Ma Thú Lãnh Chúa

Chương 441: Chương 441: Lão vu bà






Theo sau lão thái bà, Dương Lăng đi tới một gian tứ hợp viện. Đồ dùng cơ bản bên trong đều do tử đàn mộc cứng cỏi chế tạo thành. Mặt đất được lát bởi các phiến đá, chung quanh sân là một loại cây thấp bé quả bánh mì. Trong vườn trồng rất nhiều các loại hoa cỏ thụ miêu xanh xanh đỏ đỏ, ngào ngạt tỏa hương làm cả người cảm giác sảng khoái

“Vưu Lý tiên sinh, mời ngồi.” Lão thái bà cười cười, trên mặt nếp nhăn đan xen như những cây cổ thụ lâu năm có nhiều vòng tuổi “ Lộ Tây, mau mang nước ra mời khách “

“Vâng, nãi nãi” Tiểu cô nương đang đứng bên cạnh lão thái bà khẽ ứng tiếng, động tác mau lẹ, từ vò rượu nơi góc đổ ra một chén rượu ngon, như chú chim nhỏ nhẹ nhàng đưa cho Dương Lăng “Đây là bộ lạc chúng ta dùng dược thảo, tinh hoa của hoa cỏ cùng ưu chất của cây nho chế riêng mà thành, mùi vị rất ngon.”

Bên dưới bộ đồ trắng tinh lộ ra một đôi chân nhỏ nhắn trắng noãn, mái tóc vàng như thác nước nơi bờ vai theo gió bay bay, khuôn mặt thanh tú cười rộ lên, lộ ra hai cái lúm đồng tiền ngọt ngào…. Mặc dù cô gái tên là Lộ Tây mới chỉ chừng mười bốn tuổi, còn chưa trưởng thành nhưng có thể nhìn ra khi lớn lên sẽ là một mỹ nhân bại hoại mê người.

"Cám ơn" Dương Lăng cười cười tiếp nhận cái ly trong tay Lộ Tây, nhẹ nhàng nhấp thử một ngụm, hương liệu thật là độc đáo. Mùi thơm ngát như cây rừng sau cơn mưa, tụ lại không tan nơi đầu lưỡi, lưu lại một mùi hoa quả nồng đậm. Không nồng như Phục đặc gia cũng không thơm mát thuần như Lãng mỗ tửu nhưng lại có một mùi vị khác. " Bộ lạc đã lâu chưa có khách đến, Lộ Tây, mang ly đế cao ra cho khách nhân." Gặp Dương Lăng một bên phẩm tửu, một bên tán thưởng gật gật đầu, nụ cười trên mặt lão thái bà càng thêm sáng lạng, run rẩy đứng lên, từ bên trong ngăn tủ lấy ra một cái chén thủy tinh chân cao trong suốt. Dùng một cái khăn lụa trắng tinh lau lau một lát rồi xoay lại giao cho tiểu cô nương bên cạnh, khóe miệng thoáng cười lạnh rồi lại nhanh chóng thay bằng nụ cười hiền lành. Dương Lăng thấy vậy liền cảnh giác.

Nếu đổi lại là một người thường, dám chắc sẽ bị nụ cười đó mê hoặc, nhưng là một gã linh hồn đại vu, Dương Lăng có cảm giác cực kì nhạy bén, nhanh chóng phát hiện nụ cười lạnh trên mặt lão thái bà.

Chẳng lẽ trong ly rượu hay cái khăn tay ấy có độc ?

Dưới sự nghi hoặc, hắn không dám khinh thường, làm bộ sửa sửa lại giầy rồi lén lấy từ không gian giới chỉ ra sinh mệnh nước suối, xong lại nuốt thêm vào một giải độc hoàn do Ngả LỴ ti luyện chế. Động tác cực kì nhanh chóng, không ai thấy được. Sau khi tiếp nhận chén rượu đế cao từ tiểu cô nương, mặt ngoài thì hắn làm bộ không có chuyện gì uống lấy một ngụm, nhưng bên trong thì nhanh chóng vận chuyển hộ thể vu lực lên, đề phòng vạn nhất.

Quả nhiên, vị rượu ngon lần này so với lần trước có chút khác biệt rất nhỏ, thoạt nhìn không có gì dị thường, màu sắc cũng giống nhau. Nhưng ngậm trong miệng một lát, đầu lưỡi lại thấy hơi tê tê. Nếu không phải đã tiến giai đến cao cấp thần vu, cảm giác nhạy bén, sợ rằng dù rất cẩn thận cũng không phát hiện được khác biệt rất nhỏ này. Dưới sự kinh hãi, hắn vội mặc niệm độc vu khẩu quyết cùng vu lực hộ thể để luyện hóa kịch động vô danh trong ly rượu này.

Cho tới nay, mặc dù tu luyện độc vu thiên phú không bằng Ngả Lỵ Ti, hao phí thời gian vào phương diện ấy cũng có hạn, nhưng làm một tên đại vu cường đại, Dương Lăng cũng tự tin sẽ không khó khăn gì luyện hóa được kịch độc này. Hơn nữa trước đó hắn đã uống thêm sinh mệnh chi tuyền cùng giải dược của Ngả Lỵ Ti rồi, cho dù uống cả ly độc tửu vào cũng không sợ. Vẫn giữ bình tĩnh, hắn bất động thanh sắc, không có lập tức yết phá quỷ kế của đối phương, hắn tỉnh táo chờ xem đến tột cùng đối phương muốn làm gì.

“ Vưu Lý tiên sinh, nếu ta không lầm, hơn mười năm rồi, ngươi là ngoại nhân đầu tiên đến bộ lạc chúng ta”. Nhìn Dương Lăng không biết gì uống xuống một ngụm rượu độc, lão thái bà nở nụ cười, “Ngươi trong lòng có phải rất kỳ quái tại sao bộ lạc chúng ta lại không bị thổ bạt thử công kích, tại sao bộ lạc chúng ta ngay cả một nam nhân cũng không có?”

Màn chính đã tới đây, Dương Lăng thuận thế giả vờ nghi hoặc hỏi : “ Đúng vậy, Ô Lạp Nhĩ sơn mạch có số lượng thổ bạt thử rất lớn, ngay cả võ sĩ thánh giai thủ hộ bên người ta cũng không chống nổi, ta thật sự không hiểu nổi tại sao chúng không tiến vào sơn cốc. Chẳng lẽ chúng không có hứng thú với cây quả ở đây ?”

“Hắc hắc, chúng nó thật ra là không dám, không có mệnh lệnh từ Cái Nhĩ Á sơn, không một đầu thổ bạt thử nào dám đến gần bộ lạc.” Có lẽ bị Dương Lăng nói đến chỗ đau, hoặc là nhớ đến chuyện cũ đau lòng, lão thái bà nghiến răng “ mấy trăm năm qua, không có một đầu thổ bạt thử nào dám làm loạn ở bộ lạc chúng ta, chính là cái giá phải trả của chúng ta nào có ai biết ? Ngươi có biết không, vì truyền thừa của bộ lạc mà chúng ta đã trả giá rất lớn.”

Có lẽ cho rằng Dương Lăng đã trúng độc không cách nào trốn thoát, hoặc do buồn bực mấy trăm năm qua không có chỗ phát tiết, lão thái bà sắc mặt biến đổi, lộ ra chân diện thật, nghiến răng hai mắt lãnh khốc vô tình, chẳng còn hình tượng của một lão thái bà hiền lành nữa mà chính là một lão vu bà ngàn năm không chết.

“ Nãi nãi, không nên tức giận, không nên nói nữa”. Nhìn lão thái bà tức giận đến sắc mặt trắng bệch, cô gái Lộ Tây vừa nói vừa vỗ vỗ lưng. Hai mắt nàng ta đỏ bừng, nước mắt tùy thời có thể như nước suối ào ạt tràn ra.

“ Ngày mai chính là ngày cuối cùng, bây giờ không nói, có lẽ vĩnh viễn không còn cơ hội.” Lão thái bà lạnh lùng cười cười, tiếp tục kể.

Nguyên lai, tổ thượng của bọn họ vì tránh né chiến họa, cả bộ lạc cùng nhau từ Đức Lạp đế quốc xa xôi tiến về phương nam, khi đến Ô Lạp Nhĩ sơn thì tìm được một tòa sơn cốc bí ẩn nên định cư lại. Dựa vào tài nguyên phong phú của núi rừng, bình yên ổn định cuộc sống được hai năm. Không ngờ việc tốt không kéo dài, mới sống được vài năm thì phụ cận bộ lạc kéo đến một đám cao giai thổ bạt thử bắt nam nhân đi.

Lúc đầu mọi người còn tưởng rằng vô tình gặp một đám thổ bạt thử đi kiếm ăn, vì vậy nên thu nhỏ phạm vi bộ lạc lại, thậm chí dựa vào các loại quả ở bên trong sơn cốc mà sinh sống. Không nghĩ tới, cho dù đã đóng cửa không ra, lũ thổ bạt thử đáng sợ vẫn tìm tới cửa. Đối với lương thực từ cây quả đều không thèm để ý, chỉ bắt đi tráng đinh tuổi trẻ, cho tới bây giờ không chủ động công kích phụ nữ và trẻ nhỏ. Ngược lại còn giúp họ ngăn chặn ma thú đến kiếm ăn.

Chuyện đó cứ lặp lại nhiều lần, mọi người nhanh chóng tìm được quy luật. Bọn thổ bạt thử này mỗi tháng sẽ đến một lần, mỗi lần bắt đi một nam nhân trưởng thành, tuyệt không đảo loạn trong sơn cốc, nhưng cũng không cho mọi người rời đi. Nếu ai tự tiện đi ra ngoài lập tức sẽ bị một đàn thổ bạt thử nhào ra cắn chết. Cái loại cảm giác này, phảng phất như là thổ bạt thử đang nuôi dưỡng con mồi của mình. Mặc dù lúc đầu còn không chắc nhưng rồi theo thời gian mọi người càng khẳng định suy đoán đó.

Khi vừa chuyển đến sơn cốc, cả bộ lạc có hơn một ngàn người. Nhưng cùng với việc giảm dần số lượng nam nhân trẻ tuổi , hậu duệ ngày càng ít đi. Dần dần hình thành một vòng xoáy ác nghiệt, số lượng tộc nhân cứ giảm dần theo từng năm. Sau đó cao giai thổ bạt thử mở rộng mục tiêu ra tất cả nam tính, từ nam đồng đến lão nhân tóc bạc, không buông tha một ai. Thời gian giữa mỗi lần cũng giãn ra từ một tháng lên hai tháng, ba tháng… cuối cùng là ba năm. Ba năm qua đi, nếu bộ lạc không giao ra một gã nam tính nào thì thổ bạt thử sẽ đại khai sát giới, mang toàn bộ nữ nhân chúng ta ra ăn sạch.

“Nói như vậy, các ngươi muốn giao ta ra để đổi lấy ba năm bình an cho bộ lạc?” Theo sự giải thích của lão thái bà, Dương Lăng nhanh chóng hiểu chuyện gì đang xảy ra, liên tưởng đến lời của mụ ta ngày mai chính là ngày cuối cùng, hiểu ra được mưu đồ ác độc của đối phương.

“ Hắc hắc, đúng vậy, có trách thì trách người tự mình tìm chết” Lão thái bà âm trầm cười , lạnh lùng nói: “nếu là hơn mười năm trước, gặp được ngươi là nam nhân cường tráng như vậy, có lẽ chúng ta còn lưu lại cùng quả phụ giao hợp, có thể cũng sanh ra được mấy nam anh. Bây giờ thì không còn thời gian nữa rồi, cho dù có sanh ra vài nam anh thì cũng chỉ sống thêm được mấy năm. Không bằng thừa dịp thổ bạt thử đại động loạn lần này mà trốn ra, nếu không sau này sẽ không còn cơ hội.”

Hơn một trăm năm qua, bộ lạc không phải là không có phản kháng, từng mấy lần bất chấp tất cả tìm cách thoát ra. Nhưng là mỗi lần đều không thể vượt qua được số lượng quá lớn thổ bạt thử bao vây, bất đắc dĩ đành phải tiếp tục ở lại sơn cốc, hy vọng ngày nào đó có kỳ tích phát sinh. Bất quá, trước kia khi còn đông người thì may ra có hy vọng, bây giờ bộ lạc chỉ còn có hơn một trăm phụ nữ, không có nam tính. Nếu không cắn răng đánh cuộc một lần, có lẽ vĩnh viễn không có cơ hội thoát ra… Sau cơn mưa lớn, nhiều thổ bạt thử mất đi huyệt động cùng lương thực dự trữ. Dưới con đói sẽ điên cuồng công kích ma thú trong rừng, tình thế lúc đó sẽ vô cùng hỗn loạn. Sống lâu như vậy, lão thái bà hiểu được đây là thời cơ thoát ra tốt nhất của bộ lạc mình.

Vốn lão bà còn lo lắng sẽ không chuẩn bị kịp, chẳng biết ngày mai sẽ ứng phó thế nào khi lũ thổ bạt thử kéo đến bộ lạc; Dương Lăng trong lúc vô ý lại đi vào cốc, đã tạo ra một cơ hội. Chỉ cần mang Dương Lăng giao ra, kế tiếp sẽ có nhiều thời gian hơn để chuẩn bị cho việc thoát ra.

“Ngươi đã trúng phải kịch độc của chúng ta, không có giải dược, cho dù có là cự long cũng cả người vô lực. Hắc hắc, ngươi đừng phí sức giãy dụa nữa” lão thái bà vừa nói vừa từ trong góc phòng lấy ra một sợi dây lớn, chuẩn bị trói Dương Lăng đang trúng độc lại.

Giết hay là dứt khoát tương kế tựu kế lẫn vào đại bản doanh của thổ bạt thử?

Nhìn lão thái bà đang nghĩ rằng âm mưu đã thành công, Dương Lăng cố ý làm bộ cả người vô lực, làm rơi cái chén trong suốt xuống đất vỡ thành từng mảnh nhỏ, giả vờ trúng độc. Do đã chuẩn bị trước nên độc dược của lão thái bà đối với hắn không có ảnh hưởng gì, chỉ cần đột nhiên tập kích, hắn dám chắc sẽ giết chết đối phương, thậm chỉ giết sạch cả bộ lạc cũng không khó. Vấn đề là trong trí nhớ của cao giai thổ bạt thử không có vị trí cụ thể của thổ bạt thử vương, nếu muốn tìm nó để thuần hóa thì cứ tương kế tựu kế lợi dụng cơ hội tốt này.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.