trước, Lưu Độc đã tu luyện đến cảnh giới Á thánh, thực lực đứng hàng đầu trong Hiệp hội. Ngay cả hắn đều không phải đối thủ, vậy chỉ có một cách giải thích, đó là bên người Dương Lăng ít nhất cũng có một tên cao thủ Thánh giai.
Căn cứ vào tình báo thì Dương Lăng lai lịch rất thần bí, khả năng rất lớn là xuất hiện từ một gia tộc cổ xưa thế lực khổng lồ trên Đại lục. Đối với các Đại gia tộc truyền thừa hàng ngàn năm, thì cao thủ Thánh giai cũng không hề hiếm thấy, và không phải là không có khả năng phái một gã cao thủ Thánh giai bảo vệ cho người kế thừa khi đi lịch lãm.
“Hừ, hành động lần này tổn thất lớn như vậy, nhất định không thể bỏ qua. Với độc thuật khó lòng phòng bị của Lưu Độc, cho dù gặp phải cao thủ Thánh giai cũng không lỗ nặng, cho dù bị giết thì đối phương cũng không tốt hơn được là bao. Ta cho rằng, cùng với việc chờ đợi thì không bằng dứt khoát nhân cơ hội tung toàn lực đánh chết Dương Lăng đang chạy trở về Ma thú lĩnh”
Nhìn chằm chằm vào Ma pháp cầu, một Hắc y nhân râu bạc hắng giọng, vừa nói vừa nắm chặt cây Ma pháp trượng hình con rắn. Lần này vì truy sát Dương Lăng mà Hiệp hội đã tổn thất đại lượng tinh anh, tổn thất lớn nhất trong vài chục năm qua.
Ngoài ra, ở trong Hiệp hội sát thủ, hắn có quan hệ tốt nhất với Lưu Độc. Mặc kệ là vì công hay vì tư, hắn đều hy vọng tăng lực truy sát Dương Lăng, hận không được phải giết chết tên Dương Lăng ghê tởm.
“Không, Khoa Nhĩ Đa trưởng lão, mặc dù số tiền của nhiệm vụ này rất lớn, nhưng nếu vì thế mà tổn thất hầu hết tinh anh, vậy thì quên đi”
Trầm ngâm một lát, Hắc y nhân mặt ngựa phản đối ý kiến của râu bạc, nói tiếp: “Một tên quý tộc có cao thủ Thánh giai là võ sĩ bảo vệ, vậy gia tộc sau lưng dám chắc vượt xa tưởng tượng của người bình thường. Vì số tiền công hậu hĩnh mà chọc giận một gia tộc truyền thừa ngàn năm, thì không phải là một lựa chọn sáng suốt”
Vừa nghe Hắc y nhân mặt ngựa nói vậy, mọi người yên lặng trầm tư, ngay cả Râu bạc cũng thế. Mặc dù vô cùng phẫn nộ, nhưng hắn hiểu được chuyện nặng nhẹ, nhanh chậm.
Một ít gia tộc từ xa xưa có lẽ bề ngoài thì rất bình thường, nhưng bên trong có thực lực rất kinh người, ngay cả Giáo Đình có thực lực khổng lồ cũng không dám dễ dàng trêu chọc, thì càng không phải nói đến Hiệp hội sát thủ hoạt động vụng trộm. Phái tất cả tinh nhuệ ra thì cho dù Dương Lăng có cao thủ Thánh giai bảo vệ, tuyệt đối cũng có thể giết chết hắn, Nhưng sau khi hoàn thành nhiệm vụ, thì không thể không lo sẽ bị trả thù.
“Dừng lại tất cả truy sát đối với mục tiêu. Gọi lại tất cả mật thám ở trong Ma thú lĩnh, nhanh chóng tìm kiếm hạ lạc của Lưu Độc. Ngoài ra, giữ tin tức thật bí mật, không được truyền ra ngoài”
Trầm ngâm một lát, Hội trưởng nhìn đám Hắc y nhân xung quanh, rồi quyết đoán ra lệnh. Hừ lạnh một tiếng nhanh chóng rời đi. Quỷ dị biến mất tại chỗ, chỉ lưu lại một tia rung động rất nhỏ trong không khí.
Nhận được lệnh, đám Hắc y nhân đều dời đi, nhanh chóng hành động. Tuy nhiên, mặc dù nghiêm khắc giữ bí mật tin tức, nhưng không thể gạt được người vẫn chú ý đến việc này.
Hai canh giờ sau, sứ giả Ban Đồ đế quốc vội vàng rời khỏi Mông Đặc Sâm, chạy suốt ngày đêm trở về Ban Đồ đế quốc; Đại thần ngoại giao Cách Lý Kỳ đột nhiên rất lịch sự với các thế lực đối địch, thông báo là bị bệnh nặng, đóng cửa không ra, âm thầm gọi tất cả võ sĩ bên ngoài trở về.
Nếu nói hành động của sứ giả Ban Đồ đế quốc và Cách Lý Kỳ khiến cho Thương nhân ngửi được một tia biến hóa, thì hành động của Bệ hạ tiếp theo lại khiến mọi người vui mừng ra mặt.
Sáng sớm ngày thứ hai, thái độ của Bệ hạ vốn vẫn còn mơ hồ thì lại tuyên bố phái một tên quan Ngoại giao đến Ma thú lĩnh thường trú, chính thức công khai ủng hộ Ma thú lĩnh mà Dương Lăng nắm trong tay.
Tin tức vừa truyền ra, khiến cho các Thương hội lớn nhỏ trở lên kích động, đều chính thức khởi động kế hoạch vào Ma thú lĩnh. Trước bọn họ còn lo lắng Dương Lăng có khả năng cam đoan lợi ích của bọn họ không, bây giờ xem ra chỉ là lo lắng quá nhiều.
Thuận lợi chạy khỏi đông đảo võ sĩ chặn đường, tránh thoát được đông đảo sát thủ tinh anh truy sát, đã chứng minh thực lực của Dương Lăng. Mặc dù còn không biết được tình hình chính thức, nhưng trong mắt mọi người, Dương Lăng cũng không phải là một mình thuận lợi thoát khỏi vòng vây, ở sau lưng hắn dám chắc có sự ủng hộ hết mình của Gia tộc.
Các Gia tộc truyền thừa ngàn năm trên đại lục rốt cuộc có tất cả bao nhiêu thì không ai rõ ràng, nhưng không ai hoài nghi thực lực của Gia tộc sau lưng Dương Lăng. Một Gia tộc có thể gọi về vô số Ma thú tác chiến, thực lực không phải nhà quý tộc giàu có bình thường có thể so sánh.
Càng không hiểu rõ thân phận thật sự của Dương Lăng, các thế lực đối địch lại càng không dám coi thường vọng động, một kẻ như Cách Lý Kỳ tự nhiên cũng vậy.
Mặc dù hận không được phải giết chết Dương Lăng, cùng Đại thần quân bộ của Ban Đồ đế quốc phân chia tài nguyên của Ma thú lĩnh, nhưng biết ngay cả Lưu Độc đều có thể bất hạnh gặp nạn, hắn không thể không lo lắng lập trường. Tài nguyên của Ma thú lĩnh rất mê người, nhưng nếu bởi vì vậy mà đem cả Gia tộc đều bị kéo sâu vào thì vậy không bằng quên đi.
Biết được tin Dương Lăng thuận lợi tránh được truy sát của sát thủ tinh nhuệ, Hải Nhi Bối Lý kích động đến phát khóc, nếu không phải công việc bận bịu, nàng muốn ngay lập tức phải dẫn Thương đội đến Duy Sâm Trấn. Từ khi Dương Lăng phá vòng vây chạy khỏi Mông Đặc Sâm, nàng không có một ngày ngủ ngon giấc, thi thoảng lại mơ thấy Dương Lăng mình đầy máu xuất hiện trước mặt mình.
Mặc dù không thể tự mình đi đến, nhưng khi tỉnh táo lại, nàng vẫn nhanh chóng phái một Thương đội lớn đi đến Duy Sâm Trấn. Khổ cực lập kế hoạch lâu như vậy, nàng tin tưởng đã đến lúc mình và Dương Lăng thu hoạch.
Dựa vào hiệp định trước đây, nàng sẽ thu được 40% mỏ tinh quáng mà Nhiệt Na Á hứa hẹn, lấy được quyền xây dựng và kinh doanh cảng khẩu ở Đa Não Hà. Đối với một ít tài nguyên hiếm có cũng có quyền ưu tiên mua trước, phù hợp với nhu cầu của Dương Lăng, vô cùng hạnh phúc.
Động tác của Hải Nhi Bối Lý rất nhanh, thì các Đại thương hội như A Lạp Cống thương hội cũng không chậm, nhanh chóng hợp lại thành một Thương đội quy mô lớn, chạy thật nhanh đến Ma thú lĩnh xa xôi. Mỗi người đều hiểu được, ai có thể đến Duy Sâm Trấn trước, vậy sẽ có cơ hội đạt được ích lợi lớn hơn.
Trong khi đám Thương hội ở Mông Đặc Sâm đều phái ra các Thương đội, thì Dương Lăng và Vưu Na cưỡi Thú một sừng chạy về đến quan khẩu A Lạp Sơn. Sau đó, được một đội binh lính hộ vệ, cùng với đám người A Tư Na Ma vừa đến quan khẩu A Lạp Sơn không lâu trở về Duy Sâm Trấn.
Mặc dù đi trước vài ngày nhưng đám người A Tư Na Ma cũng chỉ đến được quan khẩu A Lạp Sơn trước Dương Lăng một khắc. Thì ra, sau khi tiến vào sa mạc tbl, bọn hắn thi thoảng cũng bị Hắc y nhân truy sát. Vì đảm bảo an toàn, A Tư Na Ma giữ kín hành tung, thậm chí thi thoảng còn dẫn mọi người phục kích đám Hắc y nhân truy sát, vòng một vòng lớn mới về đến quan khẩu A Lạp Sơn.
Nhận được tin tức Dương Lăng thuận lợi trở về, đám người Cổ Đức và Ngả Lỵ Ti đã đến cách Duy Sâm Trấn hơn 10 dặm nghênh đón, thì người dân cũng tự phát ra hai bên đường phố hoan nghênh. Nhìn từng xe ngựa nối tiếp nhay, nhìn đông đảo thợ thủ công lành nghề, tất cả đều kích động.
“Dương đại ca, ngươi không phải nói là hơn nửa tháng là có thể trở về sao, sao lại lâu đến như vậy mới về?”
Sau khi trở lại Duy Sâm tòa thành, đợi đám người dân đến chúc mừng đều đã lui ra, Ngả Lỵ Ti không nhịn được nói ra nghi vấn trong lòng, hai mắt đỏ bừng, khuôn mặt tiều tụy. Thời gian không có mặt Dương Lăng, nàng mỗi ngày đều vô cùng lo lắng, chờ đợi trong lo lắng, sắc mặt càng ngày càng xấu.
“Ồ, vì tìm chuỗi hạt này cho ngươi, nên ở lại thêm vài ngày ở Mông Đặc Sâm, ngươi nhìn xem có thích không” Dương Lăng vừa nói vừa lấy một chiếc hộp gỗ nhỏ trong lòng ngực ra, lấy chuỗi hạt thủy tinh trong suốt đẹp đến mê người đeo lên cổ Tiểu nha đầu.
Mấy ngày cuối loanh quanh trong Mông Đặc Sâm, cố ý hấp dẫn sự chú ý của thế lực thù địch, hắn mua một chuỗi hạt thủy tinh cho Ngả Lỵ Ti. Bên trong có khắc một Ma pháp trận phòng ngự, thời khăc mấu chốt có thể tự hình thành một vòng phòng ngự, thay chủ nhân thừa nhận một lần công kích chết người. Đưa cho Tiểu nha đầu không có đấu khí và Ma pháp hộ thân là thích hợp nhất.
“Thích, rất đẹp, cảm ơn Dương đại ca”
Sờ sờ chuỗi hạt thủy tinh trong suốt trên cổ, lại nhìn Dương Lăng đeo chuỗi hạt cho mình trước mặt mọi người, Ngả Lỵ Ti cảm động đồng thời lại cảm thấy ngượng ngùng, vẻ mặt đỏ bừng, giống như tất cả mọi người đều đang nhìn mình. Vân vê tà áo, liếc Dương Lăng một cái rồi nhanh chóng rời đi, chuẩn bị tự làm một bữa ăn thịnh soạn cho hắn. Bước chân nhẹ nhàng, vui vẻ giống như con chim cu cu vô tư.
Ngồi xuống trong phòng họp, Dương Lăng lẳng lặng nghe đám người Cổ Đức, Tạp Tây và trưởng lão địa tinh báo cáo. Từ việc kiến thiết Lãnh địa, đến thăm dò tài nguyên; từ việc chiêu mộ binh lính đến việc trong trấn càng lúc càng có nhiều Dong binh và mạo hiểm giả.
“Được rồi, Trưởng lão, về phương diện Ma pháp trận thì tiến triển như thế nào?” Nhấp một ngụm rượu Lang Mỗ, Dương Lăng hỏi Trưởng lão địa tinh ở một bên. Ma pháp trận Địa tinh rất thực dụng, nếu có thể vẽ được trên đại lượng áo giáp và vũ khí, thì quan khẩu A Lạp Sơn càng dễ thủ khó công hơn nhiều.
“Lĩnh chủ đại nhân, cái này, phương diện Ma pháp trận thật sự không tiến triển bao nhiêu” Trưởng lão địa tinh cười xấu hổ, sau đó nói: “Tuy nhiên, ta và Tộc nhân sử dụng Hắc tương qua, lưu huỳnh và Hắc thổ phối chế ra một loại phấn màu đen, phối hợp với một tỷ lệ nhất định rồi ném ra, uy lực tăng hơn 2 lần so với Hắc tương qua.”
Thấy Dương Lăng bán tín bán nghi, Trưởng lão địa tinh dẫn mọi người ra một cái sân rộng, sau đó bảo một gã Tộc nhân thử uy lực của loại phấn màu đen. Tên này dùng sức ném mạnh, “Oanh” một tiếng nổ một cây đại thụ thành hai mảnh.
Thuốc nổ?
Ngửi mùi lưu huỳnh trong không khí, nhìn bụi phấn màu đen trong tay Trưởng lão địa tinh, Dương Lăng vui mừng ra mặt. Không nghĩ được rằng, đám địa tinh vóc người bé nhỏ lại có bản lãnh độc đáo đến thế, có thể lợi dụng Hắc tương qua, Lưu huynhf và đất đen điều phố ra Thuốc nổ đen uy lực thật lớn.