Ma Thú Lãnh Chúa

Chương 172: Chương 172: Hai chân rồng bay






Ban đêm hoa nở khắp nơi, bên trong Đặc Lạp Tư rừng rậm rất yên tĩnh, hầu hết dã thú đều trốn trong huyệt động tránh cơn gió lạnh thấu xương. Ngoại trừ âm thanh cây cối lay động trong gió lạnh, thì chỉ có vài tiếng quái thú rít gào mà thôi.

Ngao

Không biết qua bao lâu, Dương Lăng Linh thai không minh nghe được một tiếng rít gào loáng thoáng. Ngoài ra, trong gió lạnh còn truyền đến một mùi máu tươi như có như không.

Nghi hoặc, hắn mở hai mắt, dưới sự hộ vệ của một đội Giác phong thú đi theo mùi máu tươi. Dùng toàn lực chạy theo, giống như con chim to trong nháy mắt biến mất ở sâu trong rừng rậm.

Gió lạnh thổi lên, trên cây đầy tuyết, phía chân trời xuất hiện một vùng ánh sáng. Bóng đêm còn không có rút lui, mặt trời sắp mọc lên, đây chính thời khắc đen tối nhất trước ánh bình minh, cũng là lúc vạn vật ngủ say. Dương Lăng không hề tưởng tượng được, còn có Ma thú gì đi săn lúc này.

Tu luyện mấy canh giờ, hắn cảm giác tinh lực dư thừa, cả người tràn đầy lực lượng. Mũi chân chạm nhẹ lên cây thì cả người giống như con chim bay đến cành cây ở cách đó mười bước, tốc độ rất nhanh, không lưu lại dấu vết gì trên mặt đất.

Đã được Chiến thần chúc phúc, thu được dị năng Thận huyễn kết giới, Tinh thần lực tăng mạnh, hắn cảm giác được Thụ nhãn lại đột phá đến một cảnh giới hoàn toàn mới.

Cho dù nhắm lại hai mắt, hắn cũng có thể cảm giác rõ ràng cây cỏ rung động xung quanh, mỗi một thân cây, ngọn cỏ đều phát ra ba động thân thiết. Cái cảm giác này, giống như Lãng tử đi xa trở lại quê hương, hoặc là một con cá về với biển rộng.

Vạn vật trên thế gian, đều có sinh mệnh và linh hồn.

Trước kia, cùng các huynh đệ đá bóng, hắn không hề biết rằng các cây cỏ dưới chân cũng có sinh mệnh; trước kia, hẹn với người đẹp nhất trường, hắn cũng không biết cây cổ thụ sau lưng cũng có linh hồn. Nhưng từ sau khi tu luyện Vu thuật, có được dị năng Thụ nhãn, hắn hiểu được sự kỳ diệu của thế gian vạn vật nằm ngoài tưởng tượng của mình.

Chạm vào Bổn nguyên lực lượng trong trời đất, nắm giữ linh hồn của vạn vật.

Nhớ đến giả thích trên Vu Tháp, hắn vô cùng hy vọng vào tương lai. Vu lực và Tinh thần lực tăng mạnh, lĩnh ngộ được Vu thuật cấp cao, hắn tin tưởng một ngày nào đó có thể tiến giai đến Thiên vu, Thần vu, Hồn vu và thậm chí là tu luyện đến cảnh giới Vu thần.

Toàn lực chạy, không lâu sau, Dương Lăng vô thanh vô tức đi đến hiện trường, lén lút trốn vào một cây đại thụ. Mặc dù sớm chuẩn bị, nhưng thấy rõ ràng trận chiến trong sân, hắn không khỏi chấn động cả người.

Vách đá dựng đứng cao vun vút, một con Ma thú phi hành cả người màu xanh đang cùng một đám tê giác đánh nhau khó phân cao thấp, máu chảy thành sông.

Ma thú phi hành 2 chân mạnh mẽ, vung một trảo là lưu được một cái khe thật sâu trên tảng đá cứng rắn; cả người đầy vẩy chắc chắn, cánh dài gần 10 mét.

Ngoài ra, tốc độ rất nhanh, khi thì bay lên tận trời, tránh thoát được công kích của tê giác; khi thì lao xuống, xé đầu của con tê giác thành hai nửa; có khí há mồm phun ra một ngụm nước miếng khó ngửi, ăn mòn da thịt tê giác, tạo thành một vết thương thật sâu.

Rồng bay hai chân?

Căn cứ theo trí nhớ của Thú một sừng. Rất nhanh, Dương Lăng hiểu được lai lịch của Ma thú phi hành này.

Cũng giống như Thú một sừng, Song túc Phi long cũng là Ma thú cấp 8, tốc độ rất nhanh, khả năng cận chiến vô cùng kinh khủng, hơn nữa còn có nước miếng cực độc. Lực chiến đấu vô cùng cường hãn.

Chẳng lẽ, đây là địa bàn của Song túc Phi long?

Song túc Phi long là Ma thú cấp cao hiếm có sống thành đàn, không có sinh vật nào dám dễ dàng đến gần chỗ ở của chúng nó. Gặp phải một đám Song túc Phi long, đừng nói là Kiếm thánh, Ma đạo sư mà sợ rằng ngay cả Thánh giai cũng phải lui lại.

Nhìn vách núi dựng đứng, lại nhìn khu rừng rậm gần đó, Dương Lăng nghi hoặc lắc đầu. Căn cứ vào trí nhớ của Thú một sừng, Song túc Phi long thích thời tiết mát mẻ, bình thường là sống ở gần hồ hoặc ao đầm. Ở cạnh vách núi thì ngoại trừ loạn thạch thì là cây cối, tuyệt đối không có khả năng là nơi sống của chúng.

Song túc Phi long công kích sắc bén, nhưng tê giác cũng không phải Ma thú cấp thấp.

Theo trí nhớ của Thú một sừng, thì đây là một đám tê giác cấp 6. Da thịt rất dày, thích lăn trong bùng, cọ xát trên thân cây. Bùn đất và vỏ cây trên người chính là áo giáp trời sinh, đừng nói là tảng đá sắc bén hoặc là mảnh cây, mà ngay cả đao kiếm sắc bén cũng có thể đâm vào.

Ngoại trừ khả năng phòng ngự kinh người, thì Tê giác vô cùng mạnh mẽ, cái sừng trên đầu rất sắc bén, toàn lực lao lên thì ngay cả Song túc Phi long cũng không thể không tránh. Cứ như vậy, dựa vào ưu thế về số lượng, đánh nhau với Song túc Phi long khó phân thắng bại.

Đi săn, hay là?

Nhìn Song túc Phi long và Tê giác, Dương Lăng nghi hoặc lắc đầu. Khi bình minh đến chính là lúc con mồi hoạt động ít nhất, cho dù có ngu đến đâu, Song túc Phi long và tê giác sẽ không đi săn vào lúc này.

Vậy như thế nào lại gặp nhau ở đây.

Song túc Phi long công kích sắc bén, tê giác thương vong trầm trọng, nhưng bị một đàn Tê giác vây công, Song túc Phi long cũng không tốt hơn bao nhiêu, trên người đầm đìa máu. Nếu không có nguyên nhân đặc thù gì đó, tê ngưu tuyệt đối sẽ không trêu chọc với Song túc Phi long. Song túc Phi long cũng sẽ không ngu đến mực gây thù chuốc oán với 100 con tê giác.

Nghi hoặc, hắn cẩn thận quan sát tình huống xung quanh, Rất nhanh, phát hiện một cây con nhỏ kỳ quái bên cạnh vách đá.

Cây nhỏ cành lá tươi tốt, từ xa nhìn lại thì giống như cây bụi bình thường. Nhưng trên ngọn cây mọc ra một quả to nắm tay, nhan sắc một mảnh đỏ xanh, tản mát ra một vòng ánh sáng đỏ và mùi thơm nhàn nhạt.

Ồ, càng ngày càng đỏ?

Cẩn thận quan sát, Dương Lăng phát hiện ánh sáng đỏ mà quả đó vọng ra càng lúc càng rõ ràng. Nếu nói với rồi chỉ là một con đom đóm, vậy bây giờ giống như một ngọn đuốc, càng ngày càng sáng.

Cùng lúc đó, mùi thơm ngát trong không khí càng ngày càng đậm. Cho dù ở cách một đoạn khá xa, nhưng ngửi được mùi thơm ngát, hắn vẫn cảm thấy tinh thần rung lên, giống như uống được một ngụm Sinh mệnh nước suối.

Ngao

Ngẩng đầu nhìn ánh sáng phía chân trời, ngửi được mùi thơm ngát trong không khí, một con tê giác đầu đàn to như cái máy kéo kêu lên một tiếng, mở rộng miệng lao về phía vách đá. Nhìn bộ dạng của nó phảng phất như phải nuốt quả Hồng quả cả cây và cành vào bụng.

Con tê giác đầu đàn lao thẳng đến quả Hồng quả, Song túc Phi long cũng không lùi bước. Hô lê một tiếng rồi lao thẳng xuống nhằm phía cái trán yếu ớt của con tê giác.

Hắc hắc, thì ra như vậy.

Nhìn con tê giác đầu đàn không để ý hết thảy và Song túc Phi long có chết cũng không lùi bước, lại nhìn quả càng ngày càng hồng, Dương Lăng nhanh chóng hiểu được chuyện gì xảy ra.

Mặc dù không rõ Hồng quả rốt cuộc có tác dụng gì, nhưng rõ ràng đây tuyệt đối là Thiên địa linh bảo hiếm có. Nếu không, tê giác và Song túc Phi long cũng sẽ không liều mạng đến như vậy, đánh nhau đến máu chảy thành sông cũng không buông tha.

Bảo bối tốt như vậy, nếu bỏ qua thì thật là có lỗi với mình.

Hiểu được chuyện gì xảy ra, Dương Lăng nhanh chóng gọi Ma thú đại quân ra, chỉ huy chúng nó lập trận thật tốt. Song túc Phi long rất cường đại, nhưng thực lực cũng chỉ tương đương Thú một sừng, có liều mạng đến thế nào cũng không gây ra sóng gió. Về hơn 100 con tê giác, cẩn thận tính toán thì tin tưởng cũng sẽ không phải là đối thủ của Ma thú đại quân.

Chuẩn bị ổn thỏa, hắn lấy thanh Huyết Tinh Linh chủy thủ sắc bén ra, khoanh chân ngồi xuống trên mặt đất. Mặc dù phải có được Hồng quả, nhưng bây giờ vẫn chưa phải lúc lao ra. Trong nháy mắt khi tê giác và Song túc Phi long lưỡng bại câu thương hoặc là Hồng quả chín mới là thời cơ tốt nhất để lao ra.

Nhìn thấy quả càng ngày càng hồng, sắc trời càng ngày càng sáng, đừng nói là tê giác đang trong thế yếu, mà ngay cả Song túc Phi long đang tạm thời ở thế thượng phong đều trở lên lo lắng. Sau khi hửng sáng, Ma thú trong rừng càng ngày càng nhiều, nếu không thể nhanh chóng đánh lui tê giác, thì sợ rằng phiền toái càng lúc càng nhiều.

Song túc Phi long càng ngày càng gấp, tê giác đầu đàn càng gấp đến độ khó lòng dằn nổi, chỉ huy đông đảo tê giác điên cuồng công kích và bảo vệ mình lao đến vách đá. Đáng tiếc, mỗi lần Hông quả sắp vào đến miệng thì đều bị con Song túc Phi long ghê tởm khiến cho không thể không lùi. Trán là nhược điểm duy nhất của chúng nó, nếu như bị trúng một trảo của Phi long vậy thì cho dù có nuốt được Hồng quả cũng không còn ý nghĩa.

Cứ như vậy, mỗi lần Tê giác lao về phía trước, đều bị Phi long công kích sắc bén bắt phải lùi lại. Cùng lúc đó, Phi long mặc dù thực lực cường đại, nhưng trong thời gian ngắn cũng không thể đánh bại hoàn toàn tê giác. Mặc dù có thể nuối vào Hồng quả còn chưa chín hẳn rồi sau đó nhanh chóng rời đi, nhưng không đến thời khắc mấu chốt, nó cũng không muốn thất bại trong gang tấc.

Ngao.

Sau trận kịch chiến, nhìn thấy mặt trời sắp mọc, Hồng quả đã đỏ bừng lên, mùi thơm tản mát ra vô cùng nồng đậm, tê giác đầu đàn rốt cuộc không kềm chế được. Chỉ huy vài con tê giác hấp dẫn chú ý của Song túc Phi long, lập tức kêu lên một tiếng, không để ý tất cả lao về phía Hồng quả.

Thời khắc mấu chốt, nhìn thấy tình thế không ổn, Song túc Phi long kêu lên một tiếng “Hô” lao đến, há mồm phun ra nước miếng cực độc, hai móng vuốt sắc bén lập tức đánh về phía cái trán của con tê giác đầu đàn. Không hề để ý đến một con tê giác khác đang sử dụng cái sừng sắc bén đánh vào bụng mình.

Hắc hắc, tốt, giết tốt.

Nhìn thấy Hồng quả đã hoàn toàn thành thục, nhìn thấy Song túc Phi long và tê giác đầu đàn sắp Lưỡng bại câu thương, Dương Lăng lạnh lùng cười. hít vào một hơi thật sâu, không một tiếng động trống rỗng biến mất, thông qua Thổ độn pháp thuật thuấn di ra ngoài, nhắm về phía Hồng quả đoạt quyền tạo hóa của trời đất.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.